Editor: Nguyệt
Lúc tan tầm, Quan Cẩm gần như là người đầu tiên lao ra khỏi cửa. Hiện tại hắn đã được khen là ‘Tan tầm chi tinh’ của tổng cục, đúng giờ đúng giấc, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Nhưng hôm nay, hắn lại trì hoãn ở cửa. Người làm hắn phải trì hoãn chính là ‘Durex’ nam ăn mặc bảnh bao ôm một bó hoa hồng màu lam trông càng bảnh bao hơn.
Kim Mạch Long nhìn thấy Quan Cẩm liền vọt lên: “Cậu, tôi nhận ra cậu. Cậu là đồng nghiệp của Nhạc Phàm.”
Quan Cẩm ghét bỏ dịch sang bên cạnh: cách tôi xa một chút, anh không thấy người ta bắt đầu vây xem rồi sao?
“Nhạc Phàm tan ca chưa?” Kim Mạch Long thật kích động.
“Không biết.”
“Hôm nay anh ấy có đi làm không?” Kim Mạch Long dường như không phát hiện ra vẻ lãnh đạm và mất kiên nhẫn của Quan Cẩm.
Quan Cẩm thầm khinh bỉ trong lòng, đang chuẩn bị chạy lấy người thì Nhạc Phàm cùng Ôn Tĩnh Hàn từ phía sau đi ra.
“Tiểu Phàm!” Kim Mạch Long nhào tới, làm Nhạc Phàm sợ tới mức lùi lại vài bước.
“Cậu …”
“Tôi vẫn chờ anh ở đây. Hôm nay tôi đã đặt bàn ăn ở tầng trên cùng tòa cao ốc 108 rồi, tôi mời anh đi ăn những món ngon hàng đầu nước Pháp.”– Kim Mạch Long ân cần nói.
“Không rảnh!” Nhạc Phàm nổi giận đùng đùng, dám chạy đến cửa cục cảnh sát chặn người.
Kim Mạch Long hỏi với vẻ tội nghiệp: “Anh bận chuyện gì?”
“Anh ấy có hẹn.” Ôn Tĩnh Hàn ôm tay ra vẻ xem náo nhiệt.
“Hẹn? Hẹn ai?” Kim Mạch Long trợn tròn mắt.
Ôn Tĩnh Hàn buông tay ra, vươn một đầu ngón tay chỉ vào mình: “Tôi.”
“…” Kim Mạch Long tỉ mỉ đánh giá Ôn Tĩnh Hàn, đột nhiên vươn ngón trỏ chỉ lên trời: “Chẳng qua là một tên tiểu bạch kiểm thôi, tiểu gia ta mạnh hơn ngươi nhiều. Nhạc Phàm còn lâu mới nông cạn như vậy.”
Nhạc Phàm trố mắt, hết chỗ nói với tên bao cỏ nhà giàu mới nổi suốt ngày thích tự quyết định này rồi. Anh trừng mắt nhìn Kim Mạch Long: “Tĩnh Hàn, đi thôi, đừng để ý đến cậu ta.”
Kim Mạch Long như một con chó to bị ghét bỏ, ôm hoa đứng đằng sau lắp bắp gọi: “Ấy ấy, Tiểu Phàm …”
Quan Cẩm cảm thấy khá vui. Người này tuy có hơi ngốc, nhưng lại là người làm hắn cười nhiều nhất kể từ khi sống lại đến giờ. Nể tình điểm này, lần sau không bằng giúp hắn? [Kim Mạch Long: Tôi nên cảm thấy vui sao?]
…
Sáng sớm hôm sau, Quan Cẩm rất không tình nguyện đi đến khu hồi sức của bệnh viện, không ngờ lại gặp tất cả các tổ viên khác.
Quan Cẩm đút một tay vào túi áo, đứng trước mặt mọi người, mắt hơi nheo lại: “Hôm nay có hành động gì sao?”
Trịnh Phi cười nói: “Kể ra thì, Quan Cẩm của chúng ta bây giờ mỗi cử chỉ đều rất có phong thái nha.”
Quan Cẩm lặng lẽ bỏ tay ra ngoài.
