Tiếng ngáy ầm ầm khiến Alice tỉnh giấc. Chân tay vẫn đau nhức nhưng cô không còn thấy lạnh buốt nữa mà thay vào đó là cảm giác ấm áp dễ chịu.
Cô choàng mở mắt và thấy anh hàng xóm đang cuộn mình trên chiếc ghế bành, tấm chăn tuột xuống tận chân. Cô thích thú khi thấy lông mày bên trái của Daldry cứ nâng lên rồi lại hạ xuống đều đều theo nhịp thở của anh. Cuối cùng cô cũng hiểu ra rằng anh hàng xóm đã phải thức cả đêm trông chừng mình và điều ấy khiến anh rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử. Cô khéo léo nâng tấm chăn lên, quấn quanh mình rồi khẽ khàng đi vào bếp. Cô pha một ấm trà, cẩn trọng hết sức để không gây tiếng động rồi đứng đợi trong bếp. Tiếng ngáy của Daldry mỗi lúc một to hơn, đến mức chính anh cũng ngủ không yên nữa. Anh trở mình, trượt xuống rồi nằm sống soài trên nền nhà.
- Cô thức dậy làm gì thế? anh ngáp ngắn ngáp dài nói.
- Pha trà, Alice vừa đáp vừa rót trà vào tách.
Daldry ngồi dậy, vươn mình rồi đưa tay xoa xoa vùng thắt lưng.
- Cô rồi sẽ muốn ngủ lại ngay thôi.
- Tôi thấy khá hơn nhiều rồi.
- Cô khiến tôi nhớ tới chị gái và đây không phải một lời khen đâu. Cứng đầu và vô tâm không kém gì nhau. Vừa mới lấy lại được chút sức lực cô đã phơi mình ngay ra trước giá lạnh. Nào, không bàn cãi gì nữa, về giường ngay đi! Tôi sẽ lo vụ trà nước cho cô. À đấy là với điều kiện hai tay tôi chịu hợp tác, không phải chỉ có vài con kiến đang bò khắp người tôi mà phải là cả một binh đoàn đấy.
- Tôi rất ngại vì khiến anh rơi vào cảnh khó xử này, Alice vừa đáp vừa làm theo lời Daldry nói.
Cô ngồi lên giường rồi đỡ lấy khay đồ uống mà anh đặt lên trên đầu gối cô.
- Cô đói không? anh hỏi.
– Không đói lắm.
- Nhưng thôi, dù sao cô cũng nên cố ăn đi một chút, Daldry nói.
Anh về nhà mình rồi quay lại với một hộp bánh quy bằng kim loại.
- Có phải là bánh quy xốp chính hiệu Scotland không? Cô hỏi. Lâu lắm rồi tôi không được nếm loại bánh ấy.
- Cũng gần như vậy, đây là bánh gia truyền, anh kiêu hãnh nói rồi nhúng một chiếc bánh vào tách trà của mình.
- Chúng có vẻ tuyệt quá, Alice thốt lên.
- Dĩ nhiên rồi! Tôi đã nói với cô là do chính tay tôi làm cơ mà.
- Thật phát điên lên được…
- Những chiếc bánh quy xốp của tôi đã làm gì mà khiến cô phát điên kia chứ? Daldry tức tối hỏi.
- ... khi hương vị của chúng khiến anh nhớ tới thời thơ ấu của mình. Mẹ tôi thường làm loại bánh này vào ngày Chủ nhật, rồi mỗi tối chúng tôi đều thưởng thức chúng với chút sô cô la nóng, ngay sau khi tôi làm xong bài tập. Thời ấy, tôi không thích loại bánh này cho lắm, tôi thường để nó vữa ra dưới đáy cốc sô cô la, mẹ tôi thì không hề hay biết gì về mánh ấy. Rồi sau này, khi chiến tranh nổ ra, mỗi lúc ngồi trong hầm trú ẩn đợi cho dứt hồi còi báo động, ký ức về món bánh quy xốp lại xâm chiếm lấy tôi. Ngồi sâu trong căn hầm đang rung lên vì những quả bom nổ ngay sát cạnh, lúc nào tôi cũng chỉ mơ được nếm thứ bánh ấy.
- Tôi nghĩ mình chưa bao giờ có diễm phúc được trải qua những thời khắc ấm cúng đến vậy bên mẹ mình, Daldry thổ lộ. Tôi không dám chắc là bánh quy tôi làm sánh được với thứ bánh trong ký ức của cô, nhưng hy vọng nó vừa miệng cô.
- Anh có thể cho tôi thêm một cái nữa được không? Alice hỏi.
- Nhắc đến chuyện mộng mị, đêm qua cô đã gặp những cơn ác mộng thật khủng khiếp, Daldry lẩm bẩm.
- Tôi biết, tôi vẫn còn nhớ, tôi đã bước chân trần trên một con phố nhỏ vào một thời kỳ khác.
- Trong những giấc mơ thời gian chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Anh không hiểu được đâu, tôi có cảm tưởng như mình biết rõ nơi ấy.
– Có thể đó chỉ là vài mẩu ký ức thôi. Trong các cơn ác mộng thì mọi thứ cứ chắp nối vô cớ vào nhau ấy mà.
- Đó là một đoạn chắp nối đáng sợ, anh Daldry ạ, tôi còn thấy sợ hơn cả khi phải hứng chịu những trận bom VJ của quân Đức.
- Có thể những trận bom ấy cũng là một phần trong cơn ác mộng của cô?
- Không, tôi thấy mình ở một nơi khác hẳn. Người ta vây dồn tôi, người ta muốn hại tôi. Vậy mà khi anh ấy xuất hiện, nỗi sợ hãi liền biến mất, tôi có cảm tưởng chẳng chuyện gì có thể xảy đến với mình nữa.
- Khi ai xuất hiện kia?
- Người đàn ông trên phố ấy, anh ấy mỉm cười với tôi. Anh ấy vẫy mũ chào tôi rồi ra đi.
– Cô nhắc đến anh ta cứ như thể anh ta có thật ấy.
Alice thở dài.
- Anh phải nghỉ đi thôi, Daldry, mặt anh tái xanh rồi kia kìa.
- Cô mới là người bệnh chứ, nhưng tôi cũng phải thừa nhận là cái ghế bành của cô không được thoải mái cho lắm.
Có tiếng gõ cửa. Daldry ra mở thì thấy Carol trền thềm nghỉ cầu thang, tay xách một giỏ liễu đan to tướng.
- Anh làm gì ở đây thế? Đừng nói với tôi là ngay cả khi ở nhà một mình Alice cũng gây phiền cho anh đấy nhé? Carol vừa bước vào phòng vừa hỏi.
Rồi cô thấy bạn mình ngồi trên giường thì ngạc nhiên hết mức.
- Bạn thân của cô nhiễm cúm khá nặng đấy. Daldry vừa nói vừa vuốt vuốt tà áo vest, cảm thấy hơi lúng túng trước mặt Carol.
- Vậy thì tôi tới đúng lúc quá rồi. Anh có thể để chúng tôi lại với nhau, tôi là y tá, giờ Alice sẽ được chăm sóc chu đáo.
Cô tiễn Daldry ra tận cửa, thúc giục anh rời khỏi nhà Alice.
- Anh về đi, cô nói, Alice cần được nghỉ ngơi, tôi sẽ lo cho cô ấy.
- Anh Ethan? Alice ngồi trên giường gọi với ra.
Daldry kiễng chân nhìn qua vai Carol.
- Cám ơn anh vì tất cả, Alice khẽ khàng nói.
Daldry gượng cười với cô rồi rút lui.
Sau khi đã khép cửa, Carol liền lại gần giường, đặt tay lên trán Alice, sờ nắn cổ cô và bắt cô thè lưỡi ra.
- Cậu vẫn còn hơi sốt. Tớ mang cho cậu bao thứ ngon từ quê lên đây. Trứng tươi này, sữa này, rồi mứt quả, bánh xốp mẹ tớ làm hôm qua. Giờ cậu thấy thế nào?
- Thấy như đang ở tâm bão kể từ lúc cậu tới.
- “Cảm ơn anh vì tất cả, Ethan”, Carol uốn éo nhại lại trong lúc rót nước vào ấm. Quan hệ của bọn cậu tiến triển khá nhanh kể từ hôm bọn mình ăn tối ở đây đấy. Cậu có gì muốn kể với tớ không?
