Qua tháng năm, thời tiết càng lúc càng nóng hơn, Tiếu Kiêu và Mục Cảnh lại càng dính lấy nhau hơn.
Trong nhiều ngày nghỉ lễ, Vu Nhạc Nghiêm gặp Mục Cảnh hai lần.
Trong hai lần đó, bên cạnh Mục Cảnh lúc nào cũng có Tiếu Kiêu.
Vu Nhạc Nghiêm: Mày là chó ghẻ sao?
Đương nhiên, hắn không dám nói ra mồm.
Chuyện như này, cho dù là chỉ được chửi thầm trong lòng thôi cũng thấy sướng vô cùng.
Gần đây bạn học trong lớp mới phát hiện được, thật ra học bá không hề cao lãnh chút nào, sẽ mặt đỏ sẽ cà lăm, còn có răng nanh nữa! Lúc cười rộ lên trông vô cùng vô cùng ngọt ngào!
Tình thương của mẹ lập tức dâng trào lên trong các bạn nữ của lớp, lén gọi Mục Cảnh là linh vật.
Quá manh quá dễ thương luôn.
Còn các bạn nam trong lớp lạnh lòng đặt cho Tiếu Kiêu một chiếc biệt danh ―― gà mái mẹ.
Y chang cái kiểu giữ con.
Nhìn vào là biết phận thê nô rồi.
Việc mọi người thay đổi suy nghĩ về Mục Cảnh, Tiếu Kiêu thấy nửa vui nửa sầu.
Vui chính là, cuối cùng thì nhóc con của hắn không còn bị người khác thành kiến nữa; sầu chính là, đã nói là nhóc của hắn, của hắn!
Đó là bảo bối của hắn, Mục Cảnh của hắn, chỉ cần người khác nhìn trộm một chút, Tiêu Kiêu đã thấy không chịu nổi rồi.
Hắn lòng dạ hẹp hòi tính nhỏ mọn đấy, thì sao nào!
Tiếu Kiêu đập đầu lên bàn, tự thấy mình là đang bê đá đập lên chân mình.
Đúng là hắn muốn đem mọi dịu dàng trong cuộc đời mình tặng hết cho Mục Cảnh, nhưng chỉ có chuyện này là không thể dịu dàng nổi, lại còn phải ăn thêm mấy xô dấm.
Mục Cảnh đem mọi lo âu của Tiếu Kiêu trong mấy ngày nay để vào mắt.
Tuy cảm quan của cậu đối với xung quanh rất chậm, nhưng riêng có Tiếu Kiêu, cậu lại nhạy cảm vô cùng.
Mục Cảnh đoán đại khái được Tiếu Kiêu đang lo gì.
Gần đây Tiếu Kiêu rất ít đi chơi bóng rổ, lúc nghỉ trưa thường lôi kéo Mục Cảnh đi đến chỗ bậc thềm trong ngõ ở sau sân thể dục, nghe Mục Cảnh giảng văn cho hắn.
Đôi khi Mục Cảnh sẽ đọc cho hắn nghe một vài bài văn mẫu hay, hắn sẽ nghiêng đầu nhìn khuôn miệng Mục Cảnh lúc đóng lúc mở, lắng nghe giọng nói ôn hòa dễ chịu của Mục Cảnh.
Ánh nắng dìu dịu, gió nhẹ ấm áp cùng với người trước mắt là người mà hắn muốn dốc tất cả mọi ôn nhu để đối đãi.
Càng gần gũi với Mục Cảnh thì lại càng muốn nhiều hơn nữa, giờ phút này Tiếu Kiêu mới nhận ra, rằng mình là một kẻ không biết thỏa mãn đến thế nào.
Hắn muốn Mục Cảnh.
Muốn Mục Cảnh chỉ chuyên chú với một người duy nhất là mình.
“Hôm nay không đọc văn sao?” Ngồi lên thang, Tiếu Kiêu phát hiện Mục Cảnh không cầm sách vở.
“Ừm.” Mục Cảnh trả lời, “Em muốn nói chuyện với anh một chút.”
Tiếu Kiêu cười, “Cục cưng muốn nói chuyện với anh, anh cầu mà không được.”
“Em thích anh gọi tên em.” Mục Cảnh nói.
Tiếu Kiêu rất nhanh đã phản ứng lại, “Mục……”
“Em thích đôi mắt của anh.” Mục Cảnh tiếp tục nói, “Rất đẹp.”
Tiếu Kiêu không nói nữa, nhìn chằm chằm vào Mục Cảnh, chờ Mục Cảnh nói.
“Em thích anh…… Cười.” Mặc dù vành tai đã phiếm hồng, Mục Cảnh vẫn nói, “Anh cười lên cũng rất đẹp.”
Em thích anh.
Nên nếu em làm anh cảm thấy bất an, thì em nguyện ý nói ra hết ―― nói cho anh biết, em thích anh nhiều đến thế nào.
