Editor: Nguyệt
Quan Cẩm ngồi dưới sàn phòng sách báo, cúi đầu tập trung tinh thần đọc cuốn sách trong tay.
“Tôi nghe Elena nói em đang ở phòng sách, còn tưởng cô ấy nói đùa.” Lục Vân Dương đẩy cửa bước vào, “Sao đột nhiên lại muốn đọc sách?”
Quan Cẩm gập sách lại, đứng dậy: “Không có gì, tìm vài thứ thôi. Tôi đi ăn cái gì đã.” Nói rồi đặt lại sách lên giá.
“Sắc mặt em không tốt lắm, ăn xong về nghỉ ngơi đi.”
“Anh ăn chưa?”
“Rồi. Đúng lúc tôi muốn ngồi đây một lát. Dù sao cũng hơi chán.”
Quan Cẩm không nói gì nữa, ra khỏi phòng.
Lục Vân Dương đi đến cái giá hắn đặt sách lúc nãy, lấy quyển hắn vừa bỏ lên.
Bách khoa toàn thư về tự nhiên?
Lục Vân Dương lật mở cuốn sách gần như mới tinh. Anh nhớ vừa rồi Quan Cẩm đang đọc đoạn nào đó tầm giữa quyển.
Đột nhiên, một đề mục đập vào mắt anh: Ngoại tộc của loài nhện, Tarantula. Trang sách có nếp nhăn rất nhỏ. Chính là nó.
Lục Vân Dương lướt nhanh như gió, chợt bừng tỉnh. Không hổ là người mình xem trọng, quả nhiên rất thông minh.
Quan Cẩm không đi ăn, mà đến gõ cửa phòng Phương Sâm, mặc kệ ông ta kinh ngạc ra mở cửa.
“Tôi có chuyện muốn hỏi ông. Nếu không muốn cả cái thuyền này chìm dưới biển thì thành thật trả lời tôi.”
Khoảng chừng mười phút sau, Quan Cẩm trở lại phòng ăn cung ứng đồ ăn 24/24, rốt cục cảm thấy đói. Hắn vừa ăn vừa nhìn boong thuyền qua cửa sổ.
Người kia thái độ khác thường, ngồi một mình chỗ mép thuyền, tự rót tự uống, vẻ mặt trông thật thích ý, như đang hưởng thụ vậy.
Quan Cẩm siết chặt cái ly trong tay, thấy lòng nặng nề. Hắn đã tìm được mục tiêu rồi sao, cho nên mới bắt đầu thưởng thức khúc dạo đầu của quá trình giết chóc? Nên thúc đẩy rồi ngồi xem tình hình hay là … ngăn cản?
Quan Cẩm lấy lý do giấc ngủ không đảm bảo, kiên quyết đuổi Lục Vân Dương về phòng anh. Hắn nhắm mắt nằm trên giường đến đêm khuya. Sau đó, mở bừng mắt trong bóng tối. Đôi mắt tỉnh táo, không hề có vẻ buồn ngủ.
Quan Cẩm nhẹ nhàng xoay người xuống giường, rút súng dưới gối, lặng lẽ bước ra cửa. Nấp sau cầu thang, giống như khi làm nhiệm vụ hồi trước, âm thầm ẩn mình trong đêm tối, chờ đợi ‘con chuột’ mình muốn bắt lọt vào tầm nhìn.
Không lâu sau, có bóng người di chuyển rất nhanh rất nhẹ về phía hành lang. Quả nhiên đã rất gấp. Quan Cẩm siết chặt cây súng, đuổi theo bóng người kia.
Người nọ dừng lại trước phòng Lục Vân Trì, mân mê cánh cửa không biết là làm gì.
Quan Cẩm hơi do dự, cuối cùng vẫn nhắm vào hắn.
Phụp. Viên đạn sượt qua cánh tay người nọ ghim vào tường. Quan Cẩm giật mình. Người nọ cảnh giác hơn hắn tưởng, vẫn tránh được theo bản năng.
Gương mặt như quen lại như lạ của Phương Mạch có vẻ thích thú và hưởng thụ. Hắn chuyển hướng sang chỗ Quan Cẩm ẩn nấp, đồng thời giơ tay nã một phát súng vào Quan Cẩm.
Quan Cẩm cúi người tránh thoát, gập lưng chạy từ cầu thang xuống. Phương Mạch không bỏ qua, nhanh chóng đuổi theo.
Quan Cẩm chạy vào phòng ăn trống hoắc, dựa bên cửa sổ, chờ Phương Mạch lộ diện lại cho một phát súng nữa. Đáng tiếc, Phương Mạch đến nấp sau một góc tường bí mật. Mình là tay súng bắn tỉa, không am hiểu chuyện tập kích tác chiến. Mà hiển nhiên là Phương Mạch có kinh nghiệm trong khoản này. Mình mà bị lộ chỗ nấp thỉ có thể tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột thôi.
Vì thế hai người ở trên thuyền trốn trốn nấp nấp, tấn công nhau, lại đều không thành công. Quan Cẩm thấy may là vì cả hai đều cẩn thận che giấu nên chắc hẳn Phương Mạch không nhìn thấy hình dạng mình.
Sát thủ giết người đều là một lần phải thành công, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không đủ điều kiện để ám sát nữa. Mình đã xen ngang hành động của hắn rồi, hắn sẽ không tiếp tục. Mục đích đã đạt. Việc quan trọng nhất bây giờ là trở về phòng. Nếu không, cứ tiếp tục thế này chỉ có mình chịu thiệt thôi. Quan Cẩm nhìn con dao ăn sắc bén cắm vào tường ngay sát tai mình, thầm oán: cái tên Spider này đúng là không theo khuôn mẫu, cái gì cũng coi như vũ khí mà ném.
Lại một phát súng ép Phương Mạch lùi lại, Quan Cẩm nắm bắt thời cơ chạy lên tầng hai, nhưng còn cách phòng mình quá xa. Hắn chạy chưa được mấy bước đã cảm nhận được Phương Mạch chạy từ cầu thang bên kia lên. Nhanh thật. Quan Cẩm đành phải ngồi thụp xuống, cảnh giác lắng nghe. Nhưng một lát sau, Phương Mạch lại không có động tĩnh gì.
Hỏng, hắn trốn vào phòng trống rồi. Mình không biết hắn ở phòng nào, nếu đi qua đó sẽ bị tập kích ngay. Đi lên trước hay quay lại đi đường vòng đây? Quan Cẩm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Hắn đứng dậy, đổi hướng, chọn đi đường vòng. Phương Mạch chắc chắn sẽ trốn trong căn phòng cách xa nơi khách ở. Hướng này gần nơi khách ở, thời gian giảm xóc sẽ dài hơn một chút.
Quan Cẩm căng thẳng lo lắng đi qua từng căn phòng một. Đến một căn phòng, đằng trong đột nhiên có tiếng cạch cửa rất nhẹ. Quan Cẩm quay họng súng, lại phát hiện đây hình như là phòng Mẫn Ngôn.
Một ý nghĩ chợt lóe qua đầu. Quan Cẩm đẩy cửa, quả nhiên là mở. Hắn vội càng lẩn vào, lặng lẽ đóng cửa lại.
Mẫn Ngôn khoanh hai tay dựa người ngồi trên sô pha nhìn hắn: “Trời tối đen còn ra ngoài chạy loạn là không phải trẻ ngoan đâu.”
Quan Cẩm nhìn hắn vài giây, sau đó đến ngồi ở ghế đối diện, nòng súng quơ quơ về phía hắn: “Không ngờ lại là anh.”
Mẫn Ngôn rót cho mình một chén rượu: “Cậu đặt tôi ở vị trí đối địch, nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt, cho nên vẫn luôn xem nhẹ sự quan tâm và biểu lộ chân tình của tôi.”
“Biểu lộ chân tình?”
“Tôi thích cậu thật mà. Tôi đã nói vì cậu nên tôi mới chịu đựng cơn say sóng khó chịu để lên thuyền, mà cậu không tin.” Mẫn Ngôn bất đắc dĩ nhún vai.
Quan Cẩm hừ lạnh, thu súng lại: “Hình tượng phong lưu đa tình của anh đã ăn sâu vào đầu mọi người rồi.”
“Vậy sao lúc nãy lại đột nhiên nghĩ ra?”
“Bởi vì từ khi lên thuyền anh đều viện cớ say sóng ở lì trong phòng. Không hưởng thụ chuyến du lịch, cũng không tham gia vào bất cứ chuyện gì, ngoài việc lượn lờ trước mặt tôi nói mấy câu buồn nôn ra thì hầu như không làm gì cả. Tôi nghĩ nếu không phải chán quá nên đến đây thì tức là anh có lý do không thể không đến. Anh chắc chắn không phải sát thủ, cũng không phải Hermes thường sống ở nước ngoài, càng không thể là tay chân của hai người đó, cho nên chỉ có thể là đồng minh. Hơn nữa anh rất giàu. Anh là Busker đúng không?” Quan Cẩm nghiêng đầu quan sát hắn, “Chẳng lẽ vì kinh doanh về lĩnh vực giải trí nên mới lấy cái tên khôi hài đó.”
Mẫn Ngôn cười: “Cái tên chẳng có cá tính đó không hợp gu thẩm mỹ của tôi, cũng chẳng liên quan gì đến sự nghiệp của tôi cả. Hiển nhiên, tuổi của tôi cũng không cùng một thời được với những người đó. Thật ra Busker là bác tôi, một năm nọ lớn tuổi rồi không muốn chơi nữa, nên tìm người thừa kế. Tôi ở trong nước sống chán quá, bác ấy nghĩ tôi chắc chắn sẽ có hứng thú nên nói cho tôi nghe mối quan hệ kỳ diệu này. Và tôi vui vẻ tiếp nhận. Thật ra tôi mới thay bác ấy được nửa năm. Đến khi “em gái Margaret” liên lạc, tôi mới cảm thấy mình không chọn sai. Không ngờ cậu cũng là một thành viên của chúng tôi.”
“Không phải bác anh đi du lịch vòng quanh trái đất với vợ mới chứ?” Quan Cẩm nhớ đến Margaret mà rùng hết cả mình.
“Đúng vậy, vợ mới của bác ấy chính là Margaret đời đầu tiên.”
… Quan Cẩm không biết phải tiếp nhận kiểu gì nữa rồi.
“Trở lại chuyện chính, cậu có thâm thù đại hận với Hermes nên mới nhờ chúng tôi hỗ trợ. Nhưng vừa rồi cậu lại ngăn Spider ra tay.”
Quan Cẩm rũ mắt, “Tôi không thể để Spider giết Lục Vân Trì.”
“Cậu có biết là mình thích Lục Vân Dương hơn hẳn anh ta thích cậu không?”
Quan Cẩm ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: “Anh đùa cái gì đấy!”
Mẫn Ngôn nhướn mày: “Đùa? Cậu nói mục đích của mình cho Lục Vân Dương biết, cậu đã hoàn toàn tin tưởng anh ta rồi. Cậu cho rằng Lục Vân Trì là Hermes, nhưng vì Lục Vân Dương mà lưỡng lự không ra tay, khi Spider hành động thì lại ngăn cản. Trong lòng cậu, Lục Vân Dương đã quan trọng hơn chuyện trả thù rồi, đúng không?”
Quan Cẩm cười lạnh: “Mẫn Ngôn, tôi với Lục Vân Dương không thể có kết quả. Tôi ngăn cản Spider là vì muốn tự mình kết thúc chuyện này.”
“Từ mình kết thúc? Làm kiểu gì đây, giết Lục Vân Trì rồi sau đó cùng Lục Vân Dương từ người yêu biến thành kẻ thù? Hay là từ bỏ chuyện trả thù, đi tha hương?”
Nhìn Quan Cẩm mặt mày sầm sì không nói gì, Mẫn Ngôn lắc đầu: “Tôi đến để giúp cậu. Đừng tuyệt vọng như thế, có lẽ vẫn còn đường cứu vãn. Tôi khuyên cậu đừng vội vàng ra tay, cứ từ từ đã.”
“Chẳng phải anh không muốn cho tôi biết thân phận của anh sao?”
“Tôi đương nhiên không muốn, nhưng cậu quá nóng vội. Trực tiếp đối đầu với Spider cậu chỉ chịu thiệt thôi. Hắn ta là một sát thủ, còn là sát thủ đứng đầu. Nếu không phải tôi không ngủ được đi ra hóng gió, nghe tiếng hai người đuổi nhau dưới tầng, thì hôm nay có phải là cậu chưa …”
“Có thật là anh đến không phải để bỏ đá xuống giếng không?” Quan Cẩm ngắt lời hắn.
“Tuyệt đối không. Cậu nghe tôi đi, Hermes không phải ai cũng giết được. Những gì hắn biết chưa chắc đã ít hơn cậu đâu. Spider muốn giết hắn cũng không dễ. Cậu đúng là quan tâm sẽ bị loạn, nông nổi làm mình bị lộ. Tôi với Psychiachist sẽ âm thầm thu xếp, cậu cứ bình tĩnh đừng nóng.”
“Rốt cuộc ai là Psychiachist?”
“Cậu không đoán ra à? Không sao, là ai không quan trọng, việc nên làm Psychiachist đã làm rồi.” Mẫn Ngôn không định bật mí, “Nói đi, làm sao cậu phát hiện ra Phương Mạch là Spider?”
“Bởi vì có người gửi cho tôi một câu, về Spider. Nói rằng hầu hết nhện đều săn mồi bằng cách nhả tơ kết mạng. Tôi từng nghi ngờ Đào Vũ – người luôn hành động âm thầm bí mật. Nhưng sau đó, tôi đột nhiên phát hiện câu này có ý khác. Hầu hết các con nhện làm như thế, nhưng một số ít thì không, phải chú ý vào cái số ít này. Tôi tra được có một loại nhện gọi là Tarantula, được xưng là sát thủ mặt lạnh trong thế giới côn trùng. Chúng nó ở trong những cái động dưới mặt đất, không kết mạng mà chủ động phóng ra vồ mồi. Vậy tôi mới biết mình nghĩ sai hướng. Spider không làm việc âm thầm, mà sẽ đi dò tìm, chủ động ra tay. Trên con thuyền này, loại trừ những người có thân phận xác định, không thể là sát thủ ra, chỉ còn Phương Mạch là luôn luôn dò hỏi thông tin. Nhìn thì có vẻ như muốn lôi kéo làm quen, chứ thực ra lời anh ta nói chưa bao giờ có ý quan tâm đến phụ nữ, mà nhằm vào người đàn ông nhà họ. Hắn nhận định trong số đó có Hermes, không ngừng nói bóng nói gió để tìm sơ hở. Hơn nữa, tôi từng hỏi Phương Sâm, ông ta không hề biết gì về cậu em họ xa bên nội này, ngoài một lần gặp khi còn bé. Một năm trước cậu ta trở về, họ cũng chỉ gặp nhau hai lần trong tiệc rượu, không có ấn tượng gì sâu sắc. Một tháng trước, Phương Mạch đột nhiên tỏ ra thân thiện, còn mặt dày mày dạn muốn lên thuyền. Ông ta cũng nghĩ là Phương Mạch muốn nịnh bợ ai đó, lười trở mặt với hắn nên mới để hắn lên.”
“Cậu nghi ngờ Phương Mạch này không phải chính chủ?”
“Rất có khả năng. Spider nhập cảnh hơn một tháng trước. Có thể hắn đã dùng cách gì đó đuổi Phương Mạch thật đi, mình thì giả dạng thành anh ta. Nếu họ vốn có bề ngoài tương tự nhau thì chỉ cần cải trang chút là được. Phương Sâm vốn không mấy để tâm đến cậu em họ này, mới gặp vài lần nên chắc chắn không nhìn ra sơ hở.”
Mẫn Ngôn suy tư một lát: “Spider cứ giao cho Lục Vân Trì, chúng ta không cần can dự vào nữa, để bọn họ đấu đá nhau đi. Nhưng mà, Lục Vân Dương coi như cũng tốt, chắc lúc này anh ta vẫn đang vắt óc nghĩ cách hóa giải ân oán giữa hai người. Anh ta lúc này cũng chẳng khá hơn cậu là bao đâu. Nể tình anh ta thật lòng với cậu, tôi vẫn hy vọng có cách giải quyết vẹn toàn đôi bên.”
Quan Cẩm cười tự giễu: “Vẹn toàn đôi bên ư? Mẫn Ngôn, đừng nói khờ thế. Tôi sẽ không từ bỏ việc trả thù. Lục Vân Dương cũng sẽ không vì tôi mà trở mặt với người nhà. Không có cách nào đâu.”
…
“Chúng ta đúng là thất sách, đáng ra không nên để Hephaistos đến, phải cho Thanatoslàm mới đúng. Hỏa Thần võ lực kém thế, căn bản không dùng được.” Morpheus vừa bứt tóc vừa càu nhàu.
“Để Thanatos đến giải quyết ân oán của tôi, còn giải quyết cả hắn. Emngại chưa đủ rắc rối à?” Người đối diện thản nhiên nói.
Morpheus bĩu môi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cái tên Spider gì đó, tôi đã nói rồi, sẽ có người đến xử lý. Còn hai người cản đường khác, cô gái kia giao cho em. Người còn lại thì hơi phiền chút, để tôi suy nghĩ thêm đã.”
“Boss, mục đích cuối cùng của anh rất đơn giản, sao phải làm phức tạp lên thế này?”
“Đơn giản? Tôi chưa gặp chuyện gì khó giải quyết hơn chuyện này đâu. Sơ sảy một chút là tôi khóc cũng không kịp luôn. Phải rồi, đã gửi tin liên lạc chưa?”
“Đến ngoài vũ trụ em còn gửi tin được nữa là, nói gì đến một vùng biển rộng. Anh yên tâm đi.”
____________________________
– Nhện Tarantula: đặc tính của nó có nói trong truyện rồi, mình không nói thêm nữa, nói chung loài nhện này rất “lông lá”, tên Hán Việt của nó là Lang Chu, thú thật chả muốn up hình tí nào, lúc tìm hiểu đã thấy ghê rồi, nhưng thôi cứ up lên.
– Thanatos: vị thần của cái chết trong thần thoại Hy Lạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...