Chuyện cũ của Lịch Xuyên

Phiên ngoại 3: Sau khi Lịch Xuyên trở lại
Tuần thứ hai sau khi Lịch Xuyên về Côn Minh, anh nhận được vài thùng to gửi từ Thụy Sĩ : xe lăn, thuốc hay dùng và quần áo của anh. Sau đó gần như cứ hai tuần chúng tôi lại tới bưu điện một lần, những đồ được gửi tới bao gồm đồ ăn, văn phòng phẩm, ga giường và chocolate. Bà nội của Lịch Xuyên thậm chí còn gửi tới một chiếc sô pha đơn mà Lịch Xuyên hay dùng. Chúng tôi không ngừng nhận đủ loại thùng về nhà dưới ánh mắt tò mò của nhân viên bưu điện, mấy thứ đồ đó được nhét đầy các góc, xe lăn đã được nhét xuống gầm giường ngay ngày đầu tiên xé vỏ.
Lúc trước khi làm việc, vì hay đi họp, đàm phán và gặp khách hàng, Lịch Xuyên một ngày tám tiếng đều mang chân giả. Đối với người bị cắt cụt mà nói, đây là một chuyện vô cùng khó chịu và cần nghị lực. Cả người anh sẽ chảy mồ hôi rất nhiều, nếu không cẩn thận bị ngã, còn có thể bị gãy xương. Sau vài lần bệnh nặng, những vị trí bị phẫu thuật trên người anh càng yếu ớt hơn.
Thời gian sử dụng chân giả đã bị hạn chế rất nhiều, gần hai năm nay anh đã bị bắt chuyển sang dùng nạng đôi.
Nhưng mà chỉ cần còn có thể đứng lên, Lịch Xuyên tuyệt đối sẽ không dùng xe lăn. Anh nói xe lăn khiến anh trông giống người tàn tật.
Nghe được câu này làm tôi xấu hổ muốn chết.
Lịch Xuyên lại sửa lại, anh là người tàn tật, nhưng anh không muốn trông thật tàn tật.
Tôi tiếp tục xấu hổ.
Lịch Xuyên nói rằng mặc dù anh đã chấp nhận bộ dạng của mình nhiều năm rồi, cũng biết có một số việc không tiện để làm, nhưng anh không thích người khác dùng thái độ đối xử với người tàn tật để đối xử với anh.
Đối với anh. Nói cụ thể ra, thì anh không thích bị người khác chú ý hoặc chăm sóc đặc biệt. Cho dù chỉ là vô tình lộ ra trong cách nói chuyện thôi cũng sẽ khiến anh cảm thấy rất không tự nhiên.
Anh chỉ muốn làm một người bình thường, muốn mọi người dùng thái độ bình thường đối xử với mình.
Mà tôi, Tạ Tiểu Thu. Về mặt này lại là một tấm gương xấu.
Ngày thứ 3 sau khi trở về, anh vì không quen khí hậu nên sốt ột lần, tôi đưa anh đi bệnh viện, khẩn trương như sắp tận thế tới nơi vậy. Lịch Xuyên chỉ tiêm một mũi hạ sốt liền về nhà, chết sống không chịu nằm viện. Anh không dám ở lại bệnh viện lâu, sợ tôi chịu không nổi.
Tôi nói thần kinh tôi không yếu như vậy, anh vẫn tốn nguyên một buổi tối để an ủi tôi. Nói cho tôi biết bệnh tình của anh tốt hơn rất nhiều rồi, trước mắt không có dấu hiệu chuyển biến xấu, kêu tôi cứ việc yên tâm
Tiếp theo anh lại giải thích cho tôi từng thuật ngữ y học một, còn lấy mấy lọ thuốc hay dùng ra cho tôi xem.
Mặc dù như vậy, nhưng tôi vẫn thức trắng một đêm.
Tôi sợ Lịch Xuyên chết trong lòng tôi, còn sợ hơn việc anh rời đi khi còn sống.
Kể từ hôm đó, Lịch Xuyên bắt đầu gọi tôi là honey.
Chúng tôi mở thùng thứ hai nhét đầy quần áo của Lịch Xuyên ra. Đồ tây nguyên bộ, cà vạt, sơ mi, áo thun, quần bò, giầy, đồ lót…tất. Tôi nghĩ, có thể là Tế Xuyên và René lôi tất cả mọi thứ trong tủ của Lịch Xuyên ra, sau đó nhét hết vào chiếc thùng to gần bằng cái tủ lạnh này.
Toàn bộ quần áo đều được lấy ra, chất đầy trên giường.
“Lịch Xuyên,” tôi thở dài “Trung Quốc là một quốc gia dệt may, em không biết tại sao anh trai anh còn phải gửi quần áo cho anh, đâu phải không mua được ở đây đâu.”
“Quốc gia dệt may? Sao anh không biết?”

“Con đường tơ lụa chắc anh cũng biết đi?”
Anh dừng lại một chút, nói : “Honey, anh không tùy tiện mua quần áo.”
“Vậy sao có nhiều đồ vậy–”
“Anh thích cái nào thì mua cái đó thôi. Quần áo trong đống này đều rất vừa người, có hơn một nửa là may theo số đo. Đặc biệt là quần.”
Anh lấy một chiếc quần bò ra : “Em xem, chiếc quần bò như thế này em đâu có mua được đâu.” Anh mặc vào cho tôi xem, quả nhiên vừa khít. Ống quần bên phải bị cắt tận gốc, đường may rất vừa vặn.
“May cái này cũng đâu có khó, chẳng lẽ Côn Minh không may được?”
“Côn Minh may cũng được, nhưng anh không thích bị người ta đo.”
Đúng là lập dị, tôi cười : “Như vậy, gửi mớ quần áo này tới là ý của anh?”
“Đúng vậy.” hai mắt Lịch Xuyên sáng ngời nhìn tôi, “Anh chỉ mặc quần áo do chính mình chọn, và quần áo do thợ may riêng của anh may. Period.”
Mỗi khi anh bị tôi hỏi tới hết kiên nhẫn, liền thích dùng từ này : period. Chấm hết.
“A, còn nói anh không có tính cách thiếu gia…đúng là đồ tiểu tư sản.”
Mười năm qua thời gian tôi sống cạnh Lịch Xuyên không dài lắm. Tính tổng cộng tất cả các ngày chúng tôi ở cạnh nhau không quá một tháng, mỗi lần đều ở khách sạn cao cấp với phương tiện đầy đủ. Hoặc là căn hộ xa hoa.
Chúng tôi chưa từng ở trong kiểu nhà lầu tối đen cổ xưa với hàng hiên đầy rác như vậy.
Lịch Xuyên vừa tới đây được một ngày liền bắt đầu làm vệ sinh. Ngày nào cũng rửa chén, nồi, nắp nồi, ngay cả chai nước tương cũng không tha. Sau đó bắt đầu lau bàn, lau nhà, chà bồn cầu, đổ rác. Tôi gọi anh là “dọn dẹp cuồng”. Anh nói tiếng Đức cũng có từ này, là “Putzteufel” (quỷ dọn dẹp). Lịch Xuyên còn mở rộng phạm vi dọn dẹp ra tới toàn bộ hàng hiên của tầng một, đều được hàng xóm nhất trí khen ngợi.
Lịch Xuyên có năng lực cân bằng khiến người ta kinh ngạc. Anh có thể đứng thẳng trong một thời gian dài, ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề nhúc nhích, nếu không nhìn phía dưới, thì thậm chí không thể nhìn ra là anh chỉ có một chân. Lịch Xuyên nói, anh là cao thủ trượt tuyết,  xém nữa bị huấn luyện viên giật dây đi tham gia Đại hội thể thao dành cho người tàn tật rồi. Nhưng lúc đó anh toàn tâm toàn ý muốn làm kiến trúc sư, nên lại thôi.
Nói tới đây tôi lại hỏi anh : “Không phải anh học Kinh tế à? Tại sao lại đổi nghề?”
Câu trả lời nằm ngoài dự kiến của tôi : “Vì anh trai anh.”
“Vì anh trai anh?”
“Sau khi phẫu thuật, anh trai anh sợ anh học đại học không thể chăm sóc cho bản thân được, quyết định chuyển trường tới Chicago. Đại học Chicago cũng có khoa Kiến trúc, chỉ có điều không bằng Havard. Anh suy nghĩ một hồi, thay vì anh ấy chuyển trường thì không bằng anh chuyển. Vì vậy anh chuyển qua Havard.”
“A…Havard!” tôi nhớ tới bộ phim “Câu chuyện tình yêu” nổi tiếng kia, “Có theo đuổi cô nào không?”
“Mấy năm đầu anh rất ít tham gia hoạt động chung,” anh nói “Việc học rất nặng, ép tới mức người ta thở không nổi. Hôm nào anh cũng học tới rạng sáng.”

“Có cần liều mạng như vậy không?”
“Bố anh từng dạy trong khoa đó, anh không muốn làm ông mất mặt.”
“Ai, Lịch Xuyên, xem những gì anh từng trải qua, xem đi xem lại cũng là một bộ tiểu thuyết đó nha.”
Anh nhéo tai tôi.
Tôi kéo chiếc tủ năm ngăn duy nhất trong phòng ngủ ra, nhét tất cả quần áo của mình vào hộp giấy.
Lịch Xuyên ngăn tôi lại : “A, anh đâu có ý này đâu.”
“Quần áo của anh mắc như vậy, phải cất giữ cẩn thận. Quần áo của em đều rất rẻ, nhét vào đâu cũng được.”
“Không được, mỗi người một nửa, nếu không ngày mai anh đi mua một chiếc tủ quần áo mới.”
“Đừng mua, phòng nhỏ quá bỏ không vừa. Vậy mỗi người một nửa đi.”
Chúng tôi ngồi trên giường, tốn hơn một tiếng đồng hồ gấp mỗi chiếc quần áo thành một cục thật nhỏ, nhét từng cái từng cái một vào tủ.
Một lát sau, Lịch Xuyên đứng dậy tìm nạng. Tôi tới phòng khách đưa cho anh đôi nạng chống khuỷu anh hay dùng.
Đôi nạng làm bằng hợp kim này được chế tạo dựa theo chiều cao của anh. Tay cầm màu đen, màu kim loại sáng bóng, vừa nhẹ tâng lại vừa cứng vô cùng.
Tôi cầm trên tay đo đo, lại so so, bỗng nhiên phát hiện một vấn đề lớn.
“A, Lịch Xuyên anh xem nè, hàng Thụy Sĩ của anh cũng có hàng giả! Chiều dài của hai chiếc nạng này không giống nhau!” tôi nhịn không được tức thay anh “Anh dùng lâu như vậy mà cũng không phát hiện à?”
Thật ra Lịch Xuyên có tới vài đôi nạng như vậy, lúc mới quen biết anh vẫn dùng hiệu này, tôi đưa cho anh rất nhiều lần, lại chưa bao giờ quan tâm tới vấn đề chiều dài.
“Tới đây tới đây, honey,” anh lấy ra một chiếc bút, một tờ giấy “Để anh phổ cập cho em một chút kiến thức về người tàn tật.”
Tôi ngồi xuống cạnh anh, thấy anh vẽ một hình người nho nhỏ trên giấy : “Anh thiếu chân phải, nên lúc đứng dậy trọng tâm sẽ lệch về phía bên trái, đúng không?”
“Đúng.”
“Vai anh cũng sẽ nghiêng qua bên trái.”
“Đúng.”
“Để giữ vững trọng tâm và sự thoải mái lúc di chuyển, nạng bên phải sẽ cao hơn một chút.” Nói xong anh dùng nạng gõ nhẹ đầu tôi một cái, “Cho nên đây không phải là hàng giả kém chất lượng.”

Tôi ngây ra, hỏi : “Hồi giờ vẫn là như vậy à? Kể từ ngày em quen biết anh, nạng của anh vẫn là một ột thấp như vậy à?”
“Đúng vậy.”
“Mà em lại chưa bao giờ phát hiện?”  vẻ mặt tôi vô cùng mất mát.
“Điều này rất bình thường, em đâu có cần dùng nạng đâu.” Anh an ủi tôi.
“Ít nhất cũng nói lên em là một người thật vô tâm!”
“Anh không nói như vậy…”
“Hèn gì nhiều năm như vậy anh cũng không để ý tới em!”
“Không phải như vậy…”
“Em không đủ tiêu chuẩn, em mới là hàng giả kém chất lượng!”
Tôi đột nhiên khóc rống lên, nước mắt giàn giụa.
“…”
“Honey–” anh kéo tôi ra khỏi giường, ôm chặt lấy tôi “Trên đời này không ai đủ tiêu chuẩn bằng em hết.”
Sau đó anh bắt đầu thề, sẽ ở cạnh tôi vĩnh viễn, thọ lâu trăm tuổi, đầu bạc răng long, kiếp này vĩnh viễn sẽ không chia xa…blablabla…
Lịch Xuyên không phải là một người thích thề thốt, hơn nữa không thích lấy những chuyện quan trọng ra để thề. Nhưng một khi phát hiện tôi không khống chế cảm xúc được, thề thốt sẽ thành chiêu cuối cùng để an ủi tôi, anh bắt đầu lặp đi lặp lại mấy câu lời ngon tiếng ngọt đó. Dùng giọng nói trầm thấp đầy hấp dẫn thì thầm bên tai tôi. Giống như Phật đang hát vậy. Tôi liền khôi phục lại sự trầm tĩnh, tính tình trở lại bình thường trong tiếng hát của Phật.
Tôi dần dần tin tưởng quyết định rời đi vào chín năm trước của Lịch Xuyên là chính xác. Năng lực xử lý nguy cơ tình cảm của tôi kém xa tôi nghĩ, mặc dù vậy tôi lại có năng lực lảng tránh những nguy có đó tốt hơn dự kiến.
“Nói cho em biết, Lịch Xuyên, khi anh bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, bố anh có giấu diếm anh không?”
“Không.” Anh nói “Ông còn trước tiên nói cho anh. Còn cho anh biết loại bệnh này tỉ lệ sống sót thêm năm năm chỉ có từ ba mươi phần trăm tới năm mươi phần trăm.
Tôi trách : “Lúc đó anh mới có 17 tuổi, bố anh tin chắc rằng anh có thể thừa nhận được sự thật này à?”
“Có thể bố anh cho rằng anh có vẻ tough hơn. Nếu là anh trai anh, thì bố sẽ giấu bớt một phần.”
Tôi ôm tay : “Nhưng anh lại cảm thấy em không thể thừa nhận sự thật này?”
“…lại nữa rồi.”
“Vì em là phụ nữ, phụ nữ là loại động vật có tình cảm yếu ớt.”
“Phụ nữ cũng có người kiên cường.”
“Nhưng em lại không kiên cường?”
Anh nhìn tôi, không biết nên trả lời như thế nào.

“Em không kiên cường chỗ nào?”
“…”
“Lấy một ví dụ thử xem?”
“Ví dụ như, anh đã bỏ đi rồi, mà em vẫn viết mấy trăm lá thư?”
“Đó là kiên cường, bám dai như đỉa là kiên cường.”
“Come on.”
“Điều này chứng tỏ thần kinh của em rất vững, cho dù anh đá như thế nào cũng không được.”
“…”
“Vì vậy anh sai rồi, lúc ấy anh phải cho em biết chân tướng.”
Anh vỗ vỗ mặt tôi, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói : “Em đã biết chân tướng rồi, vậy anh nói cho em một chuyện vậy.”
“Nói đi.”
“Hôm qua có người gọi điện thoại cho anh, em tiếp, đúng không?”
“Đúng. Ông ta nói tiếng Đức nên em không hiểu.”
“Ông ấy là bác sĩ của anh.”
Mặt tôi lập tức trắng bệch.
“Trước khi tới Côn Minh anh từng chụp X quang ngực. Phát hiện ba chấm rất nhỏ trên phổi anh. Họ nghi ngờ ung thư lại di căn, nhưng không chắc lắm, phải đợi sáu tuần nữa mới đi chụp lại được…”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, đầu trống rỗng, trong khoảnh khắc không thể hô hấp.
Sau đó tôi ngã thẳng xuống.
Lúc tỉnh lại tôi phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Lịch Xuyên, miệng cay xè.
Là rượu, rượu mạnh.
Tôi nhìn anh không hiểu, anh chỉ chai rượu xái trên bàn : “Anh vô cùng tin tưởng rằng thần kinh cứng rắn của em không ngất, chỉ có đầu em ngất mà thôi.”
Sau đó nước mắt tôi bắt đầu trào ra, cả người run lên nhìn anh : “Đây là…sự thật à?”
“Đương nhiên không phải.” anh thở dài, lấy di động ra, ấn một số : “Đây là bác sĩ phụ trách của anh, biết nói tiếng Anh, không tin tự em hỏi đi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui