[9] YÊU EM ĐẬM SÂU
Sau khi trên mạng Tinh Thần xuất hiện nhiều chứng cứ, Bạch Thành Tùng cuối cùng không ngồi yên được nữa, bắt nhà họ Ngô đóng cửa mạng Tinh Thần.
Nhà họ Ngô không dám không nghe theo.
Sau khi xảy ra chuyện lớn thế này, mấy gia tộc hoàn toàn liên hợp lại, thậm chí hoàng thất cũng hướng về họ cùng đối phó với mối nguy lần này.
Mạng Tinh Thần bị đóng lại một lần nữa khiến lòng người hoang mang.
Bạch Thành Tùng lại xuất hiện trước tiên, ông ta bày tỏ vô cùng đau xót trước việc mạng Tinh Thần bị đóng, ông ta còn đang đợi đối phương đưa ra chứng cứ chứng minh ông ta là một kẻ lòng lang dạ sói, bởi vì ngay chính bản thân ông ta cũng không biết mình đã từng làm những chuyện đó.
Bây giờ cuối cùng Bạch Thành Tùng cũng đã hiểu tại sao khi ấy Cố Thanh Dật để lại câu nói đó, khi mạng Tinh Thần bị đóng tức là họ không dám để mọi người thấy bằng chứng.
Cố Thanh Dật vừa đánh trống vừa la làng, bản thân cậu ta hack mạng Tinh Thần để cưỡng chế tung bằng chứng, sau đó lại tấn công mạng Tinh Thần.
Còn chứng cứ, Bạch Thành Tùng bảo người nhà họ Ngô ra mặt làm chứng rằng mạng Tinh Thần bị tấn công thì mới sập.
Về những chứng cứ mà Cố Thanh Dật tung ra, Bạch Thành Tùng cũng thẳng thắn khẳng định có thứ là thật, có thứ là giả.
Mail kia quả thực là thật, nhưng không phải là nhà họ Cố mời mọi người chung tay giúp đỡ như Cố Thanh Dật đã nói, thời gian gửi mail đó rõ ràng là sau khi nhà họ Cố dẫn quân đội rời đi, nếu thật lòng muốn nhờ người ta giúp thì sẽ gửi vào lúc đó ư? Chẳng qua đây là cái cớ để che giấu thái độ muốn độc chiếm công lao mà thôi.
Bài diễn thuyết của Bạch Thành Tùng như một màn diễn thực sự, diễn ra sự phẫn nộ, bất lực vô cùng tinh tế.
Nếu là trước đây, có lẽ không ai tin có người có thể tấn công mạng Tinh Thần, nhưng bây giờ họ đã biết rồi, người kia có thực lực đó.
Advertisement
Hơn nữa bao nhiêu năm nay hình tượng của Bạch Thành Tùng vẫn luôn rất tích cực, không ít người vẫn tin ông ta, cảm thấy có lẽ chuyện hồi chiến dịch Nam Sa có hiểu lầm gì đó.
Càng nhiều người giữ thái độ xem tiếp.
Bạch Thành Tùng cười lạnh, tưởng với mạng Tinh Thần là có thể khiến ông ta ngã ngựa ư?
Chẳng mấy chốc, Bạch Thành Tùng đã biết là không phải như thế.
…
Hôm Bạch Thành Tùng kết thúc màn biểu diễn, tất cả đài truyền hình đều bị xâm nhập, các màn hình lớn đồng thời chiếu một tin tức.
Cố Thanh Dật xuất hiện trên màn hình: “Ồ, vẫn đóng mạng Tinh Thần nhỉ? Tưởng làm vậy thì tôi sẽ hết cách với mấy người à? Các người thích chơi đòn chính trị, tôi không thích.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi chỉ cho các người thời gian mười ngày để khắc phục tội ác của các gia tộc lấy nhà họ Bạch đứng đầu, mười ngày sau, nếu các người tiếp tục muốn cùng tiến cùng lùi với gia tộc như vậy thì cả đế quốc này tuẫn táng cùng nhà họ Cố của tôi đi!”
Màn hình đồng thời tắt phụt.
“Ăn nói ngang tàng phết nhỉ, khiến cả đế quốc tuẫn táng cùng luôn cơ.” Một đám người ngồi chung với nhau, thấy dáng vẻ ngông cuồng của Cố Thanh Dật thì không nhịn được mà móc mỉa.
“Cậu ta tưởng cậu ta là ai?”
“Đừng xem thường cậu ta, tấn công mạng Tinh Thần, tấn công đài truyền hình… Người như vậy sao có thể không có chiêu sau.”
“Tôi lại muốn xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”
…
Ngày đầu tiên, Cố Thanh Dật lại một lần nữa xuất hiện: “Nếu mọi người chưa nghĩ xong, hôm nay cắt nước.”
Sau khi hắn nói xong, giây tiếp theo, mọi người kinh hãi phát hiện dù thế nào cũng không thể mở được nước.
Họ hoang mang lo sợ, tất cả đều chạy đến trung tâm mua sắm lớn để mua nước, có người thậm chí còn mua thùng nước lớn trên mạng.
Người dân của cả đế quốc Tinh Thần đều ý thức được rằng Cố Thanh Dật không chỉ nói chơi, âm mưu hay gì người ta cũng mặc, cậu ta chỉ cần bức mọi người giải quyết tội ác của những gia tộc mà đứng đầu là nhà họ Bạch thôi.
Người ta quay lại trả thù sau hơn hai mươi năm, có thực lực mạnh như thế sẽ nhận nhầm kẻ thù ư? Sẽ không làm rõ sự thực ư?
Vì thủ đoạn dứt khoát, quyết đoán đó của Cố Thanh Dật mà không ít người đã bắt đầu tin.
Ngày thứ hai, Cố Thanh Dật xuất hiện.
