Chuyện Dũng Cảm Nhất

Tết Nguyên Đán qua đi, cuộc thi nghiên cứu sinh cũng
kết thúc.

Lưu Phỉ Phỉ và anh chàng cơ khí quen nhau cũng chẳng
biết đi tới đâu.Vừa kết thúc cuộc thi Đồng Chu lại chui vào thư viện.Kí túc xá
chỉ còn lại hai người cô đơn Ôn Nhiễm và Lâm Sanh, hai người liếc nhau, giây
tiếp theo nhanh chóng vất đi vẻ chán chường lao ra ngoài đánh chén một bữa.

Lâm Sanh gọi không biết bao nhiêu món, còn thêm vài
bình rượu.

"Kiềm chế làm gì, chúng ta chỉ có hai người, uống
rượu cũng không ai quản."Ôn Nhiễm cởi áo khoác chỉ mặc một chiếc áo cao cổ
màu trắng, sắc mặt bị sức nóng của máy sưởi làm hai má đỏ bừng.

Lâm Sanh liếc mắt dò xét nhìn cô, chậm rãi rót ly
rượu:"Mình bao nhiêu, cậu phải theo từng đó."

Vài chén cạn, Lâm Sanh đột nhiên hỏi:"Ôn Nhiễm,
cậu biết cảm giác đầu tiên khi mình nhìn thấy cậu là gì không?"

"Là gì?"Cô mở to hai mắt.

Lâm Sanh khẽ cười:"Mình nghĩ, nhìn này, đúng là
một con nhóc ngốc nghếch."

"Thế cậu có biết mình nghĩ gì không?"Ôn
Nhiễm nheo mắt, làm bộ nhớ lại nói:"Mình nghĩ, đóa hoa sen trắng cao quý ở
chỗ nào."

Hai người đồng thanh cười.

Lại uống thêm vài chén, càng uống càng nhiều hơn.

Lâm Sanh nói:"Cậu biết không, ba mẹ mình ly hôn
khi mình còn nhỏ, mình theo ba, ba mình càng thương càng cho mình nhiều tiền
hơn, cho nên từ nhỏ đến lớn mình chỉ có tiền, không cha cũng không mẹ, giống
cậu nha."

"Mình đâu giống, cậu còn có một người ba tốt, ba
mình mất đã mười mấy năm rồi."

"Vậy còn có mẹ, về điểm này mình thua cậu đúng
không."

"Ừ, mình còn có mẹ.Mẹ mình nha, rất tốt, chuyện
gì cũng không để mình làm, đến khi sinh bệnh nặng cũng gạt mình."Cô ôm lấy
bình rượu, có chút không hiểu hỏi Lâm Sanh,"Cậu nói xem mình sao lại ngốc
như vậy."

Lâm Sanh hớ hớ cười:"Cậu còn tự biết nha."

Ôn Nhiễm đập bàn:"Cho
nên mình quyết định.Mình muốn làm một nữ nhi ngoan, có thể không phải khiến mẹ
bận tâm nữa.Ông nội mình đã là gì, bác gái đã là cái gì, Triệu Vị Xuyên kia
nữa, hắn đã là cái gì..."Cô đập ly rượu cái cách xuống bàn,"Bọn họ,
chẳng là cái gì cả."

Nói xong lại rót rượu, Lâm Sanh so với cô còn tỉnh
hơn, thấy thế liền ngăn lại:"Đừng uống nữa, ngốc."


Ôn Nhiễm vung tay
lên:"Không được, để mình uống, cậu uống với mình, để mình rót."Từ nhỏ
tới lớn, cô đã phải chất chứa trong lòng nhiều điều như thế, giờ phút này, cái
gì cũng không nghĩ, chỉ uống rượu là tốt rồi, nhưng mà lại có người ngăn cản
nha...

Vừa mới giơ ly rượu lên liền bị người ta đoạt đi, cô
trợn mắt, đồng thời Lâm Sanh bên cạnh hét lên một tiếng chói tai:"Thầy
Diệp?"

Cái tên quen thuộc này làm cô kinh hãi, cặp mắt nhìn
thẳng vào người đàn ông trước mặt, tầm mắt mơ hồ.

Kì thật từ nhỏ cô đối với thành phố này đã có một loại
sợ hãi.Bởi vì, mỗi lần đến đây, đối mặt với bức tường màu đỏ, phía sau là người
ông đó.Cho nên, mỗi lần, cô đều phải nắm tay cha mới bằng lòng vào cửa.Không
muốn buông ra.

