Ở trong bông hoa lung linh đỏ khổng lồ, sau khi ngủ một giấc say, Bastian mở mắt nhìn thấy trên đầu nó vẫn là bầu trời đêm mượt mà. Nó duỗi chân duỗi tay, hài lòng cảm thấy cái sức khỏe tuyệt vời kia chạy rần rần khắp tứ chi.
Một lần nữa lại có một thay đổi xảy đến với nó mà nó không hay. Ước mơ được khỏe thì đã mỹ mãn rồi.
Giờ đây, khi đứng dậy đưa mắt quan sát quanh bông hoa khổng lồ kia, nó nhận thấy có vẻ như rừng Perelin đang dần dần ngừng phát triển. Khu rừng-đêm không thay đổi mấy nữa. Bastian không biết rằng sở dĩ như thế là vì chuyện này một mặt liên quan đến việc ước mơ của nó được thỏa ứng, mặt khác xóa sạch ký ức về sự yếu đuối và vụng về của nó. Nó chưa thật hài lòng, dù đã đẹp và khỏe rồi. Nó thấy mình còn hơi ẻo lả. Chỉ đáng đẹp và khỏe nếu được tôi luyện thêm dẻo dai và chịu nổi kham khổ. Như Atréju vậy. Mà trong rừng cây này cứ thò tay ra là hái ngay được quả thì đâu có cơ hội nào để tôi luyện gì thêm.
Nơi chân trời phía Đông rừng Perelin bắt đầu phơn phớt những màu sắc như xà cừ của buổi ban mai. Trời càng sáng thì ánh lân quang của những cây-đêm càng nhợt nhạt.
“Có thế chứ,” Bastian nói bâng quơ, “mình cứ tưởng nơi đây chẳng bao giờ có ban ngày.”
Nó ngồi xuống lòng bông hoa ngẫm nghĩ nên làm gì bây giờ. Leo xuống rồi lại đi dạo chăng? Tất nhiên, là chúa tể rừng Perelin thì nó muốn vạch đường đi đâu mà chẳng được. Nó có thể đi lòng vòng trong đó nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm. Rừng già này quá mênh mông dễ gì tìm lối ra. Nhưng những cây-đêm dù đẹp mấy thì mãi cũng chán. Phải làm gì khác, chẳng hạn băng qua sa mạc lớn nhất vương quốc Tưởng Tượng. Đúng, đó là chuyện nên làm và thật đáng tự hào!
Tức thì Bastian cảm thấy cái cây khổng lồ rung dữ dội. Thân cây nghiêng ngả nghe lạo xạo. Nó phải bám thật chắc kẻo lăn ra ngoài bông hoa đang nghiêng ngả. Quang cảnh rừng Perelin trước mắt nó thật đáng sợ.
Mặt trời, trong khi đó, đã lên cao, soi rõ hình ảnh của sự tàn phá. Không còn sót lấy một cây-đêm khổng lồ nào. Chúng tan biến - nhanh hơn mọc nhiều - thành bụi và cát mịn sặc sỡ dưới ánh nắng chói chang. Đây đó sót lại vài ba gốc cây khổng lồ rệu rã như tháp các tòa thành đắp bằng cát khi bị khô. Cái cây cuối cùng xem chừng còn đứng vững là cây có đóa hoa Bastian đang ngồi. Nhưng khi nó thử bám vào những cánh hoa thì chúng vụn ngay thành bụi và bị cuốn đi như một đám mây cát. Giờ đây không còn gì án tầm mắt ngó xuống dưới nữa thì nó mới thấy đang ngồi ở độ cao chóng mặt. Muốn khỏi rơi xuống thì nó phải tìm cách leo xuống thật nhanh thôi.
Nó rón rén leo ra khỏi bông hoa, cố tránh gây chấn động không cần thiết. Nó vừa kịp ngồi như cưỡi ngựa trên cuống hoa uốn cong vòng như cần câu thì hết cả đóa hoa đã rơi xuống sau lưng nó, tan thành đám bụi cát đỏ.
Bastian nhích xuống hết sức thận trọng. Người khác có thể sẽ chịu không nổi khi lơ lửng ở độ cao đáng sợ này, đâm ra hốt hoảng, ngã như chơi, nhưng Bastian hoàn toàn không chóng mặt tí nào, nó bình tĩnh như có bộ thần kinh bằng thép. Nó biết chỉ cần một động tác thiếu cân nhắc là có thể làm gãy cây ngay. Không được để nguy hiểm đưa đến thiếu thận trọng. Nó nhích dần trên cuống hoa, tới được thân cây. Thân cây mới đầu còn nghiêng rồi thẳng đứng. Nó liền ôm chắc, tuột xuống từng phân một. Nhiều lần nó bị những đám mây bụi lớn sặc sỡ từ trên cao đổ ập xuống đầu. Cây này không còn một cành nào nữa cả. Bastian vừa đặt chân vào khúc thân cây nào thì liền sau đó khúc ấy rã ra hết. Càng xuống dưới thân cây càng to, không ôm được nữa. Mà Bastian vẫn còn tuốt trên cao. Nó tạm ngừng để suy tính cách xuống tiếp tục.
Chợt một chấn động mới làm rung rinh khúc thân cây to đùng còn sót, cắt đứt mọi suy tính của nó. Khúc cây kia thun lại thành một cái gò con hình chóp nón. Bastian bị tuột lăn lốc, mấy lần lộn mèo, cuối cùng nằm dài dưới chân gò. Bị đám bụi cát sặc sỡ rơi theo phủ kín mít, nhưng nó cố chui ra được, rồi móc cát trong tai, phun cát trong miệng, phủi bụi trên quần áo.
Nhìn quanh, Bastian thấy khung cảnh thật quá sức tưởng tượng: cát truồi khắp nơi. Cát quay cuồng, chảy tới chỗ này chỗ nọ theo kiểu rất lạ kỳ: cát dồn lại thành đồi hay cồn cao thấp, rộng hẹp khác nhau, nhưng toàn một màu. Cát xanh nhạt đổ về đống xanh nhạt, xanh lá cây về đống xanh lá cây, tím về đống tím. Cánh rừng Perelin tan rã, biến thành sa mạc, nhưng là thứ sa mạc lạ kỳ biết mấy!
Bastian leo lên một cồn cát đỏ màu huyết dụ. Nó thấy chung quanh trùng điệp đồi cát đủ màu. Mỗi đồi một màu, không trùng lặp. Đồi gần nhất màu xanh cô-ban, đồi khác màu vàng safran[1], kế tiếp là đỏ son, chàm, xanh cẩm thạch, tím tử đinh hương, xanh rêu, đỏ hồng ngọc, nâu đen, vàng ấn độ[2], son chu sa, xanh đá lazurit[3]. Và cứ tiếp tục như thế từ chân trời này tới chân trời khác, cho đến khi mắt nó không phân biệt nổi nữa. Những con suối cát vàng cát bạc chảy giữa, ngăn cách những đồi cát khác màu nhau.
[1] Safran: thứ gia vị vàng như nghệ, từ một loài huệ tây, cực đắt!
[2] Có lẽ là màu vàng “cà-ri”, vì người Ấn Độ thường ăn món “cà-ri”.
[3] Còn gọi là đá da trời. Lapislazuli là loại đá quý, có nhiều ở Afghanistan.
Bastian kêu lớn: “Đây là sa mạc muôn màu Goab!”
Mặt trời lên cao dần, nóng chịu không nổi. Không khí bắt đầu lung linh trên những cồn cát sặc sỡ và Bastian hiểu rằng nó đang ở trong một hoàn cảnh cực kỳ khó khăn. Nó không thể nán lại trên sa mạc này được, chắc chắn! Nếu không thoát ra được thì nó sẽ kiệt sức trong thời gian ngắn.
Bất giác Bastian nắm “Biểu trưng” của Nữ-thiếu-hoàng đeo trên ngực, mong được hướng dẫn. Rồi nó mạnh dạn lên đường.
Nó leo lên lội xuống hết cồn cát này đến cồn cát khác, hết giờ này qua giờ khác, cứ đi mà không trông thấy gì khác hơn là cồn cát tiếp nối cồn cát. Chỉ có điều chúng thường xuyên đổi màu. Sức lực kỳ diệu của nó chẳng ích gì nữa, vì không thể dùng sức mà chinh phục sa mạc mênh mông. Không khí là làn hơi nóng bỏng lung linh của địa ngục không thở nổi. Lưỡi nó dính tịt ở vòm miệng, mặt nó đầm đìa mồ hôi.
