[3] HỌC TẬP
Cố Thanh Dật ngủ một giấc rồi tỉnh lại thì đã thấy Bạch Y Y gác hai tay lên giường mà chống cằm, đôi mắt cô sáng rực nhìn anh vẻ chờ đợi, mắt thấp thoáng nụ cười, cả người như tắm gió xuân.
Có lẽ vì thái độ của anh với cô ngày hôm qua khá hòa nhã khiến cô không còn sợ sệt bất an, như thể con mèo nhỏ biết chủ nhân sẽ không ghét mình nữa, thần khí cũng chuyển từ màu xám sang sáng rực.
Cố Thanh Dật chợt có một thứ kích động muốn vươn tay ra xoa đầu cô.
“Con gái đừng tùy tiện vào phòng một người đàn ông…” Anh muốn nói “Không ai dạy cô à”, nhưng không cần hỏi thì anh cũng đã biết câu trả lời.
Cô quả nhiên trông rất lấy làm thắc mắc.
Cố Thanh Dật ngồi dậy, khẽ khàng nói chuyện với cô: nam nữ khác biệt, nam nữ không có quan hệ đặc biệt thì nên giữ khoảng cách, hơn nữa phòng riêng là một nơi riêng tư của một người, không chủ động đi vào cũng là một phép lịch sự.
Cô nghe mà mù mờ, cuối cùng chỉ gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi phòng anh.
Cố Thanh Dật thở dài một hơi, thật sự là trẻ con ư? Còn là trẻ con phiên bản lớn?
Lúc Cố Thanh Dật ra ngoài, cô đi theo anh, có lẽ vì tâm trạng đã khác nên anh chủ động nói với cô về những gì mắt thấy tai nghe trên đường.
Cô nghe thì lấy làm thích chí, lúc gặp được thứ mà cô cực kỳ có hứng thú thì còn vươn tay khẽ kéo vạt dưới áo anh, thế là anh liền biết phải kể cho cô nghe về thứ này.
Đến công ty, vẫn là những màn tranh luận như thường lệ, hiện giờ Cố Thanh Dật không tham gia, mấy người bạn của anh thấy anh không phát biểu ý kiến, sau mấy lần thăm dò thì không chú ý đến anh nữa, tiếp tục thảo luận và tranh cãi.
Lúc ra về, Bạch Y Y kéo áo anh.
“Họ cãi nhau… cãi nhau.”
Advertisement
Cố Thanh Dật có thể hiểu được cô đang thắc mắc tại sao họ lại phải cãi nhau.
“Không phải cãi nhau, chỉ là thảo luận vấn đề thôi.”
“Thảo luận?”
Cố Thanh Dật gật đầu.
“Thảo luận.
Giống như lúc ăn cơm, có người muốn ăn thịt, có người muốn ăn rau, nhưng đầu bếp chỉ có thể nấu một món, thế là họ sẽ tranh luận vì món mình muốn ăn, thuyết phục đối phương làm theo ý mình.”
Bạch Y Y nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó nở nụ cười.
“Anh tốt… Anh không cãi cọ.”
Cố Thanh Dật ngẩn người.
Đón lấy ánh mắt tán dương của cô, anh chợt có một suy nghĩ, rằng mấy chuyện vớ vẩn ở công ty chẳng phải vấn đề nữa, mặc xác họ hành hạ nhau đi, dù có giải tán thì cũng có thể làm việc khác.
“Ừ, tôi không cãi cọ.
Như thế có tốt không?”
Cô vội vã gật đầu.
“Tốt tốt tốt.”
…
Cố Thanh Dật phát hiện cô không cần ăn cơm, sau khi quan sát tỉ mỉ, anh nhận ra cô cũng chẳng có khứu giác, có thể tưởng tượng thực ra cô cũng không có vị giác, tuy cô có diện mạo của con người nhưng vẫn có khoảng cách rất lớn với con người.
Họ ngồi trên xô pha xem tivi, nét mặt cô rất đặc sắc, còn Cố Thanh Dật thì không ngừng giải thích cho cô về tình tiết câu chuyện, hàm nghĩa màn đối thoại của nhân vật, phần lớn cô đều không hiểu, song anh vẫn giảng giải rất cặn kẽ.
Anh ngoảnh mặt qua, nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, cô nói cô muốn sống, anh thở dài một hơi.
“Cô muốn biết chữ không?”
Cô vui vẻ gật đầu.
“Có được không?”
Cố Thanh Dật vốn còn lưỡng lự, thấy ánh mắt khẩn cầu của cô, anh bèn gật đầu.
Cố Thanh Dật tìm ra mấy cuốn sách từ trong phòng sách, vốn định dạy từng chữ cho cô biết, nhưng chẳng mấy chốc anh đã nhận ra cách đó không ổn, dạy như thế thì cô rõ ràng càng mông lung và không có nhiều tiến triển.
“Tôi ra ngoài một lúc, cô ở nhà xem tivi.”
Cô hơi ấm ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Tôi đợi anh ở nhà.”
Lời cô nói khiến anh an tâm, cô nói là đợi ở nhà thì sẽ đợi ở nhà, không rời nhà một bước, cho dù hôm nay anh không quay về thì cô cũng vẫn nghe lời mà đợi ở nhà.
Lúc ra ngoài, Cố Thanh Dật không nhịn được mà vươn tay xoa đầu cô.
Cố Thanh Dật lái xe đến một hiệu sách lớn, hỏi nhân viên, nhân viên giúp anh tìm sách Ngữ văn và sách Toán từ lớp một đến lớp sáu.
Khi ngang qua khu tiểu thuyết, vậy mà anh nhìn thấy cuốn Anh – người yêu em, anh thuận tay cầm lên thanh toán cùng chỗ sách giáo khoa.
Lúc về đến căn hộ, việc đầu tiên Cố Thanh Dật làm là cất cuốn Anh – người yêu em lúc trước đi, tuy anh không rõ cuốn tiểu thuyết này có ảnh hưởng gì với Bạch Y Y, nhưng nếu Thẩm lão tiên sinh đã nói là cô lấy cuốn tiểu thuyết này làm vật dẫn, vậy thì khả năng rất cao cuốn tiểu thuyết này chính là một thứ giống như ngôi nhà của cô.
Anh cất cuốn tiểu thuyết đi, rồi mới để cuốn mới mua trong phòng khách, nếu anh thấy có vấn đề thì có thể bỏ ra đọc.
Cố Thanh Dật chính thức bắt đầu dạy cô, anh xem mình như một thầy giáo, bắt đầu dạy từ những chữ cơ bản nhất, còn cô cũng ngoan ngoãn và chăm chú học.
