Cái tên Tô Đàn này, hình như tôi đã nghe ở đâu rồi. Nhưng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.
Chỉ còn cách thời gian đăng kí một tiếng đồng hồ. Lịch Xuyên đi có vẻ chậm, mọi người đều đi chậm lại theo anh.
Chỉ có Tô Đàn vội vàng đẩy chiếc xe chất cao hành lý đi gửi.
Qua cửa bảo vệ, chúng tôi đứng đợi một
chút ngay cổng đăng ký, chợt nghe thông báo chuẩn bị đăng ký. Xuyên qua
một hàng những chiếc cửa sổ bằng kính thật lớn, tôi thấy bên ngoài cổng
đăng ký là một chiếc boeing 737 – 900. Dọc theo đường đi, hai vị giám
đốc một trái một phải, khe khẽ nói chuyện với Lịch Xuyên. Những người
còn lại đều thức thời giữ một khoảng cách với họ. Vé máy bay của chúng
tôi đều là vé khoang hạng nhất. Mọi người đều biết, nhiệm vụ trong lần
đi công tác này, là mất bò mới lo làm chuồng. Chỉ cần công ty trúng
thầu, trả giá bao nhiêu cũng đáng. Hành khách đã bắt đầu lục tục đăng
ký, người của CGP lại án binh bất động, chỉ vì Giang tổng vẫn đang cúi
đầu nói chuyện với Lịch Xuyên. Doanh nghiệp trong nước và doanh nghiệm
nước ngoài đều có sự khống chế về cấp bậc giống nhau. Nhân viên sẽ không vượt mặt Giám đốc, đi đăng ký trước. Cảm thấy được điều này, Giang tổng vẫy vẫy tay với chúng tôi, ý bảo chúng tôi có thể đi trước. Vì vậy, mọi người nối đuôi nhau đi vào. Tôi kéo va ly, cúi đầu đi về phía cổng đăng ký, lúc đi ngang qua Lịch Xuyên, va ly bỗng nhiên run lên, giống như
cán qua chân một người nào đó vậy.
Tôi ngẩng đầu lên, hình như “một người
nào đó” là Lịch Xuyên. Sau đó tôi cúi đầu, muốn nhìn xem chính xác va ly của tôi đè lên chân nào của anh. Nếu là chân trái, thì tôi phải xin
lỗi. Nếu là chân phải, tôi cảm thấy không cần. Dù sao thì chân giả cũng
không có cảm giác. Dù sao thì tôi cũng chả muốn nói câu xin lỗi nào.
Cái gì cũng nhìn không rõ. Sự chần chờ
của tôi ai cũng thấy. Đụng phải người ta, lại còn là người tàn tật, ngay cả câu sorry cũng không chịu nói, nghe có được không? Do do dự dự, đang định mở miệng, thì anh lại giành nói trước, hai chữ : “Không phải.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, kéo va ly, nghênh ngang đi qua mặt anh như một con chim công đang xòe đuôi.
Tới cửa lên máy bay, tôi bị ngăn lại :
“Tiểu thư, va ly của chị vượt chỉ tiêu. Xin mời để lên ở đây, chúng tôi
sẽ chuyển đi cho chị.”
“Cảm ơn.”
Trong cabin khí ấm dào dạt, có chút bí hơi.
Tôi ngồi ở hàng sau, sát với đường đi.
Cạnh tôi là Tiểu Hoàng của phòng thiết kế. Mặc dù tôi đã tới CGP hơn 3
tháng, nhưng chỉ quen biết với vài phiên dịch viên, đối với những người
khác trên cơ bản là làm như không thấy. Ông chú tên là Tiểu Hoàng kia,
tôi mới nói chuyện chưa quá ba câu, chỉ biết là họ Hoàng, ngay cả tên
cũng không biết. Cho nên, chỉ cười cười với ông ta, sau đó, lấy máy MP3
ra, nhét tai nghe vào.
Kể từ khi máy bay cất cánh, bụng tôi
liền đau cuồn cuộn từng đợt. Thật ra tôi cũng không say máy bay. Có thể
là do uống nhiều rượu, cũng có thể là do lúc nói chuyện với Emma ăn quá
nhiều thịt bò khó tiêu hóa. Tóm lại, đầu tiên là tôi nôn vào túi giấy
ngay chỗ ngồi, sau đó liền chui vào toilet nôn, nôn nghiêng trời lật
đất, nôn luôn cả mật vàng. Sau đó, tôi cũng lười đi ra, ngồi trên bồn
cầu thở, y như một con cá chết. Chuyến bay hơn hai giờ, tôi nôn khoảng
một giờ, tới khi quay lại chỗ ngồi, tôi mới tỉnh ngộ ra tại sao mình lại nôn.
Không ngờ là do kinh nguyệt!
Lúc 17 tuổi kinh nguyệt của tôi hoàn
toàn bình thường, một tháng 4 ngày, không nhiều không ít. So với bạn bè
cùng lứa thì tôi thoải mái vui vẻ hơn nhiều. Sau 17 tuổi, kinh nguyệt
của tôi hỗn loạn, chẳng những ngày không chính xác, lại còn thế tới mãnh liệt, đặc biệt là hai ngày đầu tiên. Đầu choáng váng, buồn nôn, nôn
mửa, bụng co rút – những phản ứng xấu trong sách giáo khoa đề cập – tôi
đều có. Một tháng luôn có 7, 8 ngày như vậy, không thiếu một ngày.
Đây đương nhiên không phải là chuyện khủng bố nhất.
Khủng bố nhất là, tôi không mang băng vệ sinh. Cũng là ma xui quỷ khiến, tôi đang mặc một chiếc váy màu vàng
nhạt, loại bó sát người. Mới nãy tôi chỉ lo nôn, không chú ý dưới người
đã ướt đẫm một mảnh. Bây giờ ngồi, có thể cảm giác được máu đang chảy
từng dòng ra ngoài. Tôi sợ tới mức không dám động đậy, lại càng không
dám đứng dậy. Vừa vặn phía dưới váy đang bị tẩm ướt từ từ từ từ, có thể
cảm giác vô cùng rõ ràng.
Tôi niệm thầm trong lòng, O, K, O, K, O, K. Đây là câu thần chú gỡ rối của tôi, mỗi khi gặp được chuyện khó xử,
tôi đều phải niệm kinh OK của mình mười lần, giống như chỉ cần niệm như
vậy, thì tất cả đều OK vậy.
Rốt cuộc, máy bay cũng hạ cánh. Rốt
cuộc, cái gì cũng không OK. Cả cabin, đều là những người đàn ông tôi
không thân lắm. Tôi muốn nhờ Tiểu Hoàng cho tôi mượn áo vest của ông ta, nhưng đánh giá vóc người của ông ta, chiếc áo kia cho dù tôi mặc vào,
cũng che không được.Ngay trong lúc tôi đang ấp a ấp úng, khó mở miệng
này, thì hành khách trong khoang hạng nhất đều đã xuống hết. Chỉ có tôi
còn ngồi bất động tại chỗ. Một loạt tiếp viên hàng không đang đứng cạnh
cửa chào tạm biệt với hành khách đều dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi.
Sau đó, tôi mơ mơ hồ hồ thấy Lịch Xuyên và một người khác, có lẽ là Tô Đàn, đi ở cuối cùng, cũng sắp sửa rời khoang.
Anh đi tới đi tới, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Sau đó, liền lập tức đi tới trước mặt tôi.
Đang tính mở miệng, lại bị tôi cướp trước : “Lịch Xuyên.”
“Ừ.”
“Cởi đồ ra.”
“Đồ nào?”
“Áo khoác.”
Anh cởi áo khoác, đưa cho tôi. Mới nãy
nhìn không rõ, tôi tưởng đó là một chiếc áo khoác dài, thật ra là một
chiếc áo gió màu đen, chiều dài cỡ trung, chất liệu rất nhẹ. Tôi đứng
dậy, mặc áo gió vào, yên lặng cúi đầu, đi ra cabin với anh. Anh không
hỏi, tôi cũng không giải thích.
Hơi thở trên người anh lại quây vanh
tôi. Đầu tiên là mùi hoa Oải Hương trên áo anh, tiếp theo là mùi gỗ nhè
nhẹ trên cổ tay áo, đó là mùi của loại bút chì anh thích dùng để vẽ. Trí nhớ liền bủa về trong nháy mắt, tràn đầy toàn thân. Thì ra, anh còn
dùng loại bút này. May mà khuôn mặt anh, tôi vẫn nhìn không rõ. Nhìn
không rõ cũng tốt, cả đời này, không bao giờ bị anh dụ hoặc nữa.
Chuyến bay đêm tới đích, chúng tôi vừa
tới khách sạn liền ngủ. Tôi vội vàng đi tắm một cái cho thoải mái, ngâm
chiếc váy vô cùng thê thảm vào nước vò nửa ngày mới mất hết dấu vết. Áo
gió của Lịch Xuyên chỉ có thể giặt, tôi giao cho quầy phục vụ dưới lầu,
ghi số phòng của anh.
Sau đó, tôi tê liệt ngã lên giường, mệt
mỏi như xương cốt cả người bị bẻ gãy hết vậy. Tắt đèn, một người yên
lặng trằn trọc với ánh trăng, lăn qua lăn lại mấy tiếng đồng hồ, ngủ
không được. Vì vậy đứng dậy, uống một viên thuốc ngủ, lần này tôi liền
ngủ yên ổn, lúc tỉnh lại, đã là buổi trưa, hai hốc mắt vẫn đen thui,
giống như một con gấu trúc.
Bỏ lỡ điểm tâm, lại bỏ lỡ cơm trưa, quan trọng hơn là, bỏ lỡ cả cuộc họp buổi sáng.
Gặp được Tiểu Hoàng trên hành lang, ông ta cố ý hỏi : “Annie, hết cảm rồi à?”
“Cảm gì?”
“Cuộc họp buổi sáng cô không tới, Trương tổng hỏi là có chuyện gì. Vương tiên sinh nói cô đi máy bay bị cảm, cho nên anh ta cho cô mượn áo.”
“Không phải cảm, chỉ là…rét run. Trương tổng có tức giận không?”
“Đương nhiên không có, mọi người đều thấy cô say máy bay, biết cô không thoải mái.”
“Cuộc họp nói những gì?”
“Ừm…vì phương án bị lộ, phải vẽ lại phần lớn các bản vẽ. Quan trọng nhất là mấy chỗ phối cảnh do Vương tiên sinh thiết kế chính. Hình dáng tòa nhà và thiết kế nội thất cũng phải sửa
lại. Tuy nhiên, những bộ phận mấu chốt đã mời anh trai của Vương tiên
sinh vẽ xong sơ đồ phác thảo rồi.”
“Anh trai Vương tiên sinh?”
“Chính là Vương Tế Xuyên tiên sinh. Kiến trúc sư nổi tiếng quốc tế – hai anh em họ đều là những người tài giỏi,
nếu không phải có sự cố, thì không mời được bọn họ đâu.”
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi : “Vậy tôi thì sao, tôi làm gì?”
Tôi vẫn kỳ quái, tiếng Trung của Lịch
Xuyên tốt như vậy, tại sao còn cần phiên dịch. Nhưng tôi nghĩ tới trước
kia có Chu Bích Tuyên, có lẽ là lệ thường.
“Sau khi đấu thầu, sẽ có vài cuộc họp
với bên đầu tư. Vương tiên sinh không quen với khẩu âm của Ôn Châu cho
lắm, tới lúc đó chỉ nói tiếng Anh, tất cả đều do cô phiên dịch. Còn nữa, Vương tiên sinh còn cần một ít tài liệu về văn hóa, lịch sử và thiên
nhiên của Ôn Châu, những thứ này đều do cô đi tra cứu, sau đó dịch cho
Vương tiên sinh nghe.”
Bỏ lỡ cuộc họp, tôi đã chột dạ, vội vàng đi gặp Trương tổng. Nhiệm vụ ông ta giao, quả nhiên giống y hệt Tiểu Hoàng nói cho tôi.
“Vậy tôi có cần đi gặp Vương tiên sinh ngay lập tức không?” tôi hỏi.
“Cậu ấy đi tới công trường chụp hình
rồi. Có lẽ sẽ đi một ngày. Thời gian hơi gấp gáp, cô ăn cơm tối xong
liền mang tài liệu về Ôn Châu đi tìm cậu ấy, được không?”
“Tốt, vậy tôi đi thư viện tìm tài liệu.”
“Trước mắt Vương tiên sinh chỉ cần hai quyển sách này.” Trương Khánh Huy đưa một tờ giấy cho tôi.
Chữ của anh, kiểu phồn thể : “Địa chí thành phố Ôn Châu”, “Địa chí quận Vĩnh Gia.”
Tôi đột nhiên nghĩ, mặc dù Lịch Xuyên
làm kiến trúc, nhưng tôi biết rất ít về nghề nghiệp của anh. Là đàn ông, tôi biết rõ mỗi tấc da thịt của anh, nhưng là Kiến trúc sư thì sao? Có
thể vẫn giữ tính cách như vậy hay không? Hay là có tính cách khác?
Nóng lóng làm việc, tôi dùng tốc độ
nhanh nhất đi làm một chiếc kính mắt, cố ý chọn gọng kính màu hồng tím,
khiến cho tôi trông nghiêm túc hơn, chuyên nghiệp hơn, cũng người lớn
hơn. “Địa chí thành phố Ôn Châu” ở trong hiệu sách Tân Hoa có bán, ba
quyển thật dày, tôi bất chấp tất cả mua hết. “Địa chí quận Vĩnh Gia” tôi mượn ở thư viện thành phố, hết quyển sách, từ đầu tới đuôi.
Hèn gì Lịch Xuyên chỉ cần hai quyển này, tổng cộng lại đã hơn ba nghìn trang.
Nguyên buổi chiều, tôi đều ngồi tra từ
điển. Những từ mới trong “Địa chí thành phố Ôn Châu” không ít, “Địa chí
quận Vĩnh Gia” thì viết bằng thể văn ngôn thời Đạo Quang, tôi tra sứt
đầu mẻ trán.
Tới chạng vạng, đầu óc tôi đã không suy
nghĩ được nữa, liền tới bồn hoa dưới lầu hút thuốc. Hút một điếu, không
hết nghiện, lại hút thêm một điếu. Trời tối dần.
Tôi thấy một chiếc xe trờ tới trước cửa khách sạn, Lịch Xuyên và Tô Đàn chui ra từ trong xe.
Anh thấy tôi, cúi đầu thì thầm với Tô Đàn một câu, sau đó, đi về phía tôi.
Tôi giả vờ không phát hiện anh, tiếp tục cúi đầu hút thuốc. Thấy anh đứng bất động trước mặt mình, tôi chỉ phải ngẩng đầu lên.
Sáu năm rồi nhỉ.
Lịch Xuyên không có biến hóa gì lớn,
ngoại trừ hơi gầy một chút. Thậm chí kiểu tóc của anh cũng chưa thay
đổi. Vấn đề là, khuôn mặt người mẫu quảng cáo CK kia của Lịch Xuyên,
càng gầy càng lạnh lùng. Theo mắt tôi, anh còn đẹp mắt hơn sáu năm
trước. Vừa nghĩ tới điều này, ánh mắt của tôi không tự chủ được liền đổi vị.
Tôi vội vàng kiềm chế cảm xúc của mình lại : “Vương tổng.”
“Trương Khánh Huy có nói cho em là tối
nay tôi muốn gặp em không?” anh nói. Giọng điệu vô cùng không vui, thậm
chí là ngang ngược.
“Không phải nói là sau khi ăn tối à?”
“Tôi đã ăn cơm tối rồi.”
“Tôi chưa ăn.”
“Học hút thuốc từ khi nào?”
“Liên quan gì tới anh?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm. Tôi nhìn anh, mặt không hề thay đổi.
“Cho em một giờ để ăn cơm. Tám giờ, mang tài liệu của em tới phòng tôi!”
Câu cuối cùng, hung tợn.
Tôi cười khẽ, ôm cánh tay, gõ gõ tàn thuốc trong không trung : “Tốt, Vương tổng.”
Tôi vén tóc lên, búi một búi tóc sau
đầu, gài một cây trâm sơn hoa. Ôm ba quyển “Địa chí thành phố Ôn Châu”
và một xấp tài liệu tra cứu. “Cộc cộc cộc” gõ cửa phòng Lịch Xuyên.
Kể từ giây đầu tiên sau khi mở cửa, Lịch Xuyên liền cau mày. Đơn giản là vì tôi lại gọi anh là “Vương tổng”.
“Vương tổng, tài liệu anh muốn tôi đều
tìm được rồi. Không biết anh muốn phiên dịch phần tài liệu cụ thể nào?”
giọng nói của tôi tràn đầy tinh thần phục vụ.
Anh đưa tôi tới phòng khách, ở đó có một chiếc sô pha, anh chỉ vào một chỗ, kêu tôi ngồi xuống.
“Em có thể bỏ sách lên bàn.” Giọng nói
của anh cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn một chút, lại lập tức bị câu tiếp
theo của tôi chọc giận.
“Vâng! Vương tổng.”
Anh nén giận, ôn tồn nói : “Tôi mua côca, em muốn uống không?”
Trước đây, côca là đồ uống tôi thích nhất. Nhưng tôi lại lắc đầu, nói : “Cảm ơn, tôi không uống.”
“Vậy em muốn uống gì? Ở đây có cà phê, sữa, trà.”
“Nếu không phiền, tôi muốn uống cà phê trà sữa.”
Anh ngẩn ra : “Cà phê trà sữa?”
“Chính là bỏ mấy thứ đó vô chung với nhau, thêm đường, hai viên.”
Anh đi làm cà phê, đi pha trà, đi tìm sữa và đường…
–bạn Lịch Xuyên thân mến, lần này, tôi muốn bạn biết rõ Tạ Tiểu Thu là ai.
Rốt cuộc, anh bưng tới cho tôi một ly gì đó đen thui.
“Thật xin lỗi, tôi uống hết sữa rồi, đường, tôi không có. Em uống tạm đi.”
Trong cái ly đen thui kia có nổi hai miếng gì đó vàng vàng.
Tôi chỉ vào hai miếng kia nói : “Đây là gì?”
“Chanh,” anh thản nhiên ngồi đối diện tôi, đặt gậy chống lên trên bàn trà “Dùng cho người gầy.”
–câu này chắc chắn không phải là nói
móc. Vì cân nặng của tôi còn nhẹ hơn sáu năm trước. Ngoại trừ làn da khô queo, sắc mặc tối tăm, ngực bẹp, cộng thêm hai đôi mắc đen thui ra, sáu năm qua, quá trình phát dục của tôi luôn đang xuống dốc. Điều này nói
lên vô cùng rõ ràng, đối với tôi, yêu đương là một chuyện nguy hiểm.
Ngoài ra, tôi còn nghi ngờ rằng mình đã ăn ô gà bạch phượng hoàn tới mức nghiện luôn rồi. Vì kinh nguyệt không đều, tôi ăn hết bình này tới bình khác. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy hột đậu màu đen là tôi liền muốn cho
vào mồm.
“Cảm ơn.” Tôi uống một ngụm, xém nữa nhổ ra luôn. Vừa đắng, lại chát, lại chua, còn khó uống hơn cả thuốc Đông Y.
Anh lấy một quyển sổ bao da mềm và một cây bút chì ra từ dưới bàn, hỏi : “Bây giờ bắt đầu làm việc được chưa?”
“Được.”
“Mời em đọc mục lục của “Địa chí thành phố Ôn Châu” cho tôi một lần, được không?”
Tôi mở sách ra, thì thầm : “Tổng mục lục, quyển một, lời tựa, Phàm Lệ, Tổng Thuật, Đại Sự Ký.”
Anh ngắt lời tôi : “Thật xin lỗi, nhiều
năm rồi tôi không tới Trung Quốc, tiếng Trung đã quên mất một nửa, phiền em dịch thành tiếng Anh.”
–tiếng Trung của anh, cứng hơn sáu năm
trước. Câu cú vẫn liền mạch, nhưng chủ ngữ vị ngữ, giống như là tới lúc
nói mới tìm được vậy, nói ra từng chữ từng chữ một. Nhưng tình huống
không nghiêm trọng tới mức đó.
Tôi đổi sang nói tiếng Anh : “Nội dung
chủ yếu của quyển một là vị trí địa lý, xã hội, dân cư, quy hoạch của
thành phố, giao thông bưu chính. Quyển hai là khu vực kinh tế, công
nghiệp, nông nghiệp, buôn bán, tài chính, quản lý kinh tế; quyển ba là
chính quyền, hành chính, quân sự, giáo dục, ghi chép, hướng dẫn tra cứu. Mỗi quyển còn có mục lục chi tiết riêng.”
Anh ghi lại vài chữ ghi nhớ trên vở, nói : “Quyển một quan trọng nhất. Em tìm thử xem, có chỗ nào nói tới hoàn
cảnh tự nhiên không.”
Tôi lật sách soàn soạt : “Có. Địa chất, địa lý chung, khí hậu, thủy văn, thổ nhưỡng, tài nguyên thiên nhiên, thiên tai.”
“Nói từng chương một.”
Tôi nhìn anh, chán nản. Đúng là ấm nào
không sôi thì lấy ấm đó. Tôi dùng nguyên buổi trưa, chính là để tra toàn bộ từ mới ở chương này! Tôi hút hai điếu thuốc, khiến tôi chết sớm hai
ngày cũng vì tra mấy từ mới ở mấy chương này.
(Na hồ bất khai đề na hồ” [哪壶不开提哪壶], là
thành ngữ ý chỉ : “Nếu một ấm nước không sôi, nó sẽ không tạo ra bất kì
âm thanh nào.” Đó ý là ấm bị hỏng. Nếu một người cố ý chọn ấm như thế,
thì có nghĩa người đó cố ý công khai điểm yếu hay bí mật của một người
nào đó.”)
“Địa chất thành phố Ôn Châu cấu tạo từ
hệ thống sông cổ sinh và hệ thống nền đá Chu La. Căn cứ vào quan điểm cơ bản của học thuyết Toàn Hồi Tào, đơn vị cấu tạo bậc một của nền đất là
những nếp uốn Hoa Nam, bậc hai chính là nếp uốn theo hướng Đông Nam, bậc ba là những đứt gãy về hướng biển.”
“Thành phố Ôn Châu từ cuối kỉ Jura chịu
núi lửa phun trào, nham thạch xâm nhập tạo thành địa chất thể cương
tính, nền đất gãy là cấu tạo chủ yếu.”
“Ôn Châu là vùng đông nam duyên hải của
châu Á, chịu khí hậu nhiệt đới gió mùa ẩm ướt của Trung Á, mùa hạ dài,
mùa đông ngắn, lượng mưa trung bình hằng năm là 1500 – 1800mm.”
Tôi dịch gần một giờ, sao bay đầy mắt, kinh nguyệt không ngừng, bụng đau thắt khó chịu được.
Mà anh, lại thản nhiên ngồi, nhẹ nhàng ghi vào vở.
Vì vậy tôi hỏi : “Tôi dịch anh có hiểu hết không?”
“Cũng được. Những chỗ không hiểu, tôi cũng đoán được.”
“Anh…anh đoán như thế nào?”
“Tôi làm kiểu này quen rồi, cho tôi vài từ mấu chốt là tôi đoán được.” anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời.
Tôi nuốt nuốt nước bọt : “Tôi cần đi toilet.”
“Ra cửa này quẹo trái.”
“Ý tôi là, toilet trong phòng tôi.”
“Ở đây có toilet.” Anh nói.
“Tôi không biết dùng toilet của người
tàn tật.” tôi không thể vứt đồ của phụ nữ vào toilet anh được. Hơn nữa,
Vương Lịch Xuyên, ai kêu anh tranh cãi với em!
“Toilet của người tàn tật, là toilet tiện lợi nhất.” vẻ mặt anh âm trầm, nhưng lại không làm gì khác.
Tôi nhảy dựng lên trong cơn giận dữ, lại thấy ánh mắt anh dừng ở chỗ tôi vừa ngồi.
Sô pha trắng tinh, ở giữa có một vùng máu đỏ.
“Vương Lịch Xuyên! Anh! Anh nói đi, tại
sao anh muốn tôi ngồi sô pha màu trắng! Anh bị bênh à! Anh bị thần kinh
à!” tôi đỏ bừng mặt về phòng mình, lấy ra một quyển Từ điển Hán – Anh
Viễn Đông vô cùng to, rầm rầm rầm, lại vọt vào phòng anh, ném tới trước
mặt anh : “Hôm nay tôi không dịch nữa! Tự anh tra từ điển đi!”
Tôi về phòng, rót một túi chườm nóng cho mình, ôm nó, uống một viên thuốc ngủ, ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...