Mặt trời trở thành một cơn xoáy lửa ngay giữa không trung, đứng đó đã từ lâu lắm và có vẻ như không chịu chuyển dịch tiếp. Ngày trên sa mạc cũng dài bằng đêm trong rừng Perelin.
Bastian cứ đi mãi, mắt tóe lửa còn lưỡi khô như miếng da thuộc. Nhưng nó không bỏ cuộc. Cơ thể nó khô quắt, máu trong huyết quản quánh đến không chảy nổi. Nhưng Bastian vẫn đi tiếp, chậm chạp, từng bước một, không vội vàng cũng không tạm dừng lại, giống như những người vượt sa mạc lão luyện. Nó không lưu ý đến cơn khát giày vò cơ thể đang phải chịu đựng. Nó tỉnh táo bởi quyết tâm sắt đá, nên mệt nhọc hay thiếu thốn không thắng nó nổi.
Bastian nhớ xưa kia nó dễ nản chí biết mấy. Bắt tay vào cả trăm thứ để rồi chỉ một tí khó khăn đã bỏ cuộc. Nó chỉ nghĩ đến ăn uống và sợ bị ốm hay phải chịu đau đớn - buồn cười thế đấy. Nhưng đó là chuyện xưa rồi.
Con đường nó đang vượt qua sa mạc muôn màu Goab này thì trước nó chưa ai từng dám đi, và sau nó cũng sẽ không có ai nữa.
Và có lẽ sẽ không ai được biết chuyện này.
Nghĩ thế, Bastian không khỏi tiếc nuối. Nhưng đúng là có lẽ sẽ không ai được biết chuyện này. Mọi dấu hiệu đều chứng tỏ rằng Goab lớn không tưởng tượng nổi và nó sẽ chẳng đời nào vượt qua được. Việc trước hay sau cũng sẽ kiệt sức, dù nó dẻo dai đến đâu, không làm nó sợ. Nó sẽ thản nhiên và dũng cảm chịu chết như những thợ săn trong bộ tộc của Atréju. Nhưng vì không ai dám bén mảng vào sa mạc này nên sẽ chẳng có ai loan truyền về cái chết của Bastian, dù ở vương quốc Tưởng Tượng hay ở trần gian. Người ta sẽ chỉ nghĩ rằng nó mất tích. Thế thì khác gì nó chưa hề tới vương quốc Tưởng Tượng và sa mạc Goab này!
Bastian vừa đi vừa nghĩ và chợt nảy ra một sáng kiến. Cả vương quốc Tưởng Tượng, nó tự nhủ, nằm hết trong quyển sách mà Ông lão núi Di Sơn đã ghi chép. Mà quyển sách này chính là quyển Chuyện dài bất tận nó đã đọc trong phòng chứa đồ. Có lẽ những gì nó trải qua cũng được viết trong quyển sách ấy. Và rất có thể một ngày nào đó có người đọc quyển sách này - thậm chí biết đâu ngay lúc này đây có người đang đọc. Như thế chắc chắn nó có thể báo một tín hiệu cho người đó được.
Cồn cát Bastian đang đứng xanh thẳm màu nước biển. Cách một thung lũng hẹp là tới một cồn cát đỏ rực như lửa. Bastian đi qua đó, hai tay hốt đầy cát đỏ đem về đồi cát xanh. Rồi nó rải lên sườn cồn cát một đường dài. Rồi nó lại đi hốt cát đỏ và cứ thế. Một lúc sau nó đã rải lên nền cát xanh ba chữ cái thật to màu đỏ:
B B B
Nó hài lòng ngắm nghía công trình của mình. Ai đọc Chuyện dài bất tận nhất định cũng sẽ thấy ba chữ này thôi. Dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì người ta cũng sẽ biết bây giờ nó ở đâu.
Nó ngồi nghỉ một lúc trên đỉnh đồi cát đỏ. Ba chữ cái kia sáng lên dưới ánh mặt trời sa mạc chói chang.
Lại thêm một phần ký ức về thằng Bastian nơi thế giới con người bị xóa mất. Nó chẳng còn nhớ rằng trước kia nó thường rất dễ bị bệnh, thậm chí yếu đuối nữa. Nó tự hào về sự dẻo dai và chịu đựng giỏi của mình. Nhưng rồi nó nảy ra ước mơ mới.
“Tuy mình không biết sợ,” nó nói bâng quơ theo thói quen, “nhưng mình vẫn còn thiếu lòng dũng cảm thật sự. Chịu nổi thiếu thốn và vất vả là giỏi rồi, nhưng táo bạo và can đảm là chuyện khác nữa! Mình ước chi được gặp một chuyện phiêu lưu thật sự đòi hỏi cực kỳ can đảm. Trong sa mạc này chẳng gặp được ai. Giá gặp được một sinh vật nguy hiểm, miễn đừng gớm ghiếc như Ygramul, nhưng nguy hiểm hơn bội phần thì tuyệt quá. Nó phải đẹp, đồng thời nguy hiểm nhất vương quốc Tưởng Tượng. Mình sẽ đương đầu với nó và…”
Bastian không nói tiếp được nữa, vì ngay lúc đó nó cảm thấy sa mạc dưới chân rung chuyển dữ dội, giống như gây ra bởi một tiếng gầm rất trầm khiến người ta cảm thấy hơn là nghe thấy.
Nó quay lại thấy nơi chân trời xa một hiện tượng mà mới đầu nó không giải thích nổi: như thể đang có một trái cầu lửa phóng ào ào. Trái cầu lửa kia chạy quanh chỗ Bastian đang ngồi theo một vòng tròn lớn với một tốc độ không tưởng tượng nổi, rồi đột nhiên phóng thẳng tới thằng bé. Trong làn không khí lung linh vì nóng khiến mọi hình dạng đều lập lòe như lửa thì hình thù kia giống một con ma lửa đang nhảy nhót.
Bastian sợ chết khiếp, không kịp suy nghĩ, phóng bừa xuống thung lũng giữa hai cồn cát đỏ và xanh, trốn con ma lửa đang ào tới. Vừa xuống tới bên dưới Bastian đã xấu hổ quá chừng vì chưa gì đã yếu bóng vía, liền ráng nuốt sợ.
Nó sờ AURYN trên ngực, liền cảm thấy lòng can đảm mà nó ước mơ cuồn cuộn chảy đầy trái tim.
Bastian lại nghe cái tiếng gầm đã khiến sa mạc phải run rẩy kia, lần này gần lắm. Nó ngước nhìn lên.
Một con mãnh sư khổng lồ đang đứng trên đỉnh cồn cát đỏ, ngay phía trước mặt trời khiến bờm của nó trông như một vòng hoa lửa rừng rực quanh đầu con vật. Bờm với bộ da nó không vàng như những con sư tử khác mà đỏ ối như màu cát dưới chân con ác thú.
Con sư tử hình như không chú ý đến thằng bé - nhỏ xíu so với nó - đang đứng trong lòng thung lũng giữa hai cồn cát mà chỉ nhìn những chữ cái màu đỏ trên sườn cồn cát đối diện. Nó lại gầm lên:
- Ai làm chuyện này đây?
- Ta, Bastian nói.
- Mấy cái này có nghĩa là gì?
- Đó là tên của ta, Bastian đáp, ta tên là Bastian Balthasar Bux.
Bấy giờ con sư tử mới đưa mắt nhìn thằng bé. Bastian cảm thấy như bị chụp trong một cái áo khoác bằng lửa thiêu nó thành tro. Nhưng cảm giác này qua đi tức thì. Nó nhìn lại con sư tử, không chớp mắt.
- Ta, con thú khổng lồ nói, là Graógramán, người đời còn gọi là “Cái chết sặc sỡ”, là chúa tể sa mạc muôn màu này.
Bastian và con thú gườm gườm nhìn thẳng vào mắt nhau. Nó cảm thấy từ đôi mắt con vật hắt ra một sức mạnh chết người.
Như một cuộc đọ sức vô hình. Cuối cùng, con sư tử cúi đầu. Nó đường bệ chậm rãi từ đỉnh cồn cát đi xuống. Khi nó đặt chân lên vùng cát xanh thẳm màu nước biển thì thân thể nó cũng đổi màu luôn, da và bờm nó thành ra xanh hết cả. Con thú khổng lồ dừng lại một chốc lát trước Bastian - nó đang ngước nhìn con sư tử, như chuột ngó mèo - rồi đột nhiên nằm dài ra, cúi rạp đầu trước thằng bé.
- Thưa cậu chủ, Graógramán nói, tôi là đầy tớ của cậu, xin chờ lệnh!
- Ta muốn ra khỏi sa mạc này, Bastian bảo nó, mi đưa ta ra được chứ?
Graógramán lúc lắc bờm.
- Thưa cậu chủ, tôi không làm được.
- Sao vậy?
- Vì tôi lúc nào cũng vác sa mạc theo.
Bastian không hiểu con sư tử muốn nói gì.
- Không còn một sinh linh nào khác, Bastian hỏi, đưa ta ra khỏi đây được sao?
- Thưa cậu chủ, làm sao được chứ, Graógramán đáp, khắp nơi chung quanh tôi tuyệt không có một sinh vật nào hết. Chỉ cần tôi hiện diện thì ngay cả những sinh vật mạnh nhất, đáng sợ nhất trong vòng một nghìn dặm cũng cháy thành tro. Vì thế người ta gọi tôi là “Cái chết sặc sỡ,” chúa tể sa mạc muôn màu này.
- Mi nhầm rồi, Bastian nói, không phải mọi sinh vật đều cháy rụi trong vương quốc của mi. Như mi thấy, ta nào có thua kém mi.
- Thưa cậu chủ, ấy là do cậu chủ đeo “Hào quang” AURYN che chở cậu, thậm chí trước tôi, kẻ gây chết chóc nhất trong toàn vương quốc Tưởng Tượng.
- Nghĩa là mi bảo rằng nếu không đeo “Bảo vật” thì ta cũng sẽ bị cháy thành tro ư?
- Quả như thế, thưa cậu chủ, dù nếu xảy ra thì tôi sẽ thương tiếc khôn cùng, vì cậu là người đầu tiên và duy nhất trò chuyện cùng tôi.
Bastian sờ nhẹ “Bảo vật”, khẽ nói: “Cám ơn, Nguyệt Nhi!”
Graógramán vươn cao mình rồi nhìn xuống Bastian.
- Thưa cậu chủ, chúng ta có khối chuyện để nói với nhau. Chẳng hạn tôi sẽ tiết lộ với cậu những bí mật cậu không biết, hay là cậu giải thích vấn nạn về sự hiện hữu của tôi mà tôi mù tịt.
Bastian gật.
- Nếu được thì ta yêu cầu được uống chút gì trước đã. Ta khát khô cả cổ.
- Đầy tớ của cậu xin tuân lệnh, Graógramán đáp. Cậu hạ cố ngồi lên lưng tôi nhé? Tôi sẽ đưa cậu về dinh của tôi. Ở đấy cậu cần gì cũng có hết.
Bastian đu lên lưng sư tử, bám chặt bờm con vật mà mỗi lọn lông đều bừng bừng như ngọn lửa. Graógramán ngoái nhìn nó.
- Cậu chủ nắm cho chắc, tôi chạy nhanh lắm đấy. Còn điều này nữa mong cậu nhớ cho: suốt thời gian cậu ở trong vương quốc của tôi hoặc đi với tôi, xin cậu hứa đừng bao giờ và vì bất cứ lý do gì bỏ “Bảo vật” bảo vệ cậu ra!
- Ta hứa, Bastian nói.
Con sư tử liền cất bước, mới đầu còn chậm rãi trang trọng, rồi nhanh, nhanh thêm mãi. Bastian sửng sốt thấy cứ đến cồn cát nào là da và bờm sư tử lại đổi màu y như màu cồn cát đó. Cuối cùng Graógramán nhảy ào ào từ cồn cát này qua cồn cát khác, bốn cái chân to kềnh như không chạm đất. Da con thú đổi màu như chớp khiến mắt Bastian chỉ còn thấy chớp nhoáng, chớp nhoáng rồi thấy mọi màu cùng một lúc, khác nào cả tấm thân con vật khổng lồ là một khối mã não óng ánh. Bastian phải nhắm nghiền mắt lại. Ngọn gió nóng như hỏa ngục rít bên tai, giật chiếc áo khoác phần phật sau lưng nó. Bastian cảm thấy rõ các cơ bắp co dãn trong cơ thể con sư tử, ngửi rõ mùi hoang dại kích thích từ bờm con thú tỏa ra. Bastian hú lên một tiếng lảnh lót đầy quang vinh nghe như tiếng kêu của một con ác điểu và Graógramán gầm lên như trả lời làm chấn động sa mạc. Giây phút này cả hai thành một, dù vóc dáng chúng vô cùng chênh lệch. Bastian như chỉ tỉnh cơn say khi nghe Graógramán gọi:
- Thưa cậu chủ, chúng ta đến nơi rồi. Cậu chủ hạ cố xuống chứ?
Bastian nhảy vọt xuống ngay nền cát. Nó thấy trước mắt một ngọn núi đá đen nứt rạn - hay phế tích của một công trình nào đấy? Nó chịu không đoán được, vì những khối đá - hoặc lăn lóc ngổn ngang phủ cát màu hoặc nằm trong những vòm cổng, tường, sân thượng hay cột trụ - đầy vết rạn nứt sâu hoắm và bị xói mòn như thể từ xưa đã bị bão cát mài nhẵn mọi góc cạnh.
- Thưa cậu chủ, Bastian nghe tiếng con sư tử, đây là dinh - cũng là nấm mồ - của tôi. Xin mời vị khách đầu tiên và duy nhất của Graógramán vào.
Mặt trời đã bớt cháy bỏng giờ to kếch xù vàng vọt nơi chân trời. Hóa ra từ chỗ đó chạy về đây lâu hơn Bastian tưởng nhiều. Những mẩu cột hay là những cây kim bằng đá còn sót - gọi thế nào tùy thích - đã đổ bóng thật dài. Chẳng bao lâu nữa sẽ chiều tối.
Khi đi theo con sư tử qua một vòm cổng dẫn vào bên trong dinh của Graógramán thì Bastian cảm giác rằng con thú bước kém mạnh bạo hơn trước, phải nói là mệt mỏi và nặng nề.
Qua một lối đi tối tăm với nhiều cầu thang hết xuống lại lên, Bastian và Graógramán tới một cái cửa to, cánh hình như cũng bằng đá đen. Khi Graógramán bước tới thì cánh cửa tự động mở, rồi tự động đóng khi Bastian đi qua.
Giờ đây cả hai đứng trong một căn phòng - một cái hang thì đúng hơn - mênh mông, có cả trăm ngọn đèn treo soi sáng mà những ngọn lửa gợi nhớ đến màu da sặc sỡ của Graógramán. Giữa phòng là một bệ gạch hình tròn sặc sỡ nhiều bậc, trên đó là một khối đá đen to. Graógramán chậm chạp quay nhìn Bastian với đôi mắt như tàn lụi tới nơi.
- Thưa cậu chủ, giờ của tôi đã điểm rồi, Graógramán nói như thì thào, chúng ta không còn thì giờ trò chuyện nữa. Nhưng chớ lo, cứ chờ ngày đến. Việc gì phải đến thì lần này sẽ đến. Có thể rồi cậu sẽ cho tôi biết được: vì sao?
Rồi nó quay đầu về phía cửa nhỏ ở cuối hầm.
- Mời cậu chủ vào, ở đó có đủ mọi thứ để sẵn cho cậu. Căn buồng này chờ đón cậu từ thuở nào rồi.
Bastian đi tới cửa đó nhưng còn ngoái nhìn trước khi mở. Graógramán đã ngồi xuống khối đá đen và cũng thành đen y như khối đá. Con sư tử thì thào:
- Thưa cậu chủ, có thể cậu sẽ nghe thấy những âm thanh khiến cậu kinh hoàng. Nhưng đừng lo! Chừng nào cậu còn đeo “Biểu trưng” thì sẽ vô hại.
Bastian gật đầu rồi bước qua cánh cửa.
Trước mắt nó là một căn phòng trang hoàng cực kỳ lộng lẫy. Nền trải thảm mềm đủ màu sắc. Những cây cột thon thon đỡ cái trần gồm nhiều hình vòng cung khảm đầy vàng phản chiếu cả nghìn lần ánh sáng đủ sắc màu chiếu từ chiếc đèn treo. Trong một góc phòng kê một chiếc đi-văng rộng với đủ loại chăn gối mềm, bên trên căng một cái lều bằng tơ xanh nước biển. Nơi những góc kia, một hồ bơi lớn - được đục đẽo trên nền phòng - chứa một chất lỏng lóng lánh như vàng ròng bốc hơi nghi ngút. Trên một cái bàn thấp bày sẵn tô, đĩa đựng món ăn; lại còn cả một bình đựng thứ nước uống màu hồng ngọc với một cái ly bằng vàng.
Bastian bắt chéo chân ngồi vào bàn. Thứ nước uống hơi nồng và hoang dại nhưng giải khát thật tuyệt vời. Những món ăn này hoàn toàn lạ đối với nó. Nó chịu không biết đấy là pa-tê, quả nang hay bồ đào. Có thứ trông như bầu hay dưa hấu nhưng mùi vị khác hẳn, cay và đậm đà. Ngon tuyệt. Bastian ăn thật no.
Rồi nó cởi quần áo - nhưng vẫn đeo “Biểu trưng” - leo vào hồ tắm, bì bõm một lúc lâu trong thứ nước nóng như lửa, kỳ cọ, lặn ngụp, phun phì phì như một con hải tượng. Chợt nó thấy mấy cái chai hình thù kỳ dị trên bệ bồn tắm. Nó nghĩ đó là thuốc tắm nên thản nhiên đổ mỗi thứ một ít vào hồ. Lửa xanh lục, đỏ, vàng liền bùng lên, chạy qua chạy lại trên mặt nước, khói bốc lên có mùi nhựa cây và thảo dược đắng.
Sau cùng nó ra khỏi bồn, lau khô người với khăn tắm mềm để sẵn rồi mặc quần áo. Trong lúc ấy nó thấy như ánh đèn treo trong phòng chợt ảm đạm. Rồi một âm thanh dội vào tai khiến nó lạnh xương sống, nghe lạo xạo như một khối băng tuyết lớn bị đập nát, rồi thành tiếng thở dốc và cứ thế nhỏ dần.
Bastian lắng nghe mà tim đập liên hồi. Nó nghĩ đến lời Graógramán vừa bảo rằng nó không cần gì phải lo.
Bastian không nghe âm thanh kia lặp lại, nhưng sự im ắng ấy còn đáng sợ hơn. Nó cần biết chuyện gì đã xảy ra!
Nó mở cửa phòng ngủ ngó ra cái hang lớn ngoài kia. Mới đầu nó không thấy có gì khác lạ, ngoài chuyện ánh đèn treo âm u dần, lập lòe như trái tim đập mỗi lúc một yếu. Con sư tử vẫn ngồi y như trước trên khối đá đen có vẻ đang nhìn Bastian.
- Graógramán! Bastian khẽ gọi. Có chuyện gì thế? Tiếng gì vừa kêu vậy? Phải tiếng mi hét không?
Con sư tử không trả lời cũng không động đậy, nhưng khi Bastian lại gần thì nó đưa mắt nhìn cậu bé.
Bastian ngập ngừng đưa tay vuốt bờm con thú, nhưng vừa đụng tới nó đã hốt hoảng rụt về. Bờm con sư tử cứng và lạnh buốt như khối đá đen. Cả mặt và chân Graógramán cũng thế.
Bastian không biết phải làm sao. Nó thấy cánh cửa đá đen lớn đang từ từ mở. Chỉ sau khi đã đi qua hết hành lang dài và tối, rồi leo lên bậc thềm, nó mới tự hỏi nó định ra ngoài này làm gì. Ở sa mạc này đâu có ai cứu nổi Graógramán.
Nhưng bên ngoài không còn sa mạc nữa!
Nó thấy khắp mặt cát lung linh sáng trong đêm tối. Hàng muôn triệu mầm đâm chồi từ những hạt cát - giờ đây đã thành hạt mầm. Rừng-đêm Perelin đang mọc trở lại!
Bestian đoán có lẽ chuyện Graógramán đông cứng hẳn có liên hệ thế nào đấy với sự tái sinh của rừng-đêm.
Nó quay trở vào hang. Chiếc đèn treo chỉ còn leo lét. Nó lại bên con sư tử dang hai tay ôm lấy cái cổ khổng lồ, áp mặt vào mặt con thú.
Bây giờ cả đôi mắt con sư tử cũng đen và trơ như tảng đá. Graógramán đã hóa đá. Chiếc đèn treo lóe lên lần chót rồi hang tối đen như một nấm mộ.
Bastian khóc nức nở, khuôn mặt con sư tử hóa đá đẫm nước mắt của cậu bé. Cuối cùng nó cuộn tròn người giữa hai chân kềnh càng của con thú và thiếp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...