Chương 23
Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Tin tức không quá chi tiết, dù sao thì cũng thể tiết lộ mọi thông tin được.
Điện thoại bị thu hồi, ánh mắt mấy người nọ sáng lấp lánh, “Chúng tôi rất mong đợi vai diễn Văn Cẩm Chi của cậu.”
“Nhìn ảnh tạo hình của cậu, tôi có cảm giác như nhìn thấy Văn Cẩm Chi bước ra từ trong sách vậy, cố lên nhé!”
Bọn họ khác những người hâm mộ trên mạng, sau khi được quan sát ở cự ly gần, quả thực bọn họ cảm thấy không có mấy người thích hợp đóng vai Văn Cẩm Chi, người trước mặt tuy rằng không nổi tiếng nhưng thắng ở khí chất độc đáo, nói không chừng sẽ khiến người xem phải chấn động.
Cơ Thập Nhất lấy lại tinh thần từ bài báo, cười đáp: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Những người có thiện ý với cô, tất nhiên cô sẽ đối xử lễ phép, đây là cách cư xử thường ngày của cô.
Khi cô đã đi xa, mấy người vẫn còn đang xô xô đẩy đẩy, cậu trêu chọc tôi tôi trêu chọc cậu, nhìn cô rời đi, ánh mắt dõi theo của mấy cô gái tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Cảm giác cô ấy còn đẹp hơn nữ chính Trương Hựu Hân nhiều ấy chứ, tạo hình rất là hợp luôn!”
“Giọng nói dịu dàng quá đi thôi, lỗ tai của tôi cũng muốn mang thai luôn rồi này, không được, tôi phải theo dõi cô ấy trên Weibo mới được!”
“Thời buổi này vẫn còn lễ phép như vậy, quả thật là hiếm thấy, chỉ riêng thái độ đó thôi thì ấn tượng của tôi về cô ấy đã tăng lên rất nhiều rồi.”
“Tôi chỉ muốn nói là, tôi rất muốn xem cô ấy diễn cùng với nam thần!! Nhất định sẽ vô cùng đẹp mắt!”
Đầu óc Cơ Thập Nhất vẫn còn quay cuồng với tin tức vừa rồi, nó khiến cô nhớ tới Nhã Nhã ngày hôm qua, nhưng cô không biết, liệu hai người có phải là cùng một người hay không.
Nghĩ đến đây, cô đăng nhập vào Weibo, trang chủ Weibo của Nhã Nhã chỉ có vài lượt like lẻ tẻ, phần lớn là những câu văn tươi đẹp, gần như không có gì về cuộc sống thường ngày.
Có lẽ là trùng hợp?
Cơ Thập Nhất di dời lực chú ý, một nữ minh tinh tự sát, dù khiến người ta tiếc hận thật đấy, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô cả.
Văn Thanh ngồi sau màn hình theo dõi, nhìn hình ảnh bên trong, thỉnh thoảng lại thảo luận vài câu với người đàn ông bên cạnh.
Cô đứng tại chỗ không bước qua.
Nam chính Lục Hành Vân của bộ phim này rất nổi tiếng, anh ấy từng nhận được giải thưởng từ bộ phim điện ảnh trước đó, đây có thể xem là bộ phim truyền hình đầu tiên của anh ấy.
Lục Hành Vân khác với vẻ ngoài tươi sáng rực rỡ của phần lớn các tiểu thịt tươi hiện giờ, nội liễm mang theo chút lạnh nhạt, ánh mắt cực kỳ sắc bén, khi nhìn chăm chú vào một ai đó, dường như trong mắt anh ấy chỉ có mỗi người nọ mà thôi, dịu dàng khiến người ta phải mê say đến đắm chìm.
Bên trên là tất cả những gì cô thấy được trên Weibo.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận, tận mắt nhìn thấy cũng không khác mấy, khi thảo luận các cảnh quay cùng đạo diễn Văn Thanh, anh ấy cực kỳ tập trung, nếu bức ảnh này truyền ra ngoài, sợ là ngập tràn màn hình chỉ toàn mấy những người mê muội gọi nam thần là ông xã.