Chỉ có điều, chẳng mấy chốc anh đã phát hiện, tuy cô rất có hứng thú với con chữ nhưng còn có hứng thú với tivi hơn.
Điều này khiến anh không thể không đưa ra phương án: nếu cô có thể đọc đúng những chữ anh dạy thì có thể xem tivi một tiếng, nếu cô có thể viết đúng hết thì có thể xem tivi hai tiếng, nếu cô có thể viết đúng chính tả thì anh sẽ dẫn cô ra ngoài chơi.
Cô cực kỳ nghiêm túc, bởi thế nhận được không ít phần thưởng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, bản thân Cố Thanh Dật cũng không ý thức được rằng anh đã ở trong căn hộ với cô được một tháng, khoảng cách xa nhất khi ra ngoài chính là đi mua thức ăn và đi tản bộ ở vườn hoa dưới khu chung cư.
Mọi tinh lực của anh đều dồn vào việc giáo dục cô, mỗi buổi tối trước khi ngủ đều nghĩ xem ngày mai sẽ dạy cô thứ gì, dạy thế nào, thậm chí anh còn chuẩn bị trước bài học.
Người đầu tiên cảm thấy khó hiểu về anh chính là mấy cộng sự của anh, họ lũ lượt gọi điện hỏi có phải anh muốn rút vốn hay không; sau đó là cuộc gọi của mẹ anh hỏi anh mãi không về nhà là vì đang làm gì, còn cẩn thận hỏi dò có phải anh có người yêu rồi không.
Cố Thanh Dật ngắt máy thì mệt mỏi day trán.
“Anh phải về nhà một chuyến.”
Anh trông thấy cô nhìn mình rồi lại nhìn tivi, nét mặt cực kỳ băn khoăn.
Chẳng hiểu sao, anh nhíu mày, như phản ứng bản năng, anh ấn vai cô, buột miệng: “Anh còn không quan trọng bằng tivi à?”
“Hả?” Cô ngơ ngác nhìn anh.
“Anh phải về nhà, em đi cùng anh hay ở lại đây xem tivi?”
“Xem tivi? Có được không?”
Vậy mà cô còn nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ vui mừng.
Lòng Cố Thanh Dật nghẹn ứ, anh nhìn cô mấy giây, vậy mà không biết nên nói gì, chỉ đành thở dài.
“Thế em ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh sẽ về nhanh thôi.”
“Vâng.”
Lúc ra ngoài anh quay đầu nhìn cô một cái, cô chăm chú xem tivi, vốn chẳng nhìn đến anh, chẳng hiểu sao anh thấy hơi không thoải mái, anh hơi nhung nhớ người một mực đi theo mình có đuổi cũng không đi kia rồi…
Cố Thanh Dật về nhà thì mới phát hiện hóa ra trong nhà còn có khách, Đới Tâm Từ đang ngồi trên xô pha nói chuyện vui vẻ với Thành Mẫn.
Thành Mẫn vừa thấy anh thì lập tức trở nên bất mãn.
“Ôi anh con trai không hiếu thảo của tôi đã về rồi, tôi còn tưởng anh đã quên mẹ anh rồi chứ, cả ngày cũng không biết đường về.”
“Chuyện này phải trách anh con, anh ấy thể hiện quá tốt, cho nên con chỉ có thể bị anh ấy dìm thôi.”
“Anh còn mặt mũi mà nhắc đến anh trai anh nữa à, nếu anh bằng một nửa nó thì mẹ đã không phải tức giận rồi.”
“Dạ dạ dạ, anh ấy tốt được chưa ạ.
Mẹ cứ nhất định phải tỏ ra yêu thương con trai cả của mẹ trước mặt con trai út của mẹ à?”
Thành Mẫn tức đến mức ném chiếc điều khiển trên tay về phía anh.
Đới Tâm Từ ngồi một bên che miệng cười không ngừng, cười xong thì mới giải vây cho anh.
“Cô ơi, lâu lắm rồi cháu không đến đây, sân vườn khác trước nhiều quá, để Thanh Dật dẫn cháu đi dạo cô nhé!”
Thành Mẫn lập tức tươi cười.
“Ừ ừ ừ, Thanh Dật dẫn Tiểu Từ đi dạo đi, hai đứa là bạn học mà lâu lắm rồi không gặp nhau, chắc chắn có nhiều chuyện để nói.”
Cố Thanh Dật và Đới Tâm Từ đi ra khu vườn ngoài biệt thự.
“Không biết đường cảm ơn tôi à? Tôi giúp ông thoát khỏi bể khổ đấy.” Đới Tâm Từ nhướng mày, cười rạng rỡ.
Cố Thanh Dật liếc cô.
“Bà ví mẹ tôi là bể khổ hả? Xem ra bà ấy uổng công khen bà rồi.”
Đới Tâm Từ lè lưỡi với anh.
“Hừ!”
“Về bao lâu? Hay chuẩn bị đi tiếp?”
“Không, lần này về nước thì không đi nữa.”
“Còn tưởng bà định có một mối tình xuyên quốc gia nữa chứ!”
Đới Tâm Từ lập tức thấy thắt lòng.
“Nhà tôi truyền thống lắm, tôi chẳng dám đâu! Ông thì sao, ông có người yêu chưa?”
Người yêu? Cố Thanh Dật không trả lời ngay, sự chần chừ của anh khiến Đới Tâm Từ nhói lòng, cho đến khi cuối cùng anh lắc đầu, cô mới có thể hít thở như bình thường.
“Nghe cô bảo ông và mấy người bạn cùng lập nghiệp hả?”
“Thấy chán nên tìm chuyện để làm thôi.”
Cố Thanh Dật thầm hiểu rõ bố mẹ anh không tán thành việc anh đầu tư hoặc lập nghiệp bên ngoài, họ mong anh có thể vào công ty, trở thành trợ thủ đắc lực cho anh trai anh.
Trong lòng anh rất bài xích, như thể mọi giá trị của anh chính là giảm bớt gánh nặng cho Cố Quân Trạch vậy.
Đới Tâm Từ rất nhạy cảm nhận ra suy nghĩ của anh, uyển chuyển nói với anh quan điểm của Thành Mẫn, Thành Mẫn bất mãn với anh, phần nhiều là vì không biết anh nghĩ gì và đang làm gì ở bên ngoài, bà cảm thấy anh càng ngày càng xa cách người nhà rồi.
Cố Thanh Dật biết Đới Tâm Từ đang bảo anh trò chuyện với bố mẹ nhiều hơn để mọi người biết được suy nghĩ của nhau, tránh để một vài hiểu lầm sẽ trở thành rào cản.
“Bảo sao mẹ tôi thích bà.” Cố Thanh Dật cười.
“Vậy chứng tỏ tôi đáng để thích mà!”
Đới Tâm Từ ở lại ăn cơm, Thành Mẫn thật sự thích cô nên săn sóc cô hết mực.
Ăn cơm xong, bà lại bảo Cố Thanh Dật đưa cô về nhà.
Sau khi ra khỏi biệt thự, Đới Tâm Từ trông thấy nét mặt anh hơi bất thường.
“Ông bận lắm à? Nếu có chuyện cần làm thì không cần đưa tôi về đâu.”
“Đúng là có chút chuyện.” Cố Thanh Dật nói xong thì cảm thấy mình hơi quá đáng, hai người lâu rồi không gặp nhau, cả hai lại là bạn học, cô tới thăm bố mẹ anh, còn anh lại chẳng muốn đưa người ta về.
“Nhưng vẫn có thời gian để đưa bà về.”
Đới Tâm Từ cảm nhận được điều gì đó, nhưng không nói gì cả.
Cả đoạn đường đều là Đới Tâm Từ chủ động tìm đề tài, kể về cuộc sống ở nước ngoài, khi nói đến chuyện có người theo đuổi cô, cô chăm chú quan sát nét mặt anh, phát hiện anh không ghen thì lòng hơi khó tả.
Sau khi đưa cô về nhà họ Đới, Cố Thanh Dật mới ra về.
Đới Tâm Từ ngây ngốc nhìn chiếc xe kia biến mất trong tầm nhìn của mình, anh đã thích ai rồi ư? Và người đó chưa trở thành người yêu anh, điều này chẳng phải có nghĩa là cô vẫn còn cơ hội hay sao?
May là cô quyết định trở về, nếu không cô chắc chắn sẽ thấy hối hận.
Trên đường về, Cố Thanh Dật đi qua một tiệm hoa, tiệm hoa đang sắp đóng cửa, anh dừng xe, mua một chậu hoa, anh cảm thấy Bạch Y Y nhìn thấy hoa này thì chắc chắn sẽ rất thích.
Mở cửa căn hộ ra, anh nghe thấy tiếng truyền ra từ tivi, dù là kênh nào thì cô cũng có thể xem mãi không chán, thậm chí sau khi xem được một vài quảng cáo, trên đường đi mà trông thấy sản phẩm trong quảng cáo, cô sẽ vui vẻ bảo anh mua.
Không biết tại sao, anh thở dài một hơi.
Bạch Y Y nghiêng đầu nhìn anh, sau đó ánh mắt rơi vào chậu hoa trên tay anh.
Hoa đẹp quá!
“Tắt tivi thì sẽ tặng em chậu hoa này.”
Bạch Y Y trợn tròn mắt, lần đầu tiên vứt bỏ tivi của cô, chạy đến bên cạnh anh, chìa hai tay ra.
Cố Thanh Dật đưa hoa cho cô, thấy nét mặt hớn hở của cô, anh bỗng thấy mình thật ấu trĩ, là hoa thắng tivi chứ đâu phải là anh thắng, anh chẳng thấy có thành tựu gì cả.
Cố Thanh Dật đi tắm, dặn dò cô đọc bài khóa, sau khi anh tắm xong, cô phải đọc cho anh nghe.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, lấy sách Ngữ văn ra, nghiêm túc đọc bài khóa theo bính âm.
Âm thanh trầm thấp ấy truyền đến nhà tắm, Cố Thanh Dật thầm thấy buồn cười.
Sau khi Cố Thanh Dật đi ra, Bạch Y Y vẫn hơi căng thẳng, len lén quan sát anh tận mấy lần rồi mới chỉ vào từng chữ trong sách rồi đọc.
Cố Thanh Dật sầu não nhận ra một sự thực, anh quên dạy cô ngắt câu rồi, làm giáo viên quả là một công việc bi thương.
Anh bảo cô đọc ba lần, đang định khen cô thì sực nhớ ra một chuyện.
“Tại sao lúc anh đang ngủ em lại sờ so.ạng anh?”
“Hả?”
“Lúc anh ngủ, em bò lên giường anh…” Anh cầm tay cô lên, đặt vào vạt dưới áo mình.
Cô bỗng ngộ ra.
“Làm anh vui…”
Cố Thanh Dật nhìn cô vẻ khó hiểu.
Cô khua tay lung tung.
“Làm chuyện khiến anh vui, làm anh vui, thì sẽ cười…”
“Sao anh lại vui? Sao em lại làm thế?”
Cô chỉ về phía tivi.
“Trong phim như thế, đàn ông làm chuyện như thế sẽ vui…”
Máu nóng của Cố Thanh Dật gần như vọt thẳng lên não, anh nghĩ đến khả năng nào đó.
“Em trai anh dạy em à?”
Cô nhìn anh vẻ mông lung.
“Phim mà nó cho em xem?”
Cô gật đầu.
“Nó nói đó là chuyện khiến đàn ông vui?”
Cô lại gật đầu.
Cố Thanh Dật thở hổn hển, anh không ngờ Cố Hạo Minh lại cho cô xem những thứ đó.
“Nó đã làm gì em rồi?”
Cô ngây ngốc nhìn anh, như thể đã làm sai gì đó, nước mắt thoắt cái đã chảy ra.
“Em chỉ muốn làm anh vui, đừng ghét em… Em sợ anh ta, anh ta kỳ lạ lắm, em không khiến anh ta vui…”
Cố Thanh Dật lau nước mắt trên mặt cô, sẽ sàng trấn an cô.
Từ câu trả lời ngắt quãng của cô, anh có thể đoán ra và biết được cách chung đụng giữa cô và Hạo Minh, Hạo Minh phát điên vì cô, tuy đã dạy cô một vài thứ nhưng cũng khiến cô sợ hãi cậu ta, bởi thế cô chẳng mấy gần gũi với cậu ta…
oOo
Bạch Y Y rất bất an, ngơ ngác nhìn anh.
Những ngày này cô sống rất vui vẻ, rất thoải mái, khiến cô gần như quên mất ban đầu anh đã đuổi mình đi.
Trên tivi từng có cảnh như vậy, một người bảo khác người cút đi chắc chắn là vì người này ghét cay ghét đắng người kia, cô không muốn anh ghét cô, bởi vì rời khỏi anh thì cô không biết mình nên làm thế nào, không ai nhìn thấy cô, cô thật sự giống như cô hồn dã quỷ vậy.