- Tớ chỉ muốn nói cậu là đồ ngốc và mấy cái câu ám chỉ của cậu đặt sai chỗ rồi.
- Tớ chẳng ám chỉ gì cả, tớ thấy thế, chấm hết.
- Bọn tớ là chỗ hàng xóm láng giềng, chỉ thế thôi.
- Các cậu đã là như thế hồi tuần trước và khi ấy ta gọi cậu là “cô Pendelbury” còn cậu thì gọi anh ta là “ngài càu nhàu tới phá quấy bữa tiệc”. Rối đã xảy ra chuyện gì đó khiến các cậu xích lại gần nhau thế này.
Alice không nói gì. Carol quan sát cô, tay vẫn xách ấm nước.
- Tới mức này sao?
- Bọn tớ đã quay lại Brighton, Alice thở dài.
- Anh ta chính là lời mời bí mật đêm Giáng sinh à? Cậu nói đúng, tớ mới ngốc làrn sao! Tớ lại tưởng rằng cậu đã bịa ra cuộc hẹn ấy để gạt mấy anh chàng kia. Rồi suốt tối Giáng sinh, tớ cứ hối hận vì đã để cậu ở lại Luân Đôn một mình mà không nài cậu tới nhà bố mẹ tớ. Ấy thế mà trong lúc ấy, quý cô đây lại đi đùa nghịch với anh hàng xóm bên bờ biển. Tớ đích thị là đại ngốc rồi.
Carol đặt tách cà phê xuống chiếc ghế đẩu kê gần giường Alice.
- Cậu không bao giờ nghĩ tới chuyện mua đồ đạc sao, ví như một chiếc bàn đầu giường đúng nghĩa ấy? Khoan đã, khoan đã, thưa quý cô hay làm ra vẻ bí mật, cô nói tiếp vẻ đầy kích động, đừng nói với tôi rằng vụ chen ngang của ngài hàng xóm lần trước chỉ là một màn nho nhỏ mà hai vị đã công phu dàn dựng để tống chúng tôi ra ngoài rồi vui vẻ bên nhau nốt phần còn lại của buổi tối đấy nhé ?
- Carol! Alice vừa thì thầm vừa đưa tay chỉ vào bức vách chung với căn hộ của anh hàng xóm. Cậu thôi ngay và ngồi xuống đi! Cậu còn khiến tớ kiệt sức hơn cả trận cúm tồi tệ nhất.
- Không phải là cúm, mà chỉ là một trận cảm lạnh thôi. Carol đáp trả, tức giận vì bị quở trách.
- Chuyến đi ấy hoàn toàn nằm ngoài dự kiến. Đó chỉ là một hành động hào hiệp từ phía anh ta thôi. Và cậu hãy thôi ngay cái vẻ mặt ranh mãnh kia đi, giữa tớ và Daldry chẳng có gì khác ngoài mỗi thiện cảm xã giao lịch sự cả. Anh ta hoàn toàn không thuộc hình mẫu đàn ông của tớ.
- Tại sao cậu lại quay lại Brighton?
- Tớ mệt lắm rồi, cậu để tớ nghỉ chút đi, Alice van nài.
- Thật xúc động khi thấy thái độ ân cần của tớ khiến cậu xáo trộn biết bao.
- Thay vì nói những lời xuẩn ngốc ấy, cậu hãy để tớ ăn chút bánh xốp kia đi, Alice đáp lại rồi hắt hơi.
- Cậu thấy không, cậu bị sổ mũi nặng rồi.
- Tớ phải khỏi bệnh và bắt đầu làm việc lại càng sớm càng tốt, Alice vừa nói vừa ngồi nhỏm dậy trên giường. Tớ sẽ phát điên mất nếu cứ ngồi không thế này.
- Cậu không được kêu ca phàn nàn gì cả. Cậu sẽ phải trả giá cho chuyến đi tới Brighton bằng một tuần liền ngạt mũi đấy. Thôi nào, cuối cùng thì cậu có định nói với tớ cậu tới đó làm gì không hả?
