Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!
Thấy Bình hỏi câu ngu ngơ vậy, nó nhịn không được cốc đầu nhỏ Bình một cái
-Mày có không thông minh thì cũng vừa vừa thoy, chừa lại cho tao với con Phương với, sao dành hết vậy…
-Đúng roy… đại ca ở đây tất nhiên là anh đây roy … - Phương dương dương tự đắc xem như mình đã hiểu, vừa nói vừa chạy lại chỗ người đứng đầu hàng, mặt có vài vết sẹo… tướng đô con, nhìn hùng hổ dữ tợn……
-Mày………… - Nó tức nghẹn họng với 2 đứa bạn của mình
-Sao? Tao nói quá đúng đúng không? Nhìn anh này rất có khí chất đại ca
Haizz, 3 cô nàng mải nói chuyện mà không hay biết rằng mặt của Long, Tự, Phong tên nào tên nấy đã đen thui thùi lùi rồi… 3 cô gái của họ, cư nhiên cãi nhau vì một tên con trai … Grrrrrrrrrrrrrr… phóng cái nhìn chết chóc lên thân hình của vị đại ca của Phương, Long hận không thể bóp chết tên này… vì cậu biết rõ không phải lỗi của anh ta.. Mọi người xung quanh cúi đầu thinh lặng, chỉ sợ nếu thêm 1 tiếng động họ gây ra thì mạng cũng đi theo.
-Ngu tập 2!!!!!! – Bình và Quyên cùng gõ đầu Phương rõ đau
-Khí chất cái ầu mày á – Nó tức khí nói Phương
-Lúc đầu tao không biết, nhưng con Quyên nó gõ tao nên tao cũng đã hiểu ra… ai dè mày… hehe – Bình nhìn Phương cười nham nhở
-Thôi, con lạy 2 cô nương, có vậy mà không biết. Đại ca tất nhiên là Tự rồi … - Nó quay mặt qua cười rất tự tin nhìn 3 tên kia mặt vẫn đang đen như bao công
Như chợt hiểu ra vấn đề (haizz… mấy cô này lâu lâu chậm hiểu zậy đó) … 2 ng cùng quay lại cười cười nhìn 3 cậu con trai.. Nụ cười của ba cô gái như 3 ông mặt trời nhỏ bỗng dưng chiếu sáng một vùng rộng xung quanh, xua đi mây đen u ám đang bao phủ lên mọi người. Nụ cười của họ toả nắng, xua đi khí lạnh buổi sớm… mang đến sức sống ọi người xung quanh… làm ai cũng thở phào nhẹ nhõm còn 3 chàng trai thì đang ngây ngốc đứng nhìn.. Phát hiện mình hơi bị hớ nên Tự lấy lại giọng, đằng hắng nói:
-3 cô trễ giờ 45 phút có biết không? >”< - Tự nói với vẻ mặt không vui
-Sẽ là bất lịch sự khi đến trễ giờ hẹn đó – Long chêm zô
-Và hơn nữa là thiếu tế nhị khi bắt người khác giới phải chờ mình – Phong nhất mạnh, trong câu nói không hề giấu giếm ý cười của mình
Tức… tức… rất tức…. Bình tĩnh lại
-He he.. thật là xin lỗi vì đã đến trễ nhưng đâu có ai bắt 3 vị phải chờ đâu nè – Nó nói xong le lưỡi trêu tức làm mặt họ dần ửng đỏ vì……… giận
-Hihi.. ai bỉu mấy anh ấy mặc vest nhìn phong độ quá…. nên tụi tui mới ngơ ngẩn, mới chụp hình hơi nhiều í mà – Phương cố tình chọc tức thêm zô
Giờ mới biết sức mạnh của lời nói, một lời nói ra có thể giết chết hơn chục mạng người… Nguyên dàn vệ sĩ có nhiệm vụ hộ tống 3 cô bé đến cũng đang run run, đổ mồ hôi lạnh mặc dù trời sáng sớm có hơi se se.
-Thôi, thôi chúng ta vào nhà ngồi có được không, tao mỏi chân rồi… em mỏi chân rồi *Bình quay qua nói với 3 cậu con trai đang đứng trên bậc thềm* chúng ta vào nhà được chứ
Công nhận là lời của Bình có sức ảnh hưởng gây sát thương cao… lúc thì có thể làm cho người nghe té ghế lúc lại có thể dập tắt một trận “hoả hoạn tiềm năng”
Cả 6 bóng người từ từ bước vào phòng khách………..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...