Cố Thanh Dật khẽ an ủi cô: “Đừng sợ, anh không trách em đâu, anh hơi to tiếng, là lỗi của anh.”
Biết được chuyện mà Hạo Minh làm với cô, anh quả thực rất tức giận.
Nhưng Hạo Minh đã qua đời, anh chẳng thể trách cứ Hạo Minh.
Một Hạo Minh vẫn luôn ngoan ngoãn có thể làm ra chuyện như thế chỉ có thể chứng tỏ Hạo Minh không chỉ vô cùng thích cô mà còn coi cô thành người có thể chia sẻ bí mật thầm kín nhất dưới đáy lòng, là người đáng để tin tưởng và có thể cùng chia sẻ dụ.c vọng tối tăm không thể để ai biết.
Cô khẽ lắc đầu.
Cố Thanh Dật bắt đầu thấy tò mò về cuộc sống trước đây của cô.
“Trước khi đi theo anh, em sống thế nào?”
Cô nói ngắt quãng, anh cũng có thể hiểu được lời cô, có lẽ đây là sự ăn ý có được sau khi sống chung với nhau, dù đôi chỗ cô dùng từ kỳ lạ thì anh vẫn có thể hiểu được hàm nghĩa thật sự mà cô muốn biểu đạt.
Cô không biết mình đến từ đâu, tại sao lại xuất hiện.
Cô xuất hiện trong một căn phòng, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Cố Hạo Minh.
Ban đầu lúc nhìn thấy cô, Cố Hạo Minh bối rối, sau đó vô cùng kinh ngạc và vui mừng, hỏi cô có phải Bạch Y Y hay không.
Cố Hạo Minh vừa sốc vừa vui, cảm thấy khó tin, nhưng cô lại là sự tồn tại thực sự.
Và cô chỉ thuộc về một mình cậu ta, chỉ có cậu ta có thể nhìn thấy cô, sự độc nhất vô nhị kín đáo này khiến cậu ta nhanh chóng chìm sâu, cậu ta có dụ.c vọng chiếm hữu cô rất điên cuồng.
Cố Hạo Minh điên cuồng đến gần khiến cô rất sợ hãi, phần lớn thời gian cô đều trốn trong góc tường.
Cố Hạo Minh sẽ nói với cô rất nhiều chuyện mà cô nghe không hiểu.
Cô sợ cậu ta, cho nên bỏ chạy một lần, nhưng cô nhận ra người khác không nhìn thấy cô, cô giống như không khí, có thể đi xuyên qua cơ thể người khác, cô cực kỳ sợ hãi, thứ cảm giác mình “không tồn tại” đó khiến cô bối rối, vì thế cô lại quay về.
Sự ra đi của cô khiến Cố Hạo Minh rất tức giận, cậu ta cảnh cáo cô hết lần này đến lần khác là không được rời đi, cô là của cậu ta.
Có lẽ vì sự ngoan ngoãn của cô khiến cậu ta hài lòng nên Cố Hạo Minh bắt đầu kể chuyện cho cô, dạy cô học chữ, cùng cô xem tivi…
Đây là cuộc sống của cô lúc trước ư? Cố Thanh Dật nghe tim mình thắt lại.
Bạch Y Y ngẩng đầu nhìn anh.
“Em… là người à?”
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, vậy mà Cố Thanh Dật không biết trả lời thế nào.
Cô là người ư? Rất rõ ràng là không phải.
Còn thái độ của loài người với thứ “không phải đồng loại” thì luôn là bài xích và hủy diệt, nhưng cô có lỗi gì chứ? Sự xuất hiện của cô luôn luôn bị động, cô chẳng hay biết gì, cô chỉ muốn sống, chỉ muốn trở thành một người bình thường mà thôi.
Cố Thanh Dật thở dài một hơi.
“Đi xem những từ mới được không? Đợi lát nữa anh sẽ cho em nghe viết.”
Cô không băn khoăn về câu trả lời, nghiêm túc gật đầu.
Cố Thanh Dật xoa đầu cô.
“Bao gồm cả từ mới trước đó nữa đấy nhé!”
Cô quả nhiên trông đầy căng thẳng, tuy đã nghe viết những từ mới trước đó rồi nhưng khó tránh khỏi sẽ quên mất, cô còn chưa ôn bài nữa kìa! Lúc trước khi nghe và viết theo, có hai phụ âm dù cô đọc thế nào cũng không đúng và ba phụ âm cô cứ nhớ nhầm mãi, cô không thể ngốc nghếch học mãi mà không đúng như thế.
Sự chú ý của cô quay về cuốn sách Ngữ văn, không suy nghĩ những chuyện khác nữa.
Cố Thanh Dật lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, đi vào phòng sách lấy ra một cuốn sách rồi ngồi đọc cùng cô.
Cố Thanh Dật đọc một lúc rồi nhìn cô.
“Được chưa nào?”
“Đợi một lát.”
Qua một lúc: “Được chưa nhỉ?”
“Đợi một lát nữa.”
Lại qua một lúc: “Được chưa vậy?”
“Đợi một xíu nữa thôi.”
Cố Thanh Dật cầm sách thở dài.
“Cứ tiếp tục thế này thì trời sắp sáng luôn rồi.”
Bạch Y Y nhìn ra ngoài ban công, lại nhíu mày nhìn anh, trời vẫn còn tối đen thế kia, còn lâu mới đến lúc trời sáng, có phải anh hoa mắt rồi không.
Cố Thanh Dật nhìn biểu cảm của cô thì không nhịn được cười.
Nỗ lực của cô không uổng phí, kết quả nghe viết là đúng hết, Cố Thanh Dật khen cô, bảo cô nghỉ ngơi.
Cố Thanh Dật cũng không biết cô có cần nghỉ ngơi hay không, sau khi anh nói con người đều phải ngủ, cô cũng nằm trên giường nhắm mắt lại “nghỉ ngơi”.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Dật trình bày hàm nghĩa bài khóa cho cô, để cô thấu hiểu nội dung bài khóa, rồi lại dạy cô kết hợp từ, nghĩa của từ…
Trong quá trình giảng dạy đó, thời gian trôi qua rất nhanh, cho đến khi Cố Thanh Dật nhận được cuộc gọi của mấy người bạn thân bảo anh tới công ty một chuyến.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Cố Thanh Dật nhìn về phía Bạch Y Y.
“Em có muốn ra ngoài cùng anh không?”
Đã lâu lắm rồi cô không ra ngoài, nghe thấy lời anh nói, cô gật mạnh đầu.
Cố Thanh Dật vẫy tay với cô, cô lập tức chạy tới, cùng anh ra ngoài.
