Mạnh Y Y đương nhiên không đi xin lỗi Tô Thanh Dật giống như yêu cầu của người nhà mình, ngược lại còn nổi đóa vì mọi người không hiểu mình, ngay cả bữa sáng cô cũng bỏ, bực bội chạy về phòng mình, diễn lại hình tượng cô gái cáu kỉnh rất chuẩn.
Nhưng lần này, người nhà họ Mạnh lại không đi khuyên nhủ cô lúc cô tức giận giống như trước đây.
Mạnh Y Y nằm trên giường thở dài một hơi, Tô Thanh Dật rốt cuộc vẫn có chút thủ đoạn.
Cô sờ cằm gật gù, Tô Thanh Dật như vậy mới khiến cô cảm thấy kíc.h thích và thú vị, nếu anh thật sự dễ dàng đồng ý lấy cô như thế thì ngược lại cô sẽ cảm thấy chán nản.
Lúc này trong lòng cô trào lên thứ cảm xúc nói không rõ được, đó là cảm giác muốn chinh phục đã bị vùi lấp nhiều ngày, khiến sự cụt hứng bấy lâu của cô bị quét sạch.
Thời gian đến thế giới chủ này không dài song cũng không ngắn, tốc độ cô nhập vai quá nhanh nhưng lại hơi gượng gạo.
Chủ yếu là cô không biết đối đãi với Tô Thanh Dật bằng thái độ gì.
Nếu anh đã bị cô đối xử tàn nhẫn trong nhiều thế giới như thế thì cô nên thể hiện thái độ lấy lòng anh.
Nhưng bây giờ lại không được phép, điều này khiến cô cảm thấy mông lung và bối rối, bởi vì cô không rõ mình nên làm thế nào.
Trong thế giới khác, ít nhất có mục tiêu chống đỡ cô đi tiếp cả đoạn đường: mục tiêu lớn là hoàn thành nhiệm vụ ngược Cố Thanh Dật để trở về hiện thực, mục tiêu nhỏ là nghĩ ra đủ mọi cách để giày vò Cố Thanh Dật.
Nhưng đến đây, cô đột nhiên không có mục tiêu nữa.
Tô Thanh Dật không có ký ức, điều này cô đã xác định được.
Nếu đã vậy, cô đi lấy lòng Tô Thanh Dật rồi khiến anh yêu cô là có thể bù đắp lại những chuyện mà cô từng làm với anh trong quá khứ ư?
Cô là người đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ như thế, sao có thể tin chuyện như vậy được? Cho dù Tô Thanh Dật yêu cô trong thế giới này thì có liên quan gì đến những ấm ức anh đã phải chịu trong những thế giới trước đây? Hoàn toàn không liên quan gì cả.
Chính vì biết rõ điều này nên cô mới mông lung.
Điều đáng sợ không phải mục tiêu khó đến mức nào, mà là mình không biết nhiệm vụ rốt cuộc là gì.
Mà ngoài phỏng đoán ra, cô không làm được gì, chỉ có thể cố gắng thích ứng để sinh tồn trong thế giới này, liên đới với đó là sự nhiệt tình của cô dành cho Tô Thanh Dật cũng ít đi.
Nhưng vì thái độ của Tô Thanh Dật mà cô lại trở nên tích cực hơn.
Bây giờ nếu Tô Thanh Dật đã nghĩ cách để khỏi phải lấy cô, còn để cô chủ động đề cập, vậy thì cô chơi với anh, xem anh còn có chiêu gì, cuộc sống như vậy đột nhiên trở nên kí.ch thích và thú vị hẳn.
Cô cười khúc khích, cảm thấy vui vẻ vì cuộc đời hơi thú vị này.
Sau khi Mạnh Y Y chạy về phòng, người nhà họ Mạnh đều thở dài.
Dịch Quế Hoa lập tức muốn đi làm công tác tư tưởng cho con gái nhưng lại bị Mạnh Hữu Lương ngăn cản.
Phải kiềm tính khí của con bé lại.
Cứ thế, mọi người chỉ đành yên lặng ăn cơm, có điều bầu không khí trên bàn ăn hơi nặng nề.
Sau khi cả nhà ăn cơm xong, Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ lại mang chút đồ khác đi tìm Tô Thanh Dật dưới chỉ thị của Mạnh Hữu Lương, vừa là xin lỗi hộ em gái mình, nhân thể cũng xem bây giờ Tô Thanh Dật có thái độ gì.
Chu Diễm thu dọn bát đũa, Dư Linh thì được bố trí cho đi trò chuyện với cô út.
Dư Linh nhìn mẹ chồng, đoán rằng mẹ chồng bị cấm đi làm công tác tư tưởng cho cô út, có lẽ là sợ mẹ chồng mình sẽ quá mềm lòng với cô út chăng?
Dư Linh bĩu môi, nghĩ bụng trong nhà mình dù ai đi tìm cô út thì cũng vậy cả thôi.
Dư Linh đẩy cửa phòng cô út ra thì nhìn thấy người trên giường xoay người vào tường, rõ ràng là từ chối nói chuyện.
Dư Linh không thể không nở nụ cười.
“Y Y, em vẫn đang giận à!”
Mạnh Y Y im lặng.
Dư Linh đi tới ngồi bên giường.
“Không phải mọi người không bênh em đâu.
Em nghĩ mà xem, nếu em muốn sống với trí thức Tô, hai người sống với nhau thì dù sao em cũng không thể yêu cầu cậu ấy chiều theo em mãi chứ đúng không? Thế thì không thực tế.
Với lại, mấy người hội trí thức Tô một mình đến đây thì có thể có của nả gì? Đàn ông mà có lòng tự trọng hơi cao thì cũng không thể chấp nhận việc nhà mẹ đẻ của vợ luôn tiếp tế cho mình, cho nên em chỉ có thể cùng trí thức Tô sống cuộc sống trong phạm vi năng lực của cậu ấy thôi.
Trừ phi em lựa chọn người khác.”
Bấy giờ Mạnh Y Y mới lật người lại, nhìn chị dâu thứ hai của mình.
“Ai nói là em giận vì mọi người không bênh em? Em tức là vì Tô Thanh Dật, sao anh ấy có thể có thái độ đó với em chứ?”
Dư Linh cười.
“Chị hiểu, chị hiểu mà.”
Mạnh Y Y nghĩ bụng, chị thật sự chẳng hiểu một chút nào cả.
“Anh ấy thật sự nói em không hiểu chuyện, ích kỷ, lãng phí…”
Dư Linh xoa đầu Mạnh Y Y.
“Em biết vì sao cả nhà đều không có một chút ý kiến nào về chuyện em hay thay đổi quần áo không?”
Mạnh Y Y ngẩn người, nhìn Dư Linh vẻ thắc mắc.
Nét mặt Dư Linh trở nên nghiêm túc hơn.
“Bởi vì bố mẹ và anh chị đều không mong em phải chịu khổ, không muốn em ở lại nông thôn cuốc đất.
Tuy chị dốt nhưng cũng nhìn ra được bố muốn dùng ân tình kia để cho em đi lấy chồng ở một nhà có gia cảnh không tệ trong thành phố.
Nhưng những người đó luôn chê con gái nông thôn quê mùa còn gì? Song trên người em có chỗ nào quê mùa chứ? Với lại, con gái được dạy phải hiền lành ngoan ngoãn nhịn nhường cũng không phải chuyện tốt gì, em không thấy mấy cô gái có tính cách mạnh bạo trong thôn sống thoải mái hơn sao? Cho nên tính cách đó của em đương nhiên không phù hợp ở thôn mình, nhưng vào những nhà có điều kiện tốt thì lại ổn, vì dù sao em cũng sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt sau khi bị bắt nạt…”
Trong não Mạnh Y Y có chút ấn tượng về chuyện này.
Một cô gái ở thôn bên cạnh của bên cạnh đi lấy chồng thì bị nhà chồng giày vò thê thảm.
Kết quả là nhà mẹ đẻ tức gần chết, hỏi cô ấy tại sao không biết đường phản kháng, không biết đường về mách nhà mẹ đẻ.
Cô gái đó còn mông lung hỏi mẹ mình: Không phải mẹ bảo con nhẫn nhịn sao ạ?
Mẹ của cô gái lại không thốt được một câu nào, chỉ ôm con gái mà khóc.
Lúc này, Dư Linh thở dài một hơi.
“Nhưng tự em lại từ bỏ khả năng đó.
Bố mẹ không thể mong em sống như thế nữa, em phải sống cuộc sống giống như những cô gái khác trong thôn, phải học cách tự giặt quần áo tự nấu cơm tự dọn dẹp nhà cửa, còn phải hiểu tự vận hành mái nhà nhỏ của mình, những chuyện này vô cùng vụn vặt, nhưng em bắt buộc phải học, nếu không em không thể nào chung sống với trí thức Tô được.”
Mạnh Y Y rơi vào trầm tư, không phải là cảm động, mà là thấy may vì gia đình mà mình xuyên vào thật sự lương thiện và gần gũi, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mình.
Mạnh Y Y gật đầu, như thể đã hiểu thái độ của mọi người.
Ngược lại, Dư Linh yên lặng một lúc.
“Y Y, em có cần cân nhắc thêm không, em thật sự muốn ở bên trí thức Tô à? Đàn ông có khuôn mặt đẹp thì cũng không tệ, nhưng khuôn mặt không thể làm cơm ăn được đâu.”
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng của Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ.
Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ như cố ý, nói chuyện cứ oang oang, khen Tô Thanh Dật tốt biết bao, không chỉ không giận Mạnh Y Y mà còn nhờ họ về an ủi cô, là anh đã nói nặng lời khiến Mạnh Y Y tức giận.
Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ khen không ngớt miệng ở bên ngoài, rằng trí thức Tô là người đàn ông tốt, thương vợ, người nào lấy được anh thì chắc chắn sẽ được hưởng phúc.
Mạnh Y Y: …
Boy mưu mô, bà đây nghênh chiến với anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...