“Không có gì, vốn tôi chỉ gọi Kiều Vũ và Đinh Đinh đến đây thôi. Trịnh Phi, Cố Tương cùng Tiểu Bạch đã đến trước thăm Đàm Khúc, vừa lúc gặp nhau.” Ôn Tĩnh Hàn nhìn các tổ viên: “Nếu đến đây cả rồi thì cùng vào đi. Hôm nay, tôi nhất định phải làm cho Đàm Khúc mở miệng nói chuyện.”
“Nhìn tổ trưởng thế này là đang định nghiêm hình bức cung sao?” – Trịnh Phi nói thầm.
Cố Tương vuốt cằm: “Đừng ăn nói lung tung. Đàm Khúc là người bị hại và là nhân chứng của chúng ta, có phải phạm nhân đâu. Xem ra tổ trưởng sớm có đối sách rồi.”
“Đàm Khúc, hôm nay cậu thấy thế nào?” Ôn Tĩnh Hàn một mình đi vào phòng bệnh, đặt một chậu hoa mới chớm nở lên tủ đầu giường. “Tặng cậu đấy, thích không?”
Đàm Khúc ngồi trên giường, hai mắt đờ đẫn bỗng chấn động, liếc bông hoa trắng rồi cứ thế nhìn chằm chằm nó.
“Thích đúng không?” Giọng Ôn Tĩnh Hàn nghe thật ôn hòa, như thể đang dẫn dắt từng bước một.
Đàm Khúc giật giật, ánh mắt nhìn về phía bên kia.
“Tôi biết cậu đã trải qua một vài chuyện không vui, một vài chuyện khiến cậu khiếp sợ, không biết phải làm sao. Nhưng cậu làm rất tốt, cậu đã dũng cảm đào thoát. Bây giờ cậu an toàn rồi, mỗi ngày đều có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời. Chuyện cũ đã qua, chỉ còn là một cơn ác mộng sẽ dần dần mờ nhạt trong cuộc đời cậu mà thôi.”
“Anh thì biết cái gì! Anh căn bản không biết … Đây không phải ác mộng … Anh chưa từng xuống địa ngục thì có tư cách nói gì với tôi! Cút đi! Cút!” Đàm Khúc đột nhiên nổi điên, mắt đỏ quạch mở trừng trừng, túm lấy chăn gào thét, một tay cầm chậu hoa ném thẳng xuống đất.
Trần Kiều Vũ đứng ngoài cửa sổ thủy tinh thấy vậy định đi vào, nhưng bị Quan Cẩm giữ lại. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Quan Cẩm. Quan Cẩm chỉ lắc đầu rồi buông tay ra. Trần Kiều Vũ hít sâu một hơi, trở về chỗ cũ.
Ôn Tĩnh Hàn cúi người nhặt chậu hoa lên để lại trên tủ. Anh đi đến bên giường, ngồi ở mép giường, đối diện với Đàm Khúc đang thở hổn hển. Bình tĩnh, không tiếng động mà lại rất có uy. Đàm Khúc dần bình ổn hô hấp, vô lực dựa vào đầu giường.
“Làm sao cậu biết được, là tôi chưa từng xuống địa ngục.” Ôn Tĩnh Hàn vén tay áo lên để lộ cẳng tay.
Đàm Khúc hơi ngước mắt lên nhìn rồi ngẩn ra. Trên cánh tay đầy những vết sẹo lớn nhỏ, đó là do tàn thuốc để lại. Cậu biết, từng nhìn thấy, thậm chí có vết thương như vậy.
Ôn Tĩnh Hàn âm thầm đánh giá vẻ mặt cậu, chậm rãi bỏ tay áo xuống.
Bên ngoài, bao gồm cả Quan Cẩm, tất cả mọi người đều sợ ngây ra. Tình huống gì đây?!
“Anh …” Đàm Khúc ngập ngừng.
“Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, bất kể trải qua chuyện đau xót nào, con người đều có thể quên đi, giống như vết thương trên da thịt vậy. Mặc dù vết thương còn đó, nhưng thân thể sẽ không vì nó mà bị hủy diệt, vẫn sống khỏe mạnh như trước. Nỗi đau trong tim còn đó, nhưng không thể ngăn cản cậu cảm nhận được vui sướng, hưởng thụ hạnh phúc, tiếp tục ôm hy vọng mà sống. Ngược lại, nó sẽ làm cậu trở nên dũng cảm hơn, dạy cho cậu biết quý trọng, cho cậu cơ hội loại trừ những cám dỗ để nhìn ra bản chất của cuộc sống. Hiện tại, việc cậu phải làm là thừa nhận nó, tiếp thu nó, lĩnh hội nó, cuối cùng coi rẻ nó.” Ôn Tĩnh Hàn nhẹ nhàng vỗ đầu Đàm Khúc. “Cậu muốn bị nó kéo xuống vực sâu, hay là muốn bò lên, hung hăng dẫm nát nó dưới lòng bàn chân?”
Đàm Khúc hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu lên: “Anh không muốn quên sao?”
“Đương nhiên là muốn, nhưng một khi cậu có mục tiêu sống, có điều cần quý trọng, những nỗi đau này đã sớm hóa thành một lớp bụi mờ chẳng đáng nhắc tới. Quên hay không quên thì khác gì nhau? Nhớ lại bạn bè cậu, cha mẹ cậu, cô gái đầu tiên cậu thích, thầy giáo dạy toán cậu ghét, bảng điểm vô cùng thê thảm của cậu và những người anh em cùng đá cầu trên sân thể dục, tất cả các sự tồn tại này chẳng lẽ không sống động đẹp đẽ hơn khoảng thời gian đen tối đó sao?”
“Oa —” Đàm Khúc chui vào lòng Ôn Tĩnh Hàn khóc toáng lên, vừa khóc vừa nói không thành tiếng: “Tôi nhớ bố mẹ, nhớ bạn bè cùng đi đánh nhau, nhớ thầy giáo phạt tôi đứng …”
Ôn Tĩnh Hàn vừa vỗ nhẹ lưng cậu vừa gật đầu: “Tôi biết, tôi biết …”
Ngoài phòng bệnh, Quan Cẩm kéo áo Lâm Bạch: “Trước đây tổ trưởng từng là nạn nhân của vụ án nào sao?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu trả lời hắn – Không biết.
Ôn Tĩnh Hàn lấy một tập ảnh ra: “Những người này cậu nhìn xem còn có ai cũng gặp chuyện tương tự không?”
Đàm Khúc xem từng bức một, cuối cùng loại ra hai, đưa chỗ còn lại cho Ôn Tĩnh Hàn: “Những người này tôi đều gặp ở đó.”
“Ở đâu?”
Đàm Khúc hơi do dự, trong mắt hiện lên nét khổ sở: “Tôi không biết chỗ đó gọi là gì, cũng không biết nó nằm ở đâu. Tôi chạy ra khỏi cửa sau vào buổi đêm, trời tối như mực. Tôi chỉ liều mạng chạy, không biết đã chạy bao lâu.”
“Cậu có thể kể lại từ đầu cho tôi nghe không?”
“Tôi vẫn luôn muốn làm ngôi sao ca nhạc, không thích đi học, nhưng gia đình không đồng ý. Có khoảng thời gian tôi hay trốn học ra ngoài chơi, còn đi đến quán bar và sàn nhảy. Sau đấy, tôi lại đóng vai quần chúng trong một bộ phim truyền hình, ở đấy quen biết được một vài người trong giới. Trong số đó có một người tên là Khang ca, anh ta nói mình là người đại diện của công ty giải trí, chuyên phụ trách các ngôi sao ca nhạc, có thể giúp tôi gia nhập. Tôi rất vui nên càng quen thân với anh ta hơn. Sau đấy, có một lần anh ta nói với tôi có thể tham gia vào một buổi tụ hội tư nhân của tầng lớp cao, trong đó có nhiều nhân vật uy tín, tai to mặt lớn, rất tốt cho tôi. Đêm hôm ấy tôi đi cùng Khang ca ngồi xe đến, tiếp đó, khi tôi tỉnh lại thì đã thấy mình thân trong địa ngục …” Đàm Khúc nói đến đó bỗng nhắm chặt mắt lại.