“Em thích anh.” Mục Cảnh thật sự rất ngượng ngùng, cúi đầu vùi mặt mình vào hai gối, lộ ra đôi tai hồng hồng, “Cảm ơn anh cũng thích em.”
Cuối cùng, cậu nói ――
“Em là của anh.”
Em là của một mình anh.
Em thuộc về anh.
Không có gì để lo lắng cả, bởi vì trong mắt em cũng chỉ có một mình anh thôi.
Mục Cảnh ngẩng đầu lên, thu nhỏ giọng hết cỡ, nói ba tiếng.
Tiếu Kiêu nghe được.
“Muah muah muah.”
Tiếu Kiêu cười kéo Mục Cảnh ôm vào lòng mình, cúi đầu hôn lên cánh môi Mục Cảnh.
Muah muah muah ( づ ̄ 3 ̄) づ
―― từ đây lớp 7 có một khúc “bài ca của lớp”.
Nghe nói là từ sau một ngày nọ, gà mái mẹ hát hết một buổi trưa mới lưu truyền được tới ngày nay.
[Chuyện lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ đến chính là ở bên em đôi ta cùng già đi]
Chuyện dịu dàng nhất mà anh có thể nghĩ đến chính là ở trong ngõ sau sân thể dục thơm! Thơm! Em!
#
Sau khi tâm hồn thiếu nữ nở hoa, Tiếu Kiêu cố ý lên mạng tìm bài hướng dẫn, dùng tờ một trăm đồng bác Mao để gấp thành trái tim.
Buổi sáng hôm sau hắn đem trái tim đưa cho Mục Cảnh, Mục Cảnh chỉ hỏi một câu thôi, đã bóp nát tâm hồn thiếu nữ của hắn ngay lập tức.
“Có thể mở ra hoa sao?”
“…… Có thể.”
Sau này khi Mục Cảnh biết được đó là hình trái tim (cậu thật sự không nhìn ra hình trái tim), thì một mình đi mua một quyển sổ có mật khẩu rồi kẹp trái tim vào, đặt vở lên chiếc bàn có khắc ngày hai người gặp nhau.
“Sẽ không quên sao? Mật khẩu ấy.” Tiếu Kiêu hỏi.
“Không đâu.” Mục Cảnh trả lời chắc chắn như chuyện đương nhiên, “Là sinh nhật của anh.”
Tiếu Kiêu: Há há há.
#
Mắt thấy nghỉ hè sắp đến, trường học mới muộn màng bắt đầu phát đồng phục hè.
Đồng phục mới không có gì quá khác so với áo sơmi trắng, chỉ có là trên bâu áo có đính thêm logo trường.
Còn khá hợp mắt với thẩm mỹ của học sinh bây giờ.
Cho nên ngày hôm sau gần như là tất cả mọi người đều mặc đồng phục mới ―― ngoại trừ Mục Cảnh.
“Vì sao không mặc bộ mới phát hôm qua?” Chuyện đầu tiên mà Tiếu Kiêu làm sau khi đến lớp chính là đi tìm Mục Cảnh.
“Cái này là mới giặt.” Mục Cảnh nghiêm túc giải thích, “Không dơ.”
Tiếu Kiêu cười ra tiếng, thả cặp sách lên trên bàn Mục Cảnh, ngồi xổm xuống.
“Nhưng mà anh muốn nhìn thấy em mặc.” Tiếu Kiêu ngẩng đầu lên, giơ tay vuốt ve cổ áo Mục Cảnh, “Em cúi thấp xuống một chút.”
Mục Cảnh ngoan ngoãn cúi đầu.
Có cặp sách che đậy, hơn nữa những người tới sớm giờ này đều đang ngồi chép bài, chân Tiếu Kiêu hơi hơi dùng sức, môi và răng nhẹ nhàng cọ qua môi và mặt Mục Cảnh.
Tiếu Kiêu đứng lên, lại mang cặp lên vai, cong ngón tay gãi gãi lên đầu Mục Cảnh, “Ngày mai mặc cho anh xem, ha?”
Chờ cho Tiếu Kiêu đi xa, Mục Cảnh mới đưa hai tay che lên đỉnh đầu, đỏ mặt nghiêm trang trả lời: “Được.”
Hôm sau quả nhiên Mục Cảnh mặc đồng phục mới.
Dáng vẻ của Mục Cảnh vốn không tệ, sau khi hẹn hò với Tiếu Kiêu thì biểu cảm trên mặt không còn là u ám xám xịt nữa.
Chạy bộ trong tiết thể dục xong, ai nấy đều le lưỡi thở hồng hộc như chó, Mục Cảnh cũng thở hổn hển, cơ mà cùng là thở lại trông đẹp hơn hẳn cái đám thô kệch to xác kia nhiều.
Người trong lớp ai cũng nói Mục Cảnh trừ chuyện lùn ra, thật ra rất ưa nhìn.
Tiếu Kiêu cũng cảm thấy như vậy.
Vì vậy hắn cởi áo khoác đồng phục của mình bọc lấy Mục Cảnh, hai tay vòng ôm Mục Cảnh, lẩm bẩm bên tai Mục Cảnh: “Không cho nhìn.
Của anh.”
Mục Cảnh bị bọc lấy trong đồng phục giật giật, Tiếu Kiêu tưởng là Mục Cảnh khó chịu nên lập tức thả tay ra.
Kỳ thật Mục Cảnh chỉ là đang gật đầu.
Đầu tóc Mục Cảnh rối tung sau khi trải qua bàn tay xoa vuốt của Tiếu Kiêu.
―― “Không cho nhìn.
Của anh.”
―― Ừm, của anh.
#
Gần đây Tiếu Kiêu thường xuyên mặc áo khoác của đồng phục.
Nữ sinh lớp khác hỏi bạn học lớp 7: “Cậu ta không nóng sao?”
Người bị hỏi bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Eo.
Cái thằng biến thái đó.”
Gần đây Tiếu Kiêu thường xuyên mặc áo khoác của đồng phục, sau khi kết thúc giờ tập thể dục trở lại lớp thì mở áo khoác ra bao trọn lấy Mục Cảnh vùi cậu vào trong ngực mình.
Eo.
Cái đồ biến thái.
“Tiếu Kiêu mày lại chọc học bá nữa!” Lúc đầu còn có người nói cho Mục Cảnh.
Sau này thì ――
“Tiếu Kiêu mày lại chọc học bá nữa.” Giọng điệu trở nên không chút gợn sóng, thậm chí còn mang cảm giác xem thường.
Mục Cảnh thích hương vị trên người Tiếu Kiêu, thích độ ấm trong lòng ngực hắn, cậu thích Tiếu Kiêu, cho nên bất kể là Tiếu Kiêu làm gì, cậu đều dung túng.
Chỉ là, cậu có hơi ngượng ngùng.
Sau khi tan học, Mục Cảnh chắp tay quy củ đặt trên bàn, khuôn mặt đo đỏ nhưng vẫn cố giả vờ nghiêm túc.
Tiếu Kiêu dùng ngón tay chọt chọt eo cậu, trong nháy mắt cậu lập tức bị phá công.
Mục Cảnh giả vờ phẫn nộ ngẩng đầu.
“Đi thôi, đi mua kem ăn.” Tiếu Kiêu dùng tay búng nhẹ lên trán Mục Cảnh, “Ca ca mua cho em vị dâu tây.”
Không đi!
Mục Cảnh tiếp tục giả vờ phẫn nộ.
Tiếu Kiêu thấy mặt Mục Cảnh đã nghẹn đến mức đỏ bừng, tuy biết cậu đang giả vờ, nhưng vẫn rất phối hợp nói: “Em giận sao?”
Mục Cảnh khẽ hừ một tiếng, hừ xong lại lén nhìn xem biểu tình của Tiếu Kiêu.
“Ây, giận rồi.
Sao lại giận thế?” Tiếu Kiêu bị Mục Cảnh manh đến sắp phải hỏng rồi, nén cười kề sát vào Mục Cảnh, “Vậy còn muốn đi mua kem không?”
Mục Cảnh vô cùng không có cốt khí: “……Đi.”
Cậu đã nói, cậu chỉ là có hơi ngượng ngùng thôi ///#
Trong suốt năm mười một, bởi vì đã hẹn hò, nên cả Tiếu Kiêu và Mục Cảnh đều cảm thấy thời gian một năm bên nhau trở nên ngắn ngủi hơn rất nhiều.
Một ngày trước khai giảng mười hai, Mục Cảnh sang nhà Tiếu Kiêu giúp Tiếu Kiêu bổ túc lại bài vở.
“Còn một tháng nữa là sinh nhật em phải không?” Khi Mục Cảnh về, Tiếu Kiêu đi ra đưa cậu.
Mục Cảnh gật đầu.
Đi đến hàng hiên, Tiếu Kiêu dừng bước chân, “Vốn tính nhịn một chút, một tháng sau lại nói.”
Cái gì? Mục Cảnh quay lại đầu nhìn hắn.
“Nhưng mà nhịn không nổi.” Tiếu Kiêu vòng tay ôm Mục Cảnh lên, “Ngẩng đầu.”
Muốn muah muah muah sao? Mục Cảnh nhón chân, ngẩng đầu.
Tiếu Kiêu cười.
Muah muah muah ――
“Anh yêu em.” Hắn nói.
Anh dốc hết mọi dịu dàng của cả đời này để yêu em.
Mục Cảnh nhón chân hôn lên môi Tiếu Kiêu.
“Em yêu anh.” Mục Cảnh nói.
Em cũng đem hết mọi dịu dàng của cả đời này dành trọn cho anh.
- END-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...