-Chào em !
Ngoài dựđoán, đêm đó Nhã An ngủ rất ngon. Có lẽ do lâu rồi không khóc, cơ thể khôngquen, cách xoa dịu tốt nhất là giấc ngủ....Sau một đêm ngon giấc, cô dường nhưđã lấy lại phần nào sự bình thản, nụ cười trao cho Khắc Vân cũng nhẹ nhànghơn :
-Chàoanh...
Buổisáng trong căn hộ nhỏ diễn ra thật yên bình. Khắc Vân làm một phần ăn sáng chocô. Nhã An không từ chối. Mùi hương thơm của bếp đã một thời gian lâu rồi côkhông nghe thấy. Nó gợi lên những kỉ niệm êm đềm của quê nghèo thiếu thốn mọithứ nhưng lại dư dả sự yêu thương.
-Cháongon không ?
-Dạngon.
-Ngonthì ăn thêm đi –Khắc Vân mang đến một dĩa dầu cháo quẩy, cười nhẹ - Ăn ngoncũng là một cách tận hưởng cuộc sống mà.
Anh nhớ....
Lúc mìnhcòn nhỏ rất thích ăn dầu cháo quẩy. Thượng Ký bán món này ngon nhất nhưng đến10 đồng 1 cái. Ngày nào mẹ cũng mua một cái, ngay cả hôm bà ngất xỉu vì kiệt sứcở nơi làm việc, trên bàn Khắc Vân vẫn có một cái dầu cháo quẩy Thượng Ký thơm lừng.
Ngày hômnay khi anh đã có thể mua cả chục cái dầu cháo quẩy Thượng Ký để đầy trong dĩathì người ăn nó, cuối cùng chỉ có một mình mình. Mẹ...
Vẻ thẫnthờ của Khắc Vân trong thoáng chốc lọt vào mắt Nhã An. Cô khẽ khàng :
-Anh...
-Hửm ?
-Anh ănđi !
-Ừ.
Cô gấp mộtchiếc dầu cháo quẩy đặt vào chén của Khắc Vân. Anh cười với cô...Hình như tấmhình mẹ trên bàn thờ trong góc phòng vừa thoáng qua một nụ cười rất nhẹ. KhắcVân biết đó chỉ là ảo giác. Nhưng lòng vẫn cảm thấy ấm áp. Cuối cùng đã khôngcòn phải ăn dầu cháo quẩy một mình rồi.
-Trướcđây anh có 2 cô bạn gái.
Nhã Anngừng lại. Anh muốn nói gì ? Anh đang....
Giọng KhắcVân trầm hẳn xuống. Ánh mắt chợt thật dịu dàng.
-Một côbạn thời trung học. Một người khác anh quen trước khi đi làm. Năm 24 tuổi,anhđã định kết hôn với cô ấy.
Nhã Anim lặng. Nhưng cô rõ ràng là đang chờ nghe tiếp. Giọng Khắc Vân vang lên đều đều :
-Giađình cô ấy cũng không phản đối gì. Chỉ là sau đó cô ấy muốn di dân qua Canadamà anh thì không muốn. Vì vậy nên chia tay. Từ đó đến nay anh không quen bạngái nữa. Cũng không có tình một đêm.
Câu nóicuối, Khắc Vân nhấn giọng mạnh. Nhã An không phải không nhận ra ý tứ trong đó.Gương mặt thanh tú ửng hồng. Cô đang ngượng...Một dáng vẻ thật đáng yêu.
-Anhmong muốn chúng ta có một mối quan hệ lâu dài. Từ hôm nay, nếu em không phản đối,anh muốn kết hôn với em, có được không Nhã An ?
Nhã Anngẩng lên. Vẻ ngỡ ngàng, thảng thốt không che giấu nỗi. Cô nhìn anh, rồi lạicúi mặt...Bàn tay vô thức rụt lại khi Khắc Vân cầm trong tay một hộp nhung đỏ.Bên trong là chiếc nhẫn cầu hôn.
Đó là sựlưỡng lự....Không hẳn chỉ là sự phân vân của một cô gái khi đột ngột được ngườikhác cầu hôn. Khắc Vân nghĩ, cả bản thân Nhã An cũng chẳng nhận ra, cô luôn cómột nỗi khát vọng vô thức về một bóng hình trong quá khứ. Cô ấy dành cho anh tamột vị trí....Hôm nay nhận được lời cầu hôn của một kẻ không phải người trong mộng,lòng cô vô thức hiện ra sự bài xích thầm lặng...Khắc Vân bỗng muốn biết, hìnhbóng của anh ngoài hai chữ bình yên được mặc định, còn có vị trí nào trong timNhã An không ?
-AnAn...
-Anh...độtngột quá ! –Nhã An vội vã đứng dậy, mặt đỏ rần- Em muốn suy nghĩ. Em...
-Ừ. Em cứsuy nghĩ đi !
Khắc Vânkhông ép buộc, nhưng thái độ thản nhiên của anh lại làm cô khẩn trương bối rối.Nhã An cuống quýt dọn dẹp chén cháo của mình, vội vội vàng vàng nói lời từ biệt,dáng điệu không còn chút gì của cô gái kiên cường, có phần lạnh nhạt khi đối diệnvới Tần Tường :
-Em phảiđi làm...Chào anh...
-Chàoem...
Khắc Vânkhông đưa cô đi làm. Còn lại một mình trong căn nhà nhỏ, anh từ tốn dọn dẹp.Cũng thật từ tốn gọi điện cho Đào Tuấn Hiền :
-Alo ?
- Vâng..Cóchuyện muốn nhờ .
-Chuyệngì ?
-Có mộtngười tên là Tần Tường. Tao muốn tìm và xin số điện thoại của anh ta.
-Tần Tường ?
Cái đầucủa Đào Tuấn Hiền hoạt động rất nhanh. Cái tên này khá đặc biệt, hình như đãnghe ở đâu rồi.
-Nghenói người kế thừa của Tần thị cũng tên giống vậy. Là một thanh niên trẻ, chắcnhỏ hơn mình vài tuổi.
Đôi lôngmày của Khắc Vân hơi nhếch lên. Tần thị...Đôi khi cuộc đời con người giống nhưmột bộ phim vậy. Khắc Vân lại cười :
-Cũngkhông rõ nữa. Nếu tao seach trên mạng đúng là người đó thì mày xin số điện thoạigiùm tao nhé ! Tao muốn nói chuyện với anh ta thôi.
-Ừ.
Tuấn Hiềncúp máy không hỏi tiếp. Anh thừa biết, nếu muốn nói Khắc Vân sẽ tự nói, cònkhông có cạy miệng nó cũng sẽ không nói một lời nào.
Cả ngàyhôm đó, Nhã An không dám nhìn vào điện thoại. Cô sợ...Khắc Vân hay Tần Tường sẽgọi. Đối diện con tim mình là một chuyện không đơn giản, bây giờ Nhã An mới biết,cái không đơn giản đó nó không đơn giản thế nào.
-AnAn...
Có tiếnggọi từ đồng nghiệp Phạm Thục Mẫn phía bên phòng tiêu thụ. Nhã An giật mình, ngẩnra :
-Có chuyệngì ?
-Côtrông rất lạ...Ổn chứ ?
-À...-Nhã An gượng cười –Không sao.
-Phòngkinh doanh muốn tìm tài liệu của đối tác bên Úc, cô....
-Vâng...
Nhã Anngồi ngay vào bàn làm việc. Công việc, công việc sẽ giúp cô quên, giúp cô quên.
Nhưngcàng muốn quên thì lại càng thấy lòng rối bời...Kết hôn, kết hôn cùng Thiệu KhắcVân hay giữ mãi một bóng hình trong tâm tưởng. Nhã An biết mình yêu ngườiđó...Nhưng chỉ là người ấy. Thiệu Khắc Vân hay Tần Tường hiện tại điều không thểxóa nhòa bóng hình kẻ đã bám rễ trong tim cô. Một Tần Tường...
Trong mộtcăn phòng ăn thiết kế theo kiểu Nhật, Thiệu Khắc Vân đang đợi....Cánh cửa cuốicùng cũng mở. Thì ra trong lòng anh ta cũng có cô ấy. Ban đầu thái độ chỉ là sựhờ hững, nhưng khi nghe đến tên Nhã An, Tần Tường đã chấp nhận đến đây ngay.
-Anh Tần...Mờianh ngồi...
...Trongbuổi chiều hôm ấy, công ty bỗng nhiên triệu tập cuộc họp quan trọng. Nhã An làmột nhân viên bình thường của phòng nhập liệu cũng phải tham gia. Nghe nói là dựán hợp tác với Tần thị, vốn là đối tác lâu năm của công ty.
Tần thị....TầnTường. Nhã An bỗng có dự cảm không hay. Cô ngồi xuống vị trí của mình, bàn tayđể dưới bàn bất giác lạnh đi. Mỗi khi hồi hộp hay lo lắng, tay Nhã An sẽ lạnhngắt, các biểu cảm của gương mặt sẽ trở nên lạnh nhạt. Đó là thời khắc cô yếuđuối nhất, ngoài hoảng hốt bản thân sẽ không biết mình phải làm gì.
Tần Tườngbước vào phòng họp. Sơ mi trắng, cà vạt đơn giản nhưng toàn thân anh như tỏa ramột thứ ánh sáng mê người.Ngoài Nhã An đang ngồi tại chỗ của mình, những ngườicó mặt trong phòng họp đều không rời mắt được khỏi anh.
-CôPhương...
-CôPhương...
Ai đó ngồicạnh Nhã An phải lay mạnh hai, ba lần cô mới sực tỉnh. Bàn tay Tần Tường đangchìa ra trước mặt cô. Giọng anh cũng thật ôn hòa.
-CôPhương phải không ? Rất vui được hợp tác với cô !
Dự án hợptác sắp tới của hai công ty sẽ do Tần Tường phụ trách. Anh muốn có một trợ lýphía đối tác. Làm như tình cờ, trưởng phòng Giang giới thiệu Nhã An. Cô là nhânviên xuất xắc của phòng nhập liệu, sự việc với Gia Mẫn vừa qua đã nói lên nănglực của Nhã An, đưa cô sang hợp tác cùng Tần Tường hoàn toàn hợp lý. Cô sẽ chịutrách nhiệm mảng tìm thông tin và tài liệu của các bên liên quan, giúp đỡ TầnTường.
Nhã An vẫncòn ngẩn người trong khi mọi ánh mắt đổ dồn vào mình. Cuối cùng cánh tay mảnhkhảnh đành đưa ra, chỉ định miễn cưỡng đáp lại Tần Tường, không ngờ lại bị anhnắm chặt. Nụ cười Tần Tường như ánh mặt trời rực rỡ, vừa gần mà lại vừaxa :
-CôPhương...Tôi là Tần Tường.
-Anh Tần...Tôilà Phương Nhã An. Rất vui được làm việc với anh !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...