Thái độ của Gia Mẫn đốivới Nhã An sau ngày đó có nhiều thay đổi. Tuyvẫn khó chịu không cho cô vào mắtnhưng rõ ràng đã có sự e dè rất rõràng.
Trưởng phòng Giang kiểmtra lại bản kế hoạch đã hoànthành lần cuối. Nhã An vẫn dán mắt lên màn hình vitính, tiếp tục côngviệc của mình:
-An An này…
-Vâng?
-Em rất giỏi. Bản kếhoạch này hoàn thành được, phải nhờ em rất nhiều.
-Việc tôi phải làm mà.
Nhã An là nhân viên trụlại lâu nhất ở phòng tài liệu. Hầu như các nhân viên khác khi chuyển đến đây đềuchỉ xem nơi này như một bến đỗ, có cơ hội là điều chuyển qua bộ phận khác ngay.Trước đây trưởng phòng Giang đánh giá cao Nhã An ở cách làm việc chu đáo tỉ mỉnhưng qua lần này, cô cảm thấyNhã An không chỉ giỏi về lưu trữ và tìm tài liệu.Khả năng phân tích vấnđề, hiểu biết của cô trong vấn đề kinh doanh cũng rấtphong phú, thực sựlà một nhân tài.
-Sau lần này tôi sẽ đềxuất lên cấp trên để chuyển em sang công tác ở phòng kinh doanh. Em…
-Trưởng phòng Giang,chị cảm thấy tôi làm rất được việc phải không?
Câu hỏi của Nhã An khiếntrưởng phòng Giang ngớ người chốc lát rồi mới trả lời:
-Vâng. Em làm việc rấttốt. Nếu ở phòng lưu trữ, công ty sẽ phí hết một nhân tài. Em…
-Làm việc ở phòng lưutrữ cũng là công việc. Tôi thích nó. Nếu chị nể tìnhtôi đã giúp được chị điềugì đó, đừng làm cuộc sống của tôi thay đổi, cóđược không?
Nhã An có đôi mắt bìnhlặng như nước. Nhìn vào đôi mắt đó người ta sẽ nghĩ cô là một cô gái đơn thuần,rất đơn thuần.
Chỉ có người dày dặnkinh nghiệm mới biết, bên dưới mặt nước bình lặng luôn có những đợt sóng ngầm.
Điều mà nhiều cô gáimơ ước là một cuộc sống sôi động, đầy đủ. Thứ mà Nhã Anmơ ước lại là một cuộcsống êm đềm, bình dị bên người nhà, những người cô tha thiết thương yêu.
Ở quê nhà Nhã An mọithứ đều đơngiản. Nếu như không có trận bão lớn ngày xưa làm ba cô bị thươngnặng,tốn nhiều tiền chữa trị thì có lẽ cuộc đời của Nhã An cũng đã yênổn trải quatrên hòn đảo ấy. Cô sẽ không đến Hong Kong phồn hoa này họctập, kiếm tiền vàtrải qua cuộc sống không được gần gũi người thân.
Nhã An biết mình giỏi.Từ nhỏ đã biết như thế. Đến khi đi học, trường côchọn cũng là nơi có thể cấp họcbổng, để Nhã An không phải sống dựa vàogia đình, trở thành gánh nặng của ngườithân.
Tốt nghiệpđại học,Nhã An đi làm. Ở nơi cô ở cũng có công ty nhưng đa số công việclà chân tay laođộng, không kiếm được nhiều tiền. Tại Hong Kong, côngviệc ổn định, kiếm đượcnhiều tiền, món nợ gần 30 ngàn nhanh chóng đượctrả hết. Nhã An không về quê, ởlại để tiếp tục kiếm tiền.
Vị trí công việc càngcao càng dễ kiếm tiền. Nhưng Nhã An lại không thíchcảm giác phải tranh giành vớingười khác. Trong công ty có người đơn giản thì sẽ có người phức tạp. Nhã An chứngkiến biết bao cô gái để đạt đượcmột điều gì đó thì phải hy sinh rất nhiều. Côkhông có tham vọng, chỉmuốn yên ổn. Mà để yên ổn được thì không nên giỏi quá,cũng không đượccho người ta cảm giác mình chẳng làm được việc. Làm tròn mọicông việcđược giao, dự đoán tình huống có thể xảy ra nhằm tìm cách đối phóphùhợp, đó là cách Nhã An đã tồn tại, đã sống nơi Hong Kong hoa lệ này.
Gia Mẫn có vị trí caohơn cô thì sao chứ? Ngoài công việc, cô ta có gì đểchèn ép Nhã An? Công việcluôn làm tốt, dù người ta ghét mình thế nàocũng mặc, cũng chẳng thể làm đượcgì mình. Số tài liệu hôm ấy dù có phảitìm thêm Nhã An cũng không ngại. Suốt mấynăm làm việc, thay vì các đồngnghiệp chỉ tranh thủ “lúc nào việc nấy” Nhã Anâm thầm lưu trữ, phân chia những tư liệu cần thiết nhất vào các mục, dù là mộtthông tin nhỏ nhấtliên quan đến Đồng thị cô cũng không bỏ qua. Bây giờ khôngdùng thì saunày dùng đến, sau này không dùng cũng đỡ hơn là lúc cần dùng lạikhông có mà dùng.
-Em thực sự không muốntôi đề bạt em sao? Em…
-Không sao mà. – NhãAn mở một file tài liệu ra sắp xếp – Thăng chức luôn đikèm với những công việcmới, nhiều khi sai lầm lại bị mất việc. Chi bằngcứ tiếp tục việc mình đã làm rấttốt. Không phải công ty nào cũng cầnnhân viên có kinh nghiệm hơn là người chưabiết gì sao?
-Em…
- Chiều nay chị phảitrình bày kế hoạch rồi. Chị về phòng chuẩn bị đi. Nếu có dịp chúng ta sẽ bàn lạimà.
Nhã An tắt máy, thu dọnđồ đạc. Trưởng phòng Giang thở dài, lặng lẽ đứng dậy:
-Tùy em vậy. Chị tôntrọng ý kiến của em.
-Cảm ơn chị.
Khi Nhã An bước rangoài, Khắc Vân đã đứng đó. Trên tay anh là chiếc dù quen thuộc. Giọng Khắc Vâncũng thật nhẹ nhàng:
-Chào em.
-Chào anh! –Nhã An cườidịu dàng – Anh đi công tác về lúc nào?
-Mới về thôi. Hôm nayăn bánh bao nhé? Anh mời…
-Tít…tít…
Có âm báo tin nhắn.Nhã An dừng lại, mở điện thoại. Quả nhiên là tin nhắn của Tần Tường.
-Tôi đến đón em đi ăncơm.
Không cần biết ngườikhác có thích không, chỉ là một thông báo không cho người ta chọn lựa. Nhã An mỉmcười, quay về phía Khắc Vân:
-Em chưa thể đi vớianh được. Có người sẽ đến đón em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...