[5] THỎA ƯỚC NGUYỆN
Mọi người trong nhà họ Cố đều ăn uống no nê, ngay cả canh còn thừa trong bát cũng không bỏ qua và húp sạch sẽ, thứ cảm giác ăn no căng này thật sự hạnh phúc tới mức phiền muộn.
Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo hớn hở trêu chọc em gái.
Cố Hoa cũng hài lòng thỏa mãn.
Cố Thanh Dật lặng lẽ quan sát người thân của mình, hình như đã lâu lắm rồi họ chưa từng cười tươi tắn và vui vẻ như thế, không chỉ vì được ăn một bữa hoành thánh mà còn vì cuộc sống trở nên bình ổn và yên vui, trong nhà đã có tia hy vọng mới.
Tất cả đều là nhờ cô mang đến.
Cố Thanh Dật bất giác nhìn sang Bạch Y Y còn đang hăng hái chiến đấu, rõ ràng cô là người ăn ít nhất nhưng lại ăn xong muộn nhất.
Mỗi viên hoành thánh của cô còn phải lăn một lượt vào ớt rồi mới bỏ vào miệng, ớt cay sè đến nỗi mắt cô ầng ậng nước, môi đỏ hồng, tựa như quả anh đào chín mọng, khiến người ta không kìm được mà muốn hái xuống.
“Em ăn cay thế này, cẩn thận đau bụng đấy.” Anh không nhịn được mà nói.
Bình thường ăn phần nhiều là đồ thanh đạm, thậm chí cũng ít ăn muối, hiếm khi ăn một bữa khẩu vị nặng thế này, cô ăn thỏa thích như thế, khả năng cao là dạ dày sẽ không chịu nổi.
Bạch Y Y nhìn anh bằng đôi mắt ngậm nước.
“Cố Thanh Dật, anh nguyền rủa em ít thôi.”
Cố Hoa nhìn cô mà thấy buồn cười.
“Thanh Dật quan tâm em mà!”
Bạch Y Y cúi xuống nhìn vào đĩa ớt trên bàn, rất bất đắc dĩ.
“Nhìn thì thế thôi chứ thực ra ớt chẳng cay tẹo nào.”
Ớt không cay là cái khỉ gì? Cố Hoa, Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo đều lấy làm khó hiểu.
Dù gì thì họ cũng cảm thấy hơi cay mà, nhưng cho ớt vào hương vị thật sự quá ngon, cho nên họ vừa chịu đựng vị cay vừa tận hưởng vị ngon.
Bạch Y Y thấy không ai hiểu mình thì tự thở dài.
Ớt này đã được chiên trong dầu, còn cho một số phụ liệu vào làm giảm độ cay và tăng thêm hương vị khác, cô thích loại ớt này.
Sau khi Bạch Y Y ăn no, Cố Hoa mau chóng thu dọn bát đũa vào bếp rửa.
Bạch Y Y ngồi một lúc, luôn cảm thấy để một mình Cố Hoa xử lý việc nhà thì mình hơi áy náy, cô muốn vào giúp, song vừa đi vào thì đã thấy Cố Hoa sụt sịt, còn đưa tay áo lên lau nước mắt.
Bạch Y Y đứng yên ở cửa, ngẫm nghĩ rồi lại trở ra.
Cố Thanh Thảo và Cố Thanh Thụ đang thầm thì với nhau.
Bạch Y Y đi qua, nghe thấy chúng đang bàn luận xem hoành thánh mà chúng ăn hôm nay và sủi cảo trong nhà thì món nào ngon hơn.
Bạch Y Y đau đầu, sợ nhất là nghe thấy mấy lời so sánh, cô vội lủi đi.
Cố Thanh Dật ngồi dưới ánh trăng.
Trong ánh trăng lờ mờ đó, đường nét của anh càng trở nên nổi bật, tựa như sản phẩm sau khi được chạm khắc tỉ mỉ, khiến người ta vô cùng muốn nghiên cứu kĩ càng.
Bạch Y Y chậm rãi đi qua, rồi nhảy xổ ra trước mặt anh.
“Này.”
Cố Thanh Dật chỉ ung dung quay đầu sang nhìn cô.
“Sao anh không giật mình vậy?” Bạch Y Y bất mãn.
Cố Thanh Dật thấy buồn cười, muốn nói trò dọa người ta giật mình này chỉ có Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo thích chơi, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt về.
Bạch Y Y cũng không để bụng.
“Cố Thanh Dật, vừa nãy lúc chị anh rửa bát, sao chị ấy lại khóc?”
Cố Thanh Dật sững người, trong bóng đêm, sắc mặt anh không rõ ràng, chỉ là khóe miệng hơi bặm lại.
Bạch Y Y khẽ kéo cánh tay anh.
“Có phải chị ấy em thấy em quá lãng phí không? Ăn ớt mà còn dùng dầu? Vì ăn một bữa hoành thánh mà còn dùng nhiều gia vị như thế…”
“Không phải.” Cố Thanh Dật lập tức ngăn cô lại.
“Chị ấy vui thôi.”
“Hả?” Bạch Y Y nhìn anh vẻ ngờ vực, có người vui phát khóc luôn hả?
Cố Thanh Dật lại gật đầu chắc nịch.
Anh không muốn nói nhiều về cảm xúc phức tạp tiếc nuối của Cố Hoa, nhưng chắc chắn không phải vì Bạch Y Y lãng phí.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp, Cố Hoa đun một nồi nước nóng để người nhà bắt đầu rửa mặt rửa chân.
Ba chị em Cố Hoa dùng một chậu, Bạch Y Y và Cố Thanh Dật dùng một chậu.
“Chân anh to thật đấy.” Bạch Y Y thò chân chọc chọc vào chân Cố Thanh Dật.
Cố Thanh Dật co rụt chân lại, rửa xong thì lập tức bỏ đi.
Bạch Y Y nhìn dáng vẻ của anh thì không nhịn được cười.
Đến tối lúc đi ngủ, Bạch Y Y lại không ngoan ngoãn, nằm trằn trọc trên giường, chiếc giường cũng kêu kẽo kẹt theo động tĩnh của cô khiến Cố Thanh Dật không biết nghĩ đến điều gì mà tai nóng hừng hực.
May là sắc đêm đã che phủ lên, không ai biết đến sự thất lễ của anh.
“Sao thế?” Anh khẽ hỏi cô.
“Cố Thanh Dật, em đau bụng.”
Cố Thanh Dật khựng người, không nhân lúc này mà châm chọc cô chỉ chăm chăm ăn cay nên quả nhiên đã bị đau dạ dày.
“Đau lắm à?” Nét mặt Cố Thanh Dật khá băn khoăn.
“Cũng không đau lắm.” Cô trở mình mặt đối mặt với anh, vươn tay về phía anh.
Cố Thanh Dật né cô.
“Hử?”
Bạch Y Y không để bụng, cầm lấy tay anh đặt lên bụng mình.
“Ở đây này, ấn mạnh vào cho em.”
Tay Cố Thanh Dật bị cô nắm lấy, anh muốn rụt lại song có thứ gì đó kéo lấy anh, khiến anh chẳng thể rụt về, dù rõ ràng là sức của cô chỉ nhẹ như bẫng.
“Mạnh vào.” Bạch Y Y hậm hực.
“Anh chưa ăn no hả!”
Cố Thanh Dật chỉ đành cam chịu mà ấn vào bụng cô, nơi đó đang căng lên, thật sự có vẻ ăn rất no, điều này khiến anh hơi ngờ vực, rõ ràng cô ăn không nhiều mới đúng.
Cố Thanh Dật không nhịn được mà khẽ xoa xoa nơi đó, động tác rất nhẹ nhàng.
“Thế này thoải mái hơn vừa nãy.”
Xúc cảm mềm mịn khiến anh gần như run bắn.
Bạch Y Y cười.
“Mạnh hơn nữa đi, thế thì sẽ thoải mái hơn.”
Tay Cố Thanh Dật toan cử động, không biết anh nghĩ đến điều gì mà bỗng cháy bùng một ngọn lửa, nếu có ánh đèn thì nhất định có thể trông thấy khuôn mặt anh đỏ bừng bừng như đã uống rượu say.
Rốt cuộc cô có biết cô đang nói gì không? Những lời này khiến người nghe hiểu lầm đấy.
Anh hít sâu một hơi.
“Em mới ăn no xong, nếu anh ấn mạnh thì ngược lại sẽ khiến dạ dày em không thoải mái.”
“Thế à? Nhưng em thấy thoải mái mà.
Bây giờ đỡ hơn vừa nãy nhiều rồi, anh không được bỏ tay ra, em ngủ rồi, đợi khi em ngủ rồi anh hẵng thu tay về.”
Cố Thanh Dật nhíu mày.
“Dựa vào đâu hả?”
“Một khuê nữ ngời ngời như em bị anh sờ, anh không bù đắp hả?”
“Anh còn là khuê nam ngời ngời đây này!”
“Ha ha ha…” Bạch Y Y cười đến mức rung cả người, cả chiếc giường cũng rung theo cô.
oOo
Sáng sớm hôm sau, Bạch Y Y và Cố Thanh Dật ăn đại chút cháo và bánh rồi ra ngoài.
Cố Thanh Dật đến nhà khác trong thôn mượn xe đạp.
Bạch Y Y ngồi ở phía sau rồi mới chợt ngộ ra.
“Hóa ra anh cũng biết đi xe đạp à.
Cảm ơn trời đất, nếu không em còn phải đèo anh nữa.”
“Ừ.”
“Học đi xe lúc nào đấy?”
“Ngày trước nhà anh có xe đạp.”
Mãi một lúc sau Bạch Y Y cũng không nói gì, dường như còn đang chấn động vì thông tin này.
Nhà Cố Thanh Dật có thể có xe đạp, chứng tỏ khi ấy điều kiện nhà anh vô cùng tốt, còn có mối quan hệ, nếu không chỉ là một thôn dân của thôn Đại Hắc thì đâu thể có được phiếu xe đạp? Đó không phải thứ chỉ cần có tiền là có thể mua được.
Cô đưa tay chọc chọc vào lưng anh.
“Cố Thanh Dật anh giỏi thật đấy.”
“Có thể đi xe đạp là giỏi ấy hả? Em đang tự khen em đấy à!”
“Đáng ghét.” Cô vỗ vào lưng anh.
“Em chỉ cảm thấy anh trải qua cuộc sống như thế là rất giỏi thôi.
Con người ta có thể dễ dàng chấp nhận từ nghèo khó đến sung túc, nhưng có bao nhiêu người có thể chấp nhận từ sung túc chuyển sang nghèo khó? Anh lại không bị đè đổ bởi những cực khổ đó, đây vốn là một thứ tài sản rồi.”
Cố Thanh Dật không tỏ rõ ý kiến.
“Anh đừng có mà không tin.
Cực khổ sẽ tôi luyện ý chí của anh, những trải nghiệm đó sẽ khiến anh càng dẻo dai, đồng thời cũng sẽ khiến anh bị dồn nén đủ thì sẽ một mực muốn quay lại cuộc sống trước đây, điều đó sẽ khiến anh càng dễ dàng có được thành công.”
“Cảm ơn lời an ủi của em.”
Chẳng hề có vẻ gì là cảm ơn cả.
Bạch Y Y không để bụng, chỉ rụt vai lại.
“Lạnh ghê, sao hôm nay lạnh thế nhỉ.”
“Là do em sợ lạnh quá thôi.” Anh cảm thấy mình và cô sống trong hai mùa khác nhau luôn rồi.
“Anh nói năng kiểu gì vậy?”
“Thế thì là lỗi của lạnh à?”
Bạch Y Y véo eo anh.
“Được, là lỗi của gió.”
Bạch Y Y cười phì, đúng lúc này, vì mặt đường nhấp nhô mà chiếc xe đạp tròng trành, mặt Bạch Y Y đập vào lưng Cố Thanh Dật khiến mũi cô đau nhói.
“Sao lưng anh cứng thế, em đập vào đau điếng rồi đây này.”
Vì quá sớm nên nhìn không rõ đường, Cố Thanh Dật nghe vậy thì đạp chậm lại, chăm chú tìm phần đường bằng phẳng hơn.
Anh chỉ nghĩ, lên huyện sớm, làm xong việc thì có thể về nhà cho sớm.
Bạch Y Y xoa mũi mình, lúc này lại vươn tay khẽ ôm anh, dán mặt vào lưng anh, dương dương tự đắc cảm thấy mình cực kỳ thông minh khi để cơ thể anh chắn gió cho cô.
Cố Thanh Dật chỉ cảm thấy sau lưng có một ngọn lửa nóng khiến anh rất nghi ngờ có phải mình cũng nên mặc thêm một chiếc áo để ngăn bản thân tiếp xúc với nó hay không?
Ngọn lửa nóng đó khiến anh vô cùng muốn quăng đi, song lại cẩn thận dè dặt, khiến bản thân anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn nó tránh xa hay tiếp tục dán vào lưng mình.
Có điều, anh không thể chuyên tâm được, xe đạp tiếp tục lắc lư xiêu vẹo.
Khi đến đích, cuối cùng Cố Thanh Dật cũng thở phào một hơi.
Bạch Y Y mơ màng mở mắt ra, cô sắp ngủ luôn rồi.
Cô tụt xuống khỏi xe đạp, nhìn tiệm may trước mặt vẻ ngờ vực.
Nói là tiệm may chẳng bằng nói là cửa hàng bán quần áo hoặc cửa hàng quần áo chuyên đo may quần áo giúp người ta.
Bạch Y Y càng nhìn càng thắc mắc.
Chỉ thấy Cố Thanh Dật tiến lên trước, nói gì đó với người phụ nữ trong tiệm may, một lúc sau thì chỉ vào chiếc xe đạp, hẳn là bảo người ta trông xe hộ anh.
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới xoay người, vẫy tay với Bạch Y Y.
Bạch Y Y và Cố Thanh Dật đi vào, trên tường của cửa hàng treo một vài bộ đồ, hẳn là những bộ đã được may xong nhưng khách chưa mang đi.
Bà chủ gọi một tiếng vào bên trong: “Ông nó ơi, có khách này.”
Bà chủ thi thoảng lại nhìn Bạch Y Y, nhìn một lúc lâu rồi mới hỏi: “Vợ cháu đây à?”
Cố Thanh Dật nhìn Bạch Y Y rồi gật đầu.
“Xinh xắn nhỉ, sau này cháu có phúc rồi.” Bà chủ cười trộm.
Lúc này ông chủ đi ra, thấy Cố Thanh Dật thì tươi tỉnh hẳn.
Ông rất có cảm tình với chàng trai trẻ này, nhất là sau khi biết về gia đình anh.
Ban đầu khi anh bán trứng gà thì bị ông chủ này trông thấy mấy lần, sau khi tiếp xúc một thời gian, ông chủ này mới chịu tiết lộ thông tin, bảo Cố Thanh Dật sau này thu gom được trứng gà thì cứ mang hết đến đây để bán.
Ông chủ thấy Cố Thanh Dật không mang bất cứ thứ gì đến thì không khỏi nhướng mày.
“Không mang đồ đến à cháu?”
Cố Thanh Dật nhìn Bạch Y Y, giới thiệu với cô: “Đây là ông chủ Vương.”
“Ông chủ cái gì chứ, chú ngại hết cả mặt đây này!”
Cố Thanh Dật cười, lại giới thiệu Bạch Y Y: “Đây là vợ cháu.”
Ông chủ Vương nghe vậy thì mắt sáng lên, vội đi vào sau cánh cửa nhỏ, lấy ra thứ gì đó, cứ đòi đưa cho Bạch Y Y làm quà mừng cưới, nhân tiện chỉ trích Cố Thanh Dật chuyện kết hôn quan trọng như vậy mà không biết đường báo cho ông biết, đúng là đáng đánh đòn.
Bạch Y Y từ chối mấy lần mà cũng không thể trả lại quà được.
“Chú đã tặng đồ đi thì chưa bao giờ đòi lại, cháu đang xem thường chú đấy à?”
“Không phải đâu ạ.
Vậy thì cháu cảm ơn chú Vương.”
Ông chủ Vương lập tức nở nụ cười, nhìn đôi vợ chồng trẻ trai đẹp gái xinh này.
“Hai cháu đến hẳn một chuyến chắc không chỉ để báo cho chú biết hai đứa đã kết hôn đâu nhỉ?”
“Tình hình nhà cháu chú cũng biết rồi đấy ạ, cô ấy muốn làm vài thứ để phụ giúp cho gia đình.
Nhưng chúng cháu cũng không biết có thể làm gì nên đến xem tình hình trước, vậy thì sẽ vững dạ và cũng có được phương hướng.”
Ông chủ Vương nhìn Cố Thanh Dật mấy cái.
“Thế cũng tốt.”
Trứng gà tốt, người trên huyện cũng mua không ít, nhưng chỗ ông cũng nhận quá nhiều rồi, giá cả cũng chẳng tăng được, thu gom trứng gà còn nguy hiểm, chỉ là ông ngại nói với Cố Thanh Dật mà thôi.
Nhưng chàng trai trẻ này rốt cuộc cũng biết xem xét tình hình, lâu vậy rồi cũng chưa từng tới đưa trứng gà tiếp.
Ông chủ Vương lấy chìa khóa ra, mở cửa, đi vào, chỉ là một căn phòng nhỏ bình thường mà thôi, phải đẩy một cái tủ ra rồi mở cửa thì mới có thể đi vào nhà kho ở trong cùng.
Lần đầu tiên Bạch Y Y thấy người cẩn thận như vậy, cô không khỏi nhìn ông chủ này với vẻ kinh ngạc.
“Bắt buộc phải cẩn thận, của nả đều ở đây hết, nếu thật sự bị bắt chỉ là chuyện nhỏ, đồ mà mất mới là chuyện lớn.” Ông chủ Vương giải thích.
Bạch Y Y gật đầu.
Ông chủ Vương bật đèn, mọi thứ trong kho bỗng hiện ra rõ ràng.
Nhiều nhất vẫn là lương thực, mấy thứ như gạo, mỳ trắng được coi như mặt hàng chính, người tới đây mua bán lương thực là nhiều nhất.
Ông chủ Vương giải thích bâng quơ.
“Bán chạy và cũng bán được giá nhất là hoa quả, vừa được mang đến hôm qua, đợi lát nữa sẽ có người tới hỏi, thậm chí cũng chẳng còn thừa.” Ông chủ Vương nói rất vui vẻ.
Bây giờ ông gần như chỉ làm ăn với người quen, không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Bên ngoài là cửa hàng may, người tới người lui sẽ không khiến người ta nghi ngờ, bên trong còn có cửa che, những người biết chuyện đều là người cũ đã qua lại mấy năm, kiếm được tiền, lại an toàn, cuộc sống như vậy cũng thoải mái.
Bạch Y Y gật đầu.
“Chỗ bánh ngọt này thì sao ạ?”
Ông chủ Vương nhìn sang.
“Nhiều người làm thứ đó, giá không quá cao.
Chú cũng thú thực với hai đứa, chuyện này hoàn toàn dựa vào vận may, lúc có người mua thì dễ bán, không ai mua thì khó bán, chú luôn phải suy xét đến tình hình không bán đi được, cháu nói có đúng không?”
Bạch Y Y ngẫm nghĩ, cũng phải, thứ này không dễ bảo quản, cũng dễ hỏng.
“Mấy loại bánh ngọt này hình như không giống mấy loại kia chú nhỉ?”
“Đúng là khác nhau đấy.
Một loại là loại mà gia đình bình thường mua về cho con cái ăn chơi cho vui, một loại là loại mà người giàu mua về.”
Bạch Y Y nhìn mấy chiếc bánh ngọt đó thì đã biết ngay người làm có tay nghề rất tốt.
Nếu cô làm thì chắc chắn có thể làm tốt hơn đối phương, nhưng điều đó cũng có nghĩa là nguyên liệu bắt buộc phải tốt hơn, giá cả tự nhiên cũng cao lên, người ta sẽ lựa chọn loại bánh đắt hơn chắc?
Bạch Y Y rất ngờ vực.
Ông chủ Vương gợi ý: “Đồ càng mới mẻ càng tốt, bây giờ mấy người đó muốn ăn thứ mới mẻ.”
Bạch Y Y và Cố Thanh Dật gật đầu.
Có lẽ vì đã hiểu được tình hình nên Bạch Y Y cũng vững dạ hơn, mua bán lương thực là nhiều nhất chứng tỏ mọi người quan tâm chuyện ăn mặc hơn cả.
Nhưng hoa quả đắt như thế còn có người mua, điều này chứng tỏ người giàu cũng không thiếu.
Những người giàu có đó chắc chắn theo đuổi một vài thứ mới mẻ hơn, chỉ cần đồ tốt thì đảm bảo họ sẽ bằng lòng nếm thử, đây chính là nhóm khách hàng tiềm năng.
Sau khi rời khỏi chỗ ông chủ Vương, họ lập tức đến nơi bán thịt.
Đến vào giờ này thì thịt đã bán được kha khá rồi.
Một vài người không vui vì không mua được thịt mỡ nên đã ra về luôn, một vài người thì đắn đo do dự không biết có nên lãng phí phiếu thịt vào chỗ thức ăn còn thừa lại không.
Bạch Y Y vội sấn tới, dứt khoát bảo đối phương gói miếng thịt nạc và một ít xương lại, cô thấy hai thứ này là tốt nhất.
Người đó thấy cô trông xinh đẹp thì rất niềm nở, song cũng khiến mấy người vây quanh hơi bất mãn, họ cũng muốn mua, sớm biết thì đã chẳng do dự nữa.
Sau khi mua được thịt, Bạch Y Y lại mua một ít giá đỗ.
“Chị anh cũng biết làm giá đỗ.”
“Ồ, thế sau này lúc muốn ăn giá thì bảo chị tự làm.”
Cố Thanh Dật im lặng.
Bạch Y Y nhìn anh vẻ thắc mắc.
Bạch Y Y ngẫm nghĩ, im lặng rồi lại mua đỗ tương, nhà họ Cố có lẽ không có thứ này, có thì cũng bán lâu rồi, đâu thể giữ lại để làm giá.
Lúc trở về, Bạch Y Y ôm Cố Thanh Dật luôn.
“Thế này thì không cần lo bị xóc nảy ngã xuống đất.
Nếu em mà ngã thì em sẽ kéo anh ngã cùng.”
Cố Thanh Dật: …
“Anh giỏi thật đấy, còn quen cả người như ông chủ Vương nữa.”
“Nếu anh mà giỏi thì sẽ không để mấy chị em trong nhà tiếp tục sống cuộc sống thế này.”
“Anh không giỏi thì có thể lấy được em chắc?”
Cố Thanh Dật im lặng một thoáng rồi bật cười.
“Em muốn khen bản thân em giỏi hả?”
“Chuẩn luôn.”
Vừa về đến thôn Đại Hắc, Cố Thanh Dật đã vội mang trả xe đạp rồi đi làm.
Còn Bạch Y Y thì ở nhà.
Cô không nhàn hạ, trước tiên là vào núi nhặt nấm, buổi trưa cô muốn nấu canh thịt, vậy thì không thể thiếu được nấm.
Sau khi nhặt xong nấm, cô mới về nhà, trò chuyện câu được câu chăng với Cố Thanh Thảo.
“Chị dâu ơi, chị giúp em trông Yến Tử được không ạ?” Cố Thanh Thảo hơi thấp thỏm.
“Em cần làm việc gì à?”
“Em mong chị giúp em trông Yến Tử, vậy thì em có thể ra ngoài làm việc, có thể thêm mấy điểm công, em không thể ở nhà ăn không ngồi rồi được.”
Bạch Y Y trợn tròn hai mắt.
“Ồ, chỉ có chị ăn không ngồi rồi thôi.”
“Không phải đâu ạ… Chị dâu em không có ý đó đâu… Em chỉ… Em chỉ muốn làm thêm chút việc thôi.
Chị dâu, chị khác với em…”
Bạch Y Y thấy Cố Thanh Thảo luống cuống sắp khóc đến nơi thì không làm khó cô bé nữa.
“Được rồi, chị biết rồi, em muốn đi thì đi đi!”
“Em cảm ơn chị.”
Bạch Y Y lắc đầu.
Thực ra Yến Tử rất ngoan, ăn uống no say thì có thể đặt cô nhóc trên giường cho cô nhóc ngủ, vốn không ảnh hưởng đến chuyện công việc.
Nhưng cô vẫn cảm thấy Yến Tử nên có một bộ quần áo của mình.
Vậy thì có thể làm cho cô nhóc một chiếc xe đẩy, đương nhiên chiếc xe đó không có công năng của xe đẩy nhưng có thể cố định Yến Tử ở yên một chỗ, trẻ con có thể tự đứng tự ngồi chơi, người lớn cũng có thể tự làm việc của mình, không cần phải một mực vây quanh cô nhóc.
Bạch Y Y nghĩ sao thì cũng làm vậy, lấy luôn vải và kéo ra cắt vải, đầu tiên là may đồ lót rồi đến áo bông.
Nếu có người nào ở đây nhìn thấy động tác của cô thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
Động tác cắt vải của cô thoăn thoắt thành thạo, tốc độ may quần áo cũng vừa nhanh vừa đẹp, hoàn toàn không giống may quần áo mà là làm một chuyện cực kỳ quen tay, chỉ một loáng đã làm xong.
Sau khi may xong đồ lót, cô ngay lập tức mặc một bộ đồ nhỏ cho Yến Tử, sau đó cho Yến Tử uống sữa mạch nha.
Làm xong chuyện này, cô mới chuẩn bị nấu cơm.
Cô định nấu cơm khô.
Ngày nào cũng ăn cháo, người nhà họ Cố có thể chịu được còn cô thì không.
Còn về vấn đề hết lương thực, ăn hết thì mua, cô có thể kiếm tiền.
Song cô cũng không dám nấu quá trớn, chỉ có thể nấu cơm bí ngô, vậy thì lượng gạo cần dùng cũng ít hơn.
Trong lúc nấu cơm, cô đã bắc một chiếc nồi khác lên nấu canh.
Trước tiên là nấu canh từ chỗ xương cô đã mua về rồi cho giá và nấm vào, cuối cùng cho sợi thịt nạc, cứ vậy một nồi canh thơm ngon đã được nấu xong.
Bạch Y Y nấu cơm xong thì vui vẻ đợi mọi người về.
Người về đầu tiên là Cố Thanh Thảo và Cố Thanh Thụ, hai đứa trông đều không vui, ngửi thấy mùi thơm thì cũng không hỏi ngay Bạch Y Y xem cô ở nhà đã nấu món ngon gì.
Bạch Y Y hỏi Cố Thanh Thụ trước, cu cậu không trả lời.
Bạch Y Y chỉ đành đi hỏi Cố Thanh Thảo, bảo Cố Thanh Thảo đi nhìn Yến Tử xem cô nhóc có thay đổi gì.
Cố Thanh Thảo quả nhiên mau chóng phát hiện Yến Tử đã có thêm một bộ quần áo, nét mặt cô bé vô cùng ngạc nhiên, nhưng liên tưởng đến điều gì đó, Cố Thanh Thảo lại xị mặt.
Bạch Y Y đi qua, đứng trước mặt Cố Thanh Thảo.
“Nói đi, rốt cuộc là làm sao?”
Cố Thanh Thảo lắc đầu.
“Chị biết ngay mà, mấy đứa không coi chị là người một nhà.”
“Không phải đâu, chị dâu…” Cố Thanh Thảo luống cuống, mắt cô bé hoe đỏ.
“Mấy người trong thôn bàn tán sau lưng, nói là cả nhà em hút máu chị, cả nhà đều ăn bám chị… Nói anh trai em vô dụng, gài bẫy chị chính là để chị giúp bọn em được sống thoải mái, họ còn không ngừng mắng anh trai em sau lưng…”
“Anh trai em không phải loại người đó, anh ấy không phải người như thế.” Cố Thanh Thảo lau nước mắt.
“Chị dâu, sau này chị đừng mua thịt nữa, bọn em không thích ăn đâu, bọn em chỉ thích ăn cháo chị Hoa nấu thôi.”
Bạch Y Y bỗng mềm lòng.
“Hôm nay chị nấu canh thịt rồi, em có ăn không?”
Cố Thanh Thảo vội lắc đầu.
“Không ạ, em không thích ăn thịt một tẹo nào cả.”
Bạch Y Y ngồi xổm xuống, đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Cố Thanh Thảo.
“Em biết tại sao mấy người đó lại nói xấu bọn em sau lưng không?”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì họ cũng muốn ăn, nhà họ cũng muốn cưới một cô dâu vừa xinh đẹp vừa giàu có như chị, nhưng họ không có bản lĩnh cưới được, cũng không thể ăn thịt.
Cho nên họ ghen tị với bọn em, cố ý nói những lời đó khiến bọn em không vui.
Nếu bọn em thật sự không ăn thịt như lời họ nói thì họ đã đạt được mục đích rồi.
Em thật sự muốn làm chuyện khiến họ vui còn mình thì hậm hực hả?”
“Dạ?”
“Em hãy nhớ, lần sau nếu có người nói vậy thì em cứ vặc lại họ luôn, nếu đã hâm mộ như thế thì cũng tìm một cô gái vừa giàu vừa ngốc về nhà họ đi!”
Cố Thanh Thảo ngây ngốc gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu.
Bạch Y Y tiếp tục cười.
“Ai bảo là bọn em ăn chùa uống chùa nào? Chị mua thịt cho bọn em là vì chị có việc cần bọn em làm, những món ăn này coi như tiền lương chị trả cho bọn em.
Bọn em dùng sức lao động của mình để đổi lấy đồ ăn ngon chứ đâu phải ăn chùa, chị cũng đâu có ngu ngốc mà nuôi bọn em mãi.”
“Chị dâu muốn bọn em làm gì ạ?” Người nói không phải Cố Thanh Thảo mà là Cố Thanh Thụ đứng ngoài cửa.
Bạch Y Y nhìn sang thì nhận ra không chỉ Cố Thanh Thụ đứng ở đó mà Cố Thanh Dật cũng có mặt, cô cười toe toét với anh.
Còn Cố Thanh Dật nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp.
“Ăn cơm thôi.” Bạch Y Y cười nói.
Chỉ là một bữa cơm, người nhà họ Cố ăn dè dặt, Bạch Y Y không nhìn nổi, đích thân xới cơm múc canh cho họ.
“Mọi người ăn nhiều vào, ăn no thì mới có sức làm việc cho em.”
Cố Thanh Thảo nghe thì thấy hình như khá chí lý, động tác ăn cơm cũng nhanh hơn.
Sau khi gặm xương xong, Bạch Y Y không cho họ vứt xương đi mà bảo họ cầm đũa chọc thủng xương, có thể hút thứ ở bên trong, hương vị của thứ đó rất ngon.
Bản thân Bạch Y Y thích ăn như thế.
Đây là lần đầu tiên mấy người Cố Hoa biết có thứ gì đó ở trong xương, được rồi, ngày trước nhà họ chỉ ăn thịt thôi.
“Chị dâu, sao cái gì chị cũng biết vậy ạ?” Cố Thanh Thảo cực kỳ khâm phục chị dâu mình, người khác còn nói chị dâu là kẻ ngốc, lấy tiền và tem phiếu của bản thân ra nuôi cả nhà, cô bé cảm thấy chị dâu rõ thông minh, chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng hiểu, bộ quần áo nhỏ xinh của Yến Tử cũng có thể may đẹp như thế, tốc độ lại nhanh, những đường may cũng đều tăm tắp.
Bạch Y Y rất muốn nói là bởi vì cô thông minh.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô đổi cách nói khác.
“Bởi vì chị vẫn luôn đọc sách và xem sách đấy.
Đọc sách không chỉ để biết những tri thức trong sách vở mà còn có thể mở rộng vốn hiểu biết, khi học thứ gì đó thì tốc độ tự nhiên sẽ nhanh hơn.
Khi người khác nói về một vài thứ, bản thân mình cũng nhanh hiểu hơn, nguyên lý là hiểu được rõ thì mình cũng có thể thử làm.
Một lần không được thì làm hai lần, cứ hết lần này đến lần khác thì chắc chắn có thể làm được.”
Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo cũng trở nên yên lặng, đọc sách ư!
Bạch Y Y nhìn chúng.
“Hai đứa cũng nên đi học rồi nhỉ?”
Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo vội lắc đầu.
“Không cần ạ, bọn em đều không thích đi học.”
Khóe miệng Bạch Y Y mấp máy, cuối cùng cô không nói gì.
Còn sắc mặt Cố Thanh Dật và Cố Hoa cũng không tốt hơn là bao.
oOo
Chẳng mấy chốc, chuyện Bạch Y Y muốn làm đã được bắt đầu.
Bạch Y Y bảo hai đứa trẻ làm việc cho cô, không để chúng tiếp tục đi làm nữa, chuyện ra ruộng làm việc kiếm điểm công giao cả cho Cố Thanh Dật và Cố Hoa.
Bạch Y Y bảo Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo đi hái măng và nhặt nấm, còn bản thân cô thì đến chỗ ông chủ Vương mua gia vị và công cụ về.
Cô định làm nấm muối cay và măng muối cay, nói là rau nhưng công năng giống dưa muối hơn và ăn đưa cơm hơn dưa muối.
Còn về chuyện có thể bán được không thì phải nhìn xem mấy người giàu có muốn nếm thử hay không.
Bạch Y Y rất có lòng tin với bản thân, chỉ cần nấm và măng muối cay của cô có người mua thì cô có thể bắt đầu con đường buôn bán, cô không tin những người đó có thể từ chối những món ngon như thế.
Vả lại, cô nêm nếm vừa đủ, cũng tận dụng dầu còn thừa để làm rau trộn, một công đôi việc.
Ngoài nấm muối cay và măng muối cay, cô còn muốn làm món bánh ga-tô mà rất nhiều cô gái xuyên không đều làm.
Hết cách thôi, thứ này vẫn là thứ mới mẻ ở đây, cô không trông thấy thứ này ở chỗ ông chủ Vương, nếu bánh bột nhào không được coi là mới lạ thì chỉ có thể làm bánh ga-tô thôi.
Mới bắt đầu làm, Bạch Y Y làm không nhiều, nấm muối cay và măng muối cay mỗi loại làm hai lọ, bánh ngọt chỉ làm mười mấy miếng mà thôi.
Chỉ vậy cũng khiến Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo mệt bở hơi tai.
Nhưng hai đứa trẻ đều vô cùng vui vẻ, câu nói bảo rằng chúng đổi sức lao động lấy lương thực của Bạch Y Y khiến chúng rất hưởng thụ, sau khi làm việc thì lúc ăn cơm chúng chẳng có một chút gánh nặng tâm lý nào.
Vào lần đầu tiên mang hàng đến cho ông chủ Vương, Cố Thanh Dật đi một mình.
Trước khi đi anh và Bạch Y Y đã bàn bạc kĩ càng, lần đầu tiên đưa hàng sẽ không thu tiền của ông chủ Vương, thứ mới như vậy, có thể bán được hay không vẫn chưa ai biết được, dù sao cũng không thể để ông chủ Vương phải mạo hiểm.
Cho nên mới có chế độ 8:2, ông chủ Vương phụ trách bán, họ phụ trách cung cấp hàng, bán được bao nhiêu đều chia như vậy, nhưng nếu không bán được thì họ tự lấy đồ về.
Bạch Y Y cũng đồng ý.
Cô biết rõ con đường này khó khăn nhường nào, ông chủ Vương có thể phát triển được như bây giờ chắc chắn đã phải đánh đổi rất nhiều, hơn nữa có trạm trung chuyển ổn định như ông chủ Vương thì có thể lược bớt rất nhiều rắc rối.
Tuy Bạch Y Y vô cùng có lòng tin với những thứ mình làm nhưng sau khi Cố Thanh Dật đi đưa hàng, cô lại thấp tha thấp thỏm, không biết những thứ cô làm có thể bán được hay không.
Cố Thanh Dật nhìn ra sự lo lắng của cô thì không nói gì, chỉ là vào buổi sáng ngày thứ ba, anh xuất phát lên huyện từ sớm tinh mơ.
Anh muốn một mình lén lút đi xem những thứ đó bán thế nào, bán chạy thì nói cho cô biết, bán không được thì giấu cô.
Bản thân anh cũng không biết tại sao mình có suy nghĩ đó, có lẽ trong lòng anh biết rõ, song lại không muốn nghĩ nhiều.
Kết quả là khi vừa đến tiệm may của ông chủ Vương, Cố Thanh Dật đã thấy ông chủ Vương hớn hở ra đón.
Thấy anh lại đến tay không, trông ông khá thất vọng.
“Chú tưởng cháu mang đồ đến chứ!”
Cố Thanh Dật thấy vậy thì cũng vững dạ.
“Cháu muốn tới xem tình hình bán thế nào.
Chú cũng biết mà, đây là lần đầu tiên cô ấy làm những thứ này, chúng cháu ở nhà mà không có tin tức gì thì sẽ rất thấp thỏm…”
Nhắc đến chuyện này, ông chủ Vương lại vui vẻ.
“Bánh ngọt của hai đứa bán được lắm, bán lục tục hết rồi.
Măng muối cay và nấm muối cay thì ban đầu nhiều người hỏi, nhưng nghe là măng và nấm thì không ai thích nữa.
Họ bảo là cũng chẳng khác mấy với dưa muối mà còn nói là món ăn, thứ như thế mà cũng có thể bỏ ra bán, còn dám bán đắt đỏ như thế, chú có chào hàng cũng không bán đi được.
Thế mà tối hôm đó có một gia đình đến đây, người ta không thiếu tiền, nói chỗ chú trước giờ chưa từng có thứ nào tệ, có thể mua về nếm thử.
Rồi hôm đó họ chiêu đãi họ hàng, bỏ đồ ăn ra, trên bàn cơm nhiều trẻ con như thế mà đứa nào đứa nấy tranh nhau ăn.
Thế là ngày hôm sau, họ đến mua toàn bộ chỗ còn lại, còn nói muốn đến mua tiếp, họ hàng nhà họ vẫn đang nghe ngóng xem ở đâu bán đây này!”
Cố Thanh Dật nghe vậy thì cũng rất vui.
Ông chủ Vương vội kéo anh vào, chia số tiền bán được theo như đã bàn bạc từ trước cho anh, còn bảo anh về nói với vợ anh là cứ yên tâm làm, chắc chắn có thể bán được.
Cố Thanh Dật cầm tiền rồi lại một lần nữa đạp xe về nhà.
Anh nghĩ đến dáng vẻ vui tươi hớn hở của cô sau khi nghe được tin tức này thì không nhịn được mà cũng thấy vui vẻ.
Nhưng với tính cách của cô, có lẽ cô sẽ nói – Bán chạy là đúng rồi còn gì? Thứ em làm ra chắc chắn là đồ tốt.
Như thể người trước đó còn lo lắng không bán được không phải là cô vậy.
Cố Thanh Dật về đến nhà, Bạch Y Y lập tức hậm hực nhìn anh.
“Anh chạy đi đâu đấy, chị gọi anh ăn cơm mà chẳng thấy người đâu cả.”
Cố Thanh Dật không nói nhiều mà đưa luôn tiền cho cô.
Bạch Y Y đếm rồi nhìn anh vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Anh đến tiệm may à?”
“Ừ.”
“Bán hết rồi à?”
“Bán hết rồi.
Ông chủ Vương còn bảo em mau làm đi, khách đang hỏi mua kia kìa!”
“Á, tốt quá rồi.” Bạch Y Y hưng phấn bổ nhào về phía Cố Thanh Dật.
“Anh nói xem sao em lại giỏi thế chứ, sao em cừ như thế chứ nhỉ?”
Cơ thể Cố Thanh Dật hơi cứng đờ, nhưng anh không đẩy cô ra mà đưa tay gí trán cô.
“Phải ha, sao em lại giỏi và cừ thế nhỉ?”
“Á, chúng mình sắp giàu rồi, ngày nào cũng sẽ ăn cơm, ngày nào cũng sẽ ăn thịt.”
“Con mèo tham ăn.”
“Hừ.”
…
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Bạch Y Y dẫn theo Cố Thanh Thảo và Cố Thanh Thụ cùng hăng hái chiến đấu, không ngừng làm nấm muối cay, măng muối cay và bánh ngọt.
Nấm và măng đều không cần tiền vốn, chỉ tốn gia vị và dầu; còn bánh ngọt thì tốn trứng gà và bột mỳ ít gluten, vậy thì cũng không sợ, bột mỳ ít gluten do Bạch Y Y mua bột mỳ về tự hấp ra.
Cứ tích lũy nhiều ngày tháng, Bạch Y Y thu hoạch tràn trề.
Thế là Bạch Y Y vô cùng sảng khoái cho Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo mỗi đứa hai mươi đồng.
“Đây là tiền lương hai đứa giúp chị mấy tháng nay.”
Cố Thanh Thụ và Cố Thanh Thảo cầm tiền mà tay run rẩy, nhưng chúng vẫn khăng khăng trả lại, chúng làm việc là chuyện nên làm, đâu cần tiền chứ?
Ngược lại, Cố Thanh Dật nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Anh nhìn ra suy nghĩ của cô.
Lấy danh nghĩa đưa tiền lương cho Cố Thanh Thảo và Cố Thanh Thụ, vậy thì chúng có thể đi nộp học phí chứ không phải là bà chị dâu là cô tốn tiền cho chúng đi học.
Không biết vì cớ gì, Cố Thanh Dật nghe chua xót trong lòng.
Anh vẫn luôn là người chèo chống gia đình này, đột nhiên có một ngày, có một người chẳng nói chẳng rằng cứ thế đứng trước mặt anh, chèo chống gia đình này thay anh.
oOo
Buổi tối, Bạch Y Y lén lút về phòng, cô cầm một đĩa nhỏ đựng nấm muối cay và măng muối cay, nấu một nồi canh thịt và hai món ăn kèm khác, bên cạnh đặt một chai rượu và một chiếc đèn dầu, khá có cảm giác thưởng thức bữa tối dưới ánh nến.
Cố Thanh Dật đẩy cửa phòng ra thì trông thấy cảnh tượng như vậy.
Người đẹp ngồi thướt tha duyên dáng dưới ánh đèn, hai tay chống cằm, khuôn mặt cô mờ ảo và xinh đẹp dưới ánh đèn vàng lờ mờ, ánh lửa nhảy múa như đang nhảy vào trong mắt cô, khiến đôi mắt như làn nước thu của cô càng long lanh.
Anh đẩy cửa ra, cô nghe tiếng thì nhìn sang.
Đôi mắt cô tựa như một thế giới, còn anh là người duy nhất trong đôi mắt cô.
“Đứng đực ra đấy làm gì, còn không mau tới đây?” Cô tươi cười nhìn anh, gọi anh mau qua.
Bấy giờ anh mới đóng cửa lại, bước từng bước về phía cô.
Tâm trạng bất an và cảm thấy nguy hiểm khiến anh chẳng thể nói rõ, nhưng sự thu hút và hấp dẫn khó giải thích đó khiến anh không thể dừng bước chân mình lại.
Anh đi đến trước mặt cô rồi ngồi xuống.
“Em đang làm gì đây?”
“Cố Thanh Dật, vừa nãy tất cả chúng ta cùng chúc mừng, còn bây giờ chỉ có hai đứa mình cùng chúc mừng thôi.” Bạch Y Y nháy mắt.
“Dù sao cũng không thể uống rượu trước mặt trẻ con được, thế thì không tốt.
Nhưng chúng mình có thể lặng lẽ uống rượu trong phòng, muốn uống bao nhiêu thì uống, khỏi cần lo bẽ mặt.”
Cô cười tít mắt, dụ dỗ người ta cùng lén lút làm chuyện xấu với cô.
Cố Thanh Dật gật đầu, giọng điệu hơi ngạc nhiên.
“Em kiếm tiền, tại sao anh phải chúc mừng?”
“Hừ, em kiếm tiền thì anh không thể vui cho em à?”
Cố Thanh Dật ngẫm nghĩ.
“Thôi được.”
“Nếu em đã vui, anh cũng vui thì anh nói xem có cần chúc mừng không?”
Cố Thanh Dật không lên tiếng, song lại chủ động rót cho cô và mình một bát rượu.
Rượu này có nồng độ không cao, chỉ là rượu gạo mà thôi, mua ở chỗ ông chủ Vương.
Bây giờ họ đã không đi đưa hàng nữa vì đi vào ban ngày dễ bị người ta phát hiện, cho nên buổi tối ông chủ Vương cử người tới lấy hàng, vậy thì cũng tiện cho họ có nhiều thời gian làm bánh, măng muối cay và nấm muối cay hơn.
Bạch Y Y bưng rượu cụng vào bát của Cố Thanh Dật.
“Ly này em muốn uống với anh từ lâu rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em cảm thấy gặp được anh đúng là chuyện tốt, nếu không gặp được anh thì em chắc chắn sẽ không trải qua cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái thế này, đã thế còn có thể kiếm được tiền nữa chứ! Em vẫn luôn cảm thấy mình vô dụng, nhưng bây giờ em cũng đã chứng minh thực ra mình cũng hữu dụng rồi, nếu không có gia đình anh, em không thể làm được những việc này.” Bạch Y Y uống xong bát rượu thì rót tiếp.
“Bắt buộc phải uống, bởi vì chúng ta gặp được nhau là vì anh uống say mà!”
Trong lòng Cố Thanh Dật đột nhiên trào dâng thứ cảm xúc mãnh liệt khiến anh cũng uống một hơi cạn sạch bát rượu.
Họ vừa uống vừa trò chuyện, vừa ăn cơm.
Bạch Y Y bắt anh phải khen cô, phải khen cô xinh đẹp, phải khen cô khéo tay nhanh nhẹn, phải khen cô thông minh, phải khen cô cực kỳ tài giỏi.
Bạch Y Y được khen thì vui vẻ, lại cạn ly với anh.
“Nào, Cố Thanh Dật, uống, uống rượu…”
“Được, uống rượu.”
Lúc này mặt mày cô ngời sáng, đôi mắt chớp chớp như có thể rỉ ra nước, đôi môi đỏ mọng khiến người ta muốn mút lấy thật mạnh, dường như nếu làm vậy thì có thể hút ra sương ngọc rượu ngon.
Cố Thanh Dật cảm thấy mình đã ngà ngà say, mà dường như lại không phải.
“Bạch Y Y?”
“Gọi em là Y Y, anh không gọi em như thế nghe chẳng thân thiết tẹo nào.”
“Ừ, Y Y? Tại sao hôm nay em muốn chúc mừng?”
“Hả? Vì sao gì, hả… anh nói gì…”
Cố Thanh Dật lại như không chịu đựng được, túm cô một phen, bức cô nhìn mình.
“Tại sao phải chúc mừng vào hôm nay? Em nói đi, tại sao?”
“Anh sao thế… anh làm em đau…”
Anh vẫn nhìn cô, chỉ là hơi run rẩy.
“Có phải em muốn đi không?”
Có phải vì muốn ra đi nên mới chuẩn bị bữa tối này?
“Ai muốn đi hả?” Cô tiếp tục mơ màng nhìn anh.
“Ai muốn đi hả, sao anh không nói gì? Anh muốn đuổi em đi à? Dựa vào đâu mà anh đuổi em đi? Em kiếm tiền rồi mà… Không được đuổi em đi, muốn đi thì anh đi mà đi.”
Thấy anh im lặng, cô sờ mặt anh.
“Anh cũng không đi có được không? Em cho anh tiền, em trả tiền thuê nhà… đừng đuổi em đi.”
Anh vẫn im lặng.
Cô luống cuống phát điên.
“Có phải anh chê em không siêng năng, cảm thấy em không hiền thục không hả! Hu hu hu… em cũng có thể hiền thục mà, thật đấy…”
Có điều, cô chỉ có thể hiền thục một chút xíu thôi, ngón trỏ và ngón cái của cô tách ra một kẽ hở bé tí xíu.
Cô càng nói càng tức bèn bổ nhào lên người anh.
“Em là vợ anh, em muốn làm vợ anh…”
Môi cô chạm lên môi anh.
Anh cảm thấy trong đầu mình đột nhiên có thứ gì đó nổ tung, lý trí rõ ràng nói với anh rằng cô đã say, không nên coi những lời cô nói là thật, nhưng anh vẫn mút mạnh đôi môi cô.
Nơi sâu thẳm trong tâm hồn thấy thỏa mãn khi được thỏa ước nguyện, thì ra là cảm giác này.
Nhưng sau khi được thỏa mãn thì không có sự rút lui trong hài lòng, mà là muốn hút trọn vào bụng, muốn nhai gặm từng li từng tí và biến nó thành của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...