Nhiều khi tôi tự hỏi cái con không sợ trời không sợ đất, xem phim kinh dị cười như lên đồng như mình mà cũng có ngày sợ một cái gì đó ư?! Vậy mà có đó, nỗi sợ này chắc khó mà tôi vượt qua nhanh được, đời đúng là không gì là không thể
Ngày trước, bước vào nhà với tôi là một niềm vui vì ở nhà không có thứ gì tôi cần, tôi muốn mà không có, trên trời dưới biển, chỉ cần tôi thích là tôi sở hữu nó ngay lập tức. Dù tôi không có được nhưng chỉ cần nhõng nhẽo một chút, mè nheo một tí là tôi lại có thứ đó. Nhưng đó là khi tôi còn bé đến năm lớp 7. Khoảng thời gian có lẽ là tuyệt vời nhất của tôi khi ở nhà
Lên đến cuối lớp 7, tôi sợ ở nhà với anh, tính ông ý nóng, không vừa ý ông một chút thể nào tôi cũng bị đánh, mà chẳng làm gì cũng bị đánh. Nhiều khi tôi còn bị đánh đến tím cả người, đau thật đấy nhưng biết nói với ai, mách ba mẹ ư?! Nực cười vừa thôi, thế nào tôi chả được cho nghe câu "không lửa làm sao có khói", nhưng theo tôi phải chuyển sang câu "giận cá chém thớt" mới đúng. Đánh lại thì sao?! Cho tôi xin đi, một thằng từng học karate với quyền và một con nhóc chẳng biết mô tê mù tịt gì về võ thì đứa nào thắng, quá rõ ràng rồi. Lên lớp 8, bình thường, tôi vẫn bị đánh nhưng ít hơn, có lẽ là vì ông ấy không hay ở nhà. Lớp 9, năm nay đó, không đánh tôi nữa, nhưng đừng có nghĩ là ông hiền vì khi tôi dậy thì ông ấy còn ngủ và khi tôi đã ngủ say như chết thì ông ấy mới về nhà. Dạo này cũng có tí gọi là quan tâm khi thỉnh thoảng đưa tôi đi ăn nhưng mà bà bạn gái ông ấy kéo tôi đi cùng. Tôi cũng chẳng ham hố, thấy mình giống cái bóng đèn chói lóa hơn là người bình thường
Lớp 7 và 8 của tôi nó cũng như nhau, chẳng có gì mấy, ba mẹ thì vẫn bình thường với tôi. Cũng chẳng có quát mắng nhiều, vẫn bình thường đến phát sợ. Gia đình thi thoảng có chút lục đục nội bộ nhưng vẫn nhanh chóng giải quyết không để xích mích quá lâu
Nhưng năm nay, lớp 9 đối với tôi nó chẳng có ổn một chút nào. Tôi dần sợ mỗi khi đứng ở cửa nhà, tôi lững lự tự hỏi xem mình có nên vào không. Dù bây giờ hôm nào thời tiết có ấm nhưng tôi bước vào nhà thì nó lạnh ngắt, không có chút hơi người nào, đáng sợ lắm. Mỗi buổi trưa đi học về, số lần tôi ăn cơm trưa chắc đếm trên đầu ngón tay, chủ yếu mua gì đó về ăn rồi tôi lại chạy đi học, chỉ có một mình... chiều đi học về, haizzz, vẫn một mình nhưng đến tối cả nhà bắt đầu về, tôi dọn mâm bát ra để ăn cơm tối. Việc đó không còn vui nữa, tôi cảm giác nó nặng nề đến lạnh tanh, và lần nữa nỗi sợ của tôi nó lại tăng lên
Nhà tôi thì cả ba lẫn mẹ chẳng bao giờ phải đi công tác, cơ quan ba cách nhà có 200m, cửa hàng của mẹ cũng vậy, chắc chưa đến 200m. Vì lí do vậy mà mọi người nói tôi không biết cái cảm giác xa ba mẹ là gì, nhầm to rồi đấy, ngày nào cũng từ sáng đến tối tôi còn chẳng nhìn được mặt họ, ăn cơm tối xong thì tôi cũng ngồi học đến tối mịt và họ cũng về phòng đắp chăn xem tivi, coi như nhìn được nhau trong bữa cơm. Nhưng dù sao có người chỉ được gặp ba mẹ vài lần trong cả tháng nhưng hãy thử cộng thời gian tôi nhìn thấy họ ở nhà lại đi, chắc cũng tầm vài ngày. Nhiều khi tôi tự nói với mình, ước gì ba mẹ đi du lịch ở Đà Lạt, Nha Trang, Đà Nẵng, Sài Gòn... vài ngày đi, chắc lúc đó tôi còn có chút lí do an ủi mình ở nhà như vậy cũng không tủi thân nữa còn hơn họ vẫn ở nhà mà chẳng có khi nào gặp
Nỗi sợ của tôi, nó đã đến giới hạn rồi, bắt đầu từ tháng trước...
Nhà không có ai về, đến buổi trưa bình thường thì sẽ có một món nào đấy được để ở nhà cho tôi ăn rồi còn đi học nhưng gần đây thỉnh thoảng chẳng có gì mà tôi vội đi học nên cũng chẳng thể chạy xuống nhà, chạy tiếp ra đầu ngõ, mua cái gì đó rồi chạy về nhà ăn rồi lại chạy đi học, nhà tôi ở tầng 5, chạy như thế cũng đủ chết ngất. Vậy cái kết cục nhàm chán là úp mì, xúc xích hoặc vớ đại hộp bánh nào đó mà nhà có
Đến buổi tối, dạo gần đây liên miên chẳng có ai về, với tôi bữa cơm tối là tượng trưng do gia đình nhưng chẳng một ai về nên tôi cũng chẳng muốn nuốt, dù tôi mới nấu nó cách đấy không lâu, vẫn tỏa khói nghi ngút nhưng tôi thấy lạnh. Dạo đây cứ ở nhà tôi lại thấy mình gần như mắc bệnh biếng ăn, ở trường tôi lại ăn rất nhiều, một buổi sáng ở trường tôi có khi chi tới 100k chỉ để ăn. Tôi biếng ăn vì sợ hãi ở một mình mà ai nhìn vào cũng hỏi tôi giảm cân à, đau thật. Hôm trước tôi nấu cơm xong xuôi hết rồi, ba mẹ đều kêu tôi ăn trước đi nhưng nhìn cái mâm cơm chất đống mà chả có ma nào về, tôi cũng đặt nó sang một bên, ăn sạch bách một hộp bánh su kem, lượn đi làm bài tập và leo lên giường, vẫn chẳng có ai
Mặc dù tôi cười đó nhưng đó là thói quen, tôi không muốn ai nhìn thấy cái yếu đuối của mình, nhiều lần tôi đã muốn đập chết mình vì cái thói quen đó, trong lòng đang gào thét mà ngoài mặt vẫn cười tươi như chẳng có chuyên gì xảy ra, có khi còn cười như mẹ thiên hạ =.=" Và đời cũng đắng thật, khi tôi cố gắng nói rằng tôi sợ cô đơn, ai cũng cười và bảo từ khi 3 tuổi đã suốt ngày ở nhà một mình rồi mà giờ kêu sợ cô đơn, nhưng lúc đó khác, nay tôi khác rồi, 11 năm cũng có nhiều thay đổi lắm
Và bao lâu rồi tôi không khóc, chắng là tầm hơn tháng trước nhưng đó là khóc vì áp lực thi cử, chuyện bình thường mà, mười đứa bạn tôi thì đến chín đứa rưỡi khóc, bọn nó còn khóc tới mấy lần, tôi khóc có một lần. Cố nhồi nhét, tinh thần căng thẳng khóc như một cách giải tỏa, quá bình thường nhưng hôm nay tôi lại khóc, tủi thân thực sự. Ngồi đếm lại xem một tháng ba mươi ngày thì tôi ăn cơm ở nhà bao nhiêu lần, trên đầu ngón tay, đi ăn tiệm và ở nhà bạn ba mẹ, chắc chắn nhiều hơn ăn ở nhà, tôi chẳng thích như vậy, nhà là nơi đặc biệt lắm
Và vừa nãy tôi đi nấu cơm tối đó nhưng bây giờ tôi lại đang ăn cơm rang, chả có ai cả, ngồi ăn mà phải cố nuốt, như một cách để tồn tại. Lảm nhảm xong rồi, cũng đã khóc được rồi nên tôi sẽ cười, tự an ủi và sống lại là một con bé Lazy nhắng nhít, thích chọc ghẹo mọi người
Bye bye :*** May mắn là tôi chưa bi quan quá mức, bi quan vừa vừa =)))) Lảm nhảm thêm, giờ đây khóc là muốn có một bờ vai để tựa vào :3 không quan trọng nam hay nữ, gay hay les mà chỉ muốn dựa vào thôi, tôi yếu đuối rồi, không còn mạnh mẽ như xưa =))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...