“Hôm nay cắt điện.”
Ngày thứ ba, Cố Thanh Dật lại một lần nữa xuất hiện.
“Cắt hết vật tư.”
…
Ngày thứ bảy, Cố Thanh Dật lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình lớn.
“Nếu tầng lớp cấp cao của cả đế quốc Tinh Thần đều không coi dân chúng ra gì, thà để mọi người chết chung cũng muốn bảo vệ kẻ đã phạm tội chồng chất, vậy thì tôi cũng không cần khách sáo với các người nữa.
Cắt hết hệ thống điều khiển, ba ngày sau, tin tức này sẽ được thông báo cho các liên minh.
Nhân dân đế quốc cùng tiến cùng lùi với đế quốc Tinh Thần, chúc các người may mắn!”
Không ai cảm thấy Cố Thanh Dật đang dọa họ, bởi vì mỗi lần hắn lên tiếng thì những chuyện hắn nói đều trở thành sự thật.
Mọi thiết bị trong nhà không vận hành nữa, người máy ngừng làm việc, không thể nấu cơm, chẳng thể dùng nước, thậm chí không thể vận chuyển vật tư nữa.
Cắt hết hệ thống điều khiển tức là phi thuyền chẳng thể vận hành, nếu liên minh khác tấn công thì cả đế quốc sẽ tiêu đời, họ sẽ như kẻ trói gà không chặt, bị người ta mặc sức giết hại bắt bớ.
“Không… cùng tiến cùng lùi cái thánh họ…”
Vốn dĩ sự trấn an của tầng lớp cấp cao trong đế quốc khiến mọi người kiên trì đến cùng, chung tay đối phó với mối nguy lần này, mọi người chưa từng đoàn kết đến thế.
Nhưng bây giờ, mọi người đều tỉnh táo lại, họ là người vô tội, những nhân vật cấp cao đó mới là kẻ mắc tội lỗi chồng chất.
Một người ra mặt, hai người ra mặt…
Trên đường có rất nhiều người tụ tập lại biểu tình, bắt giao hết những nhân vật gây tội trong chiến dịch Nam Sa ra.
Họ tự gây tội lỗi, dựa vào đâu mà bắt người dân của cả đế quốc cùng chịu tội với họ? Những gia tộc tởm lợm đó đắc tội người ta mà còn mưu toan hủy diệt cả đế quốc Tinh Thần.
Người dân trên Sao Tinh Thần làm rùm beng lên, mọi vật tư của họ đều cần vận chuyển hằng ngày, vật tư đứt đoạn, nước bị cắt, nỗi khủng hoảng về tương lai hoàn toàn nhấn chìm họ.
Người điên cuồng chuyện gì cũng dám làm, một đám người dám cướp đoạt đồ trên đường, đây là chuyện mà trước đây mọi người hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Nỗi sợ ăn sâu dần, những người cảm thấy đã đến bước đường cùng đổ toàn bộ sự thù hằn lên các gia tộc mà đứng đầu là nhà họ Bạch.
Họ xông vào nơi ở của những gia tộc đó.
Thấy những gia tộc đó có hẳn cơ ngơi xa hoa như thế ở đế quốc Tinh Thần vốn tất đất tấc vàng, họ lại càng phẫn nộ và bất bình.
Gia tộc có quân đội canh chừng bảo vệ, nhưng vì các hệ thống đều đã bị hỏng nên mọi người xông vào đương nhiên dễ dàng hơn nhiều.
Tranh chấp không ngừng nghỉ, có người nổ súng trấn áp trước, hai bên mâu thuẫn leo thang.
Cả nhà họ Bạch bị những người điên cuồng ấy giẫm đạp.
Những gia tộc khác cũng không khác nhà họ Bạch là bao.
Ngày thứ mười, Cố Thanh Dật lại một lần nữa xuất hiện.
“Vẫn chưa nghĩ xong à?”
Lần này, những người đứng đầu là hoàng thất ra mặt, họ trói tất cả nhân vật phạm tội mà Cố Thanh Dật từng chỉ ra, giao cho Cố Thanh Dật xử lý.
Họ hết cách rồi, hệ thống điều khiển đã bị Cố Thanh Dật tấn công rồi, vậy thì cả đế quốc thật sự sẽ tiêu đời.
Khi đối mặt với sự nguy vong của quốc gia, cuối cùng họ không suy xét đến những lợi ích đó nữa.
Đương nhiên, còn có một vài nguyên nhân khác, những người chưa từng tham gia chiến dịch Nam Sa dũng cảm ra mặt, nếu hoàng thất không hành động, họ sẽ quyết định giúp hoàng thất.
Cố Thanh Dật nhìn Bạch Thành Tùng khốn đốn nhếch nhác, gật đầu.
“Tuyên đọc tội trạng, lập tức chấp hành.”
Nhà họ Bạch ấy à, nhà họ Bạch như mặt trời ban trưa vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã bị hủy diệt, chẳng thể trở mình được nữa.
Phải biết là thời điểm này tất cả các đài lại được kết nối, tương đương với việc người dân của cả đế quốc Tinh Thần đều đang xem đấy.
Lập tức chấp hành.
Sau khi thấy toàn bộ những người tham gia chiến dịch Nam Sa bị xử tử, Cố Thanh Dật chẳng mảy may dao động.
Khoảnh khắc quyết định ra tay, hắn đã biết mình chắc chắn sẽ thành công.
…
Điện nước lại có thể sử dụng, hệ thống điều khiển cũng phục hồi, người máy trong nhà cũng có thể làm việc, nhưng những chuyện xảy ra mấy hôm nay vẫn khiến người ta nơm nớp lo sợ.
Mọi sự tựa như một cơn ác mộng vậy, nhưng sự sụp đổ nhanh chóng của nhà họ Bạch nhắc nhở họ rằng cơn ác mộng này thực sự từng tồn tại.
Hai tháng sau, đế quốc một lần nữa yên bình trở lại.
Quân nhà họ Cố đến hành tinh rác đón người tình cờ phát hiện một loại đá năng lượng đặc biệt.
Loại đá năng lượng này hoàn toàn khác với pha lê đen, pha lê xám, pha lê trắng.
Từ đá năng lượng đối phương vận chuyển về, Cố Thanh Dật kiểm tra uy lực của nó, phát hiện bên trong chứa lượng năng lượng dồi dào, giá trị tích trữ còn cao hơn pha lê đen.
Nhưng khai thác loại đá năng lượng này vô cùng rắc rối, mọi người khoanh tay bó gối, vì thế Cố Thanh Dật quyết định đích thân đến hành tinh rác nghiên cứu.
Lúc này Bạch Y Y đã mang thai ba tháng, bụng đã hơi nhô lên.
Cô thu dọn đồ giúp Cố Thanh Dật.
Cố Thanh Dật nhìn cô, đẩy cô ra.
Hắn tự thu dọn đồ, Bạch Y Y cũng không để bụng.
“Nơi như hành tinh rác thật sự có thể xuất hiện loại đá năng lượng như thế à?”
“Không biết.
Nơi phù hợp để con người cư trú quá nhỏ, rất nhiều chỗ chẳng thể tìm tòi.”
“Cũng tức là có khả năng rất cao?”
“Đi thì sẽ biết thôi.”
“Em có cần đi cùng anh không?”
Cố Thanh Dật nhếch khóe miệng.
“Đương nhiên.”
Cố Thanh Dật dẫn theo Mặc cùng đến hành tinh rác.
Sau khi xuống khỏi phi thuyền, Cố Thanh Dật đưa mắt nhìn mọi người đến chào đón, có Độc Nhãn và những quân nhân trên hành tinh rác trước đây.
“Những người khác đâu?”
“Bảo vệ khu khai thác không dám rời đi.
Bão cát quá to, một khi rời đi thì lần sau đến lại bị bão cát che lấp.
Chúng tôi đã gặp tình huống như thế mấy lần rồi, không dám rời đi hết.”
Cố Thanh Dật gật đầu, nhìn thời gian, lúc này bão cát đang mạnh.
“Cố, nghỉ ngơi trước đã, ngày mai hẵng đi xem.”
“Được.”
…
Về đến nơi nghỉ ngơi, vẫn là khu sinh hoạt đó, Độc Nhãn đi phía trước Cố Thanh Dật, không ngừng nói về vấn đề khai thác đá năng lượng đó.
Cố Thanh Dật thi thoảng gật đầu, thi thoảng đầy vẻ đăm chiêu.
Đám đàn ông bàn chuyện, Bạch Y Y tự đi tìm mẹ Vương.
Mẹ Vương cũng ở lại đây, con trai bà đã chết, trở về cũng chẳng có nhà nữa, nơi đây chính là nhà của bà.
Mẹ Vương trông thấy Bạch Y Y thì vui vẻ ra mặt.
“Mẹ đã nói rồi mà, con chỉ cần hầu hạ Cố cho tốt thì sẽ sống thoải mái thôi.”
Mẹ Vương tinh mắt, vừa nhìn đã biết Bạch Y Y đang mang thai.
Bạch Y Y ăn cơm.
“Lạ thật, ở hành tinh rác này mà còn có thể khai thác được đá năng lượng.”
“Ai nói không được chứ!”
“Mẹ Vương, họ khai thác thế nào vậy ạ?”
“Không biết.
Họ vừa đến thì đã đi loanh quanh, dẫn người ra ngoài khảo sát, mẹ chịu mấy chuyện đó thôi.”
Bạch Y Y buông bát đũa, vừa đến đã đi khảo sát?
Ở hành tinh tồi tàn này, ai lại nghĩ đến chuyện có thể có thứ đó? Vậy mà vừa đến đã đi khảo sát, chậc chậc.
Mẹ Vương nói tiếp: “Nghe nói là may mắn, nhặt được một miếng, sau đó mới bắt đầu khảo sát…”
Vậy ư?
Nhưng dù nghĩ thế nào Bạch Y Y cũng cảm thấy bất thường.
…
oOo
Cô về đến căn nhà đá thì trông thấy Độc Nhãn đi ra.
Độc Nhãn ngẩn người, nhìn cô rồi gật đầu, theo sau là Mặc.
“Cố đâu?”
Mặc hẳn đã uống chút rượu, chỉ vào bên trong.
“Vào trong nghỉ ngơi rồi.”
Bạch Y Y gật đầu.
Mặc lại nhớ ra điều gì.
“Cố đã dặn rồi, bất cứ ai cũng không được vào làm phiền.”
“Thế hôm nay tôi ngủ đâu?”
Mặc bĩu môi.
“Đừng quên mình họ gì.”
Cô họ Bạch, có thể sống tiếp đã tốt rồi, còn muốn đãi ngộ tốt?
Bạch Y Y trừng đối phương, xoay người rời đi.
Vừa rồi cô trông thấy có người canh bên ngoài nhà đá.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi ư?
Cố Thanh Dật ơi Cố Thanh Dật…
Bạch Y Y lắc đầu.
Cô tự chọn một căn nhà đá rồi ở lại, đâu biết được hôm nay dù thế nào cũng không ngủ nổi, bên ngoài còn đổ mưa rào, mưa và gió cùng thổi nghe ào ào.
Cơn mưa này khiến cô vô cùng buồn bực.
Cuối cùng, cô vẫn ra khỏi căn nhà đá.
Cô cầm đèn pin, loại đèn pin này chiếu được rất xa, có thể xuyên qua mưa và sương.
Nhưng cô không bật đèn.
Hành tinh rác quá tối tăm, một tia sáng cũng sẽ khiến người ta nhận ra.