Sau này, cha mất, cô cũng không bao giờ muốn đến nơi
này nữa.Nhưng mà rồi một ngày, mẹ đưa cô đi hai giờ tàu lửa đến thành phố B, đi
đến tòa nhà quen thuộc mà lại cực kì xa lạ đó.Ngày đó, cô và mẹ đứng đợi rất
lâu mới được đưa vào gặp ông.Cũng ngày đó, ông không chỉ quát mắng mẹ, còn tát
mẹ một cái.Cái tát kia cũng khiến cô ngã sấp xuống.Nghĩ đến đó, Ôn Nhiễm lại
lảo đảo một chút

Một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô, người đó còn cúi đầu nói
nhỏ:"Chờ một chút, xe sắp đến rồi."

Hơi thở quen thuộc, cô tham lam hít thêm một ít, một
lát sau đưa tay muốn gỡ tay người đó ra:"Không cần, tôi tự mình trở
về."

Diệp Dĩ Trinh bất đắc dĩ nhìn trợ lý lái xe
tới:"Đưa Lâm Sanh về trước đi."

Trợ lí kinh ngạc:"Vậy Ôn tiểu thư?"

"Để tôi."

Ôn Nhiễm bắt lấy cánh tay
người đàn ông trước mặt, người này vóc dáng rất cao:"Anh có điểm giống một
người."

"Ai?"Người đàn ông hỏi.

Ôn Nhiễm tự hỏi một
lát:"Ba tôi."

Người đó dở khóc dở cười.

"Ông mỗi lần đều nắm tay tôi như thế, đúng rồi,
còn cõng tôi."

Nói xong cô mở mắt to trong suốt nhìn anh, anh không
nói gì, đôi mắt đen thẳm lẳng lặng nhìn, ánh lên ý cười, phảng phất một chút
sủng nịch.Thật lâu sau, cúi người đưa lưng về phía cô.Ôn Nhiễm sững sờ một
chút, ngay lập tức nằm phủ lên tấm lưng rộng rãi kia.

Diệp Dĩ Trinh ngẫu nhiên phát hiện ra, cô khi uống
rượu sẽ không phá phách.Tối thiểu sẽ nói nhiều một chút, những điều bình thường

không dễ nói ra.Bóng đêm dần tối, đèn đường tự động sáng lên.Anh cõng cô chậm
rãi đi trên con đường đầy tuyết, cảm giác rất yên tĩnh.Một lát sau, Ôn Nhiễm từ
lưng anh tụt xuống, nhẹ giọng hỏi:"Tôi làm sao vậy?"

"Em uống say."Anh thản nhiên trả lời.

Ôn Nhiễm cúi đầu, trầm mặc
một lát lại ngẩng đầu hỏi:"Tôi nói mê sảng?"

"Không có."Chỉ là bình thường sẽ không nói
điều đó mà thôi.

"Vậy là không say."Cô không hề để ý vung tay
lên, thân hình thoáng chao đảo, anh theo bản năng đỡ lấy thắt lưng cô, một cảm
giác lạ lùng từ đầu ngón tay truyền đến, sửng sốt.

Anh nhẹ nhàng đẩy cổ áo màu trắng của cô ra, một vết
phỏng dài đã dần thành sẹo.Anh chậm rãi vuốt lên, không để ý đến ÔnNhiễm
run rẩy:"Có đau không?"

"Sao?"

Ôn Nhiễm ngẩng mạnh đầu,
nhìn lại đôi mắt nhu hòa của anh.Trước sau vẫn một màu đen thâm thúy, nhưng vẻ
ôn nhu sáng rực đó rất dễ khiến cô hoảng hồn, như có một cảm giác rất quen
thuộc.Giống như một cảm giác ấm áp từ lâu bỗng nhiên truyền tới, giống như
người yêu thương nhất của cô trở lại cạnh bên.

"Đau."Cô mở to hai mắt, nước mắt bỗng nhiên
ứa ra,"Rất rất đau."

Cô kéo áo anh khóc, anh cũng càng nắm chặt tay cô hơn,
thấp giọng:"Sau này sẽ không đau nữa."

"Vì sao?"Cô mơ hồ, rối rắm như một đứa nhỏ.

Anh không nói gì, chỉ nâng mặt cô lên, phủ xuống.Dùng
sự gắn bó dịu dàng này để giải đáp cho thắc mắc của cô,... bởi vì sau này, đã
có anh.

......................

Giống như một giấc mộng, ÔnNhiễm
hốt hoảng tỉnh lại, đầu đau đến muốn vỡ ra.Cô lấy tay xoa xoa vài cái, cũng
không thấy đỡ chút nào.

Mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh tượng rất lạ lẫm.Ôn
Nhiễm chớp mắt vài cái, lại thêm vài cái.Cô cuống quýt ngồi dậy, kéo chăn ra,
không hiểu gì nhìn xung quanh.

"Tỉnh rồi sao?"Một giọng nam trầm thấp, hết
sức quen thuộc.

Ôn Nhiễm xoay người lại,
nhìn người đó:"Thầy, thầy Diệp?"Lại vội vã đứng lên,"Đây là nhà
thầy ạ?"


"Ừ."Diệp Dĩ Trinh để tập tài liệu trong tay
sang một bên, nhìn về phía ÔnNhiễm đang ngồi ngây
ngốc trong đống chăn, dịu dàng nói:"Nếu tỉnh rồi thì đi rửa mặt, ăn
cơm."Nói xong quay đầu cất bước ra ngoài, để lại mình ÔnNhiễm
trố mắt tại chỗ - cô làm sao có thể ở chỗ này?

Rửa mặt xong, ÔnNhiễm
chậm rù đi về phía phòng bếp, Diệp Dĩ Trinh đã sớm ngồi vào chỗ của mình, nhấm
nháp bát cháo mình tự nấu.

Thấy cô, anh khẽ cười:"Ngồi xuống, ăn chút gì
đi."

Ôn Nhiễm chớp mắt vài cái,
hỏi:"Thầy à, sao em lại ở nhà thầy?"

Diệp Dĩ Trinh à một tiếng, cười cười:"Là vậy, tối
qua em uống rượu, anh nói đưa em về trường em lại kháng cự, đưa em về thành phố
T em cũng không muốn, sau đó anh đành phải đưa em đến đây, em lại không phản
ứng gì."

"Thật sao?"ÔnNhiễm không tự giác hỏi lại,
thật sự không thể tin mà.

Diệp Dĩ Trinh cười vô cùng chân thành:"Là như
vậy."

Thực ra, khi đó cô đã ngủ trên lưng anh, không hé răng
nửa lời, thông minh như anh, đâu có thể để cô về.Đương nhiên, cái này anh sẽ
không nói.

"ÔnNhiễm".Anh trầm giọng gọi cô.

"Dạ?"

"Chuyện tối qua em còn nhớ không?"

"Sao ạ?"ÔnNhiễm khó hiểu nhìn anh, trong đầu
bắt đầu xử lí thông tin cấp tốc, cô cùng Lâm Sanh đi uống rượu, uống rồi uống,
sau đó bắt đầu nói mê sảng, sau đó gặp Diệp Dĩ Trinh, rồi lại tiếp tục nói mê
sảng, sau đó...cô đột nhiên mở to hai mắt, đón nhận tầm mắt của anh, Ôn Nhiễm
lắc đầu,"Không nhớ rõ à, em, em quên hết rồi."

"À."Diệp Dĩ Trinh khẽ thốt lên, buông thìa
đi về phía cô,"Anh không ngại giúp em nhớ lại đâu."

Sao?ÔnNhiễm nhìn anh càng lúc càng gần, kiên quyết
nói:"Không, không cần phiền thầy, em, em nghĩ là..."

"Nhớ ra rồi?"Anh cười hỏi.

"Hình như là, nhớ ra."ÔnNhiễm gật gật đầu,
còn chưa kịp thở ra đã nghe tiếng anh nói.

"Vậy sao."

Ơ, ơ thầy Diệp....

Thắt lưng bị một bàn tay kiên định giữ lấy, đầu cô bị
anh ngửa ra sau, anh hôn như trừng phạt.Ngoài lần hôn mơ hồ tối qua, thì cô
chưa bao giờ bị ai hôn cả, cho nên dễ dàng bị công thành đoạt đất, đầu lưỡi dây
dưa khiến cô như không hít thở nổi.

Không biết bao lâu sau, Diệp Dĩ Trinh buông cô ra,
cụng nhẹ trán vào trán cô:"Giờ thì nhớ ra rồi, phải không?"

Câu trả lời của cô chỉ có thể là cúi đầu, ngượng
ngùng.


Diệp Dĩ Trinh xoa xoa đầu cô, thực sự rất dịu
dàng:"ÔnNhiễm, tối hôm đó em chạy tới tìm anh nói một đống các lý do cự
tuyệt.Bây giờ có thể nghe suy nghĩ của anh không?"

"Ừm."Cô mơ hồ không rõ tiếng.

"Đêm đó em đưa ra rất nhiều lí do nói là để
thuyết phục anh nhưng thực ra là để thuyết phục chính em."Anh
cười,"Khi đó em cố chấp muốn anh chấp nhận điều đó, lý trí không mấy nhưng
lại vô cùng xúc động."

Ôn Nhiễm:"..."Thực
ra ngay cả lúc đó cô cũng chẳng dư thừa tí dũng cảm nào.

"Sau đó anh đã nghĩ, nếu giờ phút đó anh không
đồng ý, không biết cô bé khờ này sẽ như thế nào?Có phải sẽ khóc ré lên
không?"

Ôn Nhiễm lẩm bẩm:"Em đã
sắp hai mươi hai tuổi rồi, không phải cô bé."

"Anh luôn hy vọng em là một đứa trẻ.Người trưởng
thành luôn băn khoăn nhiều, thế giới của một đứa trẻ mà nói, rất đơn giản, muốn
gì sẽ có cho bằng được, không muốn nữa thì vất đi, ngã đau thì khóc, đứng lên
rồi sẽ tiếp tục vô tư vô lự.Bọn nhóc sẽ không hiểu cái gì là nên, là không nên,
cho nên không có cái gọi là sợ.Ôn Nhiễm, em chỉ mới hai mươi mốt mà thôi, còn
có rất nhiều điều em không biết.Nhưng mà mấu chốt là em không cần trốn tránh,
cứ thử đi, cùng lắm, bị thương thì khóc một hồi, sau đó lại bắt đầu lần
nữa."Nói xong anh nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào đáy mắt,"Nếu em vẫn
sợ, anh sẽ đứng bên cạnh em, được không?"

Ôn Nhiễm nhìn
anh:"Chúng ta kém xa như vậy, nếu như em vẫn không theo kịp anh thì
sao?"

Anh vẫn chỉ cười:"Nếu thật sự như thế, em cứ đứng
một chỗ, không cần đuổi là được rồi.?"

"Sao?"Cô nhìn anh có chút khó hiểu.

"Em cứ đứng yên ở đó, chờ anh đến tìm em rồi mình
sẽ cùng đi."

Ôn Nhiễm nhớ rõ, Diêu Trường
có lần trích từ tiểu thuyết ra một câu:"Nếu chúng ta cách nhau một ngàn
bước, chỉ cần em bước lên một bước, anh sẽ bước chín trăm chín mươi chín bước
còn lại về phía em.Cô từng cho rằng tình yêu đẹp nhất đó vô cùng hiếm thấy,
nhưng mà giờ đây, người đàn ông này lại nói với cô rằng, chỉ cần cô đứng yên
tại chỗ, anh sẽ đi một ngàn bước về phía cô.Cô không thể không tự hỏi, kiếp
trước mình tích đức gì mà sao lại may mắn đến thế?

"Nếu anh không được lợi lộc gì thì sao?"Cô
lo lắng hỏi, đôi mắt đã sáng hơn.

Anh thoải mái cười, rất chói mắt:"Em quên anh dạy
cái gì rồi sao, làm sao lại có chuyện đó xảy ra chứ."

Ôn Nhiễm nhịn không được
phải bật cười, rốt cục áp lực trong lòng cũng giảm bớt, vươn tay ôm lấy thắt
lưng anh.

Cô từ khi lớn đến bây giờ, chỉ có ba mẹ và người cô
yêu thương rời xa mới khiến cô bất an và lo lắng đến thế, vì thế mới dùng những
lí lẽ ngu xuẩn đó để che giấu sự sợ hãi này, nhưng mà, anh lại phá vỡ hết cả,
anh hóa giải hết những thắc mắc trong lòng cô, để cô có thể chấp nhận điều đó,
lại càng không thể trốn tránh tình cảm của chính mình.

Cô nghe thấy mình nói:"Vậy thì, cứ thế
đi..."bởi vì cô đã sớm không còn chỗ trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận