Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Edit: Linqq

Buổi trưa hôm sau, Hiểu Hạ cầm ô và bốt đi trong tuyết đến quán cà phê phố sau, trong quán chỉ có một khách hàng, thấy cô đến, người khách kia liền vẫy tay với cô: “Hiểu Hạ, tới đây.”

Lại là Quan Lâm, hôm nay không còn vẻ nghèo túng như lần gặp trước, váy đỏ giày đen, lại chói lọi như trước kia.

Hiểu Hạ bận bịu khách khí chào hỏi cô ta, Quan Lâm nhìn cái túi trong tay cô: “Bốt đi tuyết JOMVOX? Hãng này rất đắt đấy, Đàm Kỳ mua cho cô à?”

Nhìn cô vẫn chưa hiểu gì, Quan Lâm cười cười: “Cô có biết gia thế của Đàm Kỳ không? Anh ấy là ông chủ nhỏ của xí nghiệp nhà họ Đàm, về sau toàn bộ Đàm thị đều là của anh ấy. Thế giới này sao mà bất công, có người phấn đấu mấy đời cũng không có được, có người lại lấy được mà không cần tốn nhiều sức lực, tôi cũng không biết cô dựa vào cái gì, là do gương mặt tròn trịa này sao? Hay là do tính cách ngốc nghếch?”

Hiểu Hạ nắm chặt tay, cái túi trong tay kêu lên xoèn xoẹt, hít sâu một hơi: “Thực ra lần trước cô nói với tôi nhiều như vậy, tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì cô không phải người tùy tiện kể khổ với người khác. Trong lòng tôi còn đang tìm lý do cho cô, có lẽ là cô cần có người để thổ lộ, vừa vặn gặp được tôi. Nhưng hôm nay cô lại nói như thế này, thực ra tôi với cô chỉ quen sơ, cô không nên nói với tôi nhiều như vậy, bởi vì cái gọi là người thân thiết và người quen sơ, nên tôi cảm thấy không thích hợp.”

Sau lần trước khi Quan Lâm phàn nàn với, Hiểu Hạ mới nghĩ ra được lời phản bác, cô luôn luôn như thế, luôn chịu những đối xử vô lễ, lúc ấy vẫn chưa biết phản bác như thế nào, sau này cô mới nghĩ ra, phải làm thế nào mới có thể nhẹ nhàng vui vẻ cho đối phương một đả kích trí mạng.

Quan Lâm có chút ngoài ý muốn: “Ha ha, hôm nay bánh bao biến thành con nhím rồi.”

Hiểu Hạ lại hít một hơi, thực ra mỗi lần cô ngẫm lại cũng không tính sẽ nói ra, thế nhưng mấy ngày nay tâm trạng bực bội, lời nói của Quan Lâm lại khiến cô không thích nghe nhất, quả thực cô ngốc nghếch, thế nhưng cũng đừng nói thẳng ra thế chứ.

Cô quay người đến quầy bar, Quan Lâm nói sau lưng cô: “Cô thích Đàm Kỳ sao? Cô không cảm thấy tính cách của anh ấy có chút quái dị hả?”

Hiểu Hạ không quay đầu lại, lớn tiếng nói với cô ta: “Tôi với anh ấy chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, chỉ thế thôi.”


Liền nghe một người nói: “Chỉ thế thôi sao?” Theo tiếng nói, Đàm Kỳ đi tới, liếc nhìn cô một cái: “Bận rộn quá nhỉ.”

Quan Lâm cười lạnh một tiếng, mặt Đàm Kỳ không biểu tình ngồi đối diện với cô ta: “Thư Văn nói cô đến tiệm sách của anh ta vừa khóc vừa gào, muốn tôi gặp cô một lần, có chuyện gì?”

Quan Lâm cắn môi: “Hôm đó sau khi gọi điện thoại cho anh, trong lòng tôi không thoải mái, uống say, đánh Hạo Hạo, Hạo Hạo chạy tới chỗ chồng trước của tôi, sống chết cũng không chịu gặp lại tôi, chồng trước muốn lấy lại quyền nuôi dưỡng con của tôi.”

Trong mắt Đàm Kỳ mang theo sự chán ghét: “Cô lại say rượu? Còn đánh Hạo Hạo? Cô vừa ích kỷ lại ham hư vinh, chỉ lo cho công việc của mình, từ trước đến nay không quan tâm con cái, nhưng cô đòi ly hôn trước mặt chồng, Hạo Hạo vẫn lựa chọn đi theo cô. Một đứa trẻ mười hai tuổi, lựa chọn giữa cha và mẹ, nó lựa chọn đi theo cô, lại thay cha suy nghĩ, để cô lấy nhà và quyền nuôi dưỡng con, bởi vì nó biết cô có năng lực kiếm nhiều tiền, mà chồng trước của cô chỉ là một nhân viên kỹ thuật hiền lành.”

Mặt Quan Lâm phẫn nộ đến mức vặn vẹo: “Bây giờ tôi còn có năng lực kiếm tiền sao? Anh cho rằng anh giúp tôi đền bù tổn thất, tôi phải mang ơn anh sao? Hơn một trăm vạn nhân dân tệ thì có là gì? Đủ mua nổi cái phòng vệ sinh không?”

Đàm Kỳ nhìn cô ta: “Mấy công ty thuê cô làm tổng thanh tra thị trường, nhưng cô chỉ muốn làm tổng giám đốc.” Quan Lâm cười lạnh nói: “Tôi có gì sai sao? Chẳng lẽ mãi mãi để Tiêu Nam giẫm dưới lòng bàn chân? Huống hồ là công ty nhỏ như vậy, cái danh hiệu quản lý thị trường đó, tiền lương chỉ bằng một nửa lúc đầu, coi tôi là ăn mày sao?”

Mặt Đàm Kỳ lạnh lại: “Ăn cơm thì ăn từng miếng một thôi.” Quan Lâm khoát khoát tay: “Chuyện làm ăn tôi tự có sự tính toán, không cần anh khoa tay múa chân. Chuyện của Hạo Hạo, anh giúp tôi một chút.”

Đàm Kỳ lắc đầu: “Hạo Hạo là một đứa trẻ, tôi tôn trọng ý nghĩ của nó.”

Quan Lâm không tin nhìn anh ta: “Chuyện của con mà anh cũng không giúp tôi? Anh nhẫn tâm nhìn tôi không có gì cả hả?”

Đàm Kỳ đứng dậy: “Chỉ cần cô có thể kiêng rượu, Hạo Hạo sẽ trở lại bên cạnh cô.”


Quan Lâm nói chờ chút, trong ánh mắt của cô ta tóe ra lửa: “Nếu anh không giúp tôi, những việc không thể lộ ra ngoài của anh, tôi sẽ nói hết với Triệu Hiểu Hạ.” Đàm Kỳ gật đầu: “Tôi vẫn muốn nói cho cô ấy, nhưng không có dũng khí mở miệng, cô giúp tôi nói cũng tốt.”

Đôi mắt Quan Lâm tối xuống, che dấu sự tuyệt vọng, nở một nụ cười mỉm: “Kỳ, trên người tôi đang mặc váy mà anh mua cho tôi, anh đã nói tôi mặc màu đỏ là đẹp nhất, giống với tính cách của tôi, màu đỏ như lửa.”

Mặt Đàm Kỳ không biểu tình: “Tôi đã quên.” Quan Lâm nhìn anh ta: “Kỳ, anh mời tôi uống một chén cà phê cuối cùng đi, về sau tôi sẽ không bao giờ dây dưa với anh nữa.”

Đàm Kỳ gọi một chén Lam Sơn, một chén Đức Thức, Quan Lâm cười cười: “Trước kia anh giống tôi, thích uống cà phê Lam Sơn.”

Đàm Kỳ cúi thấp đầu cười: “Tôi phát hiện tôi thích uống cà phê Đức Thức hơn.”

Anh ta thích uống Lam Sơn, bởi vì mẹ nuôi của anh ta thích uống, anh ta thích Đức Thức lúc nào?

Đàm Kỳ vừa cười vừa nói: “Có một lần Hiểu Hạ giúp tôi mua đồ ăn bên ngoài, cô ấy nói tôi nhất định sẽ thích, đó là lần đầu tiên tôi uống cà phê Đức Thức, từ đó về sau liền thích.”

Hiểu Hạ và Đại Mao, Tiểu Nhung sắp xếp cơm trưa chuẩn bị ăn, liền nghe thấy âm thanh bịch một tiếng vang lên, âm thanh rất lớn, lập tức nghe được tiếng bàn ghế đổ xuống đất, trong âm thanh đó xen lẫn tiếng rơi vỡ của đèn, nghe thấy tiếng liền chạy tới, chỉ thấy Quan Lâm ngã trên mặt đất, mấy cái ghế xung quanh ngã trái ngã phải, đèn cạnh lối đi rơi hết xuống đất, Đàm Kỳ ngu ngơ đứng đó, bất động không nói gì.

Tiểu Nhung đẩy Đàm Kỳ ra chạy tới, để tay lên gáy Quan Lâm, nhìn Đại Mao lắc đầu: “Chết rồi, báo cảnh sát đi.”

Đại Mao lấy điện thoại di động gọi cảnh sát, cũng nhanh chóng đóng cửa quán cà phê lại.


Hiểu Hạ nghe Tiểu Nhung nói chết rồi thì sợ hãi run rẩy, nhưng lại không nhịn được hiếu kỳ, cúi người nhìn về phía Quan Lâm, bỗng nhiên có một cái tay đưa đến che mắt cô lại, thấp giọng nói bên tai cô: “Đừng nhìn.”

Trước mắt bỗng chốc tối tăm, Hiểu Hạ không tin nổi hỏi: “Địch Dã?”

Địch Dã nói một tiếng là tôi, Hiểu Hạ không nói gì, không phải đến Thần Nông Giá sao? Không phải đi thật lâu sao? Địch Dã kéo tay cô đến bên cửa sổ, để cô ngồi đó, dặn dò: “Ở lại chỗ này, đừng nhìn sang bên kia.”

Nhìn Hiểu Hạ gật đầu, anh liền bỏ tay xuống, ánh sáng bỗng nhiên khôi phục đâm vào mắt cô, cô đưa tay vuốt vuốt, chờ đến lúc nhìn rõ, Địch Dã đã bước nhanh ra ngoài cửa.

La Hổ rất nhanh đã đưa người đến, vào cửa nhìn thấy Đàm Kỳ, con mắt liền sáng lên, phất phất tay nói đưa đi. Hai cảnh sát áp lấy anh ta đi đến cửa, đột nhiên anh ta nói chờ chút, quay đầu lại nhìn Quan Lâm, cô ta mở to đôi mắt xinh đẹp, tựa hồ đang bình tĩnh nhìn anh ta, mắt Đàm Kỳ liền ướt.

Anh ta khép hờ con mắt gọi Hiểu Hạ, Hiểu Hạ chạy tới, Đàm Kỳ cười cười: “Nhớ xin phép nghỉ giúp tôi.” Hiểu Hạ gật đầu, Đàm Kỳ lại cười: “Tôi không giết người, tin tôi.”

Hiểu Hạ lại gật đầu, cô không biết nên nói cái gì, cô đang nghĩ, lúc xin nghỉ phải nói như thế nào?

La Hổ nhìn Đàm Kỳ lên xe cảnh sát qua cửa kính, cười nói: “Chờ tôi trở về thẩm vấn cẩn thận, không tra xét anh ta ngọn nguồn thì sẽ không bỏ qua.” Quay đầu nhìn Địch Dã, lông mày nhíu lại: “Tại sao lại là anh?”

Địch Dã không nói lời nào, La Hổ nhìn Tiểu Nhung: “Nói một chút đi.” Tiểu Nhung chỉ vào thi thể của Quan Lâm: “Vài phút trước còn rất tốt, cùng uống cà phê cười cười nói nói với Đàm Kỳ, vài phút sau liền ngã xuống đất đột tử, tôi phỏng đoán là tim bị tê liệt, cũng là nguyên nhân chính của cái chết, chờ lấy kết quả khám nghiệm tử thi đã.”

La Hổ chỉ chỉ mấy người ở đây: “Ai đã từng tiếp xúc với Quan Lâm?”

Tiểu Nhung bình tĩnh nói: “Lúc Quan Lâm tiến vào, bố tôi vẫn ở đây, cô ta nói với bố tôi mấy câu, dường như không quá vui vẻ, sau đó bố tôi đi lên lầu, sau khi Hiểu Hạ đi vào cũng nói chuyện với cô ta, cũng không quá vui vẻ, sau đó Đàm Kỳ tới, nói chuyện với nhau càng không vui.”

Pháp y cẩn thận thu thập giọt cà phê ở trên bàn. La Hổ nhìn về phía Tiểu Nhung, Tiểu Nhung vẫn bình tĩnh: “Tôi pha đấy, một cốc Lam Sơn một cốc Đức Thức, cũng là tôi bưng tới, những người khác không hề tiếp xúc, cà phê vẫn còn ở đằng kia, trong ấm vẫn còn cà phê, đều có thể cầm lấy đi kiểm tra.”


La Hổ dặn dò pháp y và nhân viên cảnh sát vài câu, ngồi đối diện Hiểu Hạ, vẫy tay: “Tới đây hết đi, dò hỏi theo thường lệ thôi.”

Hỏi Địch Dã trước: “Không phải là đi Thần Nông Giá sao? Nghe bảo là đi khá lâu.”

Địch Dã nhìn Đại Mao một chút: “Tôi không đi Thần Nông Giá, tôi đến núi Nga Mi một chuyến, hôm trước đi hôm sau về.”

La Hổ hỏi đi núi Nga Mi làm gì? Địch Dã cười cười: “Ngắm khỉ.” La Hổ chỉ chỉ anh: “Tôi không nói đùa với anh.” Địch Dã lắc đầu: “Tôi cũng không nói đùa, hơn nữa ngắm khỉ cũng không liên quan đến tình tiết của vụ án.”

Anh vẫn không hề từ bỏ việc truy tìm nguyên nhân lẩn trốn của Ngọc Họa, mỗi cửa hàng đều tìm kiếm qua, vẫn luôn cảm thấy tiệm sách của Thư Văn là khả nghi nhất, anh tìm được đạo sĩ lần trước, ông ta trông thấy anh liền chạy, Địch Dã uy hiếp sẽ hủy đạo quan của ông ta, đạo sĩ mới miễn cưỡng hàn huyên vài câu với anh. Địch Dã hỏi ông ta cái chuông trấn yêu mà ông ta dùng có thấy gì khác thường ở tiệm sách Thư Văn không, đạo sĩ có chút tức giận nhấc cái chuông lên, chỉ vào Địch Dã nói: “Không có gì bất thường không có nghĩa là không có yêu, cũng có thể là lão yêu quái này có thâm niên nhiều năm hơn so với chiếc chuông này.”

Anh cưỡng ép lấy số điện thoại của đạo sĩ, trở lại Bắc Kinh dưới tuyết lớn, buổi tối, đứng dưới công ty Hiểu Hạ chờ cô tan làm, thấy có người té ngã vì mặt đất trơn trượt, anh liền chạy đến cửa hàng bên cạnh mua bốt đi tuyết, cầm theo đôi bốt đi qua một hàng bánh gato, ngửi thấy mùi thơm thì liền đi vào mua một hộp, lúc tính tiền, nhân viên thu ngân cười nói: “Một hộp bánh của vợ.”

Hóa ra đó gọi là bánh của vợ, Địch Dã có chút xấu hổ.

La Hổ lại hỏi: “Anh nói gì với Quan Lâm? Vì sao lại không vui?”

Lúc Quan Lâm tiến vào, Địch Dã đang ngồi bên cửa sổ, Quan Lâm trực tiếp ngồi đối diện anh: “Còn nhớ tôi không? Lần trước đã gặp rồi đó, Quan Lâm. Tôi phải cảm ơn anh.” Địch Dã cảm thấy kỳ lạ, nói: “Cảm ơn tôi cái gì?”

Quan Lâm nghiêng đầu nhìn anh cười: “Gần đây tôi rất không may, bị toàn thế giới từ bỏ, ngày đó tôi có bao nhiêu điều xấu, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy xấu hổ.” Quan Lâm tự giễu cười một tiếng: “Là anh khiến tôi ý thức được bản thân có bao nhiêu điểm xấu, lần đầu tiên trong đời, tôi tự ti mặc cảm, tôi hạ quyết tâm sẽ làm điều tốt nhất cho mình. Cho nên tôi phải cảm ơn anh. Kết bạn đi, tôi sẽ hay đến quán cà phê ngồi một lúc.”

Địch Dã khách khí cười cười: “Tôi là ông chủ cô là khách hàng, không làm bạn cũng có thể lui tới thường xuyên.” Quan Lâm nhìn anh: “Hôm qua lúc tuyết rơi, tôi thấy ông chủ Địch cầm theo một đôi bốt đi tuyết JOMVOX, Đàm Kỳ cũng mua một đôi cho Triệu Hiểu Hạ, không biết ông chủ Địch mua cho ai đấy.” Sắc mặt Địch Dã lạnh xuống: “Đây là việc riêng của tôi, mặt khác, cô không may hay không cũng không liên quan đến Hiểu Hạ, không cần dây dưa với cô ấy.”

Quan Lâm còn điều gì muốn nói, Địch Dã đã đứng dậy đi lên lầu, sau đó cô ta thấy Hiểu Hạ cách một cái cửa sổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui