Chuyện Của Ba Người


Đó làcâu đầu tiên Tần Tường hỏi khi căn phòng chỉ còn có hai người.
Để thuậntiện trong thời gian hợp tác Nhã An sẽ tạm chuyển nơi làm việc sang Tần thị. Côđược dành cho một phòng làm việc nhỏ ngay cạnh tổng tài mà giờ Nhã An mới biết,đó là Tần Tường.
Anh làngười thừa kế của Tần thị, còn Nhã An chỉ là một nhân viên nhập liệu bình thường.Khoảng cách thật là vô tận, đối diện mà cứ thật xa vời.
-Hôm nayngười đàn ông đó đã đến tìm tôi. Bạn trai của em...
......Haingười không quen biết lại ngồi chung trong một phòng, cùng nhấm nháp ly rượuchát. Rồi Thiệu Khắc Vân lên tiếng, nhẹ tênh :
-Tôi đãcầu hôn cô ấy. Còn anh thì sao ?
Còn anhthì sao ?
Nếu anhkhông quan tâm đến Nhã An thì sẽ không đến đây, bỏ thời gian quý báu ngồi uốngrượu với một người xa lạ. Khắc Vân chẳng phải người cao thượng, anh cũng nhưbao nhiêu người đàn ông khác, thích sự minh bạch trong tình cảm. Con tim Nhã Anngày nào đó chưa hết vương hết vấn, dù cô có chọn lựa làm vợ Khắc Vân cũng không thể tránh cảnh đêm dàilắm mộng. Tần Tường sẽ như một bóng ma lảng vảng, đe dọa hạnh phúc. Thiệu KhắcVân cũng là một người ích kỷ. Nếu không muốn nó tồn tại, tốt hơn hết là chấm dứttrước khi vừa mới bắt đầu.

-Ý anhmuốn nói gì ?
-Tôinghĩ là anh hiểu –Tần Tường uống cạn ly rượu –Tôi thích cô ấy và đã cầu hôn đểtìm cho mình cơ hội. Tôi nghĩ cần thiết cũng nên cho anh biết. Vậy thôi !
Nụ cườicủa Thiệu Khắc Vân nhẹ nhàng như dòng nước vừa tưới lên sa mạc. Đối diện với mộtkẻ vừa dịu dàng lại vừa trầm tĩnh như thế, lòng Tần Tường chợt dâng lên một nỗilo lắng khó diễn tả. Hạnh phúc mà anh ta sẽ có....Phải chăng lại là nỗi buồncho chính Tần Tường.
-Tôi phảivề làm việc. Chào anh !
Khôngnhư trong tiểu thuyết, hai người đàn ông cùng tranh giành một cô gái sẽ nói rấtnhiều với nhau. Cả hai đều lặng lẽ. Thiệu Khắc Vân nói xong lời mình muốn nói,Tần Tường ngồi thừ lại trong căn phòng nhỏ....Đầu óc trống rỗng, đến khi sực tỉnh,quanh mình chỉ có một mình mình.
-NhãAn !
Giọnganh bỗng trở nên tha thiết. Nhã An lại lạnh lùng, gương mặt thanh tú nhìn thẳngvào phía Tần Tường :
-Chuyệnriêng của tôi không phải Tần tổng cũng muốn quản sao ?

-Không....Nhưngtôi muốn biết, em và tôi mới hợp tác, nếu em kết hôn thì...
-Chuyệnđó anh cứ yên tâm. Tôi biết tự cân nhắc...
Có ngườitừng nói, trong hôn nhân nên lấy người yêu mình hơn mình yêu họ. Nhưng nếu chẳngyêu, mấy người có đủ can đảm chấp nhận mạo hiểm cuộc đời vì một kẻ mà họ khôngyêu.
Nhã Ancúi đầu chào Tần Tường rồi quay ra ngoài. Điện thoại lại nhấp nháy tin nhắn :« Trưa nay em có rảnh không ? » của Thiệu Khắc Vân. Cô dừng lại,bàn tay nhỏ mềm mại lướt trên bàn phím một câu trả lời rất gọn gàng :
-Em muốngặp anh !
Phía bênkia ngay lập tức đáp lại ngay :
-Trưanay anh có thời gian.
-Vâng.12 giờ được không ?
-Được.Anh đợi em !
Và anh sẵnsàng đợi lâu hơn nữa. Khắc Vân tắt điện thoại. Vì cô gái mình yêu, đợi cả đờicũng không có vấn đề gì. Bây giờ anh mới hiểu rõ, dù biết là vô vọng, tại sao mẹvẫn chờ đợi cả đời người đàn ông không thuộc về mình.
*Hơi ngắnchút, đủ 15 nội dung nghen, 50 like chiều anh bù chương mới dài hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui