Chương 8: Mèo vờn chuột… (1 2)
Nhã An chưa baogiờ tức giận như thế. Cô giận run người. Anh ta xemmình là gì chứ? Chính thứcthích em!...Nhã An không phải là trò chơi đểTần Tường mang ra đùa giỡn. Cô chỉlà một nhân viên công ty nhỏ bé, muốnmột cuộc sống bình lặng, vậy thôi.
Tần Tường lặng lẽquansát sự thay đổi trong mắt Nhã An. Con nhím nhỏ cuối cùng không đơn giảnlàxù lông nhọn nữa mà đang ở vào tư thế tấn công.
-Thì ratôi cógiá trị như vậy. Cảm ơn anh Tần đã dành cho tôi nhiều tình cảm như vậy. Nhưnganh chắc cũng biết, tôi có bạn trai rồi.
-Bạn trai?
Tần Tường nhúnvai, bước chân ra cửa. Nhã An đi sau, bỗng nhiên cảm thấy bất an bởi hành độngcủa anh ta.
Cô vừa định sậpcánh cửa lại thì Tần Tường thình lình quay lại. Anh cúi sát vào mặt Nhã An, gầnđến nỗi những sợi râu lún phún cạ vào má cô, đaunhói!
-Thì em cứ có bạntrai. Tôi không để ý đến nhữngchuyện đó đâu. Còn tối nay thì…-Anh ta dừng lạimột chút rồi mới mỉm cười –Ngủ ngon!
Nhã An ngồi phịchxuống ghế. Trong chuyện tìnhcảm, ai xù lông trước chứng tỏ người ấy quan tâmvà sợ đối phương làmmình tổn thương hơn.
Cô vẫn còn sợ…sợmình tổn thương vìhắn. Một Tần Tường kiêu hãnh, giàu có không có nghĩa gìtrong lòng Nhã An cả. Chỉ có hình bóng người nào năm đó thì vẫn rành rành trướcmắt. Côkhông quên được, hay bản thân cũng chẳng muốn quên?
…-An An!
-An An!
Lần thứ nhất gọi,Nhã An không quay lại. Lần thứ hai, rồi đến khi Nhân Mỹ lay mạnh, cô mới giậtmình ngẩng lên:
-Chuyện gì?
-Bạn có saokhông? Mình gọi nãy giờ nhưng bạn cứ im lặng. Làm mình hết cả hồn.
-Không có gì.Mình…
Điện thoại cô bỗnghiển thị tin nhắn. Số điện thoại lạ, nhưng giọng điệu thì lại rất quen.
-Trưa nay tôi đợiem ở nhà hàng hôm trước. Chúngta cùng ăn cơm.
Môi Nhã An mím lại.Ăn cơm với hắn…Đừng hòng:
-Tôi không rảnh.Trưa nay tôi…
-Vậy thì tôi đếncông ty tìm em vậy. Tôi sẽ xin phép Gia Mẫn giùm em.
-Anh…
Nhã An muốn sốngan ổn. Phan Gia Mẫn luôn dành cho Tần Tường nhiều tình cảm, nếu như…
-Gia Mẫn cô ấy sẽkhông vui đâu. Em…
Đương nhiên là vậy.Nhã An thực sự rất muốn quăng chiếc điện thoại…Nhưng mà…
Cô mím môi nhắnlại. Nội dung:
-Tôi sẽ đến.
Bên kia hồi đáprất nhanh.
-Tôi chờ em…
Tần Tường bỏ điệnthoại vào túi. Anh thực sự có ấn tượng với cô gái ấy. Chỉlà ấn tượng, tươnglai thì sao không biết nhưng lâu lắm rồi mới có ngườikhiến Tần Tường hứng thúthế này.
Khi Tần Tường đến,Nhã An đã ngồi đợi anh rồi.
-Em đến rất đúnggiờ.
-Đương nhiên. –Nhã An ngồi thẳng người, lời nói mang đầy ý mỉa mai- Người đang bị uy hiếpđương nhiên phải sợ người uy hiếp mình rồi.
Tần Tường khôngnói gì, chỉ ngồi xuống. Anh vốn muốn nhìn thấy vẻ van nàicủa cô nhưng ngoài tưởngtượng, Nhã An lại rất bình thản ngồi chờ, bâygiờ còn lại dùng lời nói đầy ẩný, muốn tố cáo anh lấy “mạnh hiếp yếu”với cô:
-Em gọi món đi!
-Vâng.