Cô chỉ có thể đeo chiếc kính đặc biệt, có thể nhìn rõ con đường dưới chân trong đêm tối.
Cô bước từng bước, đến lối thông ra bên ngoài căn nhà đá của Cố Thanh Dật.
Chỗ đó cách khu sinh hoạt không xa, xung quanh bằng phẳng, không có đá mọc lởm chởm.
Nếu cô muốn ra tay thì sẽ lựa chọn ra tay thế nào?
Chắc chắn là ra tay lúc ăn cơm.
Nhưng Cố Thanh Dật không phải kẻ ngốc, có lẽ hắn sẽ phòng bị.
Vậy thì thủ đoạn hạ độc tốt nhất hẳn là trên tách trà, vậy thì sẽ dễ trúng chiêu hơn.
Thậm chí là bàn, ghế, hễ là nơi Cố Thanh Dật chạm vào thì đều hạ độc.
Ai bảo người này khiến người ta thấy sợ như thế làm gì?
Sau khi hắn trúng độc thì lập tức ra tay, không thể chùn tay.
Cho dù hắn có giỏi hơn nữa thì cũng không thể không bị thương khi đối mặt với nhiều người như thế.
Vết máu đâu?
Rời khỏi đây thì hẳn phải có vết máu mới đúng, nhưng bên ngoài mưa quá to, lại có bão cát, rất dễ che lấp đi vết máu của hắn.
Nhưng nếu nước mưa không có quá nhiều tác dụng thì sao? Chỉ cần có một chút dấu vết thì có thể tìm được hắn.
Cố Thanh Dật sẽ để lại mối họa ngầm cho mình như thế ư?
Bạch Y Y không khỏi nhìn về phía lối ra.
Theo cô đoán, thực ra lúc này mà quay về căn nhà đá cũng là một lựa chọn.
Có điều tụi Độc Nhãn cũng đâu có ngốc như thế, khả năng này cứ thế bị loại trừ.
Vậy bức tường đá cạnh lối ra thì sao? Trông rất bằng phẳng thì thật sự bằng phẳng ư?
Ánh mắt Bạch Y Y không khỏi nhìn bức tường đá đó.
Đôi mắt con người cũng biết lừa gạt.
…
Có động tĩnh.
Bạch Y Y quay đầu lại, nhìn về phía truyền tới tiếng bước chân.
Lúc này, đối phương bật luôn đèn pin lên.
“Sao cô ở đây?” Ánh mắt Độc Nhãn đầy vẻ xét nét.
“Không ngủ được, ra ngoài đi dạo.”
“Trong thời tiết này ấy hả?”
“Chính vì là thời tiết này thì mới không ngủ được mà!” Bạch Y Y thờ ơ.
“Muốn nghe tôi nói thật hả? Mục đích của tôi cũng giống các người mà!”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Bạch Y Y hừ lạnh một tiếng.
“Mấy người tìm kiếm loanh quanh ở đây, chẳng bằng cho người canh chừng phi thuyền ấy.
Cố Thanh Dật muốn chạy trốn thì chắc chắn phải đi bằng phi thuyền.
Chỉ cần trông chừng phi thuyền thì còn không bắt được hắn hay sao?”
Độc Nhãn nhướng mày.
Bạch Y Y: “Tôi đã nói rồi, mục đích của tôi giống mấy người.”
Độc Nhãn chẳng ừ hữ gì.
Bạch Y Y: “Cố Thanh Dật hại nhà họ Bạch của tôi, là mấy người Bạch Thành Tùng có tội, nhưng bao nhiêu người vô tội như thế lại bị liên lụy.
Cố Thanh Dật là kẻ không có trái tim, loại người như thế, ai mà biết một ngày nào đó hắn có nhớ lại quá khứ rồi giế.t chết tôi hay không? Thay vì để hắn giết tôi, chẳng thà tôi giết hắn trước, lại còn trả thù được cho người nhà tôi.”
Bạch Y Y nhìn sang Mặc.
“Thật không ngờ ngay cả anh cũng phản bội Cố, chậc chậc, hắn làm người đúng là thất bại.”
Độc Nhãn nhìn sắc mặt Mặc.
“Vì trả thù mà Cố chẳng tiếc kéo người của cả đế quốc xuống nước, hắn quá tàn ác, thù hận đã che mờ mắt hắn.
Mặc làm vậy chỉ là không muốn hắn tiếp tục làm sai thôi.
Cố độc ác như thế, hắn có khác gì với người nhà họ Bạch bọn cô?”
“Được rồi, việc gì phải dùng lý do đường đường chính chính như thế để che giấu động cơ của mình? Nói đi, những gia tộc đó đã cho các người lợi ích gì?” Bạch Y Y nhìn họ, lắc đầu.
“Nếu đã không nói thì tôi đoán nhé! Tôi nghĩ những gia tộc đó đã hứa hẹn với Mặc là sau khi Cố Thanh Dật biến mất, anh sẽ tiếp quản tất cả những người dưới trướng hắn.
Còn Độc Nhãn anh, họ hứa hẹn sẽ rửa sạch quá khứ của anh, để anh trở thành con người đường hoàng, còn ở tầng trên trong xã hội.
Sau khi có được thân phận cao quý như thế, anh có thể ở bên y tá Giang rồi, cho dù cô ấy không muốn thì người nhà cô ấy chắc chắn sẽ muốn.
Loại bỏ Cố, anh không chỉ có được lợi ích mà thậm chí còn loại bỏ được một tình địch, chỉ cần Cố không còn thì y tá Giang sớm muộn cũng sẽ yêu anh.”
Bạch Y Y khẽ thở dài.
“Đừng nhìn tôi như thế, dễ đoán lắm mà.”
Độc Nhãn lấy ra một con dao.
“Nếu cô đã đoán vậy thì có cần đoán số phận tiếp theo của hắn không?”
“Anh nói ngược rồi, tôi dám đoán thế là vì chắc chắn bọn anh sẽ không làm gì tôi.” Bạch Y Y đã dự liệu từ trước.
“Nếu Cố chết thì quân của nhà họ Cố chắc chắn sẽ chia năm xẻ bảy, dù Mặc có tiếp quản quân của nhà họ Cố thì cũng sẽ không có ai phục anh, bởi vì Cố đã gặp chuyện trên hành tinh rác.
Với tính cách của Vệ và Hành, họ nhất định sẽ nghi ngờ các anh, đến lúc đó dự tính của anh sẽ không thành sự thực được.
Bây giờ quân của nhà họ Cố có sức hút lắm đấy, những người từ hơn hai mươi năm trước cũng đã tìm về, há lại là sự trung thành bình thường? Dựa vào sức ảnh hưởng của Cố, thêm việc có không ít người mới gia nhập, đó chắc chắn là một đội quân khó mà tưởng tượng nổi.”
Mặc im lặng hồi lâu.
“Cô có đề nghị hay ho gì?”
“Tôi mang thai rồi.
Con của Cố Thanh Dật.
Chỉ cần Cố Thanh Dật không còn nữa thì Hành và Vệ chắc chắn sẽ bảo vệ tôi, muốn để đứa con trong bụng tôi tiếp quản tất cả.
Cũng vì thế mà quân của nhà họ Cố sẽ ổn định lại.
Vậy thì, chí ít anh có thể dùng thời gian gần hai mươi năm để chinh phục đội quân đó, nếu lâu vậy anh vẫn không làm được thì là do anh vô dụng.
Đồng thời, nếu có tôi làm chứng thì cũng sẽ không có ai nghi ngờ việc Cố Thanh Dật bị hại trên hành tinh rác, bởi dẫu sao đối với đàn ông các anh, có người phụ nữ nào lại đối phó cha của con mình? Lý do thì cũng đã có rồi, ban đầu lúc Cố rời đi có dẫn theo bọn anh, nhưng lại để họ lại, họ ôm hận trong lòng nên một đám người cùng ra tay với Cố, bọn anh không dự liệu được tình huống này nên Cố cứ thế ra đi… Nghiệp của bản thân Cố, cứ để hắn tự gánh lấy.”
Độc Nhãn và Mặc nhìn nhau, đều gật đầu.
Lý do này quả thực vô cùng hay.
“Sao bọn tôi phải tin cô, cô xuất hiện ở đây…”
“Tôi xuất hiện ở đây là để tìm bọn anh mà, tránh để bọn anh ra tay với tôi.
Tin tôi đi, giữ tôi lại chỉ có lợi cho bọn anh thôi.
Tôi đeo đuổi vinh hoa phú quý, khác với bọn anh, tôi tin là tôi sẽ không tạo ra mối uy hiếp gì với bọn anh đâu.”
Mặc ngẫm nghĩ, cũng phải, huống hồ đứa bé này vẫn chưa biết có thể được sinh ra hay không.
“Được rồi, đã truyền đạt lời muốn nói rồi, tôi về trước đây, tôi còn là phụ nữ mang thai đấy!”
Bạch Y Y hành sự dứt khoát nhanh nhẹn, nói đi là thực sự rời đi.
Độc Nhãn nhìn bóng lưng cô.
“Ả đàn bà này… nói thật không nhỉ?”
“Cố quả thực luôn phòng bị cô ta, sau khi cô ta mang thai, Cố cũng chẳng chăm sóc đặc biệt gì.
Xem ra Cố vốn không xem trọng đứa con của cô ta.
Cô ta cũng chẳng lượn lờ trước mặt Cố.”
Cô ta không lượn lờ trước mặt Cố, chà chà, cũng tức là thực ra Cố không muốn giữ đứa con này? Nếu không cô ta chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà vơ vét lợi ích.
Phụ nữ mà trả thù thì cũng đáng sợ lắm đấy!
Độc Nhãn nhìn sang người bên cạnh.
Tên đó lập tức lặng lẽ đi theo Bạch Y Y, sau khi trông thấy cô quả thực quay về khu sinh hoạt thì mới quay lại chỗ Độc Nhãn để báo cáo.
Độc Nhãn sai người lén lút trốn gần phi thuyền, chỉ cần Cố Thanh Dật xuất hiện thì sẽ bắt hắn ngay.
Độc Nhãn rất bực mình, bọn gã đông người như thế mà vẫn để Cố Thanh Dật chạy thoát, nhưng cho dù hắn chạy thì chắc chắn cũng đã bị thương nặng.
Độc Nhãn nhìn về một hướng nào đó.
Ban đầu Cố Thanh Dật bảo bọn gã giết thú gai, làm chết nhiều người như thế, bây giờ gã đang trả thù cho những người anh em của mình, đang trả thù cho những người vô tội chết vì Cố Thanh Dật.
…
Bạch Y Y trở về chỗ mình nghỉ ngơi.
Sau khi đi vào, cô mới nhận ra mình đang run rẩy.
Nếu Cố Thanh Dật mà chết thật thì có lợi cho cô.
Cô sờ vào bụng mình.
Nhưng vào lúc đó, cô chợt nảy sinh một thứ ảo giác, rằng dường như cô từng đưa ra sự lựa chọn đó, bảo người tìm Cố Thanh Dật ở bức tường đá rồi tìm ra hắn.
Suy nghĩ đó đột nhiên khiến cô trở nên sợ hãi, đến nỗi cô đã lựa chọn một con đường khác, con đường mà ngay cả bản thân cô cũng không biết trước được.
Ngày hôm sau, bọn Độc Nhãn dẫn người tìm kiếm trong ngoài, có vẻ muốn đào ba tấc đất lên, ngay cả khu sinh hoạt cũng lục tìm rất nhiều lần.
Bạch Y Y lại phát hiện một điều, dưới sự dẫn dắt của Độc Nhãn, người sống trong khu sinh hoạt cùng gia nhập đội ngũ tìm kiếm Cố Thanh Dật.
Còn chỗ mà Bạch Y Y sống thì bị Độc Nhãn sai người tìm tới tìm lui nhiều hơn.
Không tìm thấy Cố Thanh Dật, Độc Nhãn có vẻ đã trở nên nóng nảy bất an.
Chiều hôm đó, ở một vài nơi dã thú xuất hiện, có người phát hiện một thi thể bị dã thú gặ/m cắn.
Thi thể đã bị cắn nát bươm, không nhìn rõ rốt cuộc là ai, nhưng trên người mặc quần áo của Cố Thanh Dật.
Độc Nhãn và Mặc lập tức đi xem, không biết họ nhận định ra kết luận gì, nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm người.
Khi Độc Nhãn dẫn người nhấc thi thể nát vụn đó về, Bạch Y Y cuối cùng cũng tìm được cơ hội, đến vách núi, quả nhiên bên trong có một chiếc hố có thể trốn vào được.
Những tảng đá đó có màu sắc na ná, nhìn từ xa hoàn toàn là một chỉnh thể, nhưng có một nơi ở giữa cách một khoảng, người ta hoàn toàn có thể trốn vào.
Cô không trông thấy Cố Thanh Dật, song lại nhìn thấy vết máu.
Cố Thanh Dật từng trốn ở đây.
Thi thể kia…
Bạch Y Y không tin Cố Thanh Dật cứ chết như thế, cũng không tin giống như Độc Nhãn và Mặc vậy.
oOo
Phố Đen.
Phố Đen cũng đã bị lục tìm rất nhiều lần, tìm đến nỗi Độc Nhãn đã tê dại, sau đó hoàn toàn loại trừ Phố Đen và khu sinh hoạt, bắt đầu tìm kiếm quy mô rộng trên hành tinh rác.
Trương Sinh đẩy cửa một căn phòng, đó là nơi trước đây cậu sống.
Cậu đi vào, gõ ba cái vào tủ, nhắc nhở rằng cậu đã về.
Trong tủ, miếng gỗ bên trên được mở ra.
Trương Sinh đưa chút đồ ăn lên trên.
“Họ vẫn đang tìm chú.”
Trương Sinh chính là cậu trai hỏi Cố Thanh Dật có còn trở lại hay không trước khi hắn rời đi.
Cố Thanh Dật “Ừ” một tiếng, chẳng mấy chốc sắc mặt đã thay đổi.
“Có người đến.”
Tấm ván gỗ được bỏ xuống.
Trương Sinh giật nảy mình, một lúc sau, Bạch Y Y đẩy cửa đi vào.
Bạch Y Y quan sát Trương Sinh một lượt.
“Cố Thanh Dật đâu, bảo anh ấy ra đây.”
“Chị nói gì… Chú ấy… chú ấy đã chết rồi mà?”
Bạch Y Y không nói năng thừa thãi.
“Cậu là người đầu tiên phát hiện ra thi thể đó, chứng tỏ khả năng rất cao là do cậu làm ra.
Trên người thi thể mặc quần áo của Cố Thanh Dật, chứng tỏ hai người đã từng tiếp xúc.
Nếu cậu không thừa nhận thì tôi sẽ đi tìm Độc Nhãn ngay, nói cho gã biết là cậu chứa chấp Cố Thanh Dật.
Tôi tin cứ tìm khắp trong ngoài thì chắc chắn có thể tìm thấy người thôi.”
Trương Sinh tức mình thở hổn hển trừng Bạch Y Y.
Một lúc sau, phía tủ đồ truyền đến động tĩnh.
Cố Thanh Dật chui ra khỏi tủ.
Hắn mặc bộ da thú, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng bất ổn.
Bạch Y Y nhìn dáng vẻ tiều tụy của hắn thì ngẩn người, sau đó cười nói: “Anh cũng có hôm nay.”
Cố Thanh Dật không lên tiếng.
“Lại bị người bên cạnh phản bội rồi, cảm giác thế nào?”
Cố Thanh Dật nhìn xoáy vào cô.
Trương Sinh nuốt nước bọt.
“Cháu, cháu ra ngoài đợi trước.”
Bạch Y Y cười phì một tiếng.
“Em đã cứu anh, còn cho anh biết lý do họ phản bội anh, không nên cảm ơn em à?”
Cô quả nhiên biết khi ấy hắn trốn ở đó.
Cố Thanh Dật đi qua, ngồi đối diện cô.
“Anh ba mươi tám tuổi, Mặc theo anh ba mươi năm rồi.”
“Vậy thì sao?”
Cố Thanh Dật cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, phải ha, vậy thì sao chứ?
Bạch Y Y cũng không phí lời.
“Bao giờ Hành và Vệ mới phát hiện ra?”
“Theo lý mà nói thì sẽ đến trong hôm nay.”
Bạch Y Y suy tư một lát rồi lập tức hiểu ra.
“Chắc chắn Mặc đã truyền tin gì đó cho họ đến đây chậm hơn.
Nếu vậy thì bao lâu nữa họ mới phát hiện?”
“Ngày kia.”
“Còn hai ngày cơ à!”
Bạch Y Y nhìn ra bên ngoài, ở đó có Trương Sinh.
Cô chẳng nói gì thêm, chỉ trèo vào trong tủ, thu dọn bên trong một lượt rồi đi ra ngoài, nói chuyện với Trương Sinh.
“Chỗ cậu giấu người có ai khác biết không?”
Trương Sinh mấp máy miệng, rốt cuộc không lên tiếng.
Bạch Y Y dặn cậu ta.
“Bỏ một vài thứ đồ quý của cậu vào tủ, đợi lúc Độc Nhãn hỏi thì kiên quyết không chịu mở tủ ra.
Vậy thì gã sẽ nghĩ là vì có đồ quý giá nên cậu không muốn mở ra chứ không phải là giấu người.”
“Ý chị là sao?”
“Độc Nhãn vẫn không tìm được người thì chắc chắn sẽ nghi ngờ cậu.
Cậu tự nghĩ xem sẽ thể hiện thế nào đi, chỗ cậu không an toàn, tôi dẫn anh ấy đi.”
“Hai người đi đâu?”
“Cậu không cần biết.”
…
Quả nhiên sau khi Bạch Y Y và Cố Thanh Dật rời đi không bao lâu, Phố Đen lại một lần nữa bị soát lục.
Không phải vì Độc Nhãn nghi ngờ Trương Sinh, mà là bởi gã sực nhớ ra rất nhiều người đều lén lút tạo ra chỗ có thể ẩn nấp làm nơi để trốn khỏi nguy hiểm, gã sai người mở từng nơi đó ra kiểm tra từng chỗ một.
Còn Bạch Y Y và Cố Thanh Dật, họ lén chui vào hang của dã thú.
Bạch Y Y mang theo chút thuốc, bôi lên người, có thể khiến những động vật đó tưởng họ là đồng loại chứ sẽ không tấn công họ.
Sắc mặt Cố Thanh Dật càng ngày càng tái.
Bạch Y Y bò qua, cởi tấm da thú hắn mặc, quả nhiên trên người hắn đều là vết thương, có vài vết còn thâm đen.
Cố Thanh Dật mở mắt nhìn cô.
Bạch Y Y lấy ra con dao găm.
“Nhớ con dao này không?”
Cố Thanh Dật nhìn con dao trong tay cô.
“Em không về à?”
“Anh chẳng bảo muộn nhất là ngày kia sẽ an toàn còn gì?” Bạch Y Y cầm con dao lên.
“Cố chịu đựng một chút.”
Cô cầm dao khoét hết phần thịt thối trên người hắn, đau đớn đến mức nào ngay cả bản thân cô nhìn cũng đã thấy sợ, nhất là với con người hiện tại, kỹ thuật chữa trị càng phát triển thì khả năng chịu đau đớn càng kém đi.
“Tại sao?” Cố Thanh Dật nhìn cô, ngược lại không thể hiểu được.
Người như cô, chỉ sống vì lợi ích, hiện giờ hắn rơi vào thế bất lợi, cô giậu đổ bìm leo mới là bình thường.
“Em đã từng nói rồi mà, cả cơ thể và trái tim em đều thuộc về anh.” Cô hôn lên môi hắn.
“Khát không?”
Cô cười, cho hắn uống một ống thuốc dinh dưỡng và một ống thuốc phục hồi.
Muốn khỏi ngay là chuyện không thể, nhưng chắc chắn có thể khiến hắn thoải mái hơn.
Trên người hắn không còn những thứ này.
Nếu không uống thuốc phục hồi thì có lẽ hắn đã mất mạng rồi, thứ độc đó quá ghê gớm.
“Khó chịu lắm à?” Cô hỏi hắn.
Cố Thanh Dật im lặng.
“Hử?”
“Thắng làm vua thua làm giặc.”
Bạch Y Y chậc chậc hai tiếng, song không mặc lại da thú cho hắn mà cởi ra, sau đó lột sạch hắn.
“Em…” Mắt hắn lạnh như băng.
“Thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ anh là giặc.” Giọng nói của Bạch Y Y cũng rất lạnh.
“Còn nhớ lần đầu tiên anh đối xử với em thế nào không? Chơi em như đồ chơi.
Bây giờ anh bị phản bội rồi, anh nói đúng, em nên giậu đổ bìm leo, nhưng em lại cứu anh, em thấy rất bất bình.
Cố Thanh Dật, đù má anh cũng phải để em chơi một lần chứ.”
Lồng ng/c Cố Thanh Dật phập phồng.
Bạch Y Y cười.
“Tức giận hả, lúc đó em cũng tức giận lắm đấy.
Nhưng ai bảo lúc đó em yếu ớt chứ! Cảm nhận cảm giác kiềm chế đi, cũng hay lắm đó!”
Một ống thuốc dinh dưỡng và thuốc phục hồi cũng chỉ để hắn thoải mái hơn một chút thôi, hoàn toàn không thể giúp hắn khỏe mạnh lại như bình thường.
Bạch Y Y có thể tha hồ làm gì cơ thể hắn cũng được, dùng tư thế nữ ở trên, vào khoảnh khắc này, cô chính là một nữ vương.
Ban đầu Cố Thanh Dật chỉ lạnh lùng nhìn cô, sau đó thì muốn phản kháng, nhưng Bạch Y Y cứ không cho hắn cơ hội đó.
“Anh mà còn động đậy nữa thì sẽ làm con trai anh bị thương đấy nhé.” Cô cười khẽ.
“Là con trai, em đã khám rồi.”
Cố Thanh Dật cứ thế cứng đờ người.
“Chà chà, sao em cảm thấy vẫn là em đang hầu hạ anh nhỉ? Nhưng thấy anh khó chịu vẫn rất thoải mái.”
Cô xáp mặt đến gần rồi hôn hắn, hắn tránh đi, cô bèn lấy lọ thuốc phục hồi cuối cùng ra, tự uống vào miệng.
Đôi mắt Cố Thanh Dật tối sầm, hai tay cuối cùng cũng ấn cô đến trước mặt mình, hôn điên cuồng, nuốt lấy thuốc phục hồi trong miệng cô.
Đây là lần đầu tiên hắn hôn cô mãnh liệt như thế, mãi vẫn không ngừng.