Vốn dĩ trong “Sơn hà cẩm tú”, tiểu Hoàng đế kém Văn Cẩm Chi ba tuổi, một minh tinh nhỏ tuổi đóng tiểu Hoàng đế năm mười lăm tuổi, một tập qua đi, tiểu Hoàng đế cũng đã lớn lên.
Lục Hành Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nheo mắt nhìn cô vài giây, rồi cúi đầu không nói lời nào, đạo diễn Văn Thanh cũng ngẩng đầu nhìn về phía này.
Lúc đó Cơ Thập Nhất mới bước qua, làn váy nhạt màu gợn sóng theo cơn gió, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Những bông hoa nhỏ cài trên mái tóc, dùng ngọc trai và lưu ly phác họa ra hình dạng tinh xảo, ẩn hiện trong mái tóc, tua rua trên trán chạm đến đôi lông mày cong cong, khi đong đưa chuyển động phát ra âm thanh nhẹ nhàng thanh thúy, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp.
Khi khóe mắt hơi cong cong, đôi mắt chớp động, cặp đồng tử đen láy sáng lấp lánh, phản chiếu mọi thứ trước mắt, nốt ruồi lệ lộ ra vẻ thu hút quyến rũ vô bờ bến.
“Tạo hình khá đẹp đấy.” Văn Thanh cười khích lệ.
Tạo hình ban đầu không có tua rua, nhưng thêm tua rua vào quả nhiên có chút khác biệt, khí chất trên người thêm phần quyến rũ, khiến nhân vật Văn Cẩm Chi này càng thêm mâu thuẫn.
Bà và stylist đã nghiên cứu từ lâu, nên bà rất quen thuộc với tạo hình của Văn Cẩm Chi, hiện giờ rõ ràng không phải hình tượng đã bàn bạc ban đầu.
Chắc chắn stylist sẽ không tự ý thay đổi, như vậy, chỉ có thể là Cơ Thập Nhất tự đề xuất mà thôi.
Văn Thanh bỗng mong đợi ở cô nhiều hơn.
Khóe môi Cơ Thập Nhất khẽ nhếch lên, “Tôi đã đọc kịch bản, cho nên mới tự ý đưa ra ý kiến, hy vọng đạo diễn không để ý.”
“Có suy nghĩ của riêng mình là điều tốt, điều tôi không mong muốn nhất, chính là tất cả mọi thứ chỉ đi theo một lối mòn.” Văn Thanh nói, “Vừa khác người lại thích hợp thì sẽ rất thú vị.”
Nhận được sự đồng ý, Cơ Thập Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm.
Văn Thanh nói: “Qua bên kia nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ tới cảnh quay của cô, có gì thắc mắc cứ việc hỏi tôi.”
Cơ Thập Nhất gật đầu, mỉm cười với Lục Hành Vân ở bên cạnh, sau đó xoay người tới chỗ nghỉ ngơi.
Bình tĩnh mà suy xét, quả thực đạo diễn Văn Thanh là người rất giỏi và có năng lực, khó trách có nhiều người muốn gia nhập đoàn phim này đến vậy.
“Cảm giác cũng không tệ lắm nhỉ, tôi vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng cô ấy rồi đấy.” Văn Thanh đột nhiên cười nói.
Lục Hành Vân thu hồi tầm mắt lại, lông mày khẽ nhúc nhích, giọng điệu lạnh nhạt, “Quả thực rất thích hợp, tôi khá mong chờ nhân vật Văn Cẩm Chi này.”
Nghe vậy, Văn Thanh càng gấp gáp muốn nhìn thấy thành quả hơn nữa.
…
Đồn cảnh sát khu Uyển Tân.
Trên bàn làm việc của Liên Diệc bày ra không ít ảnh chụp, đủ mọi góc độ, thi thể bị ngâm nước hơi trắng bệch, không dễ nhìn cho lắm.
“Đúng là do chết đuối.” Pháp y nói.
Thời buổi này, hiếm khi thấy người chết đuối trong bồn tắm, nói ra e là cũng chẳng có ai tin.
“Nhưng ngoại trừ điều đó ra, trên thân thể Trương Nhã còn có những vết thương khác.” Pháp y khoa tay múa chân, ngón tay lướt qua, “Vết thương ở thái dương bên phải do đụng vào vật sắc nhọn tạo thành, theo suy đoán chắc hẳn là góc bàn hay vật gì đó, đã bị ngâm nước tới mức mềm nhũn trắng bệch.”
Anh ta lại chỉ sang một bức ảnh khác, “Trên cổ tay có vết bầm nhạt màu, cho thấy có người từng túm chặt cô ấy, ngoài ra, ở gót chân cũng có vết thương, do liên tục cọ xát với bồn tắm tạo thành, trên móng tay cũng vậy.”
“Vì vậy, Trương Nhã ——”
“Đội trưởng Liên, bây giờ bên ngoài đều nói cô ấy tự sát.” Phạm Dương đột nhiên xông vào.
Pháp y trừng mắt nhìn anh ta, tiếp tục nói: “Vì vậy, có lẽ Trương Nhã bị sát hại, sau đó ngụy trang thành dáng vẻ tự sát, thời gian tử vong rơi vào khoảng 12 giờ đêm đến 1 giờ sáng ngày hôm qua, nhưng thời gian thi thể bị ngâm nước phải từ trước đó, ắt hẳn vết thương trên thái dương được tạo thành trước đó vài tiếng.”
Chết đuối trong bồn tắm … Quả nhiên bị giết hại sẽ tương đối thuyết phục hơn.
Các mối quan hệ cá nhân của Trương Nhã cũng nhanh chóng được điều tra ra, hiện giờ đang bày ra trước mặt Liên Diệc.
Tư liệu cho thấy, Trương Nhã là một minh tinh không mấy nổi tiếng, chỉ có một vai diễn tương đối ấn tượng khiến người xem nhớ kỹ mà thôi, ngày thường lẻ loi một mình, chủ yếu chủ liên lạc với người đại diện và cô bạn thân tên Bạch Vân.
Sáng hôm nay, sau khi Bạch Vân gõ cửa không thấy ai đáp lại, cô ta gọi điện thoại cho Trương Nhã, cuối cùng thì dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, phát hiện ra Trương Nhã chìm trong bồn tắm, khi đó, người đã tử vong, tiếp theo mới vội vã báo cảnh sát.
Vì vậy, người đáng nghi nhất chính là người đại diện và Bạch Vân.
Nhưng ngày hôm qua, người đại diện có chứng cứ ngoại phạm, đưa một nghệ sĩ khác dưới tay đến ghi hình tại đài truyền hình, không có cách nào thoát thân để giết người cả.
“Mối quan hệ cá nhân đơn giản như vậy, việc điều tra cũng dễ dàng hơn rất nhiều.” Phạm Dương nói.
“Người báo án tên Bạch Vân đó đâu rồi?” Liên Diệc hỏi.
Phạm Dương nói: “Đang ở bên ngoài, cần tra hỏi sao?”
Người báo án là Bạch Vân – bạn thân của Trương Nhã, cô ta khóc tới mức rối tinh rối mù lên, không nói được gì cả, ở lại nơi này cũng vô ích mà thôi.
Bạch Vân ngồi ghế trên, một cô gái nhỏ xinh xắn, cứ như là đoá hoa lê dính nước mưa mà rơi nước mắt, có không ít thanh niên trẻ tuổi vây quanh.
“Túm tụm ở đó làm gì thế kia?”
“Đội trưởng Liên!”
“Đội trưởng Liên.”
Mấy người ào ào tản ra, vội vã trở về vị trí làm việc của mình.
Phạm Dương đi tới đưa Bạch Vân vào phòng thẩm vấn.
Bạch Vân vẫn có chút sợ hãi trước cảnh sát, cúi đầu không dám nhìn ai, cứ co quắp ngồi ở đó.
Sau một lúc im lặng, Liên Diệc mở miệng hỏi: “Cô và Trương Nhã có quan hệ gì?”
Bạch Vân nức nở, khe khẽ đáp lời: “… Tôi và cô ấy quen nhau từ thời đại học, chúng tôi vẫn luôn là bạn tốt.”
“Camera theo dõi cho thấy, khoảng 8 giờ tối qua cô từng đến chung cư của Trương Nhã, một tiếng sau mới rời đi, trong khoảng thời gian đó hai người đã làm gì? Vết thương trên thái dương của Trương Nhã có liên quan gì đến cô hay không?”
Ngay khi câu hỏi nayg được đưa ra, hô hấp của Bạch Vân lập tức cứng lại, dáng vẻ trốn tránh đã bị đôi mắt của Liên Diệc bắt được, hiển nhiên là cô ta có vấn đề.
Anh ta nghiêng người về phía trước, “Cô và Trương Nhã xảy ra cãi vã? Vết thương từ đâu mà có? Nói cho rõ ràng.”
“Tôi, tôi…” Bạch Vân siết chặt các ngón tay, khí thế của người trước mặt thật sự quá mức bức bách, “… Nhã Nhã quyến rũ bạn trai của tôi, nên tôi và cô ấy cãi nhau một trận, tôi đẩy ngã cô ấy, đụng phải góc bàn…”
Quả nhiên, thế nên vết thương trên thái dương mới xuất hiện sớm hơn thời gian tử vong.
“Vì thế cô ghi hận trong lòng, nhân cơ hội kéo cô ấy vào bồn tắm dìm chết ——”
Bạch Vân lập tức phản bác: “Cảnh sát, tôi không giết người, tôi chỉ đẩy ngã cô ấy thôi, sau đó rời đi! Tôi thật sự không giết người mà!”
Liên Diệc hơi nhướng mày, “Trước khi báo cảnh sát, ngoại trừ cô từng tiến vào chung cư ra thì không còn ai khác cả.”
Bạch Vân dừng lại, lẩm bẩm: “Anh nói như vậy, không phải đang nghi ngờ tôi là kẻ giết người sao? Mặc dù tôi và cô ấy có cãi nhau thật, nhưng chưa tới mức phải giết người, chúng tôi làm bạn với nhau đã nhiều năm lắm rồi, không thể vì một người đàn ông mà giết người được.”
Liên Diệc nhàn nhạt nói: “Cô có giết người hay không, chúng tôi sẽ điều tra, Trương Nhã có quen người nào khác hay có thù oán với ai không?”
“Chuyện này tôi không rõ, tôi biết những người Nhã Nhã quen trong giới giải trí, nhưng không quen thuộc lắm, hơn nữa, người đại diện của cô ấy không thích chúng tôi ở bên nhau thường xuyên, nên tôi không hỏi nhiều về những chuyện đó.”
…
Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, tài liệu về Bạch Vân đã được đưa tới trước mặt Liên Diệc.
Đúng như lời cô ta nói, bọn họ là đôi bạn thân từ thời đại học, mặc dù hai người không ở chung một giới nhưng vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, thỉnh thoảng còn ra ngoài du ngoạn.
Hai người qua lại thường xuyên, Bạch Vân cũng từng ngủ lại ở nhà Trương Nhã, dấu vân tay thì căn bản không thể coi là manh mối.
Nếu nói nhất thời giết người cho hả giận, cũng không phải không có khả năng, nhưng lại thiếu chứng cứ.
Bị người ấn đầu vào bồn tắm đến ngạt thở, chắc chắn Trương Nhã có giãy giụa, thế nên gót chân mới bị cọ xát, móng tay đứt gãy, sức lực người này hẳn là không nhỏ chút nào cả.
Đáng tiếc thay, móng tay không cào được vào hung thủ, nếu không thì có thể biết người đó là ai.
“Đội trưởng Liên, em đã hỏi bên bất động sản rồi, bọn họ cũng không nắm được nhiều thông tin của chủ hộ.”
Phạm Dương vò đầu, “Nhưng không phải góc nào cũng có camera, em đã dò hỏi rồi, xuất phát từ vấn đề riêng tư, bọn họ nói camera giám sát không thể quay tới chung cư của Trương Nhã, chỉ có thể quay tới tòa nhà đó mà thôi.”
Vậy nên, có khả năng hung thủ trèo cửa sổ tiến vào.
“Chung cư của Trương Nhã nằm trong tiểu khu, bên ngoài là nhà dân, dân cư hỗn tạp, camera tương đối ít, hơn nữa còn bị người ta phá hủy.”
“Trước tiên hãy điều ra camera ở nơi đó, phái người đi hỏi thăm.” Liên Diệc đứng dậy, “Đến nhà Trương Nhã xem thử.”
- -----oOo------
*** 23 ***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...