“Những người khác bị bắt tới thế nào?” Ôn Tĩnh Hàn không cho cậu có thời gian hồi tưởng lại ác mộng.
“Tôi có lén lút hỏi thăm, bọn họ đều được người báo cho là có thể tham gia tụ hội, sau đó trên đường đi bị đưa tới chỗ ấy. Nhưng, không phải tất cả đều muốn làm ngôi sao, một số muốn tham gia bang hội, có người đề cử họ đi dự hội nghị của các lão đại xã hội đen gì đó …”
“Các cậu ở trong đó …” Ôn Tĩnh Hàn không nói rõ ra.
Đàm Khúc giơ tay lên che mắt, khóe môi lộ ra ý cười khô: “Giống như anh cảnh sát đó nói, coi như bị chó cắn đi. Chẳng qua là chúng tôi không chỉ bị chó cắn, những người đó mỗi lần đều chiêu đãi người ngồi dưới để họ xem chúng tôi bị ngược đãi, bị … bọn chúng đều là quân khốn nạn, không, là cầm thú, là ma quỷ!” Đàm Khúc nghiến răng nghiến lợi.
“Làm thế nào cậu chạy thoát được?”
“Thật ra tôi bị ngược đãi cũng nhẹ, bởi vì tôi vẫn bệnh suốt. Sau đó bọn họ buông tha, để tôi tự sinh tự diệt. Có một ngày, những người khác đều bị mang ra ngoài, còn một mình tôi trong phòng. Tôi không biết mình lấy dũng khí ở đâu mà dám mở cửa đi ra. Kết quả, thấy không có ai trông coi, tôi trộm chạy tới kho trữ đồ của nhà bếp, phát hiện ra ở đó có cửa sau, tôi liền chạy ra ngoài. Cứ nghiêng ngả lảo đảo chạy suốt một ngày, đến khi tới tiểu khu mới dừng lại.”
“Cậu còn nhớ mặt của những người phụ trách ở đó không?”
“Tôi chỉ gặp mấy tên côn đồ và một người gọi là điều giáo sư, người phụ trách thì chưa từng thấy. Nhưng chỉ cần là người tôi đã gặp, bọn họ có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.”
“Được, tôi sẽ bảo họa sĩ đến, cậu phối hợp với cô ấy để phác thảo ra diện mạo của một vài tội phạm đó, nhất là Khang ca.”
Đàm Khúc gật đầu nghiêm túc.
Ôn Tĩnh Hàn dẫn dắt: “Cậu còn nhớ được tin tức gì hữu ích nữa không? Về địa chỉ, về người …”
Đàm Khúc hốt hoảng lắc đầu: “Tôi chỉ biết nơi đó rất lạnh …”
Ôn Tĩnh Hàn ra khỏi phòng bệnh, ngẩng đầu lên thì thấy đám cấp dưới đang lẳng lặng đứng đó nhìn mình, ánh mắt kỳ quặc đến khó nói.
“Làm sao vậy?”
“Tổ trưởng, anh …” Tâm trạng của Trần Kiều Vũ rất phức tạp, cô không biết nên mở miệng thế nào.
Ôn Tĩnh Hàn ngắt lời cô: “Trước hết lo liệu chuyện này quan trọng hơn. Đinh Đinh ở lại cùng Đàm Khúc, dựa theo miêu tả cùng trí nhớ của cậu ta để phác họa chân dung những người bị tình nghi. Cố Tương tiếp tục điều tra ở trường quay. Kiều Vũ, Trịnh Phi, hai người đến Câu lạc bộ Tử Lan ở Thủy Mạch Lộ một chuyến, nhớ kỹ không được để lộ thân phận. Quan Cẩm … Gần đây cậu biểu hiện rất tốt, về sau có thể ra ngoài nhiều. Lần này tự cậu chọn đi, muốn theo nhóm nào?” Ôn Tĩnh Hàn vừa nói vừa lấy một chiếc khăn tay ra cọ cọ cánh tay. Những dấu bỏng khủng khiếp do tàn thuốc để lại nhạt dần, chỉ còn một lớp xanh mờ nhạt.
