Chuyện Dũng Cảm Nhất

Trước hai ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, Ôn Nhiễm bất ngờ
nhận được điện thoại của Triệu Vị Xuyên, cô vừa mới rời giường, còn chưa tỉnh
táo, ngỡ ngàng một hồi mới nhớ ra là ai.Anh cười nói:"Tôi nhớ cô nói muốn
gặp cha tôi, mấy ngày nay ông đang rảnh, nếu tiện cô có thể đến nhà chơi.Ông
nghe nói đến cô cũng rất muốn gặp đấy."

Ôn Nhiễm mừng rỡ:"Tiện, đương nhiên là tiện
ạ."

Triệu Vị Xuyên khẽ cười:"Vậy thì tốt."

Tắt điện thoại xong tâm tình Ôn Nhiễm lại có chút phức
tạp.Bởi vì ông nội, cô cũng không muốn mình và Triệu Vị Xuyên dây dưa nhiều
quá, nhưng mà, vì Triệu lão gia và cha mình là bạn bè, cô sẵn sàng bất chấp.

Nhà của Triệu Vị Xuyên cũng không xa lắm, Ôn Nhiễm tự
mình đi xe qua không cần anh đến đón.Đó là một tòa nhà một cửa một lầu, không
hề có những khí phái của Ôn gia, những góc cạnh lại hài hòa đi rất nhiều.Khi cô
đến Triệu Vị Xuyên đang ở phòng khách, lơ đãng ngẩng đầu lên, vừa thấy cô liền
đứng dậy.

"Chào anh."Ôn Nhiễm thay giày, câu nệ chào
một tiếng.

Triệu Vị Xuyên nhún vai cười, đưa cô đi gặp bác Triệu.

Triệu Bá Ngũ đang ở phòng sách luyện chữ, nghe thấy
tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, nháy mắt sững sờ.Chiếc bút lông vẫn lơ lửng
giữa không trung, chỉ giây lát một giọt mực đã rớt xuống tờ giấy trắng.

"Bác Triệu".Ôn Nhiễm lễ phép chào hỏi.

Triệu Bá Ngũ hồi phục tinh thần, cười:"Giống,
giống quá.Ta đã mười mấy năm không gặp ba con, giờ nhìn thấy con nên hơi ngỡ
ngàng

Ôn Nhiễm ngồi xuống, lặng lẽ nhìn xung quanh.Bốn bức
tường đều treo các bức viết thư pháp, nét bút đều của một người, chắc là của
người đàn ông trung niên trước mặt.Bác mặc một áo dài trắng, khí chất cao nhã,
cô lơ đãng nhìn qua rồi trầm tĩnh lại.Bác ấy chắc biết nhiều về ba, ngay cả ba
thích uống trà gì đều nhớ rõ.

"Ta nhớ rõ, ba con khi còn sống thích nhất là
uống trà.Khi chúng ta còn trẻ, thường hay tụ tập uống rượu, chỉ có ba con, rượu
nhất quyết không đụng vào."

Hơi trà phả vào mặt cô, Ôn Nhiễm nâng ly lên, ngửi mùi
hương lượn lờ, vừa nghe người trước mặt nói, nhiệt độ trong phòng ổn định hai

mươi sáu độ cũng không có vẻ tĩnh mịch.

Ông cười:"Nếu ta nhớ không lầm, đây là trà ba con
thích nhất."

Ôn Nhiễm bưng ly trà lên, uống một ngụm, một cảm giác
chua xót từ đáy lòng dâng lên.

Cô ôn nhu cười:"Cám ơn bác Triệu."

"Con đang học ở thành phố B?"Triệu Bá Ngũ
thân thiết hỏi.

"Dạ, học gần năm năm."

"Vậy nhà cũng ở thành phố B?"

Ôn Nhiễm lắc đầu:"Nhà con ở thành phố T, mẹ con
vẫn đó."

Triệu Bá Ngũ nhìn cô một cái, chậm rãi nói:"Mẹ
con vẫn ở thành phố T?"

"Vâng, mẹ ở đó còn có công việc."Cô dừng một
lát rồi nói tiếp:"Ông nội con vẫn chưa chấp nhận mẹ."

Triệu Bá Ngũ hiển nhiên biết chuyện này, nên gác lại
không đề cập tới, chỉ nhẹ giọng hỏi:"Mẹ con khỏe không?"

Giọng điệu cẩn thận như thế làm cho Ôn Nhiễm có chút
thắc mắc, nhưng vẫn thật sự đáp:"Vâng, vẫn khỏe."

Triệu Bá Ngũ thở dài một hơi, dựa ra sau ghế:"Vậy
là tốt rồi."Ông hỏi tiếp:"Ba con sớm mất, mấy năm nay mẹ con một mình
nuôi nấng con sao?"

"Dạ, mẹ không có tái hôn."

Nghe cô nói Triệu Bá Ngũ khẽ cười:"Ta cùng ba con
từ nhỏ lớn lên với nhau, ba con tính tình quái gở, không có mấy bạn bè, ta cũng
xem như là số ít đó.Cho nên Nhiễm Nhiễm, con không cần câu nệ, cứ gọi ta là
thúc thúc đi."

Thì ra là ông nhìn thấy sự dè dặt của cô, Ôn Nhiễm
ngượng ngùng cười, ngọt ngào gọi một tiếng:"Triệu thúc thúc."

"Năm đó ba con quyết tâm muốn học khảo cổ, ông
nội con khuyên thế nào cũng không được.Tính tình bướng bỉnh của ba con ta còn

lạ gì, cả nhà ai nói cũng không có tác dụng."Triệu Bá Ngũ nhớ
lại,"Nhưng mà cha con đối với học thuật thực sự có khiếu, một tảng đá cũng
có thể xem cả nửa ngày, ba con thế mà lại rất kiên trì."

Ôn Nhiễm cười cười, trầm ngâm:"Triệu thúc thúc,
chú có ảnh chụp của ba con thời còn trẻ không?"

"Có, ta mang cho con xem."Nói xong Triệu Bá
Ngũ liền đến giá sách tìm,"Ba con không hay chụp ảnh, cho nên ảnh ta có
không nhiều, nhưng mà cũng có thể có một phần."

Quả thực không nhiều lắm, một quyển album thật dày mà
chỉ có vài tấm của ba.Ôn Nhiễm cẩn thận vuốt ve bức ảnh đen trắng đã cũ, chóp
mũi cay xè, đây là ảnh ba cô, là ba cô.Cô tiếc nuối nói:"Khi đó nhà con
thường xuyên chuyển nhà, không biết sao ảnh ba lạc mất."

Triệu Bá ngũ ngẩng đầu:"Nhiễm Nhiễm, ba con sao
lại qua đời?"

Ôn Nhiễm sửng sốt, rời mắt khỏi tấm hình:"Tai nạn
xe cộ ạ."

Cô vẫn nhớ rõ ngày đó, cô và mẹ đang ăn trưa bỗng
nhiên nhận được điện thoại của công an tỉnh J, người đó nói cho mẹ, ba ở trên
đường cao tốc xảy ra tai nạn xe, tử vong tại chỗ.Mẹ dập điện thoại xong lập tức
đem cô đến nhà dì ở nhờ, sau đó vội chạy đi.Chuyện này, trong trí nhớ cô chỉ
lưu lại hình ảnh của hộp tro cốt mỏng manh.

Trầm mặc thật lâu, Triệu Bá Ngũ từ từ thở dài:"Ba
con đời này sống thực không dễ dàng, ông ấy có bệnh, cứ gặp áp lực lớn là rất
dễ xảy ra vấn đề.Ta thấy ba và mẹ con kết hôn mới vài năm, vậy mà lại sớm mất
như thế."

Triệu Bá Ngũ than thở rất nhỏ, nhưng không ngờ Ôn
Nhiễm nghe thấy nhất thời bừng tỉnh, cả người run lên, ảnh chụp rơi xuống.Cô
nghe thấy giọng của mình run run:"Ba con, ba con bị bệnh gì?"

Triệu Bá Ngũ cũng kinh ngạc, ông giờ mới ý thức được
mình lỡ lời:"Con không biết?"

Ôn Nhiễm mờ mịt lắc đầu.

Triệu Bá Ngũ thở dài, chắc là mẹ cô cố ý giấu diếm,
không nghĩ là mình lại vạch trần hết thảy, đành phải nói:"Ba con thời trẻ
buồn bực quá độ cho nên não có chút vấn đề."


"Khi đó ba con kết hôn, Ôn lão gia không đồng ý,
ba con liền mang mẹ con đi tha hương, thực không giống với tác phong của ông
ấy."Triệu Bá Ngũ dừng lại, cười khổ,"Nhưng khi đó cũng không còn cách
nào, về sau ta cũng không gặp qua nữa, không biết bệnh tình có khỏi
không."

Khỏi được không?Trong ấn tượng của cô, ba mẹ rất yêu
thương nhau, nhưng đôi khi cô có thể thấy ba ôm cô lại ngẩn người đi, khi đó mẹ
sẽ vụng trộm gạt nước mắt.Sau này, có khi ba thường xuyên ra ngoài công tác,
lúc đầu là một tháng, sau lại hai tháng, nửa năm.

Trước mộ ba, mẹ ôm cô vừa khóc vừa nói những điều cô
không hiểu nổi:"Đi rồi cũng tốt, ông không bao giờ phải chịu tra tấn
nữa."Nói xong lại khóc,"Ba con đời này đi quá nhanh, mẹ ở sau lưng
ông, đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, nếu mẹ đi nhanh hơn một chút, ông ấy sẽ
không cô đơn như thế.Tiếc là, mẹ vô dụng quá, ba con, nhất định là chờ rất sốt
ruột..."

Cô khi đó không hiểu hết nước mắt của mẹ, mãi đến khi
trưởng thành mới dần dần hiểu ra, ba đã lấy hết dũng khí của mình đem mẹ rời
đi, cho nên sau đó hai người luôn phải sống rất dè chừng.

Đông chí đã qua, xế xẩm tối ở thành phố B đã đen mờ
mịt, trời rét đậm, cả thành phố mưa rầm rầm không thôi.Ôn Nhiễm cầm ảnh chụp
ngồi trên xe buýt, ngoài cửa sổ hiện lên ánh sáng leo lắt của ngọn đèn đường,
chiếu lên bức ảnh của ba.Đây là cái Triệu Bá Ngũ cho cô, ông chỉ còn một cái
duy nhất này, liền đưa cô, vì thế Ôn Nhiễm vô cùng cảm kích.

Xe buýt dừng lại ở bến cuối cùng cũng là cửa lớn đại
học B, trở lại trường đã gần bảy giờ.Ôn Nhiễm đứng trước sân thật lâu.

Cô nhớ khi ở đại học A, Diêu Trường luôn mua một đống
các tiểu thuyết ngôn tình về xem, mưa dầm thấm lâu còn không quên truyền đạt
cho cô:"Tránh né tình yêu là người ngu xuẩn, bởi vì gặp được tình yêu chân
thành với tình yêu sét đánh xác suất tương đương, cũng giống như công chúa
trước khi gặp hoàng tử, đã hôn một con ếch, cho nên cậu không thử làm sao biết
được lúc nào thì gặp bạch mã hoàng tử cùng một chuyện tình trong mơ."

Cô không thể nhớ rõ cô đã nói gì, chỉ nhớ khi đó mình
đã nghĩ, không sợ thử, chỉ sợ không chấp nhận nổi.Cho nên, bây giờ, với dũng
khí còn lại của mình, cô còn có thể nói ra.Vừa quyết tâm xong cô thẳng hướng
lầu học viện mà tiến.Tòa học viện đứng lặng trong ánh đèn, còn vài phòng
sáng.Ôn Nhiễm hít một hơn thật sâu chuẩn bị bước vào trong chợt có một chiếc xe
màu đen từ từ đi tới, có chút quen mắt.

Xe vững vàng dừng lại, cửa vừa mở ra Diệp Dĩ Trinh từ
trên bước xuống.Anh giống như nhớ tới điều gì, cúi xuống dặn dò người trợ lý,
tầm mắt đảo qua một cái liền dừng lại ở nơi đó.Anh thấy cô, đôi mắt đen hiện
lên một tia kinh ngạc, rồi dần trầm tĩnh lại.Anh luôn là người như thế, dù có
chuyện gì xảy ra, cũng tỉnh táo rất nhanh, cho nên mới có thể nắm vững mọi thứ
trong tay mình.

Làm sao vậy?" Anh chưa gỡ cặp kính ra, qua thấu
kính sắc nét vẫn nhìn thấy một đôi mắt đầy mệt mỏi.Lần đầu tiên, là lần đầu

tiên anh không che giấu vẻ mệt mỏi trước mặt cô.

"Em muốn nói chuyện với thầy".Ôn Nhiễm kéo
kéo túi xách, đầy dũng khĩ nói.

Diệp Dĩ Trinh khẽ cười:"Chờ một chút."Anh
quay sang bên nhìn người trợ lý,"Đem nội dung bản báo cáo ngày mai sửa lại
cho tôi, hôm nay tới đây thôi."

Trợ lý thoáng sửng sốt rồi rất nhanh cầm lấy, lái xe
đi.

Diệp Dĩ Trinh cùng Ôn Nhiễm đến văn phòng, dù anh đã
chuẩn bị tốt tâm lý nhưng mà vẫn có chút hồi hộp.Anh cười khổ, rót một ly nước
ấm cho cô:"Uống chút nước cho ấm."

Ôn Nhiễm nhận lấy, nhấp một ngụm xong đã vội
nói:"Thầy à, em muốn nói chuyện với thầy."

Anh ừ một tiếng rồi cúi đầu không nói gì, kiên nhẫn
chờ đợi thật lâu mới nghe cô nói.

"Thực ra, đêm đó thầy nói xong em vẫn luôn suy
nghĩ vấn đề này."

"Ừ."Anh biết, có thể khiến cô rối rắm như
thế, anh cũng đã may mắn rồi.

"Thực ra em chưa gặp một người thầy nào như thầy,
rất học thức, ôn nhuận nho nhã, các học sinh thích thầy cũng rất nhiều."

Anh không khỏi cười:"Em trêu tôi ?"

"Không phải."ÔnNhiễm vội lắc đầu."Em
còn nhớ khi từ sân bay trở về, thầy có nói, nếu ngoại lệ kia tồn tại, hãy cho
người đó một cơ hội.Em chỉ muốn nói, nếu thực sự có người như vậy, em hy vọng
không cách em quá xa, cũng không đi quá nhanh phía trước."

Thì ra chính anh tự chui đầu vào rọ?Anh khẽ nhíu
mày:"Vì sao?"

Ôn Nhiễm đảo mắt, nhịn cảm
giác cay xè nơi hốc mũi, nước mắt như sắp rơi:"Bởi vì, em chạy theo sẽ rất
vất vả." Khi cô lớn lên mới hiểu được nỗi khổ của mẹ.

Diệp Dĩ Trinh giống như đã hiểu, vươn tay lau nước
trên khóe mắt cô, rất nhẹ nhàng lại càng khiến cô muốn khóc nhiều hơn.

Cô gái này vẫn còn chưa lớn, thế mà lại mang nhiều
khúc mắc trong lòng như thế.Mà anh, dường như quá xem nhẹ những lo lắng trong
cô, lấy suy nghĩ của mình áp đặt lên, anh phải làm sao mới được đây?Có lẽ điều
duy nhất có thể làm, là nhẹ nhàng ôm lấy cô, như lần trước.

"ÔnNhiễm". Anh khẽ gọi."Anh biết
rồi".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận