Giang Học Nghĩa quả nhiên vẫn giống như dự liệu của Mạnh Y Y, cho dù cô đã nói đôi bên đừng tiếp xúc và gặp nhau nữa thì anh ta vẫn thường xuyên xuất hiện xung quanh cô, vẫn đặt nấm và quả dại trước mặt cô, sau khi cô yêu cầu anh ta đừng làm thế, anh ta thậm chí còn lén lút nhét vào giỏ của cô rồi bỏ chạy.
Mạnh Y Y vừa cảm thấy khó xử vừa bất lực nên cô tiếp xúc không xa cách không gần gũi với Giang Học Nghĩa, muốn biết nhiều chuyện hơn, quan hệ cũng thân thiết hơn một chút.
Khi Mạnh Y Y chỉ thuận miệng nói rằng rất ít khi được ăn thịt, Giang Học Nghĩa còn chạy vào núi bắt gà rừng.
Trong núi có không ít thứ ăn được như nấm hoặc rau dại, nhưng những thứ này nếu không cách xa thôn làng thì cũng bị những đứa trẻ choai choai trong thôn đi nhặt, càng đừng nói là gà rừng hay thỏ rừng, bây giờ mà không vào sâu trong núi thì không trông thấy được những thứ đó.
Nhưng trong núi sâu có nghĩa là sẽ có nhiều mối nguy hiểm hơn.
Vả lại thôn dân có rất nhiều chuyện phải làm, bởi thế nếu không phải là cực kỳ muốn ăn thịt thì thông thường họ sẽ không vào sâu trong núi.
Nhưng Giang Học Nghĩa lại thật sự chạy vào núi sâu chỉ vì một câu nói bâng quơ của cô.
Mạnh Y Y nhìn người đàn ông nhếch nhác cả người bết bùn đất vì bắt gà rừng song trên gương mặt lại có nụ cười vô cùng rạng rỡ trước mắt, có lẽ anh ta thật sự tiếp cận cô vì mục đích nào đó.
Nhưng vào giây phút này, dường như cô cũng cảm nhận được sự thật lòng của anh ta.
Mạnh Y Y vỗ tay.
“Anh giỏi thật đấy, bắt được cả gà rừng, biết bao người trong thôn đi mà còn chẳng bắt được nữa.”
Giang Học Nghĩa được khen thì hơi ngượng ngùng, đưa luôn con gà rừng cho cô, đưa ra rồi thì mới hồi hồn, đi tìm dây leo buộc hai chân của con gà rừng lại, vậy thì nó sẽ không thể chạy được nữa.
Sau khi Giang Học Nghĩa buộc chặt chân gà xong, anh ta mới xách dây, đưa gà rừng cho cô.
Mạnh Y Y đương nhiên không chịu nhận, lắc đầu.
Giang Học Nghĩa đờ người, có vẻ hiểu ra điều gì, không thu tay về.
“Cô đừng nghĩ nhiều, chúng ta là bạn, tôi tặng cô một con gà rừng có là gì đâu.”
Mạnh Y Y vẫn lắc đầu.
“Mẹ tôi nói không có người đàn ông và người phụ nữ nào làm bạn với nhau cả.”
Mạnh Y Y im lặng một lúc lâu.
“Anh đối tốt với tôi như thế… không tốt cho cả tôi và anh.”
Cuối cùng Giang Học Nghĩa cũng thu tay về, im lặng nhìn cô.
“Tôi xin lỗi.” Cô cúi đầu, có vẻ hiểu ra lời vừa rồi đã làm đối phương tổn thương.
“Cô có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi tôi?” Giọng nói của Giang Học Nghĩa thoáng phần tự giễu.
Mạnh Y Y không dám nhìn anh ta.
“Thực ra tôi không quan tâm người khác nói gì, tôi làm bạn với anh cũng không sao.
Nhưng bây giờ tôi không chỉ có một mình nữa, tôi còn định chuyện cưới xin với trí thức Tô rồi, nếu tôi và anh thân thiết thì người khác sẽ nghĩ thế nào? Tôi không sợ người khác gièm pha sau lưng tôi, vì dù sao thì danh tiếng của tôi cũng không tốt, nhưng tôi không thể để người khác nói anh ấy như thế…”
Bấy giờ cô mới ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh ta.
“Cho nên anh hiểu chưa? Chúng ta đừng tiếp xúc với nhau nữa, tôi không muốn trí thức Tô phải khó xử vì tôi.”
Giang Học Nghĩa nhíu mày, hít sâu một hơi.
“Cô thích cậu ta đến vậy à?”
Mạnh Y Y gật đầu chẳng chút do dự.
“Tôi chưa bao giờ thích một người nào đến thế.
Chỉ cần nghĩ tới anh ấy tôi đã cảm thấy rất vui, anh ấy đi thì mỗi giây mỗi phút tôi đều nhớ anh ấy.
Buổi tối lúc đi ngủ, chỉ cần nghĩ anh ấy cũng hít thở giống tôi, ăn cơm giống tôi, ngắm trăng giống tôi ở một nơi khác thì tôi đã cực kỳ vui vẻ rồi.
Có phải tôi không đủ dè dặt không?”
“Cậu ta không đáng để cô thích vậy đâu.”
“Gì cơ?” Mạnh Y Y trông khá khó hiểu.
Giang Học Nghĩa xách gà rừng, xoay người rời đi ngay trước mặt cô với nét mặt phẫn nộ.
Khi trông thấy dáng vẻ đó của cô, anh ta thấy hổ thẹn vì chuyện mình cố tình tiếp cận cô, cảm thấy căm phẫn vì chuyện mà Tô Thanh Dật đã làm, đồng thời anh ta cũng không muốn cô biết sự thật để rồi phải tổn thương.
…
Nhưng sang ngày hôm sau, Giang Học Nghĩa vẫn đi tìm Mạnh Y Y.
Cả đêm anh ta thức trắng, suy nghĩ rất nhiều, băn khoăn có nên nói cho Mạnh Y Y biết sự thật hay không.
Cuối cùng anh ta cũng đưa ra quyết định, anh ta đã đủ vô liêm sỉ khi bị những lời nói đó của Tô Thanh Dật đả động.
Tô Thanh Dật nói rõ với anh ta rằng lần này cậu ta đi thì sẽ mang về một vài tài liệu ôn tập, bởi vì kỳ thi đại học có thể sẽ được khôi phục, Tô Thanh Dật sẽ cho anh ta một phần tài liệu.
Nếu chuyện khôi phục kỳ thi đại học là giả, khi anh ta thật sự ở bên Mạnh Y Y, vì Mạnh Y Y, Mạnh Hữu Lương không thể không nghĩ cho anh ta, hoặc là có thể có được chỉ tiêu đề cử công nông binh đi học đại học, hoặc là có thể nhờ vào sự dìu dắt của người đứng sau Mạnh Hữu Lương, dù thế nào cũng sẽ có tiền đồ xán lạn.
Giang Học Nghĩa bị đả động.
Anh ta cũng biết mình rất vô liêm sỉ, nhưng sống mãi cả đời ở nơi thế này, hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng, anh ta không thể từ chối được cám dỗ đó.
Song sau khi tiếp xúc với Mạnh Y Y, nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần tốt bụng của cô, anh ta đột nhiên cảm thấy được tội ác của mình.
Nếu cô thật sự là cô gái tùy hứng và ích kỷ như thế thì có lẽ anh ta sẽ không căm ghét bản thân đến vậy.
Nếu anh ta không nói cho cô biết sự thật, có lẽ cả đời này anh ta sẽ chẳng thể yên lòng.
Khi trông thấy Giang Học Nghĩa, Mạnh Y Y giật nảy mình, đắn đo không biết có nên nói chuyện riêng với anh ta hay không.
Giang Học Nghĩa lại chẳng mảy may do dự.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Chúng ta đã nói hết rồi cơ mà?” Cô quan sát xung quanh, có vẻ lo lắng điều gì đó.
“Cô đừng sợ, tôi đã ngó xem rồi, gần đây không có ai cả.”
Bấy giờ Mạnh Y Y mới thở phào một hơi.
“Anh muốn nói gì với tôi? Có chuyện muốn nhờ tôi giúp à, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ giúp anh.”
Đã đến lúc này rồi, cô vẫn còn nghĩ tới chuyện có thể giúp anh ta…
Giang Học Nghĩa cảm thấy khó xử.
“Tôi muốn nói cho cô biết Tô Thanh Dật là người như thế nào, cô đừng nhảy vào nước sôi lửa bỏng nữa…”
Mạnh Y Y lùi hai bước về sau.
“Cho dù chúng ta là bạn thì anh cũng không được nói xấu anh ấy.”
Giang Học Nghĩa hơi bất đắc dĩ.
“Cô biết tại sao tôi đột ngột xuất hiện bên cạnh cô không? Tôi bị rắn cắn là giả thôi, tôi biết con rắn đó không có độc, bởi vì tôi cố ý để nó cắn, tôi muốn mượn cớ đó để tiếp cận cô thôi…”
“Tại sao anh lại làm thế?” Mạnh Y Y bụm miệng, khó mà tin nổi những gì mình vừa nghe.
“Bởi vì Tô Thanh Dật đến tìm tôi, bảo tôi tiếp cận cô.”
“Tôi không tin, không thể nào, anh nói vớ vẩn.”
“Những gì tôi nói đều là thật.”
Giang Học Nghĩa nói sự thật cho cô nghe.
Tô Thanh Dật chủ động tìm Giang Học Nghĩa, thuyết phục anh ta chủ động tiếp cận Mạnh Y Y, mà lợi ích khi tiếp cận cô thì có rất nhiều.
Khi Giang Học Nghĩa thắc mắc nếu có nhiều lợi ích như thế thì tại sao Tô Thanh Dật không nhận?
Tô Thanh Dật nói anh căm ghét nhất là bị người ta gài bẫy, đặc biệt là hôn nhân đại sự của mình.
Ngoài ra, Tô Thanh Dật còn bày tỏ sự căm ghét với chuyện bị ép buộc.
Nhưng anh không có cách nào từ chối Mạnh Hữu Lương, chỉ có thể khiến Mạnh Y Y chủ động đề xuất chuyện này, cho nên anh bảo Giang Học Nghĩa tiếp cận cô, nếu cô có cảm tình với Giang Học Nghĩa và chủ động hủy bỏ hôn sự thì không liên quan gì đến Tô Thanh Dật cả.
Giang Học Nghĩa thấy khuôn mặt không muốn tin của Mạnh Y Y thì lấy ra mấy món đồ nho nhỏ mà con gái thích như kẹp tóc, khăn lụa, khăn tay.
“Có lẽ cô không muốn tin, nhưng những gì tôi nói đều là thật.
Những thứ này đều là Tô Thanh Dật giao cho tôi, bảo tôi dùng những thứ này để lấy lòng cô.
Nếu cô còn không tin thì có thể cầm những thứ này đi đối chất với cậu ta.”
Mạnh Y Y có vẻ cảm nhận được đả kích cực kỳ lớn, cơ thể run rẩy không ngừng, hốc mắt cũng đỏ hoe.
Giang Học Nghĩa buộc những thứ đồ trên tay vào túi, đặt trên nền đất ở trước mặt cô.
“Cô là một cô gái tốt, cô xứng với người tốt hơn.” Giang Học Nghĩa chậm chạp đứng dậy.
“Anh lừa tôi, đúng không?”
“Tôi không lừa cô, Tô Thanh Dật không thích cô, còn căm ghét cô, thậm chí còn làm hẳn chuyện này để thoát khỏi cô.
Cô thật sự muốn giao tương lai của mình vào tay một người đàn ông như vậy ư?”
Mạnh Y Y từ từ ngồi xổm xuống, khóc thút thít.
Khi Giang Học Nghĩa đi tới gần, cô mới nói: “Anh đừng lại đây, anh đi đi!”
“Mạnh Y Y, những gì tôi nói đều là thật, Tô Thanh Dật đó là một kẻ bụng dạ nham hiểm, chuyện như thế này cũng có thể làm ra được.”
Mạnh Y Y ngẩng đầu, nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Nhưng anh ấy không nói sai, là tôi gài bẫy anh ấy, là tôi tự tư tự lợi muốn anh ấy cưới tôi, anh ấy không sai, người sai là tôi.”
Giang Học Nghĩa nói không nên lời, chỉ cảm thấy vô cùng xót xa.
“Đều là lỗi của tôi, là tại tôi…” Mạnh Y Y thầm thì.
“Sau này tôi sẽ nghe lời anh ấy, sẽ ngoan ngoãn, liệu anh ấy có biết được ưu điểm của tôi rồi bằng lòng chung sống vui vẻ với tôi không?”
Cô nhìn Giang Học Nghĩa với ánh mắt mong mỏi, như thể muốn nhận được lời khẳng định nào đó.
Ánh mắt đó khiến Giang Học Nghĩa chẳng thể chịu nổi.
oOo
Sau nửa tháng, cuối cùng Mạnh Hữu Lương và Tô Thanh Dật cũng trở về.
Hai người phong trần mỏi mệt, nhìn ra được họ vẫn luôn cố gắng trở về nhanh nhất có thể.
Hết cách thôi, đối với người dân trong thôn, không có chuyện gì quan trọng hơn thu hoạch thóc lúa.
Rất nhiều nơi coi ngô rồi gì đó là lương thực chính, nhưng ở đây lương thực chính là gạo, cùng lắm chỉ là sự khác biệt giữa lượng gạo nhiều hay ít trong cháo mà thôi.
Bởi thế Mạnh Hữu Lương chắc chắn sẽ trở về vào lúc này, ông về thì Tô Thanh Dật đương nhiên cũng về cùng.
Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ cũng sốt ruột, nhưng biết bố là người biết cân nhắc nên chỉ có thể chờ đợi.
Người đầu tiên trông thấy bóng dáng ông nội chính là mấy đứa trẻ trong nhà, chúng hú hét rằng ông về rồi, thế nên cả nhà đều biết chuyện.
Mạnh Y Y cũng nghe thấy, chạy bước nhỏ đi đón người, khiến Chu Diễm và Dư Linh không nhịn được mà cười nhẹ.
Cô út tích cực như thế, chắc chắn không phải vì đi đón bố chồng họ.
Trí thức Tô chắc chắn cũng về cùng bố chồng.
Mạnh Y Y quả thực tích cực, hết cách thôi, cô đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi.
Lúc Mạnh Y Y đi ra, Mạnh Hữu Lương và Tô Thanh Dật đã sắp về đến thôn rồi.
Cô chạy qua, trước tiên gọi Mạnh Hữu Lương, rồi lại đi đến trước mặt Tô Thanh Dật.
Mạnh Hữu Lương nhìn con gái, không nán lại, rời đi thẳng.
Mạnh Y Y đứng trước mặt Tô Thanh Dật, sắc mặt không cảm xúc.
“Tô Thanh Dật, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tô Thanh Dật im lặng, không nói gì, nhưng ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm.
Mạnh Y Y lại thầm cười lạnh: Chắc chắn anh đang nghĩ xem tôi muốn nói gì chứ gì?
Thẳng thắn bày tỏ muốn hủy hôn, anh tự do rồi, cô đã yêu người khác.
Đừng có mơ!
Ở trước mặt Tô Thanh Dật, Mạnh Y Y lấy từ trong túi ra một chiếc cặp tóc, chậm rãi kẹp lên tóc mình, sau đó chớp chớp mắt với anh.
“Đẹp không anh?”
Tô Thanh Dật nhíu mày, vẫn im lặng.
Mạnh Y Y thở dài một hơi.
“Tô Thanh Dật, sau này dù anh có muốn tặng quà cho em thì cũng đừng bảo người khác tặng hộ chứ.
Em biết rồi, chắc chắn là vì anh ngại, không dám tự đưa cho em nên chỉ có thể bảo người khác đưa hộ chứ gì.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...