Ngay cả khi bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, trong phòng cách ly lại ấm áp như mùa xuân. Trương Nam bước vào trong phòng cách ly bị phong kín, Viên Lãng ở bên ngoài giám sát cởi bỏ bộ trang phục phòng hộ, cửa thép nặng nề “Phanh” một tiếng đong lại. Đã bốn tháng không gặp, hai người đối diện cách một lớp thủy tinh thật dày. Đã có người nói qua: Sao Khiên Ngưu xa xôi, Sáng trong sông ngân hà. Nhẹ nhàng một con nước, yên lặng không lời nói?
Trương Nam cắn răng một cái, phá vỡ sự im lặng. Chỉ vào hai gạch trên vai Viên LÃng, làm nũng xấu hổ vỗ liên tiếp lên ngực: “Xong rồi xong rồi, còn tưởng có thể ngồi cùng ăn một bửa cơm với anh lần nữa, đời này không có cơ hội rồi.” Ngón tay thon dài vuốt hai vạch mới tinh trên vai của mình, lắc đầu thở dài: “Viên Lãng, anh thật không nghĩa khí! Đợi tôi sẽ chết sao?” Nhắc tới chết, tự nhiên co rúm lại một chút. Trương Nam thầm hận bản thân, vì sao miệng lại không biết chặn lại như vậy?
Viên Lãng nở nụ cười, trung tá cùng thiếu tá. Nhớ đến lúc mới gặp nhau, Trung úy cùng thiếu úy. Giống nhau kém một bậc, giống nhau ở phòng bệnh, nhắm mắt lại còn nhìn thấy bộ dạng khi đó của em liều mạng giúp tôi khôi phục. Nhưng ai có thể biết, chúng ta trời Nam đất Bắc vòng vo một vòng lớn, tôi, lại phụng mệnh đến giám sát em đi chết…
Ánh mắt Trương Nam nhìn chằm chằm, Viên Lãng nói: “Nam Nam, tự em chữa khỏi được không?” Trương Nam lắc đầu: "Không được, tôi bị nhiễm độc vũ khí sinh học, không có biện pháp." Viên Lãng nói: “Em sống lâu một chút được không?” Trương Nam lắc đầu: “Không được, từ cảm nhiễm đến chết, nhiều nhất bảy ngày.” Viên Lãng nói: “Để cho tôi ôm em một chút, chỉ một chút, được không? “Trương Nam đè nén nghẹn ngào, chau mày lắc đầu: “Không được, độc truyền nhiễm rất mạnh, dính lại, nước bọt hoặc máu đều là môi giới, năm chặt tay đều sẽ truyền nhiễm.” Viên Lãng cắn môi dưới, gật đầu.
Trương Nam thở sâu, cười một cái: “Nghĩ về cái tốt, tôi thích kết quả như vậy, không cần lo lắng anh sẽ ném tôi ở trên ngọn núi rồi.” Viên Lãng nhắm mắt lại, bắt tay ấn ở trên kính, không nói chuyện.
Một bên mặt kính thủy tinh, Trương Nam vươn tay, dán lên tay Viên Lãnh, cẩn thận nhìn, tay của mình là sao có thể nhỏ so với anh nhiều như vậy, cuối cùng nói: “Không thể bình an trở về, thực xin lỗi.”
Viên Lãng cảm thấy có chút buồn cười, thực xin lỗi? Nhiều năm như vậy, giãy dụa xong không buông được, qua khỏi sự ngăn cách núi cao sông dài, đã từng qua mưa bom bão đạn. Cuối cùng, dĩ nhiên là ba chữ kia. Một lát sau, Viên Lãng mở to mắt: “Nam Nam, em … Sẽ rất đau sao?” Trương Nam vẫn giống như trước đây, mặt cười đến cong mày: “Đương nhiên là không. Sẽ rất mau, thật yên tĩnh.” Thấy mi anh thật dài, mắt tinh tế, cái mũi không cong, trong lòng miêu tả lại một lần, là tất cả sự luyến tiếc, cuối cùng ngoan ngoãn quyết tâm: “Viên Lãng, đồng ý với tôi vài chuyện đi.”
Viên Lãng cười gật đầu, thật sảng khoái: “Được!” Trương Nam trịnh trọng nói: “Tôi muốn anh bây giờ liền mở cửa đi ra ngoài, không được quay đầu, không được trở lại, về sau… Tôi đi rồi, anh cũng phải quay mặt đi.” Ngừng một chút, dường như đè nén nước mắt, sau đó nói nhanh: “Không được lại nghĩ đến tôi, không được hối hận, không được thương tâm. Từ nay về sau, không cho anh được nhớ lại trên đời này từng có một người như tôi. Ra khỏi cửa này, anh phài là Viên Lãng uy phong kiêu ngạo.” Mỗi một câu “Không được” của Trương Nam, Viên Lãng liền “Uhm” một tiếng, thủy chung gật đầu, thủy chung cười. Trương Nam làm bộ như không nhìn thấy, móng tay của anh đâm vào trong da thịt thật sâu.
Giám sát bên ngoài mở cửa, Lý Hi chuyên gia vũ khí theo đội A bước vào phòng cách ly, do dự một chút, nói với Viên Lãng: “Thực xin lỗi, muốn đồng chí Trương Nam… Mau chóng đem chi tiết nhiệm vụ lần này cùng thành quả báo về tổ chức, bằng không… Sẽ không kịp nữa rồi.” Ngừng một chút: “Bởi vì cơ mật, Viên Lãng, mời anh tránh ra ngoài.”
Viên Lãng mở cửa đi ra ngoài, mạnh mẽ dứt khoát.
Tề Hoàn xin chỉ thị của Thiết đội, có phải nên để Viên Lãng trở về không, đừng cố thủ ở chổ này, sóng giày vò. Đường Sắt lắc đầu: “Nhiệm vụ bí mật, không thể để yên chuyện này phía trước không thể trở về.” Sau đó lo lắng, một mình cùng Viên Lãng thương lượng: “Sau khi cậu lo lắng, nếu không đi dẫn người tiến vào khu vực cách ly được canh gác, nhóm chuyên gia nhiễm bệnh này biết bí mật, cho nên khu cách ly này là phòng hộ trọng điểm. Hoặc là có thể đi trong coi một bệnh nhân bị nhiễm khác.” Cho rằng Viên Lãng liều chết cự tuyệt, ai biết, vừa nói xong, anh liền đồng ý: “Tôi đi coi người khác.” Đường Săt cam đoan với Viên Lãng: “Giám hộ Trương Nam, tôi cùng Tề Hoàn sẽ tự mình đến, chia hai ca, tuyệt đối không để cô ấy chịu tủi thân.” Viên Lãng không nói chuyện, cắn răng gật đầu.
Chuyện giám sát lây nhiểm, thực sự bắt đầu, mới thấy được sự tàn khốc. Viên Lãng phụ trách giám sát một cậu con trai, cùng với Viên Lãng không khác nhau là mấu, thân thể cường tráng có thể tham gia lựa chọn của lão A, vừa mới bắt đầu còn cùng Viên Lãng nói chuyện, đến buổi tối liền bắt đầu nóng lên, ngực khó chịu. Viên LÃng ở bên ngoài trông coi cậu ta, sau nửa đêm nhìn thấy toàn thân cậu ta đều đổ mồ hôi, nôn, liền chạy nhanh kêu bác sĩ. Bác sĩ mặc bộ đồ phòng hộ nặng nề chạy đến, hỏi cậu ta: “Cảm giác như thế nào?” Giọng nói cậu nhóc đã thay đổi, nói: “Đến mở mắt ra cũng đau, đầu như muốn nổ tung.” Viên Lãng nghe, răng cắn lại càng chặt.
Ca đầu tiên đã qua, tất cả những người trong coi cảm nhiểm của lão A sắc mặt đều xanh mét. Tề Hoàn nói với Viên Lãng: “Trương Nam luôn cùng Lý Hi bàn giao chi tiết kết quả nhiệm vụ, tôi cùng Thiết Đội chưa vào được gian nhà. Bất quá thoạt nhìn, cô ấy cũng không có chuyện gì.”
Ngẩng đầu nhìn gian phòng của Trương Nam thời gian đã sáng mà đèn đuốc còn sáng trưng, lòng Viên Lãng đau như dao cắt: “Cô bé ngốc, đều phải chết cô… Còn có nhiều người nói cùng tổ chức như vậy mà nói? Lúc này đã tính là trung thành về nhà rồi.”
Sau đó vài ngày, chàng trai Viên Lãng giám sát bắt đầu bị xuất huyết trong cơ thể, đến ánh mắt và lỗ tai không ngừng đổ máu, bác sĩ cũng bó tay. Viên Lãng báo với Đường Sắt: “Không cần phải lo lắng người bì nhiểm bệnh rời khỏi khu cách ly, bọn họ đã không còn sức lực rồi.” Đường Sắt nói: “Nhiệm vụ của chúng ta chính là giúp bọn họ đi đến cuối cùng, cam đoạn bọn họ không bước ra, người khác cũng không tiến vào.”
Ngày đó Tiết Cương giám sát bệnh nhân thứ ba trở về, cơm cũng chưa ăn, ngồi đối diện với tường cả buổi trời không nói chuyện, sau đó lau nước mắt xuống nói: “Ngươi nghiên cứu ra virut này đúng là tạo nghiệt lớn, tôi thấy anh ta bị xuất huyết nặng, khó chịu đem tất cả lộn xộn từ miệng nhổ ra. Thật muốn một súng giúp anh ta giải thoát cho rồi.” Tề Hoàn thấy sắc mặt Viên Lãng khó coi, đá Tiết CƯơng một cước, nói với Viên Lãng: “Trương Nam không có chuyện gì, một chút chuyện cũng không có. Không tin, cậu hỏi Lý Hi.”
Viên Lãng cúi đầu đi ra ngoài, từ đó bắt đầu gặp ác mộng thường xuyên dẫn đến mất ngủ. Sau này, bởi vì cảm thấy chuyện trong coi bệnh nhân này rất dễ gặp nạn, anh cơ bản phái hết mọi người thay phiên công việc tuần tra, bản thân đi đối mặt với bộ phần tàn khốc nhât. Trương Nam nói thật chính xác, đại khái thời gian bảy ngày, Viên Lãng thấy hai người đang sống chậm rãi trước mặt anh không ngừng hộc máu tan chảy, cho đến khi sụp đổ mà chết, cuối cùng lúc khu dọn này nọ trong phòng khắp nơi đều là máu.
Trong lúc này, Đường Sắt cùng Tề Hoàn bàn bạc xong dường như nói cho anh biết: “Trương Nam không có chuyện gì.”
Bởi vì không có bệnh nhân trông coi, Viên Lãng liền dẫn người đi ra ngoài tuần tra, mặc dù điểm cách ly cách biên giới không xa, nhưng cơ bản vẫn bình an vô sự, cũng không biết tại sao Viên Lãng lại có cảm giác nơi này bị người theo dõi, cẩn thận tìm kiếm cũng không phát hiện chứng cớ, chính là một loại cảm giác. Sau này Viên Lãng cảm thấy là do mình bị mất ngủ nên tạo thành thần kinh quá nhạy cảm rồi.
Nhoáng một cái đã qua ba ngày, Viên Lãng dẫn người đi tuần tra trở về, thấy vẻ mặt Tiết Cương kỳ lại ở trước cửa phòng cách ly của Trương Nam. Viên Lãng bỗng nhiên cảm thấy máu huyết toàn thân đang mạnh mẽ dâng lên não. Anh bước đi qua, nắm lấy Tiết CƯơng: “Cô ấy như thế nào?” Vẻ mặt Tiết Cương kì lạ: “Không có chuyện gì, rất tốt.” Viên Lãng cảm thấy bản thân đã nhịn đến giới hạn rồi, từng hình ảnh giám sát bệnh nhân vùng vẫy chết thảm hiện lên trước mắt: Bất cứ giá nào! Trương Nam em lên núi đao tôi muốn cảm giác bị đao chém, em xuống chảo dầu tôi cũng phải biết cho dù ngu dốt. Không phải là chất độc làm đột ngột xuất huyết cao sao, tôi điều biết qua! Bất luận hậu quả thế nào, hôm nay tôi thà rằng cho em chết, cũng không để cho em chịu phần tội này! Không cần thanh minh, liền đi vào trong, Tiết Cương căng thẳng chặn lại: “Đội trưởng, đội trường, Thiết đội nói ai cũng không thể vào.” Viên Lãng sờ súng ở trong thắt lung, hung hăng đem Tiết Cương quăng qua một bene, manh mẻ mở cửa giám sát ra.
Không nghĩ tới bên trong có năm người, cùng nhau kinh ngạc nhìn anh, tình hình thật quái lại: Đường Sắt, Tề Hoàn, Lý Hi, bác sĩ phụ trách Trương Nam còn có Trương Nam bị nhốt ở sau kính thủy tinh cư nhiên ở cùng lão A! Bao gồm Đường Săt, trừ Trương Nam , mỗi người đều dán thật nhiều giấy trắng. Bác sĩ ngơ ngác nhìn tay Viên Lãng sờ súng, hỏi Đường Sắt: “Anh ta tới bắt đánh bài sao?” Đường Sát nói: “Chạy nhanh đem cửa đóng lại, mặt ta dán đầy giấy người ta thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Thằng nhóc Tiết CƯơng, về nhà cho cậu chạy một vòng, canh có cánh cửa cũng không được.” Tề Hoàn nói: “Đội trưởng, trong lúc không có nhiệm vụ, Thiết đội cho đánh bài.” Trương Nam nói: “Viên Lãng… Sao anh lại gầy nhiều như thế.”
Viên Lãng nhìn người trong phòng, đôi mắt sáng ngời nổi bật hơn trước, thoạt nhìn tinh thần Trương Nam rất khỏe mạnh, đột nhiên có loại cảm giác hoang đường, trong nhà ngoài nhà, hóa ra chỉ có mình tự hao tâm mệt nhọc hết sức. Dường như bị A rất bi thảm, nhưng cẩn thận nghĩ lại, ai cũng không lừa mình, cho nên thật sự buồn bực. Lý trí khôi phục một chút, phán đoán tình huống một chút, vẫn cảm thấy Lý Hi tương đối phúc hậu, liền hỏi anh ta: “Vì sao cậu còn ở đây? Chi tiết nhiệm vụ còn chưa bàn giao xong sao?” Lý Hi thật sự xấu hổ: “A, bàn giao xong rồi. Nên báo cũng đã báo trở về rồi. Nhiệm vụ đưa ra là của tướng quân Lý, Trương Nam là do ông ấy chọn cho nhiệm lần này, muốn tôi cho dù như thế nào cũng đến đưa tiễn cô ấy… Nhưng ai biết… Cô ấy không đi.” Trương Nam dùng cái loại biểu cảm thật sự có lỗi, làm ngài về ăn cơm trễ nhìn Lý Hi.
Bác sĩ phụ trách cho Trương Nam nói rõ tình huống: “Đại khái chúng tôi đã giám sát tình huống của đồng chí Trương Nam đại khái đã 10 ngày, dựa theo phân tích tình huống khi kết quả xét nghiểm trên quần áo báo cô ấy bị nhiễm virut, thậm chí khi lấy mẫu trên người của cô ấy, cô ấy đã thật sự bị lây nhiễm rồi. Nhưng mà cô ấy không có dâu hiệu phát bệnh. Chúng tôi đã tổ chức hội chuẩn, hiện tại không loại trừ khả năng độc còn ẩn núp, cho nên cô ấy phải bị nhốt trong phòng cách ly tuyệt đối.” Viên Lãng cười khổ: “Vậy nếu cô ấy không phát bệnh thì làm sao bây giờ? Giam cho đến già sao?” Bác sĩ cũng vui vẻ: “Tuy rằng đóng cửa cùng cô ấy quan sát động vật cũng rất đẹp mắt, bất quá chúng tôi cũng không thể nuôi dưỡng cô ấy ăn chùa uống chùa mãi đến già được. Ngày mai, người có quyền uy nhất khó siêu vi trùng ở Bắc Kính sẽ tới rồi, tạm chuẩn đoán một lần nữa, nếu không có vấn đều, qua năm ngày, hết thời kỳ cách ly, cô ấy sẽ tự do rồi.”
Đường Sắt giải thích với Viên Lãng: “Tình huống của đồng chí Trương Nam chưa có thoát khỏi nguy hiểm hoàn toàn. Chúng tôi luôn luôn nói với cậu cô ấy không có chuyện gì, là lời nói thât. Không dám nói rõ với cậu, là sợ… Nếu có một ngày, cái đó lặp lại, cậu sẽ càng khó chấp nhận.” Trương Nam ở phái sau kính thủy tinh dùng ánh mắt vô tội nhìn Viên LÃng: “Nên bàn giao cho tổ chức cũng đã bàn giao rồi, nên an bày công việc cũng đã an bày rồi. Thiết đội chăm sóc tôi đặc biệt tốt, ông ấy lại có kinh nghiệm, dặn tôi viết di chúc, chọn di ảnh, đến hũ tro cốt cũng chọn cái tôi thích. Mà chính là tôi không chết được. Nhiều ngừoi, nhiều người chờ như vậy, tôi cũng thật sự mất mặt. Anh làm như tôi muốn vậy sao?”
Tề Hoàn nói: “Trương Nam bị giam giữ rất nhàm chán rồi. Tất cả mọi người đều khó chịu thay cô ấy, cho nên chúng tôi cùng với cô ấy đánh bài giải sầu. Nếu không đội trưởng anh cũng đến đi. Tôi chính là con rối, Trương Nam hoàn toàn buông xuống, đánh bài gì đều là chủ ý của cô ấy, nếu cô ấy thua tôi sẽ dán tờ giấy lên, tôi có thế dễ làm sao?”
Trương Nam ở sau cửa kính thủy tinh cười tự đắc: “Ai cản trở các người bước vào dán giấy cho tôi chứ.”
Tất cả mọi người bị dán giấy trong phòng đều quát lớn một tiếng: “Cô câm miệng!”
Viên Lãng lấy tay che mặt trụ, dở khóc dở cười.
Cảm thấy biểu cảm của đồng chí Viên Lãng rất kỳ dị, mọi người có mắt đều lui ra, Đường Sắt ném lại ánh mắt biểu cảm bảo trọng cho Trương Nam bị nhốt sau tấm thủy tinh, đóng cửa lại.
Trời đất bỗng trở nên im ắng. Trương Nam đứng lên, bám vào tấm thủy tinh hoi: “Viên LÃng, cùng tôi chấp hành nhiệm vụ, bọn họ…” Viên Lãng dựa vào tường, nhắm mắt lại, gật đầu. Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nước mắt của Trương Nam vẫn chảy ra, nước mắt từ từ rơi đến khóc nức nở, từ nức nở rống lên nghẹn ngào. Bên kia tấm thủy tinh, Viên LÃng nói: “Khóc đi, khóc được là tốt rồi.”
Ngày đó Trương Nam khóc thật lâu, đem sự hy sinh của chiến hữn, sự sợ hãi chờ chết, sự đè nén bị giam cầm, sự nghi ngờ trong nhiệm vụ tất cả đều khóc ra. Viên LÃng cũng không khuyên, chính là yên lặng cùng cô. Chờ cô dần dần an tĩnh, Viên LÃng nhẹ nhàng nói: “Nam Nam, chờ em kết thúc việc cách ly, chúng ta kết hôn được không?” Trương Nam khóc thút thút, không nói chuyện, lại ngẩng đầu nhìn thấy vành mắt thâm quầng trên khuôn mặt trắng xanh của Viên Lãng, không tự chủ được “Uhm” một tiếng.
Ngày sau, chuyên gia Bắc Kinh đến. Viên Lãng lo lắng đề phòng thấy một đống người ăn mặc đồ phòng hồ như du hành vũ trụ ùa vào phòng cách ly của Trương Nam, sau đó đem Trương Nam đùa nghịch từ đầu đến chân một lần, dùng lời nói của bản thân Trương Nam nói: “Ngoại trừ xác chết, cái gì cũng đã xét nghiệm rồi.”
Buổi chiều, nghe nói là đôi chuyên gia này cầm một đóng kết quả xét nghiệm bình thường thẩm vấn Trương Nam, cô đã ăn cái gì rồi? Uống cái gì rồi? Có tiếp xúc cái gì? Trước kia có bệnh gì không? Hỏi từng cái, Trương Nam đều thành thật trả lời cũng không giải thích được vì sao bản thân mình không chết.
Khó lắm mới chờ được các chuyên gia đi nghĩ ngơi, Trương Nam oán giận nói với Viên Lãng: “Anh nói xem, không chết được cũng là do tôi sai sao?” Viên Lãng hiện ra vẽ mệt mõi, nhắm mắt lại hỏi: “Đúng, đều là lỗi của tôi. Là tôi lúc trước đã nói em không trung thành. Không bệnh tực nhiên chuốc lấy phiền phức.” Trương Nam mím môi.
Tất cả chuyên gia thảo luận một ngày, quan sát một ngày. Sau này nhất trí tuyên bố: “Trên cơ bản, trên người Trương Nam không có dấu vết của chất độc rồi. Để đảm bảo, thêm một ngày, nếu không phát bệnh, có thể hủy bỏ cách ly rồi.”
Còn lại ba ngày này, Viên Lãng ngoài trừ dẫn dắt tuần tra, siêng năng kiểm tra trên đòi, cơ bản cùng là cùng Đường Sắt, Trương Nam bọn họ đánh bài giải sầu.
Trương Nam phát hiện, quầng thâm trên mắt của Viên Lãng phát triển rất nhanh, nếu tiếp tục như vậy sẽ thành gấu mèo thăm người thân rồi.
Chạng vạng ngày thứ hai, Trương Nam nhỏ giọng hỏi Viên Lãng: “Anh mất ngủ bao lâu rồi?” Viên Lãng nói: “Khoảng 15 ngày rồi.” Trương Nam đau lòng nhìn anh: “Đi tìm bác sĩ cho anh chút thuốc ngủ đi. Dù sao ngày mai tôi sẽ ra ngoài. Ngủ một giấc thật ngon, không cần trông coi tôi.” Đường Sắt cũng có ý này. Vì thế một chuyên gia nào đó liền tiêm cho Viên Lãng một mũi an thần, Viên Lãng mệt mỏi về nhà rất nhanh chìm vào giấc ngủ, trong mộng,Trương Nam gả cho mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...