Tần Tường cũngnghĩ, Nhã An nhất định sẽ gọi các món ăn đắt tiền nhất nhàhàng để ‘trả thù”anh. Song, cô cũng không làm như vậy. Các món Nhã Văngọi rất bình thường. Tháiđộ của cô sau đó chẳng còn mai mỉa mà tỏ ra ônhòa, như hai người bạn đang ngồiđối diện nhau.
-Em rất lạ!
-Vậy à? –Nhã Anbình tĩnh –Tôi luôn luôn như vậy. Chẳng qua là anh chưa tiếp xúc nhiều với tôinên chưa biết hết thôi.
Tần Tường cúi xuốngdĩa bít tết. Từ thế chủ động anh bỗng trở nên thụ động.Nhã An không hoảng sợ,cũng không tỏ thái độ căm ghét hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
-Anh không có gìnói với tôi sao ?
-Em muốn tôi nóigì ?
-Làm sao mà tôi biếtđược –Nhã An chống hai tay nhìn anh, môi khẽ nhếch lên-Không phải anh hẹn tôiđến đây là để đưa điều kiện gì đó hay sao ?
Tần Tường im lặng.Con hổ khi vồ mồi thường hay thu mình lại. Nhưng nó thumình với vẻ thỏa mãn.Còn anh, bây giờ có thu mình lại thì cũng là đểngắm nghía lại con mồi, xem nósẽ chạy theo hướng nào tiếp theo.
-Anh có điều kiện gìcứ nói đi ! Tôi nghe đây.
-Không có gì. Em ăn đi !
Nhã An liếc đồnghồ. Theo thời gian dự định là 30 phút. Thế sao mà... vẫn chưa thấy. Vậy thì…
-Không ngon sao?
-Ngon chứ.
-Vậy sao khôngăn nữa? Cứ ăn đi!
Buổi ăn trưađáng lẽ là một cuộc đổi trao điều kiện bây giờ bỗng nhiên lạihòa bình bất ngờgiữa hai người. Nhã An thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa,nhưng…
-Chờ ai sao?
-Không có.
-Ăn no chưa?Chúng ta về thôi!
-Vậy hôm nay anhhẹn tôi ra đây làm gì? –Nhã An ngẩn người –Không phải chỉ ăn cơm thôi sao?
-Ừ. Tôi chỉ muốnmời em ăn cơm thôi. Ngon chứ?
Chuyện đươngnhiên không đơn giản vậy. Nhưng Nhã An không biết làm gì khác, đành đứng dậy lẳnglặng bước theo anh.
Đến cửa nhàhàng, Nhã An bước lên trước. Tần Tường cũng không giữ cô lại.Nhưng thình lìnhtrước khi cô vào trong chiếc taxi đang chờ đơi, anh tabỗng nhiên kéo mạnh, đểNhã An ngã chúi vào lòng mình.
-Anh…
-Em đừng đi!
Giọng anh ta thậtthống thiết, mềm nhẹ. Nhã An đang định phản đối, nhưng taychân bỗng nhiên trởnên như thừa thãi. Môi Tần Tường cùng lúc đã chạm vào môi cô, tạo thành một nụhôn.
-Anh…
-Dở hơi!
Người lái taxitrước cảnh mùi mẫn bất ngờ bực dọc chạy đi. Xe di chuyển trảlại tầm nhìn choNhã An. Cô bắt gặp ánh mắt sững sờ của Gia Mẫn và Katphía bên kia đường. Katđưa hai tay che miệng, còn Gia Mẫn thì sau sữngsờ là giận dữ, sau đó chạy vộiđi.
-Anh…
-Emkhông phảicũng hẹn cô ấy đến sao? Em muốn cô ấy chứng kiến cảnh tôi chủđộng hẹn hò em,muốn Gia Mẫn thấy em không liên quan, đã hết lòng từchối, chỉ có tôi mặt dàyđeo đuổi. Tôi chỉ làm cô ấy đến sau một chút,màn diễn vừa rồi không tồi chútnào, có phải không?
Nhã Anbậm môi.Cô biết mình vẫn còn rất non kinh nghiệm. Trước một Tần Tườngdày dặn kinh nghiệm,muốn chơi trò mèo vờn chuột, cô còn phải học rấtnhiều.
Chỉ sợ khi họcxong một khóa thì con tim Nhã An đãkhông còn yên ổn nữa rồi. Tần Tường trước mặtcô đang cười vui vẻ nhưngsao Nhã An lại thấy chua chát vì nụ cười đó. Có phảisau bao nhiêu năm,anh lại mới mỉm cười vui vẻ vậy không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...