Chuyện Cái Tờ Rym...
Sau hôm ấy, chủ nhân không đi làm nữa.
Ảnh yên lặng 3 ngày, rồi mở máy tính, vào baidu tìm kiếm: phương – pháp – trị – bệnh – xuất – tinh – sớm…
Âu đệt!? Tìm làm gì rứa!? Tìm sai rồi phải không? Lúc này đáng nhẽ phải tìm ‘100 cách đề phòng gay’ mới đúng chứ?
Mặt mình nhòe nước!
Mình không ra sớm mà, mình hổng muốn đi khám! A a a a a a… Mình không muốn đâu…..
Đúng lúc này, tiếng chủ nhân nhẹ nhàng vang lên, như từ thinh không vọng lại: “Hầy… thôi thì đi khám vậy! Không nên giấu bệnh sợ thuốc!”
Giấu – bệnh – bỏ – thuốc…
… Mình khóc.
Chủ nhân mặt buồn rười rượi ghi lại địa chỉ bệnh viện chuyên khám bệnh Nam giới, rồi ra ngoài.
Mình nằm trong đũng quần của ảnh mà nức nở.
Oa oa oa oa… thế này là thế nào?
Đến nơi, chủ nhân yên lặng lấy số đăng ký rồi ra băng ghế ngoài khoa Nam học xếp hàng. Mấy ông ngồi bên cạnh đều trông gầy gò vàng vọt, nhìn mặt là biết suy thận. Nhìn thẻ ghi số thứ tự trong tay: số 22.
Hai thằng hai – Hai thằng ngu…
Một là chủ nhân, một là mình.
Xếp hàng một lúc lâu, chủ nhân cuối cùng cũng nặng nề lê bước vào phòng khám.
“Mời ngồi! Bệnh gì vậy?”
Chủ nhân ậm ừ một lúc, ngập ngừng trả lời: “… Xuất tinh sớm.”
Mình lại càng đau lòng hơn. Mình không có ra sớm mà….
Bác sĩ nói: “Kể chi tiết các chứng trạng. Bắt đầu từ lúc nào? Có hiện tượng đặc biệt gì không?”
“Bắt đầu từ ba hôm trước. Hơn nữa mấy ngày nay nó cứ chảy dịch trong suốt…”
… Đó không phải là dịch trong suốt. Đó là nước mắt đau lòng của em đó, anh có hiểu không T^T?
“Cởi quần để tôi khám.”
3 giây sau, người mình lành lạnh. Mình lại thò đầu ra.
Lúc này, bởi vì thời gian dài chìm đắm trong đau thương và nước mắt, cả người mình đỏ bừng, trên mặt còn mang theo những dòng lệ tuyệt vọng chưa kịp khô.
Anh bác sĩ mang kính gọng vàng ngồi xổm xuống, lại gần nhìn chằm chằm vào mình.
Oh shit! Đừng nhìn gần như thế! Nhìn cái ếu gì hả? Chưa thấy trym to như vầy bao giờ à?
Nhìn thôi không đủ, hắn còn đeo găng tay vào, cầm lấy mình tỉ mỉ quan sát, sờ trái sờ phải, thỉnh thoảng còn hỏi một câu: “Nhột không?” “Đau không?”
Xin lỗi, em chỉ là một cái trym.
Cho nên, mình cương cứng.
Chủ nhân có hơi xấu hổ. Bác sĩ thì vẫn thản nhiên, sắc mặt bình thường tiếp tục nghiên cứu mình, lại còn lấy tay chà chà đỉnh đầu mình nữa…
Thế nên… 2 phút sau… mình khóc… Ói ra rồi.
Cái này… quả thật… mình không cố ý… thiệt mà…
Chủ nhân: “… Anh xem. Nó ra sớm thật mà!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...