Chuyển Đổi Chú Phải Yêu Tôi
"Nguyễn...Ái...Ngọc..., cô sinh trùng ngày, trùng tháng, trùng năm và cả trùng giờ ra đời với tôi, tên của chúng ta cũng trùng nhau, đều đáng sống như nhau nhưng lại chọn cách tự sát như nhau cả."
"Nguyễn Ái Ngọc cô giúp tôi một chuyện, sống tiếp cuộc đời của tôi hãy thay đổi nó theo hướng vui vẻ không buồn rầu nha, bây giờ tôi phải đi rồi...tạm biệt."
Một giọng nói vang văng vẳng bên tai, một bàn tay nắm lấy tay của Nguyễn Ái Ngọc bàn tay nhỏ nhắm nhưng lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay này chuyền đến.
Nơi này... là đâu...? Đúng rồi mình đã chết rồi mình đã nhảy từ độ cao của tòa nhà xuống mà, tại sao lại không chết được chứ.
Nguyễn Ái Ngọc mở mắt lên từ từ nhưng đôi mắt vẫn chưa thể mở ra hoàn toàn, ngón tay bắt đầu nhúc nhích từ từ chậm rãi.
"Ái Ngọc tỉnh rồi, tỉnh rồi bác sĩ... bác sĩ đâu con gái của tôi tỉnh rồi."
Khoan đã, tại sao lại có tiếng của người đàn ông... tiếng này không phải là tiếng của ba mình, tiếng này là của ai chứ sao mình lại cảm thấy bắt đầu mệt rồi...
Nguyễn Ái Ngọc vừa nghĩ thầm dứt câu thì cô lại trở về trạng thái ban đầu là ngất lịm đi một lần nữa. [...] Chẳng biết đã qua bao lâu cổ họng của Nguyễn Ái Ngọc lại bắt đầu khô khan vì chưa uống được miếng nước nào trong mấy ngày liền.
"Nước... khát... nước, làm ơn cho một miếng..."
Giọng của Nguyễn Ái Ngọc thều thào kêu lên, mẹ của cô đang nằm cạnh giường để canh nghe thấy tiếng của cô thì vui mừng vừa nhanh chóng đứng lên lấy nước vừa nói.
"Ái Ngọc con tỉnh rồi sao, được đợi mẹ một lát mẹ lấy nước cho con liền đây."
Giọng này không phải của mẹ, chuyện gì đang xảy ra vậy... giọng này là của ai?
Nguyễn Ái Ngọc cảm giác như không phải giọng của mẹ mình vì bà chưa từng dịu dàng với cô như thế, tông giọng cũng rất khác nhau.
Còn chưa kịp nghĩ ngợi được thì những giọng nước đã chạy vào miệng cô, cảm giác khát mấy ngày trời không được uống nước bây giờ lại được cứu vớt vậy.
"Ái Ngọc tỉnh rồi à, may quá rồi nào bà cho con bé uống nước đi để tôi đi kêu bác sĩ vào khám cho con bé ha."
Bây giờ lại là giọng nam lúc đầu... rốt cuộc nhưng người này là ai.
[...]
"Thiếu nữ nhà ông bà may phước quá, cháu bé đang dần hồi phục theo hướng rất tốt, bây giờ chúng tôi sẽ tháo máy thở cho con bé tự thở ha."
Giọng của một bác sĩ nam vang lên, bây giờ Nguyễn Ái Ngọc đã mở được đôi mắt để nhìn bao quát tất cả, xung quanh toàn những gương mặt cô không hề quen biết.
"Mẹ ơi, vợ con tỉnh rồi sao em ấy thế nào rồi ạ."
Một chàng trai đẹp trai khôi ngô tuấn tú bước vào, cứ nói những câu Nguyễn Ái Ngọc không thể hiểu được. Bác sĩ tháo máy thở của cô ra bây giờ cô có thể thở bằng chính sức của mình.
Tiếp đến thì lại được đỡ từ từ ngồi dậy, trên người Nguyễn Ái Ngọc còn được thay một bộ đồ bệnh nhân.
Khoan đã... thân thể này là của ai, thân thể mập mạp mũm mĩm của mình đâu tại sao bây giờ lại...giấc mơ lúc nãy là sao chuyện gì đang xảy ra vậy.
Nguyễn Ái Ngọc khi được đỡ lên thì lại thấy một thân thể gọn gẽ đẹp đẽ mà cô hằng mong ước, trái ngược với thân thể trước kia của cô, còn chưa kịp nghĩ gì thêm thì cô đã được bác sĩ lên tiếng hỏi.
"Cháu bé, cháu thấy trong người thế nào rồi có đau đầu hay sao không?"
"Không ạ... chỉ hơi... nhức đầu một chút thôi."
Nguyễn Ái Ngọc vừa dứt lời thì giọng của người phụ nữ khi lần thứ hai cô tỉnh lại bắt đầu vang lên, bây giờ cô mới có thể nhìn thấy mặt và nhan sắc của bà ấy đúng thật là rất đẹp, người phụ nữ ấy từ từ tiến lại gần cô rồi hỏi.
"Con gái, con thấy trong người sao rồi...con có nhớ những người ở đây, và ta là ai không con?"
Nguyễn Ái Ngọc lắc đầu đáp. "Bác là ai ạ, là họ hàng sao?"
Mẹ của Nguyễn Ái Ngọc nghe cô nói xong thì sụp đổ hoàn toàn mất thăng bằng mà lui về phía sau, cũng may là có chồng bà đỡ lấy.
"Em à em không sao chứ em bình tĩnh lại đi, bác sĩ thể này là sao con gái của chúng tôi bị làm sao vậy hả."
"Anh chị cứ bình tĩnh vì cháu bé rơi từ độ cao nguy hiểm giữ được mạng là may rồi, bệnh nhân có thể mất trí nhớ tạm thời... còn trường hợp xấu hơn là... vĩnh viễn, nếu trường hợp xấu đó xảy ra thì e là anh chị phải cố khôi phục trí nhớ cho con bé rồi."
Bác sĩ vừa nói xong thì cả những người có mặt ở đó giống như suy sụp chỉ có mình Bách Lý Tuyên là chồng của cô vui vẻ trong lòng.
"Thế thì được rồi, cô không nhớ gì vậy thì tốt đơn ly hôn có thể dễ dàng ký rồi."
Bách Lý Tuyên vừa nghỉ ngơi trong lòng xong thì vừa lúc bác sĩ đi ra ngoài, mẹ chồng của Nguyễn Ái Ngọc cũng chính là mẹ của Bách Lý Tuyên nhanh chống đi đến ngồi cạnh giường của Nguyễn Ái Ngọc.
Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Nguyễn Ái Ngọc rồi gương mặt và giọng điệu lo lắng hỏi hang.
"Con dâu à...con thực sự đã mất trí nhớ rồi sao con, con thử nhìn bao quát tất cả người trong phòng này coi con có nhận ra ai không."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...