Alice càng kể, Carol lại càng thấy sững sờ.
- Ôi, cô xuýt xoa, ở vào địa vị cậu tớ cũng sẽ phát hoảng lên thôi, chẳng trách gì cậu lại đổ bệnh ngay khi về đến nhà.
- Cậu đùa hay lắm, Alice vừa nhún vai vừa đáp.
- Thôi nào Alice, cậu thật lố bịch, chỉ là mấy câu tầm phào thôi mà. "Tất cả những gì con vẫn tin bấy lâu nay không phải là sự thực” thế nghĩa là thế nào? Dù thế nào chăng nữa thì anh hàng xóm của cậu cũng khá tử tế khi đi ngần ấy cây số để cho cậu được nghe những lời ngớ ngẩn như vậy. Ngay cả khi tớ biết có những chàng khác sẵn sàng làm nhiều hơn thế hòng rước được cậu đi dạo bằng xe của họ. Cuộc đời thật bất công, chính tớ mới là kẻ thừa mứa tình yêu để ban phát ấy vậy mà mấy anh chàng lại chỉ ưng mắt có mình cậu.
- Mấy anh chàng nào? Từ sáng tới tối lúc nào tớ chẳng lủi thủi một mình và đêm đến cũng chẳng khá khẩm gì hơn.
- Cậu có muốn chúng ta nhắc lại chuyện Anton không? Nếu cậu vẫn một mình thì đó chỉ là do lỗi của chính cậu. Cậu là một kẻ lý tưởng chủ nghĩa không biết tận hưởng cuộc sống. Nhưng suy cho cùng thì có lẽ cậu đúng. Tớ nghĩ rằng lẽ ra tớ nên thích được nếm nụ hôn đầu đời trên vòng quay ngựa gỗ, Carol nói tiếp, giọng buồn bã. Thôi tớ phải đi đây, tớ sẽ tới viện muộn mất. Và nhất là tớ không muốn làm phiền bọn cậu trong trường hợp anh chàng hàng xóm của cậu quay lại.
- Đủ rồi đấy, tớ nhắc lại với cậu là giữa bọn tớ chẳng có gì cả.
- Tớ biết, đó không phải kiểu đàn ông cậu thích; hơn nữa, giờ lại có một hoàng tử bạch mã đang đợi cậu đâu đó ở một chốn xa tít... Có lẽ cậu nên đi nghỉ và lên đường lùng tìm chàng ấy. Nếu có khả năng tài chính, tớ sẵn lòng đi cùng cậu ngay. Tớ đùa vậy thôi, nhưng một chuyến du hành chỉ có các cô gái với nhau hẳn sẽ là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời đấy... Ôi các chàng trai Thổ Nhĩ Kỳ hẳn là phải có nước da rám nắng vì ở đó rất nóng.
Alice đã thiu thiu ngủ. Carol lấy tấm chăn nằm dưới chân ghế bành đắp lên người Alice.
- Ngủ đi, cô nàng bé bỏng, cô thì thầm, tớ là một kẻ khó chịu, hay đố kỵ, nhưng cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ yêu cậu và coi cậu như em gái. Ngài mai xong phiên trực tớ sẽ tới thăm cậu. Cậu sẽ nhanh bình phục thôi.
Carol xỏ áo khoác vào rồi nhón châm bước ra khỏi phòng. Cô gặp Daldry trên thềm nghỉ cầu thang, anh ra ngoài đi chợ. Họ cùng nhau đi xuống. Khi đã ra ngoài phố, Carol quay lại phía anh.
– Cô ấy sẽ sớm khỏi thôi, cô nói.
- Thật là một tin tốt lành.
- Anh thật tử tế khi chăm lo cho cô ấy như vậy.
- Đó chỉ là những việc tối thiểu có thể làm giữa hàng xóm láng giềng với nhau thôi, anh đáp.
- Tôi còn điều này muốn nói thưa cô. Ngay cả khi chuyện này chẳng liên quan gì tới cô, nhưng để cô liệu cách cư xử, cô nên biết rằng cô ấy cũng không phải mẫu người phụ nữ tôi thích, hoàn toàn không!
Rồi Daldry rời đi mà không cất lời chào Carol.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...