Cố Thanh Dật đến công ty, cuối cùng cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Tập đoàn Viễn Trình muốn hợp tác với họ.
Tập đoàn Viễn Trình là sản nghiệp của nhà họ Đới, mấy người họ đương nhiên nghĩ đến Đới Tâm Từ, Đới Tâm Từ này đương nhiên nể mặt Cố Thanh Dật rồi.
“Bảo sao mãi mà không thấy ông ló mặt nhỉ! Hóa ra là định chơi một trận lớn.”
“Cô nàng họ Đới này vừa về nước đã làm những việc này vì ông, đúng là ‘Ý của Túy Ông không phải ở rượu’ ha!”
“Thú thực là cô nàng họ Đới này cũng coi như môn đăng hộ đối với ông, nghe bảo mẹ ông thích cô nàng lắm hả?”
…
Cố Thanh Dật nghe mà hơi phiền, tuy họ là bạn nhưng tình cảm cũng chẳng mấy sâu đậm, sự thăm dò này khiến anh không thoải mái, thế này là sợ anh lên mặt trong công ty vì chuyện của nhà họ Cố và nhà họ Đới ư?
Ra khỏi công ty, Bạch Y Y vươn tay kéo tay áo anh, anh nhìn sang cô theo bản năng.
“‘Ý của Túy Ông không phải ở rượu’ nghĩa là gì?”
Cố Thanh Dật nhướng mày, cụm từ này xuất hiện nhiều lần nên cô mới ghi nhớ, anh giải thích cặn kẽ, lại thêm rất nhiều ví dụ, cuối cùng trông thấy nét mặt cô khi ngộ ra và thấu hiểu câu đó có nghĩa là “có dụng ý khác”.
Sự khó chịu vừa nãy tan đi hết, tựa như mặt trời ló dạng sau mây đen.
Sau khi về đến căn hộ, vẫn là việc dạy học như bình thường.
Sau khi dạy Ngữ văn là thời gian dạy Toán.
Phép cộng và phép trừ cô đã học hòm hòm, Cố Thanh Dật bảo cô học phép nhân, để cô hiểu ý nghĩa của phép nhân, tại sao có thể dùng phép nhân, cuối cùng bảo cô học thuộc bảng cửu chương.
Cô đọc ngắc ngứ, lần nào đọc cũng phải nghĩ một lúc, tốc độ chậm nhưng sẽ không bị sai.
Cố Thanh Dật ở bên cạnh cô, nhìn bóng lưng cô chấp của cô, cho tới khi gần đến thời gian thì mới đi nghỉ.
Ngày hôm sau Cố Thanh Dật đã hẹn Đới Tâm Từ, Bạch Y Y cũng đi cùng anh.
Bây giờ dường như anh cũng có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo thầm kín kia rồi, chỉ có anh có thể nhìn thấy cô, cô hoàn toàn thuộc về anh tựa như vật phẩm riêng tư đặc biệt nhất.
Nơi Cố Thanh Dật và Đới Tâm Từ hẹn nhau là một nhà hàng kiểu Tây, anh đến trước một lúc, nói khe khẽ với Bạch Y Y về lễ nghi khi ăn đồ Tây, cho tới khi Đới Tâm Từ đến.
Cố Thanh Dật nhìn thấy khuôn mặt Đới Tâm Từ thì chẳng hiểu sao lại nhớ đến lời thoại trong bộ phim mà anh xem cùng Bạch Y Y: Sự kiểu cách trong việc ăn vận của phụ nữ quyết định sự coi trọng của cô ấy với đối phương.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Đới Tâm Từ cười, ngồi đối diện anh.
“Không, là tôi đến sớm quá thôi.”
Cố Thanh Dật bảo Đới Tâm Từ gọi món.
“Bà muốn hợp tác với công ty bọn tôi à?”
“Tôi đã thắc mắc là sao ông đột ngột hẹn tôi ăn cơm mà, hóa ra là vì chuyện công hả!”
Cố Thanh Dật nhìn vào mắt Đới Tâm Từ.
“Thế bà tưởng là gì?”
Đới Tâm Từ bối rối.
“Bạn học cũ ôn chuyện cũ đó! Mà nói chứ lớp mình ít khi họp lớp nhỉ? Tìm thời gian mọi người tụ tập một bữa nhé, nhớ thời còn đi học ghê, cũng không biết bây giờ mọi người thế nào rồi.”
“Bà có thể làm người tổ chức, ngày trước bà là bí thư lớp mình mà, đây là chuyện sở trường của bà.”
“Đừng có nhắc đến vụ làm bí thư nữa, làm cán bộ đúng là chuyện làm ơn mắc oán, giáo viên bảo bọn tôi trông chừng các bạn, các bạn lại cảm thấy bọn tôi là gián điệp của giáo viên.
Ông vẫn thông minh hơn, chẳng làm gì cả.”
“Tôi tự hiểu bản thân, biết mình không thể làm trợ thủ tốt của các thầy cô được.”
Phục vụ bưng bít-tết lên cho họ, thế là họ vừa tán gẫu về chuyện trước đây vừa ăn, bầu không khí rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Cố Thanh Dật nhìn Đới Tâm Từ rồi chuyển đề tài: “Sao phải chọn công ty này? Dù là sức ảnh hưởng hay năng lực, công ty bọn tôi đều không nổi trội mà.”
“Tôi mới về nước, gia đình bảo tôi quản lý hạng mục này để làm quen với quy trình, nhưng tôi có biết gì đâu, người khác tôi cũng không tin tưởng, công ty các ông ít nhất còn có ông là bạn cũ, hẳn là ông sẽ không hại tôi đâu nhỉ!”
“Bà như thế thì trẻ con quá.”
“Ông không chào đón cơ hội hợp tác của chúng ta à?”
“Tôi chỉ mong bà có thể lý trí hơn.”
“Đây là kết quả từ sự lý trí của tôi.”
Đã nói đến nước này rồi, Cố Thanh Dật biết có nhiều lời hơn nữa cũng vô dụng.
Cố Thanh Dật ra về trước, sắc mặt Đới Tâm Từ tối đi.
Người rời đi trước, hoặc là không yêu đối phương, hoặc là chẳng thà để lại tình yêu sâu đậm ấy…
Đới Tâm Từ chỉ sững sờ mấy giây, cô không dễ dàng từ bỏ vậy đâu, nữ theo đuổi nam dễ như kim đâm giấy, cô có thể dùng hành động thực tế để chứng minh lời này có chính xác hay không, cô đuổi theo anh ra ngoài.
Đới Tâm Từ nhìn thấy bóng lưng Cố Thanh Dật, hẳn là anh đến bãi đỗ xe, cô có thể đòi anh đưa mình về nhà.
Nhưng, cô đột ngột đứng đờ người tại chỗ, nét mặt vô cùng kinh ngạc.
Bạch Y Y kéo góc áo anh.
“Cô ấy thích anh à?”
Cố Thanh Dật nhíu mày.
“Hử?”
“Trong phim đó, cô ấy muốn hợp tác với bọn anh đều là vì anh, như vậy thì cô ấy có lý do để xuất hiện ở công ty anh, có thể gặp anh để thúc tiến tình cảm với anh.
Cô ấy thông minh thật.”
Cố Thanh Dật vươn tay xoa đầu cô.
“Sau này ít xem tivi thôi.”
Cô trông đầy ấm ức, khuôn mặt viết rõ rằng “không muốn”, nhưng lại không dám phản bác quyết sách này của anh.
Cố Thanh Dật cười nhẹ.
“Nói đùa với em thôi.”
Anh lắc đầu, thật sự không biết sao cô lại thích xem tivi như vậy nữa.
Sắc mặt Đới Tâm Từ tai tái, Cố Thanh Dật đang nói chuyện với ai vậy? Anh vươn tay xoa thứ gì trong không trung? Cô dụi mắt, vẫn chỉ trông thấy một mình anh, có điều anh ngoảnh mặt sang phải, như thể bên phải anh có một người, anh đang nói chuyện với người đó.
Sao có thể?
Đới Tâm Từ đi theo anh theo bản năng, cô tin chắc là chỉ có một mình Cố Thanh Dật.
Khi anh lên xe, anh ngoảnh sang phía ghế phó lái và cười nhẹ, còn nói mấy câu.
Ở đó có thứ gì?
Cô chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Đới Tâm Từ về đến nhà, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì.
Cô tra tìm một lượt trên mạng.
Phần lớn mọi người đều cho rằng trên thế giới này không có ma quỷ và thần tiên, người chết như ngọn đèn tắt, đâu ra nhiều ma quỷ như thế, nếu có thật thì tại sao những kẻ ác vẫn có thể ăn no uống say sống vui vẻ; chỉ có cực ít người cảm thấy thà tin là có còn hơn không.
Đới Tâm Từ đăng bài về những gì mình trông thấy dưới dạng ẩn danh, gần như tất cả mọi người đều nghĩ rằng tinh thần Cố Thanh Dật có vấn đề, hoặc là anh thích tự nói chuyện một mình, ngoài đời có một vài người có thói quen đó.
Đới Tâm Từ vẫn thấy bất an, câu trả lời của cư dân mạng chẳng mảy may khiến cô yên tâm, cô chỉ thấy sợ hãi.
Cả đêm cô ngủ không ngon, sau khi tỉnh lại thì đưa ra một quyết định, cô phải làm rõ rốt cuộc chuyện đó là sao.
Đới Tâm Từ bảo Cố Thanh Dật xử lý chuyện hợp tác với cô, nhân đó để Cố Thanh Dật ngày ngày ra vào công ty, còn cô thì thận trọng đi theo anh.
Sau một tuần bám theo, Đới Tâm Từ có thể khẳng định Cố Thanh Dật nói chuyện với thứ mà cô không nhìn thấy.
Cô nhớ lại phản ứng của anh lúc cô hỏi anh có người yêu chưa, anh chần chừ là vì thứ đó vốn không phải người ư?
oOo
Đới Tâm Từ đến nhà họ Cố với sắc mặt nặng nề, mặt cô trắng bệch, dưới mắt có quầng thâm, vừa nhìn đã thấy có tâm sự chồng chất và bị chuyện gì đó làm phiền, hơn nữa ngón tay cô cử động hoảng loạn khiến người ta bất giác đoán cô đã gặp phải chuyện gì nan giải.
Thành Mẫn thầm thấy thắc mắc, nhưng Tiểu Từ đến đây, chẳng lẽ chuyện khiến Tiểu Từ đau khổ liên quan tới nhà mình?
“Tiểu Từ, trông con hơi tiều tụy, dạo này ngủ không ngon à?” Thành Mẫn dặn dò người làm bê trà đã hãm lên.
Đới Tâm Từ bặm môi.
“Con mạn phép đến làm phiền cô và chú, nhưng chuyện này quá nghiêm trọng, con đã băn khoăn rất lâu rồi, con cảm thấy vẫn nên nói cho cô chú biết.”
Thành Mẫn và Cố Uyên nhìn nhau, ban đầu họ đoán liệu có phải Cố Thanh Dật đã có người yêu nên Đới Tâm Từ mới như vậy hay không, bây giờ nhìn thì có vẻ không giống, dẫu sao Đới Tâm Từ cũng là người có chừng mực, sẽ không đến nỗi tới mách lẻo chuyện này.
Thành Mẫn nắm tay Đới Tâm Từ.
“Tiểu Từ, có chuyện gì con đừng giấu trong lòng, muốn nói thì cứ nói ra.
Cô vẫn luôn muốn có con gái, tiếc là không được thỏa ước nguyện, con ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ lâu trong lòng cô đã coi con là con gái nuôi của cô rồi.
Con xuất ngoại mấy năm nay, cô cứ muốn con về nước thật nhanh để đến thăm bà già này.”
Đới Tâm Từ nở nụ cười.
“Cô ơi, con biết cô thương yêu con.
Có điều chuyện này thật sự quá khó tin.
Nhưng mong cô chú hãy tin con, tinh thần con rất bình thường, thị lực cũng không có vấn đề gì, con thật sự đã trông thấy chuyện xảy ra ạ.”
Thành Mẫn lại càng lấy làm khó hiểu.
Bà nhìn sang Cố Uyên, Cố Uyên nhíu mày.
“Con đã trông thấy gì?”
Đới Tâm Từ hít sâu một hơi.
“Con trống thấy Thanh Dật nói chuyện với không khí, còn vươn tay ra vỗ rồi chỉ vào không khí… như thể bên cạnh cậu ấy luôn có một người, chỉ là con không nhìn thấy thôi.”
“Tiểu Từ, có phải con hoa mắt không?”
Đới Tâm Từ cười khổ.
“Ban đầu con cũng tưởng mình hoa mắt, cũng mong là mình hoa mắt.
