Hạnh phúc cũng chẳng kéo dài nhiều như chúng tôi vẫn tưởng.
Cuộc sống của anh ở nước ngoài cũng giống như tôi sống ở Sài Gòn.
Một khi xa quê hương đều phải dựa vào tiền để có cơm ăn áo mặc.
Không còn Ba mẹ lo cho từng miếng cơm, không còn được ở trong căn nhà ấm áp có người đợi chờ, tất cả còn đều phải tự thân vận động.
Ngoài trừ tiền Ba mẹ gửi cho học phí thì anh muốn mình tự kiếm tiền sinh hoạt cho bản thân.
Nhưng một sinh viên thì biết làm gì ngoài các công việc bưng bê hay lao động chân tay vất vả.
Cuối cùng anh đi bưng phở cho một cửa hàng người Việt.
Tiền lương cũng kha khá, đủ để trang trải cho anh hơn.
Mỗi ngày của anh sẽ làm từ hai giờ chiều đến gần mười giờ tối.
Thời gian buổi sáng thì đi học.
Vì thế chúng tôi thường xuyên không liên lạc với nhau nhiều như trước kia nữa.
Tôi biết anh vất vả, nhưng tôi thì cô đơn.
Khoảng cách xa xôi về địa lý lại không được thời gian ưu ái, chúng tôi thường xuyên cãi nhau, mà thường các cuộc gây gổ đều là do tôi khởi xướng.
Anh thường xuyên ngủ quên không gọi cho tôi, cũng có khi tôi viết vào những khó khăn hay nỗi buồn tôi đang có nhưng anh không đọc, hoặc đọc cũng không chia sẻ.
Tôi trách anh vô tâm không yêu tôi, còn anh giải thích tôi cũng chẳng chấp nhận.
Cứ giận rồi hòa, hòa rồi lại giận liên tiếp, nhưng vì tình yêu, chúng tôi vẫn thông cảm và chấp nhận bên nhau.
Hơn một năm yêu xa, tôi và anh dường như quen với việc nhớ nhung hòa chung với nước mắt.
Bao lần ấm ức muốn chấm dứt nhưng rồi vẫn chưa đủ can đảm buông.
Sau ngày anh đi, Ba mẹ anh vẫn gọi tôi qua ăn cơm, rồi chia sẻ những chuyện về anh bên ấy.
Thường thì các câu chuyện đều liên quan đến anh, vì hầu như các khoảng thời gian anh rảnh rỗi đều sẽ gọi cho tôi.
Chính vì điều ấy là một phần khiến tôi dễ tha thứ cho những lỗi sai của anh hơn.
Rồi một ngày của tháng một năm 2016, chúng tôi cãi nhau.
Lí do một phần cũng liên quan đến Ba mẹ anh.
Hôm đó cũng như bao ngày khác, sau khi đi làm về chúng tôi nói chuyện video call.
Thường thì anh sẽ gọi cho tôi là hai giờ chiều giờ Việt Nam.
Tôi vẫn đi làm, vậy nên tôi lén lút nói chuyện với anh vài câu xong rồi giục anh đi ngủ.
Không biết thế nào hôm ấy anh cúp máy xong vẫn nhắn tin nói chuyện cùng tôi.
Vừa đúng hôm ấy tôi lại muốn kể anh nghe chuyện Mẹ anh gọi tôi qua nhà ăn đồ ăn Bà nấu và như thường lệ, Bà cũng sẽ ẩn ý bảo tôi nhắc nhở anh thường xuyên gọi về nhà.
Anh ậm ừ đồng ý.
Tôi biết sau lần anh quyết định chuyển ra ngoài sống một mình thì giữa anh và chú anh sẽ có một khoảng cách vô hình.
Mặc dù là người thân thiết nhưng đôi khi vẫn không có một tiếng nói chung.
Ba mẹ anh cũng vì thế mà bị chú anh bóng gió nói này nọ.
Cuối cùng người nhận mọi thứ áp lực xung quanh lại là anh và tôi.
Tôi hình dung được cảm giác của anh mỗi lần gọi về nhà, sẽ là những câu từ khuyên răng áp đặt hoặc là nước mắt của Mẹ anh.
Có lẽ vì vậy nên anh rất ít gọi về, có thể là một tuần một lần hoặc lâu hơn.
Để tránh gây ra sự chán nản trong anh mỗi lần tôi nhắc đến điều đó, tôi hay tránh né và nói chuyện vui.
Nhưng hôm ấy tôi lại nhắc.
Và có một thứ vô tình nói ra khiến chúng tôi trở nên xa lạ một cách bất ngờ.
Đó là việc tôi nhắc đến tương lai sẽ như thế nào.
Anh và tôi nghĩ đến quá xa, là việc sẽ sống cùng Ba mẹ hay ra riêng.
Việc này là vấn đề chung của toàn xã hội.
Anh là con trai một trong gia đình nên việc sống chung cùng Ba mẹ xem như đương nhiên.
Nhưng tôi thì lại không muốn như vậy, tôi muốn sống một cuộc sống của chính mình.
Có vợ, có chồng, rồi con cái.
Mình tự do muốn làm điều mình thích, không e dè mẹ chồng hay như nhà anh còn có chị chồng.
Mình có thể chăm sóc cha mẹ bằng cách thường xuyên thăm nom, đó cũng là cách khiến cuộc sống của họ không phải tất bật khi con cái đi làm.
Cùng là việc chia sẻ quan điểm, nhưng hai chúng tôi đều không thống nhất được điều gì.
Dần dần cuộc nói chuyện bỗng căng thẳng hơn, anh yêu cầu dừng lại, để sau này tính, còn tôi, bản chất ngang bướng trỗi dậy, không chịu dừng, muốn hơn thua cùng anh.
Cuối cùng kết thúc một cách buồn bã, tôi đòi chia tay, anh im lặng xem như đó là cách tôi giận dỗi.
Tôi dồn lại tất cả những nỗi ấm ức từ khi anh đi đến bây giờ, kiên quyết chia tay rồi chặn hết các thông tin liên lạc từ anh.
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi cũng dừng nói chuyện với anh được ba bốn ngày.
Mọi thứ tưởng chừng như chỉ là một cái chớp mắt.
Ba mẹ anh vẫn gọi tôi qua nhà mỗi ngày, dường như chỉ tôi và anh biết chúng tôi đang giận dỗi nhau.
Tôi vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, mặc nhiên trong lòng vẫn nghĩ đang chiến tranh lạnh.
Vì lời nói chia tay từ khi anh đi đến giờ đã buông ra quá nhiều lần rồi, tôi vốn dĩ không biết mọi thứ đang dần kết thúc.
Đến một lúc, tôi nhớ anh quá nhiều đến mức không chịu đựng được cô đơn nữa, tôi bắt đầu mở dần các thông tin liên lạc của tôi và anh lên.
Tôi kinh ngạc thấy tất cả đều trống trơn, chỉ có vài tin nhắn trên skype vào những ngày đầu hỏi rằng "em đâu rồi", "anh nhớ em"..
và hết.
Tôi hoang mang vào facebook của anh.
May là anh chưa đổi mật khẩu, nhưng chẳng may là tôi nhìn thấy một đoạn tin nhắn của anh và một cô gái lạ.
Cô ấy nói chuyện theo kiểu an ủi và quan tâm anh một cách thân mật.
Cô ấy còn nói những câu từ ẩn ý hãy buông xuôi và đừng tiếp tục.
Tôi đọc từng từ, từng chữ mà hai người nói chuyện cùng nhau.
Được một nửa tôi nhấn nút thoát.
Tôi không thể tiếp tục, vì tôi hiểu rồi, mặc dù avatar vẫn đang để hình tôi đấy, nhưng tình cảm anh cho tôi dần nhạt nhòa mất rồi.
Anh, đang từ bỏ tôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...