Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 15

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Cơ Thập Nhất đã đọc mấy cuốn sách về giải mộng, một số phương pháp trong đó cũng tương đối khớp với những giấc mơ mà cô từng giải ở đại lục mộng cảnh.

Tuy nhiên, điều khác biệt chính là, người giải mã thường hỏi người nằm mơ một số vấn đề, mà ở đại lục mộng cảnh của bọn họ thì không cần.

Bởi vì khi giải mã giấc mơ, linh lực sẽ xâm nhập vào ký ức của người nằm mộng, nên cũng không cần dò hỏi.

Hiện giờ linh lực của cô rất yếu, chỉ có thể dựa vào tư duy giải mộng đơn thuần, vì vậy cũng cần người nằm mơ chủ động cung cấp thông tin.


Đây cũng là lý do vì sao cô phải chờ Phạm Dương nói xong thì mới mở miệng cất lời. E b ook t r uyen. Ne t
1

Bởi vì bây giờ thì tất cả mọi chuyện mới trùng khớp.

“Anh luôn nhớ mình phải đi chợ mua đồ ăn ngon, nó giống như một kỳ thi. Anh không nhìn thấy đồ ăn trên sạp, tức là không thể viết ra được đáp án, muốn nhìn lén giỏ rau của người khác nhưng lại không nhìn thấy, giống như xem trộm bài thi của người khác mà không được. Cuối cùng chỉ có thể đầu cơ trục lợi nhặt nhạnh lá cải thối ở dưới đất, tất nhiên điểm sẽ kém.”

Bởi vì ký ức bị âm thầm bị biến đổi, nên nó cũng tự động sửa đổi trong giấc mơ.

Bài thi của Diệp Minh bị điểm kém là chuyện có thật, tất nhiên cũng được lưu vào trí nhớ, khi có cơ hội, vào một thời điểm nhất định thì nó sẽ được khai quật.

Có thể bây giờ anh ta không nhớ rõ, nhưng nhắc tới chuyện này, sẽ có ấn tượng mơ hồ.


“Vậy nên lúc tôi chạy ra ngoài, thật sự đã nhìn thấy hung thủ?” Diệp Minh đã quen gọi người nọ là hung thủ, “Nhưng tôi không nhớ gì hết.”

Lông mày của Cơ Thập Nhất hơi cong cong, giọng nói biến ảo khôn lường: “Anh không nhớ, nhưng trí nhớ thuộc về cơ thể anh sẽ lưu trữ rõ ràng.”

Liên Diệc không hề cắt ngang, ngón tay thon dài không ngừng xoay bút.

Cơ Thập Nhất liếc nhìn anh ta, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh ta, cô không bận tâm, bĩu môi tiếp tục nói: “Ở trong tiềm thức, anh đã coi con quái vật kia là ảo giác, thế nên nó mới xuất hiện trong gương, tôi nghĩ, trên thực tế, tại hiện trường không hề có gương, đúng không?”

Mặc dù đó là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

Phạm Dương nói: “Nơi đó thật sự không có gương.” Năm 2006, làm gì có ai treo gương bên ngoài bức tường, ngay cả bây giờ cũng rất ít ấy chứ.

Cơ Thập Nhất nói tiếp: “Những gì anh tận mắt nhìn thấy chính là sự thật, hình ảnh phản chiếu trong gương cho thấy anh coi nó như ảo giác, nhưng bản năng lại lưu trữ trong ký ức, chôn vùi sâu vào giấc mơ.”

Sở dĩ trong thời gian ngắn như vậy, Diệp Minh có thể mơ thấy chuyện của mười mấy năm trước, cũng bởi vì những giấc mơ trước đó đã đặt nền móng cho anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui