Bạn cùng bàn của cậu tên là Tiếu Kiêu (肖骁 – xiàoxiāo), là một chiếc tên đọc lên nữ tính đến bất ngờ.
Mục Cảnh dùng ngón tay chọt chọt lên quyển sách ngữ văn có viết tên Tiếu Kiêu, khóe môi cong lên một nụ cười khó thấy.
“Bạn cùng bàn!”
Giọng của Tiếu Kiêu vang lên từ ngoài lớp học, tay Mục Cảnh run lên, thiếu chút nữa đã làm rơi sách văn của Tiếu Kiêu xuống đất.
Cậu cuống quít ngẩng đầu lên trông ra ngoài cửa, Tiếu Kiêu thân cao chân dài đã sớm bước tới trước mặt cậu.
“Bạn cùng bàn cậu đang xem gì đó, chăm chú như vậy?”
Tiếu Kiêu vừa chơi bóng trở về, trên người mang theo một chút mùi mồ hôi và mùi cỏ xanh, Mục Cảnh cẩn thận nhúc nhích cánh mũi, nhằm mong có thể ngửi được hương vị trên người thiếu niên kĩ càng hơn.
Tiếu Kiêu đợi hai giây, thấy Mục Cảnh không nói lời nào thì biết chắc là cậu sẽ không trả lời câu mình hỏi rồi.
Chờ tới khi Tiếu Kiêu ngồi xuống, Mục Cảnh đẩy đẩy chai nước khoáng đến trước mặt hắn, chỉ nói một chữ: “Uống.”
Tiếu Kiêu cũng không từ chối, nắm lấy chai nước trong tay vặn ra uống một ngụm nhuận hầu nói: “Sao vẫn chưa mở ra?”
Đương nhiên là Tiếu Kiêu không mong nghe được câu trả lời từ cậu, bạn cùng bàn của hắn không thích nói chuyện, nhưng tính cách lại rất dễ chịu ―― ít nhất là bản thân hắn cho là vậy.
“Không lẽ cậu ghét bỏ tớ à, ghét tớ nên trả lại nước tớ mua cho?” Tiếu Kiêu đùa bỡn khoác tay lên vai Mục Cảnh, kề sát vào bên tai Mục Cảnh nói.
Trên mặt Mục Cảnh xuất hiện một chút mất tự nhiên, cậu không chỉ rụt rụt cổ còn nghiêng nhẹ đầu xuống làm tóc mái ở sau tai trượt xuống che lỗ tai mình lại.
Tiếu Kiêu vô cùng gian trá hứng thú thưởng thức sự quẫn bách của Mục Cảnh, động tác khi dễ người ta trên tay cũng không chịu dừng lại ―― hắn đem chai nước mình vừa uống qua đưa đến bên môi Mục Cảnh.
Răng Mục Cảnh đụng nhẹ vào miệng chai, miệng theo bản năng nhấp lấy.
Tiếu Kiêu giơ chai nước cao hơn, nước lập tức chảy dài theo thân chai.
May mà Tiếu Kiêu còn có lương tâm, biên độ nghiêng không tính là lớn, nước chỉ chảy theo cằm Mục Cảnh xuống đến cổ, lại men theo cổ tiến vào trong cổ áo.
Mặc dù bị trêu đùa như vậy, trên mặt Mục Cảnh vẫn không có biểu tình gì như cũ, cậu chỉ lau đi vệt nước trên cổ rồi lại bắt đầu vùi đầu luyện đề.
Tiếu Kiêu thấy thế dùng ngón tay chọc chọc eo Mục Cảnh.
Eo là nơi rất nhạy cảm của Mục Cảnh, bị Tiếu Kiêu chọc như vậy thiếu điều muốn nhảy dựng lên, tay đang cầm bút càng nắm chặt hơn chút nữa, hơi hơi nhăn mày, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
Tiếu Kiêu đặt cằm trên bàn, dùng ánh mắt trông mong nhìn Mục Cảnh, “Cậu giận sao?”
“Không có.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Tay Mục Cảnh đã phủ kín một lớp mồ hôi mỏng, nếu Tiếu Kiêu dựa vào ghế sẽ lập tức phát hiện ra chỗ sau tai và cổ của Mục Cảnh đã thành một vùng màu đỏ.