Nhưng con bám theo cậu ấy một tuần, con tận mắt thấy cậu ấy rõ ràng một mình lái xe về nhưng lúc xuống xe còn đứng trước xe đợi ai đó, lúc vào thang máy cũng nhường cho thứ bên cạnh cậu ấy vào trước rồi cậu ấy mới vào… Cậu ấy và thứ đó vẫn luôn ở cạnh nhau, cùng ra ngoài, cùng về nhà, thậm chí họ chung đụng rất hòa hợp, con trông thấy nụ cười chiều chuộng của Thanh Dật, như thể cậu ấy rất rất thích đối phương…”
Thành Mẫn biến sắc.
“Tiểu Từ, con trông thấy thật à?”
Đới Tâm Từ nghiêm túc gật đầu.
Thành Mẫn và Cố Uyên nhìn nhau, cuối cùng bảo tài xế đưa Đới Tâm Từ về nhà, họ nói với cô rằng chuyện này họ sẽ xử lý ổn thỏa, cô đừng nghĩ quá nhiều, cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Đới Tâm Từ ra về, đôi mày nhíu chặt của Cố Uyên vẫn không dãn ra.
“Liệu có phải vì Thanh Dật từ chối Tiểu Từ, con bé không thể chấp nhận nên sinh ra ảo giác không?”
Thành Mẫn cũng cảm thấy có khả năng này, đang thoáng yên lòng thì đột nhiên đôi mắt đông cứng.
“Hạo Minh gặp chuyện thế nào?”
Cố Uyên biến sắc.
Thành Mẫn lập tức đưa ra quyết định.
“Dù lời Tiểu Từ nói là thật hay giả, chúng ta đều phải xử lý cẩn trọng chuyện này.
Tôi không mong Thanh Dật và… dù gì chúng ta cũng không thể coi như một lẽ đương nhiên.”
“Chuyện này tôi sẽ xử lý.”
Cố Uyên lập tức kể chuyện này cho Cố Quân Trạch.
Cố Quân Trạch rất lý tính, vẫn luôn không tin vào chuyện tâm linh kỳ dị, huống hồ còn là chuyện xảy ra với em trai mình.
Nhưng Cố Uyên kiên quyết bảo anh đi điều tra, Cố Quân Trạch cũng chỉ đành làm theo.
Cố Quân Trạch về nhà trước, Thành Mẫn trông đầy lo âu, mong những chuyện này đều là do họ nghĩ quá nhiều, Thanh Dật không có gì bất thường cả.
Sắc mặt Cố Quân Trạch không dễ coi cho lắm.
Thành Mẫn trở nên hoảng hốt.
“Con đã điều tra được gì rồi? Con nói đi!”
“Hơn hai tháng nay Thanh Dật chẳng mấy khi đến công ty mà thằng bé đầu tư, tụi bạn nó cũng lấy làm lạ, nhưng chỉ cảm thấy có lẽ thằng bé không hứng thú với công ty nữa nên cũng không nghĩ nhiều.
Con điều tra rồi, thằng bé không đầu tư gì khác, thậm chí cũng chẳng làm chuyện gì khác, hơn hai tháng nay, phần lớn thời gian thằng bé đều ở trong căn hộ của mình… Đây là video ghi lại từ camera chỗ căn hộ của nó mà con đã sao chép lại, đây là trạng thái của nó lúc ra khỏi căn hộ, bố mẹ xem đi!”
Thành Mẫn vội cầm lấy laptop, cả nhà cùng nhìn vào laptop.
Camera chủ yếu ghi lại hình ảnh trong thang máy, có vẻ vì cảm nhận được có camera nên Cố Thanh Dật không nói chuyện, nhưng anh nhìn sang bên cạnh theo thói quen, như thể ở đó có một người, lúc ra khỏi thang máy, anh cũng nhường đường theo bản năng, để người bên cạnh ra ngoài trước.
Camera của khu chung cư càng nói rõ vấn đề, bởi vì anh đã nói chuyện, còn có một vài biểu cảm sinh động: bất lực, không nhịn được cười, chiều chuộng…
“Đây…” Thành Mẫn sợ hết hồn.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Sự thực bày ra trước mắt, Cố Quân Trạch cũng không thể không tin nữa, anh vẫn lý trí hơn một chút so với bố mẹ mình.
“Hồi đó có phải Hạo Minh cũng nói trong phòng thằng bé có người đúng không ạ? Người làm nói thường thấy thằng bé tự nói chuyện một mình…”
Thành Mẫn trợn mắt.
“Chẳng lẽ thật sự có thứ đó? Thứ đó còn bám lấy Thanh Dật? Không được, Thanh Dật không thể gặp chuyện, nhất định không được có chuyện gì cả…”
Họ đều nhớ đến cái chết lạ lùng của Cố Hạo Minh.
…
Chẳng hề chuẩn bị trước, Cố Thanh Dật vừa mở cửa thì đã bị người ta tóm hai tay.
Anh kinh ngạc nhìn anh cả và bố mẹ mình.
“Mọi người làm gì vậy?”
“Thanh Dật, bây giờ có phải con bị thứ đó quấn lấy không? Con đừng sợ, con nói cho mẹ biết, thứ đó ở đâu, bố mẹ chắc chắn sẽ nghĩ cách giải quyết nó.” Thành Mẫn cố nhịn, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.
Cố Thanh Dật chỉ cảm thấy khó hiểu.
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế, rốt cuộc là sao ạ?”
Cố Quân Trạch nhìn xoáy vào cậu em trai duy nhất.
“Thanh Dật, lúc chú ở một mình, chú nói chuyện với ai?”
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới như vỡ lẽ ra, anh càn rỡ quá rồi, thật sự tưởng ai cũng là người vô thần, sẽ không nhận ra điều gì.
Song có người cảm nhận được sự kỳ lạ của anh nên đã nói cho người thân của anh biết rồi.
Phản ứng này của anh đương nhiên không thoát khói ánh mắt của Cố Quân Trạch.
Cố Quân Trạch thấy nghẹn lòng.
Thật sự có thứ đó, anh đi xem một vòng quanh căn hộ rồi chợt phát hiện có một vài món đồ con gái thích.
“Mọi người muốn làm gì vậy? Muốn giam giữ con bất hợp pháp à?” Cố Thanh Dật muốn vùng vẫy, nhưng hai vệ sĩ được thuê đương nhiên không buông tay.
“Cút, buông tôi ra.” Đôi mắt Cố Thanh Dật lạnh đi.
Hai vệ sĩ chẳng chút nao núng.
Bạch Y Y ban đầu thì sợ hãi, cô ngây ngốc nhìn như thể giây tiếp theo sẽ chạy đến trốn thui thủi, sau khi Cố Thanh Dật lên tiếng, cô đột ngột chạy đến trước mặt anh, muốn tách bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh ra.
“Các người buông anh ấy ra, các người tránh ra, anh ấy bảo các người cút, các người không nghe thấy hả?”