Dường như lần đầu tiên Bạch Y Y cảm thấy hắn hôn cô bằng phương thức giữa đàn ông với phụ nữ, mãnh liệt tựa như một ngọn lửa cháy hừng hực.
Nhịp tim đập thình thịch mãnh liệt như thế, khuôn mặt nóng bừng bừng như thế khiến cô nghi ngờ tính chân thực của mọi thứ.
Trái tim hắn cũng đập thình thịch mãnh liệt như thế.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì, một lúc lâu sau, ôm chặt lấy nhau, không nói một lời.
oOo
Hai hôm sau, Hành và Vệ dẫn người đến hành tinh rác, cuối cùng đã quét sạch người trên đó.
Đồng thời, Cố Thanh Dật tấn công địa chỉ mail mà Độc Nhãn dùng để truyền tin cho thế giới bên ngoài, gửi thông tin cho những gia tộc mà bọn gã liên lạc khiến những gia tộc đó nghĩ là bọn Độc Nhãn chưa bị bắt, còn bảo người của Cố Thanh Dật đến hành tinh rác, đồng thời Cố Thanh Dật vẫn chưa được tìm thấy.
Những gia tộc đó cử người cùng đến hành tinh rác.
Còn Cố Thanh Dật phát trực tiếp trên mạng, sau khi những quân nhân đó đến hành tinh rác, hắn sai người cho nổ quả bom kiểu mới, phá hủy toàn bộ hành tinh rác, những người ở trên đó không một ai sống sót.
Cố Thanh Dật thẳng thừng bày tỏ thái độ, rằng sau khi trả thù, hắn không có ý định làm tổn thương bất cứ ai, nhưng những gia tộc mới nổi này vẫn không định tha cho hắn, tiếp tục gài bẫy hắn, vậy thì hắn sẽ không giơ cao đánh khẽ nữa.
Người thân của những quân nhân bị chết đó gần như điên cuồng, nội chiến như vậy rõ ràng có thể tránh khỏi, nhưng vì lợi ích, những kẻ cao xa vời vợi kia khiến những người này chết một cách vô tội.
Chuyện này khiến rất nhiều người căm phẫn kháng nghị, nhưng họ không chỉ trích Cố Thanh Dật.
Hắn là người thế nào, họ đều biết, song những gia tộc kia còn muốn hủy diệt hắn, chỉ vì sự tồn tại của Cố Thanh Dật uy hiếp họ.
Bây giờ không cần uy hiếp nữa, những gia tộc đó cũng không cần tồn tại nữa.
Chuyện các gia tộc có thể có quân đội trở thành lịch sử của đế quốc Tinh Thần.
Vì chuyện này, uy tín của hoàng thất giảm mạnh, Cố Thanh Dật nhảy vọt lên thành đệ nhất tướng quân của đế quốc, nắm hết quân quyền trong tay.
Kể từ đó, người trên Sao Bạch Vân di dời ra ngoài, Cố Thanh Dật dẫn quân đội đóng quân trên hành tinh này.
Hắn trở thành người có địa vị cao nhất trong lịch sử đế quốc Tinh Thần, nắm trong tay quân quyền.
Hắn thậm chí không tham gia chính trị, chỉ bảo vệ đế quốc Tinh Thần, khi quân địch bên ngoài tập kích, hắn là đệ nhất tướng quân trăm trận trăm thắng.
…
Rất nhiều năm sau, Cố Thanh Dật vẫn là thần thoại của đế quốc Tinh Thần, là đối tượng sùng bái của vô số người, lịch sử của hắn khiến rất nhiều người cảm thán, khâm phục và kính trọng từ tận đáy lòng.
Chuyện hắn cả đời không lấy vợ cũng khiến người ta vô cùng tò mò, khiến vô số người đẹp ôm lòng hiếu kỳ.
Nhưng mọi người cũng biết, bên cạnh Cố Thanh Dật có một người phụ nữ thần bí.
Không ai biết thân phận của cô, song bên cạnh Cố Thanh Dật chỉ có một mình cô, nhưng hắn lại chưa từng cưới cô, mọi người chỉ biết cô đã sinh cho Cố Thanh Dật hai con trai một con gái.
Sau này có người đăng thông tin nội bộ, người phụ nữ này họ Bạch.
Thông tin này là thật hay giả thì không ai biết, song lại được mọi người nhận định là có khả năng rất cao.
Cố Thanh Dật đã yêu kẻ thù của hắn, yêu đối phương sâu đậm nhưng vì đối phương họ Bạch nên hắn mới không cưới cô, song vì chỉ yêu cô nên hắn chỉ có con với cô.
Tin đồn này ngược lại khiến đệ nhất tướng quân cao xa vời vợi ấy được khoác lên người cảm giác trần tục.
Bạch Y Y tựa vào lòng Cố Thanh Dật, nhìn phần thảo luận của mọi người trên mạng.
Cố Thanh Dật mãi là sự tồn tại khiến mọi người hứng thú nhất, chỉ cần xuất hiện tên của hắn thì số lượng phản hồi chủ đề đó đều rất đáng kinh ngạc.
Bạch Y Y không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Họ còn nói là anh yêu em sâu đậm…”
Như thể đã trông thấy một câu chuyện cười, cô không thể nhịn được cười, sau đó tiếp tục xem người ta bàn tán, vừa thấy cạn lời với những thứ mà mọi người thêm thắt vào, thi thoảng lại khâm phục khả năng tưởng tượng của họ.
Cố Thanh Dật vẫn một mực im lặng.
Bạch Y Y cảm nhận được điều gì.
“Sao thế?”
“Không sao.”
Lúc này, hai đứa bé nhỏ xíu chạy vào.
Bạch Y Y bỏ thứ trong tay xuống, đi về phía con.
Cố Thanh Dật im lặng nhìn họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...