Nhưng Tiếu Kiêu chỉ ghé vào trên bàn ngẩn người nhìn chằm chằm vào Mục Cảnh, Mục Cảnh bị nhìn đến càng ngày càng khẩn trương, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Tức khắc, Tiếu Kiêu cười cong cả mắt, “Nhìn cậu đó.”
Lúc này trên mặt Mục Cảnh bắt đầu tăng nhiệt.
Một lát sau, Tiếu Kiêu dời tầm mắt đi, ghé vào bàn nghịch thước, thì lúc này Mục Cảnh lại nhịn không được quay đầu đi nhìn Tiếu Kiêu.
Tiếu Kiêu trông rất đẹp, làn da do thường xuyên chơi bóng nên phơi thành màu lúa mạch, nhìn vừa khỏe mạnh lại tràn ngập sức sống, mũi hắn rất cao, màu mắt nhạt gần với màu hổ phách, hình môi cũng rất đẹp, hơi mỏng chạm vào nhau, cong thành độ cong của một nụ cười.
Tóm lại chính là chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng hoàn mỹ.
Mục Cảnh dùng mắt mình miêu tả từng đường nét nhìn nghiêng trên khuôn mặt của Tiếu Kiêu, mãi đến khi Tiếu Kiêu quay đầu nhìn sang, cậu mới ngạc nhiên phát hiện ra hành vi ban nãy của mình biến thái như thế nào
Bốn mắt chạm nhau, Tiếu Kiêu hỏi: “Bạn cùng bàn, tiết sau là môn gì?”
Mục Cảnh vội vàng cúi đầu nhìn thoáng qua thời khóa biểu, trả lời: “Ngữ văn.”
Tiếu Kiêu gối đầu lên cánh tay mình, ngả người mình qua nhìn Mục Cảnh, “Vậy trả sách tớ nhé?”
Mục Cảnh ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra là mình thừa lúc Tiếu Kiêu không có mặt ở đây đã trộm lấy sách văn của hắn, cậu ngơ ngẩn cầm quyển sách trước mặt mình lên rồi lại ngẩn ngơ trả sách cho Tiếu Kiêu.
Tiếu Kiêu trêu người đủ rồi, trong lòng cũng bị dáng vẻ ngốc manh kia của Mục Cảnh cào đến ngứa ngáy, hắn vươn tay xoa nhẹ tóc Mục Cảnh một phen, nhỏ giọng nói câu: “Ngoan.”
Mục Cảnh vẫn còn đang trong vòng hoảng loạn có tên “cậu ấy biết mình lấy sách văn của cậu ấy thì có phát hiện ra mình lén lấy bút của cậu ấy lén viết tên cậu ấy không”, đương nhiên là không nghe được lời của Tiếu Kiêu.
May cho cậu là không nghe thấy, bằng không trong cái thời tiết tháng tư lành lạnh này các bạn học sinh lớp 7 đã có thể nhìn thấy ông mặt trời thu nhỏ vô cùng ấm nóng rồi.
#
Tiết thứ ba buổi chiều là thể dục, mắt thấy người trong lớp đều đang lục tục rời đi, Tiếu Kiêu vẫn không nhanh không chậm làm bài tập vật lý.
Chờ đến khi trong lớp học chỉ còn lại có hai người là Mục Cảnh và Tiếu Kiêu, Tiếu Kiêu mới vươn người đứng lên nói: “Đi thôi?”
Mục Cảnh gật đầu đứng dậy, yên lặng đi theo sau Tiếu Kiêu.
“Phụt.” Tiếu Kiêu quay đầu nhìn Mục Cảnh, “Như thế này là sao, thật sự muốn làm người hầu nhỏ của tớ à?”
Mục Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Kiêu, hơi hơi hé miệng tưởng nói: Nếu như làm người hầu thì có thể đi theo cậu mỗi ngày, tớ đồng ý ngay.
Tuy lời đã đến bên miệng rồi lại không thể ra, cậu cũng chỉ lắc đầu chọt chọt lưng Tiếu Kiêu, ý bảo hắn đi nhanh lên.
Lưng của Tiếu Kiêu cứng cứng, cũng không nhạy cảm như mình, chọc một cái lập tức muốn la lên.
Nhưng mà……
Sờ rất vui.
Mục Cảnh lén lút cong cong khóe miệng, trong ánh mắt mang theo ý cười.
Tiếu Kiêu đi về phía trước hai bước, Mục Cảnh theo sát Tiếu Kiêu bước theo hai bước.
Tiếu Kiêu đi ra khỏi phòng học, Mục Cảnh cũng theo đó đi ra khỏi phòng học.
Tiếu Kiêu đột nhiên quay đầu, Mục Cảnh…… Mục Cảnh không kịp phản ứng, bị Tiếu Kiêu nắm tay kéo về phía trước.
“Đừng đi sau tớ.” Tiếu Kiêu nói.
Cậu không thích tớ đi theo cậu như vậy ……?
Tiếu Kiêu thoáng nhìn biểu tình đầy nghi hoặc trên mặt Mục Cảnh, lại mở miệng nói: “Tớ sẽ không nhìn thấy cậu.”
Tớ sẽ theo sát.
Dường như hắn biết được Mục Cảnh muốn nói gì, Tiếu Kiêu nhíu mày trả lời: “Cùng sóng vai đi, không được sao?”
Mục Cảnh ngẩng đầu nhìn vào sườn mặt của Tiếu Kiêu, lại cúi đầu nhìn xuống cánh tay đang bị Tiếu Kiêu bắt lấy.
Sóng vai…… sợ là không được đâu?
“Cậu cao bao nhiêu?” Mục Cảnh mở miệng hỏi.
Tiếu Kiêu bị hỏi bất ngờ nên ngẩn người, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Một mét tám sáu…… phẩy chín.”
Mục Cảnh nhấp môi không nói chuyện nữa.
Tiếu Kiêu thở dài, buông tay Mục Cảnh ra, gãi gãi đầu mình, “Vẫn còn tự ti chuyện chiều cao?”
Mục Cảnh nhìn cánh tay vừa bị Tiếu Kiêu buông ra mất hai ba giây, mới lắc đầu đầy tiếc nuối.
Không phải.
“Vậy sao lúc nào cũng ngồi im một chỗ, không chịu đứng lên vận động?”
Bởi vì cậu sẽ vào lớp trước giờ học, tớ đang đợi cậu đó.
“Giờ thể dục cũng phải đợi cả lớp đi hết rồi mới chịu lên lớp.”
Hả? Tớ đợi để đi cùng cậu mà.
Tiếu Kiêu cúi đầu kề sát vào Mục Cảnh, “Đừng nói thầm trong lòng nữa, nói chuyện!”
Mục Cảnh rụt cổ, mất nửa buổi sau mới nghẹn ra được hai chữ: “Không có.”
Tiếu Kiêu: “……”
#Crush của tui là bạn nhỏ không chịu nói chuyện thì làm sao bây giờ#
#Thật sự rất muốn cạy miệng cậu ta ra, dùng cách gì cũng được trời ơi#
Lần đầu tiên Mục Cảnh nhìn thấy Tiếu Kiêu là trong phòng học của lớp 7, Tiếu Kiêu chủ động đi đến trước mặt cậu hỏi cậu là chỗ bên cạnh cậu có người nào ngồi chưa.
Ngày 04 tháng 09 năm 20**.
Mục Cảnh nghiêm túc ghi ngày này lên bàn học trong phòng ngủ, dùng đến cả bút chì than tô đi tô lại nhiều lần.
Đây là ngày đầu tiên mà hai người gặp nhau, vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm.
Mục Cảnh đang tô lại không tự chủ cười rộ lên, ngọt ngào lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu.
Nhưng thực ra thì, trong trí nhớ của Tiếu Kiêu, lần đầu hai người gặp nhau là một ngày từ rất lâu trước kia……
Học kỳ sau lớp chín, khó khăn lắm mới đến cuối tuần mà còn phải chôn mình trong bài vở, Tiếu Kiêu đi theo tên bạn từ thời cởi truồng tắm mưa của mình đi trường X đón bạn gái nó.
“Người yêu mày học cấp ba à?” Tiếu Kiêu cầm bình nước ngồi xổm ở trạm xe hỏi thằng bạn mình, các nữ sinh cũng đang đợi xe không ngừng nghiêng đầu lén nhìn hắn.
“Hả? Không phải.
Ẻm học cấp hai.”
“Ờm.”
……
Qua gần mười phút, Tiếu Kiêu thật sự không chờ nổi nữa, đứng lên quăng chai nước rỗng vào thùng rác, nói với bạn mình một tiếng rồi đi đến tiệm tạp hóa.
Lúc đó hắn đã bắt gặp Mục Cảnh đang ngồi trong góc của tiệm tạp hóa phân vân xem là nên mua nước chanh hay nước đào, khi Tiếu Kiêu đi ngang qua thấy Mục Cảnh thì giật mình, nhưng sau khi thấy quả đầu với mái tóc xù xù ngẩng lên nhìn mình thì hắn không kiềm được muốn cười.
Tiếu Kiêu nói: “Em trai nhỏ, em đang chọn gì đó?”
Đương nhiên là Tiếu Kiêu cố ý.
Đồng phục trên người Mục Cảnh rõ ràng là đồng phục của học sinh cấp hai trường X, áo sơmi màu lam và quần tây đen, màu sắc đặc trưng như vậy làm sao mà không nhận ra được?
Nhưng hắn vẫn thích trêu cậu như thế đó.
Mục Cảnh không thèm phản ứng Tiếu Kiêu, duỗi tay lấy chai nước nho rồi đứng lên đi trả tiền.
Cậu đi lướt qua Tiếu Kiêu, hắn cúi đầu nhìn thân hình nho nhỏ của cậu……
Phụt.
Lùn vậy.
Được mét bảy không, học lớp bảy à?
Đôi mắt nhạt màu của Tiếu Kiêu cười đến cong cong, tâm tình vui sướng cầm lấy nước rồi đi về chỗ thằng bạn mình.
Chờ cho thằng bạn đưa bạn gái về nhà xong, trong lúc đang trên đường về Tiếu Kiến đột nhiên mở miệng: “Mày thấy tao thi vào cấp ba trường X được không?”
“Không dễ ăn đâu, điểm cao lắm…… ủa mà khoan, sao tự nhiên mày hứng lên thế?”
Tiếu Kiêu híp híp mắt, nhớ lại cảnh cậu thiếu niên ngồi trong góc dán chặt mắt vào quầy bán nước, nụ cười của hắn càng trở nên rạng rỡ hơn nữa, “Đồng phục của trường đó khá là đẹp?”
“Sao lại là câu nghi vấn?”
“Ha ha.”
“…… mày cười cái mẹ gì?”
Tiếc là đoạn ký ức này trong khai giảng thứ hai đã bị Tiếu Kiêu ném ra sau đầu ―― bài tập thật sự quá nhiều, căn bản không rảnh quan tâm chuyện khác.
Chờ đến khi hắn thật sự đậu vào trường X, khi đi vào lớp 7, gặp lại cậu nhóc từng có duyên gặp mặt một lần, Tiếu Kiêu theo bản năng đi đến trước mặt cậu hỏi: “Chỗ bên cậu đã có ai ngồi chưa?”
Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt đen mà sáng ngời nhìn chằm chằm hắn chừng bốn năm giây, mới chậm rãi lắc đầu.
Tiếu Kiêu cũng không khách sáo ngồi xuống, tự giới thiệu như thân quen từ đời nào: “Tớ tên Tiếu Kiêu, Tiếu (肖) trong sinh tiếu (生肖 – cầm tinh), Kiêu trong kiêu dũng thiện chiến (骁勇善战).”
Lúc Mục Cảnh không nói lời nào thì thích mím môi thành một đường thẳng, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc lại khó ở, nhưng một khi mở miệng……
“Mục Cảnh.
Mục……” Mục Cảnh vươn ngón trỏ viết một loạt mười sáu nét trong không khí, “Là chữ Mục (穆) này.”
Tiếu Kiêu nghẹn cười gật đầu mấy cái.
“Cảnh,” Mục Cảnh nắm tay lại buông xuống, quy quy củ củ đặt lên bàn học, “Cảnh (颈) trong trường cảnh lộc (长颈鹿 – hươu cao cổ).”
Tiếu Kiêu dán mặt lên bàn, cười hở cả lợi, “Tên cậu thật……”
Thật kỳ cục.
Trong lòng Mục Cảnh yên lặng bổ sung, từ hồi tiểu học đã có rất nhiều người nói như vậy.
“Tên cậu thật đáng yêu.” Tiếu Kiêu cười đến hai mắt cong cong, trong ánh mắt đẹp đẽ ẩn ẩn ý cười như ánh mặt trời rực rõ.
Mục Cảnh sững người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...