Tay cô xuyên qua tay họ, giọng nói của cô ngoài anh ra thì chẳng có ai nghe thấy được.
“Các người làm anh ấy đau rồi, các người tránh ra, tránh hết ra!”
Nước mắt cô lã chã rơi, cô như đột nhiên hồi hồn, vươn tay mình ra.
“Mấy người thả anh ấy ra, bắt tôi, có được không… Mấy người bắt tôi đi, bắt tôi đây này, tôi không sợ đau…”
Cố Thanh Dật chỉ cảm thấy trái tim đau đớn đến độ như chẳng thể hít thở, anh muốn lên tiếng bảo cô đừng khóc, muốn vươn tay ra lau nước mắt cho cô, nhưng anh ngoảnh mặt đi, chẳng thể làm gì, anh không thể để họ biết về sự tồn tại của cô.
Khi ấy, Trương Thành Hán rõ ràng không nhìn thấy cô nhưng vẫn khiến cô biến thành sương, trong trạng thái đó, cô chắc chắn đã bị thương.
Thành Mẫn rơi nước mắt nhìn anh.
“Thanh Dật, bố mẹ muốn tốt cho con thôi, con đừng như thế.”
Cố Thanh Dật đột nhiên không vùng vẫy nữa, từ bỏ kháng cự, như thể đã tổn thương vì người thân của mình.
Song, họ đều lựa chọn hạ quyết tâm.
Cố Uyên thở hắt.
“Thanh Dật, bố mẹ không muốn phải chứng kiến cái chết của Hạo Minh một lần nữa.”
Cố Thanh Dật im lặng.
Bạch Y Y nhìn thấy anh đi theo họ, anh tự nguyện, cô bỗng hoảng hốt, đến kéo tay anh.
“Anh đừng đi… Anh đừng bỏ rơi em, anh không cần em nữa à? Anh phải xem tivi cùng em, anh phải dạy chữ cho em, anh phải dạy Toán cho em… Anh còn phải dẫn em ra ngoài chơi nữa mà!”
Cố Thanh Dật nhắm mắt lại, không đáp lời.
Cô òa khóc.
“Anh thật sự không cần em nữa à?”
Cố Thanh Dật nhắm mắt lại thì sẽ trông thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, anh gần như không nhịn được mà muốn quay đầu lại ôm cô thật chặt, bảo cô đừng khóc nữa, không phải là anh không cần cô.
Có lẽ vào khoảnh khắc này, cuối cùng anh có thể trải nghiệm được sự điên cuồng của Hạo Minh hồi ấy rồi.
Nhưng anh vẫn cùng họ rời đi.
Cô lau nước mắt, nhìn về phía cửa, đột nhiên hồi hồn, vội vã đuổi theo.
Trong khoảnh khắc thang máy đóng lại, cô hóa thành sương, chui vào trong thang máy.
Cố Thanh Dật khựng người, khóe miệng mấp máy.
Cố Thanh Dật được đưa đến bệnh viện.
Nhưng sau khi kiểm tra cơ thể anh, bác sĩ không khám ra được bất cứ chỗ nào bất thường.
Kết luận của bác sĩ không khiến người nhà họ Cố yên tâm, bởi vì hồi đó khi khám cho Hạo Minh, bác sĩ cũng không kiểm tra ra được gì, thậm chí dù Hạo Minh qua đời, kết luận của bác sĩ cũng là không đủ dinh dưỡng…
Cố Thanh Dật được đưa về nhà họ Cố, họ định luân phiên trông chừng anh, quan sát camera hai mươi tư giờ, cho dù anh có bất cứ chỗ nào bất thường thì họ cũng phải tìm ra.
Cố Thanh Dật nằm trên giường, anh hơi buồn cười, cô ở bên cạnh anh, nhưng chẳng ai trong số họ nhìn thấy được.
Chỉ đến buổi đêm, anh mới che chăn lên miệng mình, nói chuyện với cô: “Không được khóc.”
“Vâng, em không khóc.”
“Đọc bảng cửu chương cho anh nghe, để anh kiểm tra xem em đã quên chưa.”
Cô ngoan ngoãn đọc: “Một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, hai nhân hai bằng bốn…”
Anh muốn xoa đầu cô khen ngợi, song lại biết không thể thất sách như thế, chỉ đành bảo cô cho tay vào trong chăn, anh nắm lấy tay cô.
Khoảnh khắc này, anh đột nhiên cảm thấy cho dù bị giam cầm thì cũng chẳng phải là không thể chịu nổi.
Cố Thanh Dật tỏ ra rất im lặng, cũng rất nghe lời, thái độ này càng khiến Thành Mẫn hoảng hốt, như thể Cố Thanh Dật đang đi trên cùng con đường giống như Cố Hạo Minh vậy.
Khi Cố Quân Trạch mời một nhà thôi miên nổi tiếng đến, cuối cùng Cố Thanh Dật không nghe lời nữa, anh bài xích, vùng vẫy.
“Con không sao, là mọi người nghĩ nhiều, bảo ông ta đi đi.” Cố Thanh Dật nhìn anh trai mình.
“Nếu con cảm thấy bố mẹ nghĩ nhiều thì cứ nói chuyện với ông ấy đi.”
“Con chỉ ghét việc bố mẹ coi con là một bệnh nhân, là một người bị thần kinh thôi.
Con là một người bình thường.”
“Thanh Dật, đừng phản kháng nữa, bố mẹ muốn tốt cho con thôi.”
“Tránh ra, con không cần bác sĩ tâm lý gì cả, con rất mạnh khỏe rất bình thường…”
…
Cố Thanh Dật nhìn thấy lúc này Bạch Y Y bực bội chạy đến trước mặt bác sĩ đó, vươn tay đẩy ông ta, muốn đuổi ông ta ra ngoài.
“Ông đi, ông đi đi… Anh ấy không thích ông, không cần ông, ông đi đi.”
Nhưng tay cô vốn không chạm được vào bác sĩ đó, lần nào cũng xuyên qua cơ thể ông ta, song cô không dừng lại, cố chấp đẩy, trông ngốc nghếch vô cùng.
Cố Thanh Dật không biết nên khóc hay cười, nhưng có một người cố gắng muốn bảo vệ mình, đặt suy nghĩ của mình lên trên mọi thứ như thế, anh thấy lòng mình ngọt lịm.
Cố Thanh Dật nhắm mắt lại, anh không nói chuyện với người thân nữa, càng không phối hợp với bác sĩ kia, dù là bác sĩ tâm lý hay nhà thôi miên thì đều bó tay chịu thua với anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...