… Mọi người hóa đá đương trường.
Trịnh Phi đến nói cũng không lưu loát: “Tổ trưởng, anh đây là, cái này không phải thật sao?”
Ôn Tĩnh Hàn nâng mắt lên nhìn: “Thật? Kính nhờ, trước giờ các cậu từng thấy trên tay tôi có thương tích chưa? Nhưng mà, tay nghề của Nhạc Phàm cũng tốt thật. Đêm qua anh ấy làm cho tôi, trông như thật. Có vẻ lớp màu bên dưới không dễ tẩy cho lắm …” Ôn Tĩnh Hàn lấy tay di di chỗ đó, thấy có chút phức tạp.
Quan Cẩm lạnh nhạt nói: “Anh lừa cậu ta?”
Ôn Tĩnh Hàn dừng động tác, mỉm cười, giương mắt nhìn hắn: “Tôi lừa cậu ta
cái gì?”
“Vết thương.”
“Giống như giáo viên thôi, chung quy phải có một cách thức đặc biệt nào đó để học sinh có thể hiểu bài. Không ai yêu cầu nó nhất định phải thật, đúng chứ?” Ôn Tĩnh Hàn nói xong, vỗ tay: “Tốt lắm, tất cả giữ vững tinh thần cho tôi, phá án sớm một chút. Cục trưởng nói nếu để ông ấy bạc thêm hai sợi tóc thì ông ấy sẽ vô cùng cảm kích chúng ta đấy.”
Ngoại trừ Quan Cẩm, những người khác dường như đã bình thường trở lại, đều vội vã rời khỏi bệnh viện.
Quan Cẩm giữ Lâm Bạch lại, hỏi với vẻ khinh thường: “Cảnh sát cũng có thể dùng thủ đoạn lừa gạt sao?”
Lâm Bạch bị hỏi mà ngớ ra.
Trần Kiều Vũ dừng bước, nháy mắt mấy cái với Quan Cẩm, thấp giọng nói: “Tổ trưởng có hơi không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng anh ấy sẽ không vượt ra khỏi ranh giới của một cảnh sát, chuyện này cậu có thể yên tâm. Không ai hiểu rõ cái gọi là quy tắc hơn tổ trưởng đâu, tất cả những gì anh ấy làm vĩnh viễn đều vì giảm thiểu tổn thất đến mức tối đa để bảo hộ người khác. Hơn nữa, anh ấy cũng không yêu cầu chúng ta phải làm việc theo phương thức đó, cậu không cần lo lắng.”
Quan Cẩm từ chối cho ý kiến. Chờ khi Trần Kiều Vũ đi rồi, hắn mới nói: “Chiêu này của Ôn Tĩnh Hàn cũng không giống mấy phương thức đứng đắn của cảnh sát.”
Lâm Bạch kéo hắn lại, nhìn mọi người đi hết, bấy giờ mới nói với vẻ thần bí: “Đây là chuyện cơ mật, cậu nghe rồi coi như xong. Tổ trưởng của chúng ta trước kia thuộc lực lượng an ninh quốc gia, sau đó lại chuyển đến ngành công an.”
An ninh quốc gia? Đặc công? Khó trách lại hai mặt như vậy. Quan Cẩm vừa có chủ ý liền đuổi theo: “Tổ trưởng, tôi quyết định muốn đi Câu lạc bộ Tử Lan với nhóm Trịnh Phi.”
____________________
Hoa hồng màu lam mà Kim Mạch Long ôm đây:
Hoa hồng màu lam là biểu tượng cho cái bất khả, cái không thể đạt tới. Không hiểu anh Long có biết ý nghĩa của nó không mà tại sao lại chọn loại hoa này. Nhưng nghe đồn loại hoa này khá là đắt, nhất là loại đậm màu như trên. À quên, từ trước mình chưa chú thích, Durex là tên một loại ‘áo mưa’, các bạn search là ra liền. Thật bó tay với cái danh hiệu ‘Durex’ nam của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...