Mạnh Y Y sờ mặt mình, cười thầm, nhưng vẫn nhìn Tô Thanh Dật bằng đôi mắt hoang mang, như thể không hiểu tại sao anh lại bảo cô như thế.
Tô Thanh Dật nhìn cô một lúc.
“Cô cứ thế đi luôn cũng được.”
Ánh mắt anh lồ lộ, Mạnh Y Y cũng không thể giả ngốc, chỉ đành chạy vào bếp.
Lần này cô nhớ phải bật đèn phòng bếp.
Trong bếp đương nhiên không có gương, nhưng có một vại nước.
Vại nước này được tạo bởi một phiến đá lớn khoét rỗng ở giữa, khiến lần đầu tiên cô trông thấy thì phải cảm khái mãi, dấu vết để lại khi đẽo khắc bên trong vại nước giống hệt dấu vết của những tảng đá trên sân đá, không biết đã phải tốn bao nhiêu tâm huyết mới chế tạo ra được.
Cách vại nước không xa là một thứ giống cái chậu làm bằng đá khoét rỗng, bên trong tảng đá này có một cái lỗ nối liền với một ống tre rỗng, ống tre nhô ra ngoài tường, nếu trong phòng bếp có nước không cần dùng thì có thể đổ vào trong chậu đá này, nước sẽ chảy ra ngoài nhà qua ống tre đó.
Cách sống khá có mùi nguyên sơ này cũng khiến Mạnh Y Y thấy khâm phục.
Để cuộc sống được tiện lợi hơn, mỗi thứ trong cuộc sống đều được tận dụng triệt để.
Mạnh Y Y đứng bên vại nước, nhìn vào trong, có thể coi mặt nước trong veo bên trong vại là gương soi.
“Tô Thanh Dật.”
Giọng nói tức giận của Mạnh Y Y vang lên.
Tô Thanh Dật lắc đầu, ngón tay gõ gõ vào sách.
Lúc này Mạnh Y Y bực bội chạy ra, vào khoảnh khắc chạm mắt với anh thì cô mới ngộ ra mặt mình vẫn còn vết nhọ, cô lập tức che mặt chạy vào bếp, múc nước từ trong vại ra tỉ mẩn rửa mặt mình một lượt.
Tô Thanh Dật bất giác nhoẻn cười.
Khi Mạnh Y Y lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Tô Thanh Dật, Tô Thanh Dật còn lên tiếng trước cô: “Là cô tự làm bẩn mặt mà.”
Những lời Mạnh Y Y muốn nói đều nghẹn ứ trong cổ họng.
“Tôi không có nghĩa vụ phải nhắc nhở cô.”
Nhưng anh đã nhắc nhở, ngược lại còn là do anh rất tốt bụng, nếu không cô cứ thế ra ngoài thì có lẽ có thể tặng cho người dân thôn Song Khê một câu chuyện cười ấy chứ.
Mạnh Y Y: …
Mạnh Y Y hít sâu một hơi.
“Tô Thanh Dật, sao anh có thể như thế?”
“Tôi làm sao?”
“Vì đun thuốc cho anh nên em mới thế này, vậy mà anh không biết đường nhắc nhở em cho sớm mà lại một mực coi em như trò đùa.”
“Tôi đâu có đòi cô phải đun thuốc.”
Mạnh Y Y cắn môi.
“Nếu không bôi thuốc, ngộ nhỡ vết thương trên mặt anh để lại sẹo thì sao? Trên người thì không sao, chứ trên mặt bắt buộc không được để lại sẹo.”
Tô Thanh Dật nghi ngờ mình đã nghe nhầm, chăm chú nhìn cô, khóe miệng không khỏi giần giật, đây rõ ràng là bày tỏ sự coi trọng khuôn mặt anh, thực sự khiến anh không biết phải nói gì.
“Nếu mặt tôi mà có sẹo, Mạnh đại tiểu thư không ưng nổi nữa phải không?”
Mạnh Y Y chớp mắt, không lên tiếng, nhưng quả thực có ý đó.
Khóe miệng Tô Thanh Dật còn giật hăng hơn, con người này còn không biết đường nói dối nữa.
Mạnh Y Y cũng rất sượng sùng.
“Chắc anh sẽ không tự hủy hoại dung nhan chỉ để em không ưng anh nữa đâu chứ? Đừng làm thế nhé.
Anh nghĩ mà xem khuôn mặt quan trọng đến mức nào với một người, không có khuôn mặt thì không có tự tin, không có ánh sáng mặt trời…”
Tô Thanh Dật làm động tác ngừng lại.
“Tôi thấy hôn sự của chúng ta có thể suy xét lại, lần này vết thương của tôi có thể khỏi thì cũng chẳng thể đảm bảo được rằng trong tương lai khuôn mặt tôi sẽ không bị thương.”
Mạnh Y Y khá băn khoăn.
“Em đột nhiên nhận ra trông anh thế này cũng được đấy.
Tô Thanh Dật, anh đừng tự ti, cho dù sau này anh không có mặt nữa thì em cũng không chê anh đâu.”
Tự ti cái con khỉ!
Mạnh Y Y khom người, để tầm mắt mình ngang với Tô Thanh Dật.
“Anh nhìn em mà xem, nhìn anh trong mắt em xem có trông thấy em chân thành lắm không?”
Tô Thanh Dật trông thấy trong đôi mắt long lanh của cô phản chiếu hình bóng mình.
Đây là chuyện rất bình thường, nhưng vào khoảnh khắc này lại khiến anh có thứ cảm xúc hơi quen thuộc và cũng khó mô tả thành lời, tại sao trong con ngươi nhỏ bé như thế có thể chứa được bóng dáng của nhau, gần như thế, như thể đó là một thế giới nhỏ nhốt đôi bên vào trong.
Tô Thanh Dật không muốn tiếp xúc với cô như thế.
Mạnh Y Y lại không chịu từ bỏ.
“Nhìn vào vại nước không thấy rõ được mặt em đã sạch hay chưa, anh đừng có cử động, để em nhìn thật kĩ vào mắt anh xem mặt em đã sạch hay chưa đã nào.”
Tô Thanh Dật quay đầu đi.
“Cô hỏi tôi không phải tốt hơn sao?”
Mạnh Y Y vỗ đầu mình.
“Đúng ha, sao em quên mất nhỉ, đúng là anh vẫn thông minh hơn.”
Tô Thanh Dật: …
Mạnh Y Y cười tươi rói với anh.
“Thế mặt em đã sạch chưa?”
Tô Thanh Dật: …
Mạnh Y Y kéo cánh tay anh.
“Anh nói chuyện đi chứ, anh bảo em hỏi mà, sao anh im như thóc thế?”
Nét mặt Tô Thanh Dật hơi sững ra, cảnh tượng trước mắt dường như hơi quen thuộc, giống như một hình ảnh trong sương có đường nét lờ mờ, nhìn thế nào cũng không trông rõ.
Một nam một nữ đó dường như là nhân vật thời cổ, bước đi trong rừng, có lẽ vì đi quá mệt nên dừng lại nghỉ ngơi, chỗ nghỉ vừa khéo có một giếng nước khá nông.
Sau khi uống mấy ngụm nước, cô gái soi hình ảnh của mình bằng nước trong giếng, người đàn ông bên cạnh thấy vậy thì không nhịn được mà cười lắc đầu.
“Không được không được, ta vẫn chưa nhìn rõ.” Cô gái có vẻ hơi bất mãn, xoay người sang nhìn người đồng hành ở bên cạnh, bỗng lóe lên một ý nghĩ.
“Cố sư huynh, huynh qua đây.”
“Sao vậy?”
“Yên nào, huynh đừng cử động… Đừng chớp mắt, để ta nhìn đã.”
“Muội coi mắt ta thành gương đấy à?”
Tiếng cười lanh lảnh của cô gái truyền tới.
“Chỉ một lúc thôi, một lúc nữa thôi…”
Từ cảnh tượng đơn giản ấy dường như có thể mường tượng ra được nó là một cảnh tượng đẹp đẽ.
Cô gái cười rạng rỡ khiến núi rừng cũng trở nên sinh động, hữu tình.
Chàng trai tuy tỏ ra không tán đồng song lại bất lực mỉm cười chấp nhận.
Cảnh tượng ấy mau chóng lướt qua, tiếp theo đó họ trở mặt thành thù, sư môn bị đột kích, hai người họ trở thành mối quan hệ đối đầu.
Tô Thanh Dật nhíu mày chặt hơn, tim đập thình thịch.
Rõ ràng là cảnh tượng lờ mờ nhưng anh lại như có thể cảm nhận được thứ cảm xúc nào đó.
Mạnh Y Y vươn tay huơ huơ trước mặt Tô Thanh Dật.
“Anh sao thế?”
Tô Thanh Dật lắc đầu.
“Không sao, cô vẫn chưa về à?”
Mạnh Y Y bĩu miệng, có vẻ rất bất mãn khi anh bảo cô về, nhưng cuối cùng cô không nói gì, cứ thế ra về, trước khi đi còn nhắc nhở anh phải uống thuốc, song Tô Thanh Dật không có phản ứng gì.
oOo
Dù đã có người khác làm việc giúp Tô Thanh Dật để anh có thể ở nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi nhân tiện tranh thủ xem sách vở và ôn tập, song không như người ta nghĩ, anh không tận dụng cơ hội này.
Anh chỉ nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau lại tự đi làm việc.
Bây giờ thời gian của mọi người khá eo hẹp, tin tức khôi phục kỳ thi đại học càng ngày càng rầm rộ, rất nhiều người lan truyền về nó nên mọi người càng coi trọng việc xem sách ôn bài.
Bảo anh thật sự trơ mặt nhân cơ hội này xem sách để Giang Học Nghĩa kiếm điểm công giúp anh thì anh không làm được.
Vì chuyện này, nhiều trí thức nói sau lưng rằng anh đần, cơ hội tốt như thế mà không biết đường tận dụng, cho dù bị người ta xì xầm sau lưng mấy câu thì cũng chẳng bằng lấy được lợi ích thiết thực.
Hôm nay Tô Thanh Dật được phân cho một mảnh ruộng rất rộng, vừa khéo là mảnh ruộng bằng phẳng nhất ở chân núi.
Một người đương nhiên không thể làm xong việc, phải có tận mấy người làm cùng nhau.
Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Dật làm việc chung với Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ.
Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ là con trai của Mạnh Hữu Lương nhưng chưa từng có được đãi ngộ đặc biệt, họ chưa từng lười biếng, lại khỏe khoắn nên là người làm được việc trong thôn Song Khê.
Tô Thanh Dật không mấy bận tâm, dù sao gặt lúa ở đâu cũng như nhau cả.
Mạnh Tiểu Vĩ sán đến gần Tô Thanh Dật.
“Sao hôm nay cậu lại chạy ra ngoài? Nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày chứ.”
“Không có trở ngại gì lớn cả.”
Mạnh Tiểu Vĩ lắc đầu.
“Cậu quá tử tế…”
Nghĩ đến điều gì, Mạnh Tiểu Vĩ lắc đầu.
Vì chuyện này, hai anh em họ còn bị Mạnh Hữu Lương mắng một trận.
Mạnh Hữu Lương rất ủng hộ cách làm của Tô Thanh Dật.
Mỗi ngày Giang Học Nghĩa làm xong việc của mình thì còn phải làm thêm một phần việc nữa, cực khổ như thế thì ai mà chịu nổi? Làm người không thể chỉ màng đến lợi ích mà vứt bỏ lương tâm.
Mạnh Đại Vĩ liếc Mạnh Tiểu Vĩ, chính vì Tô Thanh Dật có nhân phẩm như thế nên mới khiến bố họ yên tâm giao em gái cho cậu ta có được không, nếu là người cực kỳ am hiểu dùng thủ đoạn thì sao mà yên tâm cho được?
Nhìn những trí thức đã kết hôn mà xem, tin tức khôi phục kỳ thi đại học này như tấm kính chiếu yêu, chiếu ra bộ mặt thật của mỗi một người đó thôi.
Có người bàn bạc kĩ càng chuyện thi đại học với người thân; có người nghĩ người thân làm liên lụy đến mình, muốn đoạn tuyệt quan hệ với người thân, chẳng chừa lại con đường nào, ngộ nhỡ không khôi phục kỳ thi đại học thì sao? Thật sự không biết là họ làm chuyện ngu ngốc hay gì nữa.
Lúc nghỉ ngơi, Mạnh Đại Vĩ cũng gọi Tô Thanh Dật một tiếng: “Nào, uống miếng nước đi, nước Y Y nấu đấy, có cho thêm lá bạc hà, uống vào cơ thể man mát, sảng khoái lắm.”
Tô Thanh Dật không từ chối.
Mạnh Đại Vĩ không khỏi nở nụ cười, sau đó ngồi trên bờ ruộng, huých vai Tô Thanh Dật.
“Không để hội trí thức Giang làm việc giúp cậu cũng không sao, nhưng chuyện cậu bị đánh không thể cứ cho qua vậy được.”
Tô Thanh Dật nhướng mày.
“Em có chống trả rồi.”
“Họ chủ động đánh người, họ là bên làm sai, lại còn không biết ngượng mà kéo cả đám vào đánh một mình cậu.
Thật sự tưởng là cậu dễ dây vào, không có ai giúp cậu chắc? Đợi gặt lúa xong, tìm thời gian, anh với Tiểu Vĩ đi tìm lại thể diện với cậu.”
Tô Thanh Dật nghe mà bật cười.
“Thật sự không cần đâu anh, nhìn nghiêm trọng vậy thôi chứ không có vấn đề gì cả.
Với lại, hôm qua chắc họ phải làm việc cả ngày chẳng thể nghỉ ngơi được, hôm nay còn phải làm việc tiếp đã là dạy dỗ họ một bài học rồi.”
“Cậu đừng khách sáo, sau này anh em mình là người một nhà, chuyện của cậu cũng là chuyện của bọn anh.”
Mạnh Tiểu Vĩ gật đầu.
“Chuẩn đấy.”
Lòng Tô Thanh Dật gợn sóng, anh bưng bát không nói gì, thứ cảm giác này hơi kỳ lạ, có người làm hậu thuẫn cho anh, coi anh thành người một nhà.
Anh uống một hơi hết sạch bát nước.
“Thật sự không cần đâu anh.
Tiếp tục gặt lúa thôi!”
Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ thấy Tô Thanh Dật thật sự không có ý định đó thì cũng dừng lại, tiếp tục xuống ruộng gặt lúa.
Việc mà Mạnh Y Y phải làm cực kỳ nhẹ nhàng, không phải là bưng nước cho họ thì cũng là đuổi gà ở sân phơi.
Điều khiến cô thấy được an ủi chính là sau khi dùng loại nước trị ngứa mà cô nấu, mọi người nhận thấy lợi ích nên lũ lượt tìm cô xin thảo dược.
Sau khi chia cho đối phương, cô đều bảo người trong thôn tự đi tìm thảo dược, người dân trong thôn bảo đứa trẻ lỡ cỡ trong nhà đi hái thuốc, không hề làm chậm trễ việc đồng áng.
Ở thôn Song Khê mỗi năm một mùa lúa, nhiều nhất là để nguyên gốc lúa, mấy tháng sau trên gốc lúa sẽ mọc ra chồi non rồi lại trổ bông, người dân nơi đây gọi đó là vụ thứ hai.
Vụ thứ hai này có sản lượng ít, tỉ lệ hạt rỗng cao.
Mạnh Y Y ngẫm nghĩ, nếu trồng hai vụ thực sự thì sẽ thế nào?
Khi đọc tiểu thuyết xuyên không, cô thấy rất nhiều nữ chính đến một địa phương rồi phát minh ra vài thứ, từ đó họ được tôn trọng và đi trên con đường thăng tiến vùn vụt.
Nếu cô đề xuất với bố cô chuyện vụ lúa thứ hai thì thế nào?
Mạnh Y Y vỗ mạnh đầu mình.
Được rồi đấy, bớt suy nghĩ linh tinh đi.
Nhìn vào trí tuệ và sự cần cù của người nông dân, những gì có thể tận dụng họ đều tận dụng triệt để, người ta đã sống mấy chục năm, còn không biết nơi này hợp với một vụ hay hai vụ hơn à? Nếu thật sự trồng hai vụ thì không chỉ có thể thu hoạch toàn hạt rỗng vào vụ thứ hai mà còn ảnh hưởng đến sản lượng vụ đầu, được không bằng mất.
Mạnh Y Y chỉ đành tiếp tục đưa nước cho người thân một cách nhàm chán.
Chuyện này khiến Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ khá khó chịu.
“Sao mấy hôm nay lại chủ động mang nước, hồi trước thì chỉ có thể uống ở sân phơi vậy?” Mạnh Tiểu Vĩ vừa nói vừa nhìn Tô Thanh Dật.
Hừ, mấy hôm nay ba người họ đều làm việc chung.
“Mấy hôm trước em không nghĩ đến còn gì!” Mạnh Y Y chẳng hề xấu hổ.
“Anh cả anh hai, hai anh thích về sân phơi uống à! Thế hai anh đừng uống nữa.”
“Cho trí thức Tô uống hết ấy hả?” Mạnh Tiểu Vĩ bực bội.
Mạnh Y Y nhìn Mạnh Tiểu Vĩ rồi cười.
“Nói cứ như anh chưa uống ấy nhỉ.”
“Ầy…” Mạnh Tiểu Vĩ liếc Mạnh Y Y, lại liếc Tô Thanh Dật.
Tô Thanh Dật im lặng, không lên tiếng.
Mạnh Y Y nhìn sang Tô Thanh Dật, cảm thấy dạo này anh cứ là lạ, cho nên sau khi kết thúc công việc của ngày hôm nay, Mạnh Y Y chủ động đi về phía anh.
“Anh sao thế, cứ bất thường làm sao ấy, anh mệt quá à?”
“Trong tâm trí cô có xuất hiện một vài thứ mơ hồ và khó hiểu không?”
“Hả? Anh nói gì vậy?”
“Không có gì.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...