Mặt nạ tôi muốn nói đến là chiếc mặt nạ hoàn hảo, che dấu mọi khuyết điểm và phô bày những điều tốt đẹp nhất của con người. Mặt nạ của con người, có ti tỉ loại, ai phân biệt được lúc nào họ đeo mặt nạ này, lúc nào họ đeo mặt nạ kia, lúc nào họ tháo bỏ hết những chiếc mặt nạ đó
Tôi cũng phải thừa nhận rằng chính mình cũng có vô vàn chiếc mặt nạ, nhiều đến nỗi tôi chẳng thể đếm được. Trước mặt gia đình, tôi đeo vào chiếc mặt nạ con ngoan; trước mặt giáo viên, tôi đeo chiếc mặt nạ trò giỏi; trước mặt bạn bè của ba mẹ, tôi đeo vào chiếc mặt nạ có thể nói là hoàn hảo nhất, gần như không có khuyết điểm nào; trước mặt bạn bè mình, mỗi người tôi nói chuyện, tôi lại có thêm một chiếc mặt nạ mới...
Ừm, tôi cũng thấy mình fake thật, chẳng sống thật chút nào nhưng toàn đi phê phán người khác, tự khinh mình vậy, nhưng tôi nào có muốn vậy, họ giả dối thì tôi cũng giả dối lại thôi cho công bằng mà. Đời là vậy, nó không ình công bằng thì mình phải tạo công bằng chứ
Nhưng đâu phải lúc nào tôi cũng đeo mặt nạ đâu, tôi cũng phải cởi nó ra cho dễ thở. Nhưng nếu cởi ra, nào có ai chấp nhận được nó trừ những mấy con khùng khùng điên điên bạn thân tôi và gia đình watt này. Tính tôi thẳng, dở dở, hâm hâm, lắm chuyện thấy rõ, khóc ngay nhưng lại cười liền, sẵn sàng mắng chửi thật tệ những ai tôi thấy không vừa lòng nên có ai hiểu cho, ngày trước hầu như toàn khóc thầm và tự an ủi chính mình
Nhưng mặt nạ này nó không vững chắc, nó chỉ là một chiếc mặt nạ thủy tinh mong manh, dễ vỡ. Nhiều chiếc mặt nạ của tôi nó cũng vỡ rồi, một số là vì tức nước vỡ bờ, tôi vứt nó sang một bên, để khuôn mặt thật của mình hiện ra và làm những điều tôi thích, mặc kệ người đời to nhỏ, một số tôi thẳng tay vứt ngay vào thùng rác và cho họ nhìn thấy con người thật của mình. Nhưng đời nào có như mơ, nhiều lần tôi đã phải lóc cóc đi nhặt lại cái đống mặt nạ mình vứt đi rồi, những chiếc tôi thực sự vứt đi chỉ có vài cái trong đống hàng trăm, hàng ngàn chiếc mặt nạ.
Mỗi lần nhặt lại chiếc mặt nạ nào, tôi lại thấy đau vô cùng, cứ tin rằng họ tin tưởng mình, chấp nhận con người thật của mình nhưng chao ôi, chắc tôi tin người quá rồi. Nhiều khi tôi đã trằn trọc không hiểu thế nào mới làm vừa lòng họ, những lúc tôi bỏ mặt nạ ra thì họ nói tôi giả dối, thích gây sự chú ý, khi tôi đeo mặt nạ thì họ nói tôi sống "thật"?! Khó hiểu thật...
Khi tôi nói chuyện với họ, tôi ít nói, chỉ nghe là chính, đến khi họ xả xong tâm sự rồi, họ quay ngoắt đi, tâm sự với vài người khác, đến khi cái tâm sự rẻ tiền đó của họ bị ai đó nói ra thì họ đổ lên đầu tôi, kêu tôi sống hai mặt. Chậc, tôi không chỉ sống hai mặt, tôi có nhiều mặt lắm, ai muốn xem hết chắc mất vài kiếp
"Tiên trách kỉ hậu trách nhân" tôi trách tôi rồi, cũng tự khinh mình rồi, giờ tới người xung quanh thì sao nhỉ...
Bạn bè xung quanh tôi, nếu tôi có bất cứ cái gì mới, họ cũng lầm bẩm bàn tán sau lưng, sao không nói trước mặt tôi đây, bàn tán không thôi thì tôi cũng chả nói, đây còn cố mà bới móc ra mà chê. Khi tôi được dì tặng một chiếc máy tính bảng (không có ý khoe nhé), họ nhìn rồi kêu tôi sướng thế, dì chiều tôi thế; sau lưng, họ kêu tôi khoe khoang, nhưng xin lỗi đi, tôi dùng có galaxy tab 3 còn họ dùng iphone 6, iphone 6 plus, ipod gen, ipad mini,... đủ bộ của apple luôn cơ. Tôi mới có 14 tuổi, chưa có làm ra tiền, có ai tặng tôi quà là tôi vui rồi, không đòi hỏi gì nhiều, OK?!
Khi tôi mua được một chiếc áo mới, lỡ đụng hàng với ai đó ở lớp mà họ có mặc lần nào đâu tôi biết, tôi cũng không thích đụng hàng mà, bạn thân đi mua quần áo với tôi tôi còn bắt nó mua màu khác, cấm có được giống y sì đúc. Trước mặt thì: "Áo mới đẹp vậy, tao cũng vừa mới mua nó xong, ở... phải không?!", "Mày có mắt thẩm mĩ như tao vậy!",... Sau lưng thì: "Mày thấy con Ly sao, suốt ngày thích đú", "Nó láo thật, dám mua giống tao",... Ờ, nếu có đụng thì con con Lazy này xin lỗi nhé, mày có mặc lần nào đâu tao biết để tao tránh, làm trò
Khi tôi đi mua giày, giày chỉ để học thể dục thôi chứ có cao sang gì đâu. Tôi lỡ chọn một đôi giày giống một đứa ở lớp nhưng của tôi vàng chóe, đứa đấy màu hồng đậm, tôi có để ý giày bao giờ đâu, với tôi giày nào chả giống nhau, đi converse còn đụng nhau bôm bốp. Trước mặt tôi họ khen, màu nổi bật, chắc vì mốt màu chóe, sau lưng thì có người nói tới tai tôi rằng họ lại chê bai, nói tôi đú, đã đen còn chọn màu vàng chóe. Ôi, tôi phải kìm nén dữ lắm mới không xông vào tương thẳng vào mồm đứa đấy, tôi mà đen thì đứa quái nào trắng
Đó mới là quần áo, còn vấn dề điểm số thì sao nhỉ?! Tôi 14 mà, điểm với tôi vẫn quan trọng, cộng điểm cấp 3 đó. Tôi được điểm cao hơn họ, họ bĩu môi, nói nhỏ với nhau tôi may mắn thôi, tôi biết cũng chẳng nói gì cả, tốn calo với nước bọt. Họ bị điểm xấu, tôi an ủi họ thật lòng, họ liếc xéo tôi và bảo tôi đừng có giả tạo an ủi, thích thì cứ chê thẳng đi: "Mày đừng có giả vờ nữa đi, tao biết mày giỏi rồi, đừng có động vào nỗi đau của tao". Chắc tôi cho cái chảo vào mặt đứa đấy mất, tôi thức khuya dậy sớm, vứt bỏ bao giờ ra chơi để hỏi bài, cày hộc cả bơ mới được vậy, bao nhiêu mồ hôi công sức. Đến khi tôi bị điểm kém thì... khỏi nói, mấy đứa đấy đắc thắng sau lưng tôi lắm: "Cho hết vênh nhé con!", "Xí, có giỏi giang lắm đâu, vẫn bị điểm kém đó thôi", "Hết làm trò nhớ, cứ giả vờ an ủi đi",... Còn trước mặt tôi thì nhiều cái tôi thấy không hiểu tôi giả tạo hay họ giả tạo: "Đừng buồn mày nhé, cô sẽ ày gỡ điểm thôi mà", "Yên tâm đi mày, điểm phẩy mày à, được học bổng ý chứ đùa",... lúc đó tôi chỉ ậm ừ cho qua, tôi biết thừa có đứa quái nào thật lòng đâu, mấy đứa bạn thân nó sẽ chửi thẳng vào mặt và hét lên: "NGU CHƯA CON!!!" rồi cả tôi với lũ ấy sẽ cười ầm lên, thế mới là rũ bỏ hết mặt nạ
Chuyện của tôi con dài lắm nhưng thôi, kể nhiều thành ra nó nhàm, kể chuyện của xã hội vậy
Chẳng đâu xa, ngay cạnh tôi thôi, thằng anh quý hóa của tôi chứ ai. Ngoài xã hội ông ấy lúc nào cũng được rất nhiều người nói ngon nói ngọt, khen ngợi, tán dương, khen hát hay, mix nhạc tốt, nhảy giỏi, đánh đàn học nhanh hơn nhưng người khác... Nhưng đó là cái mặt nạ của họ, tuy ông ấy không biết nhưng tôi biết họ suốt ngày nói xấu, chê bai, dè bỉu ông ấy, nói nhiều thứ không tốt, tôi chỉ nhìn họ vào bảo rằng anh tôi chằng thích nói ai nói xấu sau lưng đâu, thích thì cứ việc bỏ cái đống mặt nạ đó ra và nói ngay trước mặt ý, không tôi thấy nó vô vị kinh khủng
Ừm, anh tôi 19, tôi 14, đều là những người chưa thực sự bước vào đời nên chỉ thấy những chiếc mặt nạ đơn thuần, tô vẽ chưa thật tỉ mỉ, vẫn còn những nét vẽ trẻ con nguệch ngoạc. Tôi thì chắc đa sầu đa cảm hay suy luận vớ vẩn nên tôi thường thấy rõ những chiếc mặt nạ đáng sợ của người trưởng thành, đã đi làm và dấn thân vào xã hội
Dù gia đình có lục đục, mâu thuẫn ra sao nhưng khi ra ngoài họ vẫn đeo lên mình chiếc mặt nạ hạnh phúc. Dù trong công việc, họ không vừa lòng với sếp nhưng vẫn cứ đeo chiếc mặt nạ "phục tùng vô điều kiện"; họ không vừa lòng với đồng nghiệp nhưng vẫn đeo những chiếc mặt nạ "hòa đồng", "vui tính", "hào phóng"... tôi tự hỏi họ đã mất bao lâu để vẽ nên những chiếc mặt nạ đó, tôi thì chắc chịu, cứ khóc một trận rồi thôi chứ vẽ thêm vài cái mặt nạ làm gì ệt. Biết rằng họ bị dòng đời xô đẩy nhưng tôi vẫn thấy buồn. Nếu ai cũng bỏ hết mặt nạ ra thì còn gì phải sợ dòng đời xô đâu
Buồn cười thật, triết lí cùn của một con nhóc 14 tuổi, tôi không bắt ai cũng phải như vậy nhưng tôi khuyên nên sống như vậy, dù chỉ một ngày thôi, bạn hãy quẳng những chiếc mặt nạ sang một bên, bạn sẽ thấy cuộc đời như sang trang mới. Nói ra thì còn nhiều lắm, nhưng mà thôi, Lazy mà, lười lắm nên tạm dừng ở đây
See you again :****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...