Chuyện Của Chúng Ta - Lqm

Akashi đi qua từng dãy nhà, băng qua những nơi đầy ắp kỉ niệm giữa cậu và Oppa khi cả hai còn quen nhau, cậu cũng không biết tại sao mình lại làm vậy. Giờ thì cậu mới thấm thía được câu nói 'Có không giữ mất đừng tìm' của hai đứa em luôn lải nhải xung quanh cậu

Cậu thật sự hối hận và tiếc nuối, tự hỏi tại sao mình lại buông lời chia tay trước để giờ nhìn anh tay trong tay với người khác mà lòng quặng đau 

-Đến cuối cùng, thứ đang bào mòn dần chúng ta vẫn là kỉ niệm nhỉ?  

Akashi giật mình xoay người lại, Henry đi đến chỗ cậu, trên tay cầm hai ly cà phê sữa  

Cậu khẽ cười, nhận lấy một ly 

-Henry lúc nào cũng xuất hiện lù lù như ma vậy, có ngày hại người khác đau tim 

-Nào có, anh phải nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp thôi 

-Trùng hợp hay là thằng nhóc Ara gọi chú đến? 

-Anh có thể một lần giả vờ như mình không biết được không?

Henry đảo mắt nhìn một lượt, em khoát vai người anh của mình 

-Đừng đứng đây mãi như thế, anh nói muốn đi dạo phố hóng mát mà đúng không? Em đi cùng anh cho đỡ chán ha  

Trên đường đi, không ai nói với nhau một câu nào cả, họ đều mang chung một tâm trạng khá nặng nề khi cả ai đều vướng bận vào tình yêu

-Chuyện của chú và PsMan đến đâu rồi? 

-Chưa có tiến triển gì sao đến đâu được, em nghĩ là...mình không còn cơ hội nữa 

-Tại sao? 

-Thì...em cũng chẳng rõ nữa, em cảm thấy bất lực và mệt mỏi, đôi khi em muốn dừng lại để nghỉ ngơi một chút, nhưng nếu em làm vậy, PsMan sẽ càng đi xa em hơn 

-Anh nghĩ em đến lúc em nên dừng lại không?  

Henry mỉm cười nhưng trên gương mặt xuất hiện sự mệt mỏi, cũng đúng, em đã chạy theo người ấy rất lâu rồi còn gì. Đáng lẽ em sẽ có một con đường, một tương lai tốt hơn nếu em chấp nhận buông bỏ và rời đi, đến cuối cùng em vẫn chọn con đường chông gai nhất

Akashi ngẫm có nên nói cho Henry biết rằng PsMan cũng có tình cảm với nó không nhỉ?  


Trong nhà này chắc chỉ có mình thằng Henry là chẳng nhận ra được điều đó

À còn Ara nữa, chắc phải nói cho thằng nhóc đó biết để nó tránh vô ý trở thành kẻ thứ ba thì khổ

-Henry, anh biết là mày mệt lắm rồi nhưng đừng vội bỏ cuộc, hãy kiên nhẫn rồi mày sẽ gặt được quả ngọt 

-Nhưng...đến cả cơ hội em còn không có thì làm sao em có thể... 

-Cơ hội luôn mở rộng trước mắt mà tại chú không nhận ra đấy thôi  

Henry nghiên đầu nhìn Akashi một cách khó hiểu, cậu chỉ cười cười rồi bá cổ em 

-Henry vẫn còn trẻ con lắm, nói chung là cứ kiên nhẫn và cố gắng đi nhé 

-Với lại...  

Đoạn, Akashi ngước mắt nhìn lên trời, mây bắt đầu thi nhau kéo đến che lấp cả bầu trời xanh, nó u ám y hệt tâm trạng cậu lúc này vậy

Đến cả trời còn thấu hiểu lòng em

-Ít ra...PsMan vẫn chưa có người yêu cơ mà 

-Còn anh thì xem như hết hy vọng thật rồi  

Henry dừng chân, trầm ngâm nhìn Akashi vẫn cứ thản nhiên đi tiếp một quãng đường dài, xong cậu quay người lại, nở một nụ cười buồn trên môi 

-Giá như ngày đó anh không ra quyết định vội vã như thế thì có lẽ bây giờ...đúng không nhỉ? 

-Akashi...  

Nhận ra tâm trạng xấu của mình khiến cho đối phương bị ảnh hưởng theo, Akashi hít một hơi sâu tự trấn tĩnh lại bản thân, đi về phía Henry và lôi kéo em đi tiếp 

-Thôi đừng nói mấy chuyện buồn đó nữa, đi ăn đồ nướng đi 

-Anh khao chú một bữa, nhớ là đừng nói cho thằng Ara biết 

-Mắc công nó ăn vạ với anh thì khổ túi tiền  


Henry cũng không muốn gợi lại chuyện buồn nên gật đầu đồng ý ngay 

-Thế xem như đây là bí mật của hai anh em mình nhớ? 

-Ok! Hứa rồi đấy  

Khi cả hai tìm được quán ăn thì lúc đấy trời đổ cơn mưa nặng hạt, người người hối hả chạy đi tìm chỗ trú, Akashi đột nhiên nhìn về một phía xa xăm nào đó, cậu nhìn rất lâu, nhìn chăm chú đến mức mọi thứ xung quanh cậu bỏ ngoài tai cả 

-Akashi! 

-Hơ?!  

Mãi đến khi một lực đạo đập mạnh lên vai mới khiến Akashi hoàn hồn 

-Anh sao đấy? Gặp người quen hả? 

Henry cũng tò mò nhìn theo hướng của cậu nhưng em chẳng thấy gì ngoài dòng người đang chen nhau trú mưa cả

-À không...chỉ là... 

-Là...? 

-... 

-Không có gì đâu, anh nhìn nhầm, mau vào thôi, anh đói rã ruột rồi  

Tình yêu giống như những hạt mưa kia vậy, trông nhiều như thế nhưng đưa tay giữ chúng chẳng dễ dàng gì

...

Mưa rồi...

PsMan chạm tay lên cửa kính, cảm nhận cái cảm giác lạnh buốt truyền đến đầu ngón tay


Giờ này chẳng biết Henry cùng...Ara la cà nơi nào rồi, anh chỉ vọng em không bị mắc mưa

Hình ảnh người con trai anh thương không ngừng hiện hữu trong tâm trí. Cái cách em cười, cử chỉ ân cần của em...nhưng tiếc thay, những thứ đó em lại dành cho một người khác không phải anh

Cứ mỗi lần rảnh thì một tiếng Ara hai tiếng đi chơi cùng Ara

PsMan cười khẩy, vậy là anh đã đoán đúng rồi nhỉ? Hai người họ quả thật là đang...

*Cốc cốc

-Vào đi

Tiếng gõ cửa vang lên đánh tan những suy nghĩ của PsMan, Oppa bước vào, trên tay cầm một cái bọc đen

-Ồ anh lên rồi, thế còn cô bạn gái của anh đâu?

-Ngay cả mày cũng mỉa mai anh?

-Mà thôi, cũng đúng, giờ trong nhà này ai cũng xem anh là một kẻ tồi tệ nhỉ

Oppa ngồi xuống đất, lấy trong bịch ra những lon bia tươi mát lạnh kèm một vài bịch khô làm đồ nhắm, anh đưa một lon đã khui về phía PsMan

-Uống tí không?

-Cảm ơn

PsMan nhìn Oppa một hơi đã uống gần nửa lon mà không nói gì hơn, anh lắc lắc lon bia trong tay mình

-Anh không có gì để nói sao?

-Nói gì là nói gì? Chú là người gọi anh lên đây mà

-Nhưng anh thừa biết em đang muốn nói đến chuyện gì

-Ừ, anh biết

-Thì?

Oppa bật ra một tiếng cười rồi lắc đầu

-Nếu để đổi lại sự tự do cho người đó, anh chấp nhận đóng vai ác để người khác dè bỉu, khinh thường

-Cái đó là suy nghĩ của bản thân anh, anh có chắc rằng Akashi có nghĩ giống anh không?


Oppa thoáng giật mình nhưng rồi cũng tỏ ra bình thản, gật đầu nhẹ

-Chính Akashi là người đã chúc phúc cho anh khi anh báo tin cho em ấy mà

PsMan buông một tiếng thở dài khe khẽ, người anh cả của team lúc nào cũng có dáng vẻ chững chạc, điềm tĩnh và luôn nhường nhịn, nhận phần thiệt thòi về phía mình nhiều hơn. Chính vì những điều đó nên Oppa mới có cái suy nghĩ quen một người khác để giải thoát cho Akashi khỏi mối tình mập mờ này, để cho cậu ta được tự do và đi tìm hạnh phúc mới

Nhưng Oppa thực chất chẳng biết mong muốn thật sự trong lòng Akashi là gì nên phần vì thế cũng vô tình làm tổn thương cậu ta

Đúng là hai kẻ si tình hoá ngốc cả rồi

-Đừng nói chuyện của anh nữa, nói về chuyện của mày đi

-Chuyện của em? Là chuyện gì?

-Mày không tính bày tỏ tình cảm với thằng Henry thật à?

PsMan im lặng, đảo mắt nhìn sang nơi khác, tay vô thức bóp chặt lon bia khiến nó trào ra

-Em vẫn chưa biết nên làm gì, với lại hình như...Henry đang thích người khác rồi

-Sao lại nghĩ thế?

-Thì...anh cũng thấy dạo này Ara dính lấy Henry như cơm bữa ấy, cứ rảnh một phát là hai người đó lại dính nhau như sam

-Chẳng phải điều đó quá rõ ràng rồi sao?

Oppa thở dài rồi lắc đầu

-Mày không phân biệt được đâu là tình anh em và đâu là tình yêu à

-Em...

-Nghe này, anh dám khẳng định với mày là thằng trẻ đao và Henry chỉ xem nhau là anh em, nếu có hơn thì cũng là tình cảm gia đình

-Mày với Henry ở bên nhau từ hồi còn ở GTV mà chú vẫn chưa hiểu được suy nghĩ thật sự của nó là dở rồi

-Hãy dành một chút thời gian, ngẫm cho thật kĩ xem ánh mắt của Henry dành cho Ara có được gọi là tình yêu?

PsMan im lặng nhìn Oppa rồi lại đánh mắt nhìn ra bên ngoài, trong tim dường như được thắp sáng thêm hy vọng

Liệu có phải...tình yêu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận