Những người bạn tôi quen qua mạng xã hội, cả watt vẫn face, họ đều hầu như có muôn nghìn khuôn mặt khác nhau, không tài nào nhìn thấu hết nổi. Tôi chắc chắn rằng đối với tôi, một số người tôi yêu quý họ thật sự còn số còn lại, tôi khinh bỉ họ
Tôi yêu quý họ vì họ là bạn ảo nhưng họ không sống ảo, họ chia sẻ mọi điều với tôi, bất cứ chuyện vui hay buồn, tôi trân trọng họ rất nhiều vì ở ngoài đời tôi quen biết nhiều nhưng mấy ai là bạn thực sự của tôi. Không chỉ vậy, một số người trong họ còn kết thân và nói chuyện vui vẻ với con bạn thân tôi, điều đó làm tôi ngạc nhiên lắm vì ngày nào nó cũng lải nhải bên tai tôi rằng tôi nên bỏ cái này đi, ảo lắm, không có tốt đâu nhưng tôi vẫn bướng bình không nghe. Đến hôm trước nó ngồi cười như điên như dại bên cạnh tôi rồi hét ầm lên bạn watt của tôi đáng yêu thế. Nó thay đổi suy nghĩ về họ, nó chẳng ca thán tôi mỗi khi tôi ngồi hí hoáy onl watt nữa nhưng đáng buồn đó chỉ là số ít, đếm rải rác trên đầu ngón tay
Số mà tôi khinh bỉ họ vì họ sống quá ảo, ảo tưởng sức mạnh, không sống thật mội chút nào cả. Nếu tôi đi dạy đời thì đừng bao giờ nói với tôi câu tôi mới 15 tuổi, chưa ra ngoài đời đâu mà phán như thánh. Tôi xin lỗi chứ lớp 5, bạn thử bị bắt cóc, kề dao vào cổ đến 5,7 lần đi xem bạn sẽ nhìn đời bằng con mắt như thế nào. Tôi thì nhìn nó bằng nửa con mắt, chẳng quan tâm, sống một cách bất cần, cái gì nó cũng không phải chuyện của mình. Bị mất cảm giác đau đớn vì chấn thương tâm lí nặng, tôi ghét nó lắm nhưng mà bác sĩ nói nó phụ thuộc hoàn toàn vào tôi, vậy tôi làm thế nào để chữa nó. Khi bị đứt tay, tôi nhìn vết cắt mà cười khểnh, không thấy đau, chiên bánh bao, nhỡ nhúng đầu ngón tay vào chảo dầu sôi sùng sục, tay đỏ ửng phồng rộp lên nhưng tôi vẫn cười khểnh, có cảm giác gì không?! Chẳng có gì cả, nhiều lúc tôi tự làm đau chính mình xem xem cái cảm giác đau nó có trở về với mình không nhưng không, vẫn vô cảm. Vậy nên đừng bao giờ nói câu tôi chưa bước ra ngoài đời, tôi đã chịu quá nhiều đau khổ từ nó rồi, chưa chắc một người sống lâu năm có thể chịu những đả kích như thế như tôi
Tôi vẫn nói là tôi còn đang quan tâm, giúp họ bớt ảo tưởng đi nhưng họ nói tôi đang sỉ nhục họ, nực cười, tôi còn nói là may cho họ đấy chứ phương châm của tôi là: im lặng là sự đỉnh cao của sự khinh bỉ. Nhỏ hơn tôi, chưa chịu những thứ mà tôi phải chịu thì đừng bao giờ DẠY tôi cách ĐỐI NHÂN XỬ THẾ. Chẳng nhẽ tôi không phải nhìn mặt xã hội mà sống, với công việc của ba tôi, không bao giờ tôi để lộ mặt thật ra bên ngoài với đồng nghiệp của ba, sai 1 li là sự nghiệp của ba đi 1 dặm. Mà cũng vì thế tôi gặp ti tỉ loại người, tôi biết họ giả tạo như thế nào khi nghe những từ mà họ nói ra nên đừng hòng giở trò trước mặt tôi, nhạt thếch
Gửi những người đã out group, tôi chẳng biết các bạn có đọc được không nhưng mà tính tôi chẳng nhịn ai bao giờ, tôi nhịn các bạn như thế là một kỉ lục của tôi rồi đó, các bạn nên thấy may mắn đi. Và may nữa là các bạn không ở gần tôi, ở gần tôi các bạn xác định là ba mẹ không còn nhận ra con mình nữa đâu. Nghĩ tôi là người xấu cũng chẳng sao, tôi quen rồi, 15 năm, từ ngày sinh ra tôi đã bị không ít người ghét nên có thêm 1 người cũng chẳng sao cả, tôi bất cần mà. Mà có gì cứ nói thẳng mặt nhau, tôi sẽ nói lại bằng giọng các bạn đã nói với tôi, thích trẩu với tôi, tôi trẩu lại, thích hỗn với tôi, tôi đập lại, thích dạy đời tôi, tôi sẽ dạy đời lại, không cần nhất thiết phải nhờ người nói dùm đâu. Các bạn out cứ lẳng lặng mà out, không cần thông báo đâu, mà nếu có thông báo thì đừng úp mở lấp lửng, tôi chửi thẳng mặt đó. Vì điều đó gây những war chẳng đáng có
Tôi dùng facebook là để liên lạc với bạn bè là chủ yếu, còn khi tôi dùng watt là tôi muốn bộc lộ con người thật sự của mình, muốn chui ra khỏi cái vỏ ốc bên ngoài xã hội đáng ghét kia nhưng ai biết đâu chữ ngờ... Khi dùng watt, tôi lại tự tạo ình một cái vỏ ốc khác, chỉ có điều nó hoàn hảo hơn thôi. Nhưng hoàn hảo như thế nào cũng chỉ là giả dối, những người bạn ảo nhìn được con người thật của tôi chỉ là số ít ỏi, có khi chỉ là số chính phương có 1 chữ số
Thực sự thì khi lên mạng, tôi chỉ muốn giải trí nhưng hóa ra nó áp lực hơn cả bên ngoài xã hội kia, đời buồn. Có lẽ nếu không có người tôi thực sự tin tưởng là huynh ngồi nghe tôi lải nhải cả đêm thì đúng là trên báo hôm nay có tin tôi tự tử trong phòng kín mất rồi. Vì lúc đó trên tay tôi đã cầm sẵn con dao rồi, một nhát là tạm biệt cuộc đời, êm nhẹ và nhẹ nhàng bởi tôi không có cảm giác đau từ rất lâu rồi nên nó nhẹ nhàng mà. Chậc, không có huynh chắc tôi tạm biệt mọi người thật, haizzzz, đã nghĩ lại, đầu óc thông suốt nên đã quẳng con dao vào xó nhà
Dù là người bạn ảo nào, tôi cũng trân trọng vì nó dính từ "bạn" nhưng nếu mà không muốn làm bạn, tôi chắc chắn sẽ quẳng nó vào sọt rác. Tạm biệt những người tôi tường coi là "bạn" chúng ta chẳng là gì của nhau từ bây giờ và tôi sẽ chân trọng những người bạn ảo thực sự hiểu tôi. Họ ảo nhưng họ không có ảo trong tình cảm, tôi yêu điều đó ở họ
Có câu:"hi vọng nhiều rồi thì khi thất vọng sẽ cực kì đau đớn" nên tôi không hi vọng quá nhiều, tôi ghét sự giả dối và phản bội, nó sẽ khiến tôi bị kích động mạnh và khi đó, hãy xác định số phận nếu khiến tôi thất vọng đến mức rơi lệ, chỉ vậy thôi. Nói đi nói lại, tôi yêu họ nhiều
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...