Chuyện Của Ba Người
Đằng sau lưng, cô biết có không ít ý nghĩ không tốt về mình. Từ một công ty đối tác sang Tần thị làm việc trong khi vai trò chỉ là nhân viên trong phòng nhập liệu, người ta nghi ngờ cô có quan hệ mờ ám với tổng tài không phải là không có lí. Hôm nay lại có mặt trong đoàn khảo sát tại Hải Nam với đa số là nhân viên cấp cao từ Tần thị, Nhã An càng trở thành tâm điểm cho những ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ lẫn hiềm nghi :
-Cô Phương....Phòng cô là phòng 502.
Là phòng sát bên Tần Tường. Nhã An nhướng mắt trong khi vài ánh mắt lướt qua mình. Tuy nhiên cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, gật nhẹ đầu với nhân viên khách sạn :
-Cảm ơn !
Nhã An theo chân người phục vụ đến phòng 502. Phòng rất đẹp. Toàn căn phòng trang trí bằng một gam màu tím nhạt. Mọi thứ bên trong đều hoàn hảo, đầy đủ tiện nghi.
-Cô Phương, nếu có cần gì thì cứ nhấn nút gọi nhân viên. Cảm ơn cô !
Anh bồi phòng lịch sự lui ra ngoài. Nhã An đóng cửa, bắt đầu mang hành lý bỏ vào tủ đồ. Toàn bộ đồ đạc chỉ là vài bộ quần áo, khăn mặt, máy tính và thẻ tín dụng. Nhã An cũng thận trọng đổi thêm một ít nhân dân tệ, định chi dùng trong mấy ngày ở lại đây.
Điện thoại lại nhấp nháy. Người trong đoàn nhắn Nhã An xuống dùng cơm.
Xem chừng mọi thứ đã thu xếp tạm ổn, cô buộc sơ lại mái tóc dài óng ả, bước ra ngoài. Căn phòng bên cạnh bỗng có tiếng mở cửa, rồi sau đó chìm vào yên lặng. Người nào đó không muốn ra ngoài cùng lúc với Nhã An.
Cô nhún vai bước xuống phòng ăn phía dưới. Không ngoài dự đoán, bàn ăn có rất nhiều người. Thấy Nhã An họ có vẻ không được tự nhiên lắm, nhưng vẫn nhường chỗ cho cô ngồi xuống một góc bên trong.
-Cô Phương...Ăn tôm nha ?
Một nam đồng nghiệp lên tiếng. Nhã An nhận ra anh ta là Đàm Tuấn, trưởng bộ phận kinh doanh của công ty.
-Vâng. Cảm ơn anh !
Trên bàn có khá nhiều món. Nhã An nhận ra gần như toàn bộ gương mặt trong chuyến đi đều có mặt đủ. Phụ nữ thì không nhiều. Có Tăng Kiều phòng tiêu thụ, Lạc Tâm phòng kế toán. Còn có vài người Nhã An không biết mặt. Còn lại là nam giới, Tôn Diệm trợ lý, HàTuấn Sinh ở bộ phận kinh doanh...
-Cô Phương nghe nói từng là bạn học của Tần tổng. Là trường đại học bên Mỹ sao ?
Câu hỏi đầu tiên. Nhã An nhẹ nhàng đáp lại:
-Không...Là trường cấp III, Tần tổng học trên tôi.
-À...- Tăng Kiều xen vào – Vậy thì xem như cô cũng là học muội của Tần tổng. Vậy quan hệ hai người có phải là rất tốt không ?
Một người yêu, và một kẻ được yêu nhưng lại lạnh nhạt...Nếu như vậy được xem là tốt thì Nhã An không biết phải nói gì thêm :
-Không tốt lắm. Tôi từng gửi thư tình cho Tần tổng. Nhưng anh ấy không đáp lại tôi.
Câu trả lời thẳng thắn khiến cho người trong buổi tiệc đều ngơ ngẩn. Phụ nữ thường hay trốn tránh những vấn đề nhạy cảm, nhưng Nhã An lại nói ra một cách bình thản, như là đang đề cập tới chuyện ai đó chẳng phải mình.
-Cô Phương không ngại sao ? Chuyện đó mà công khai thì....
-Tôi nghĩ thích một người không có tội. Tần tổng khi còn đi học rất đặc biệt, ngoài tôi ra cũng có không ít người thích anh ấy.... Không lẽ trước khi thích một người nào đó phải để tâm tìm hiểu xem có nên thích hay không sao ?
Những người còn lại đều im lặng. Không khí ngượng nghịu bao trùm. Nhã An cũng chỉ cần như thế. Cho người ta biết những điều cần biết, sau đó nghĩ gì mặc kệ họ, ít ra bản thân cũng không phải nhận những đồn đoán vô căn cứ trong một thời gian.
-Vậy bây giờ cô Phương...cô có còn thích Tần tổng không ?
Câu hỏi thật đột ngột. Không chỉ những người trong tiệc chấn động, bản thân Nhã An cũng giật mình.
Là Lạc Tâm ở phòng kế toán. Hai người xa lạ. Gương mặt với đôi mắt to tròn đang nhìn thẳng vào cô, chờ đợi một câu trả lời. Có hay không ?
Nhã An cười khẽ, đặt ly nước đang uống xuống bàn :
-Chúng ta không phải trong thời kì mơ mộng nữa. Chắc cô Lạc cũng hiểu, chuyện cô bé lọ lem hiện giờ chỉ là cổ tích mà thôi.
Tần Tường đứng lặng trong một góc. Đám nhân viên kia chắc không nghĩ một người cao quý như anh sẽ xuống bàn ăn chung cùng bọn họ, vẫn đang mải mê trong câu chuyện của mình. Tần Tường nghe rất rõ từng lời Nhã An nói...Đúng là một cô gái lí trí. Cô biết cách bảo vệ mình, nhưng dường như lại bảo vệ quá kỹ. Mọi thứ có thể làm tổn thương mình Nhã An đều nghĩ đến. Đề phòng mọi thứ, anh trong mắt cô giống như một nguy cơ tiềm ẩn, Nhã An luôn nhắc mình phải tránh xa Tần Tường....Tránh xa anh !
Tình cảm là một thứ có thể tránh né và đề phòng được hay sao ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...