Editor: Nguyệt
Quan Cẩm xách hành lý đứng trước ký túc xá, khóe mắt không kìm được giật giật vài cái.
Lục Vân Dương đứng cạnh hắn vẻ mặt hân hoan: “Có cảm giác như nhà có đứa con đã trưởng thành. Các bậc phụ huynh đưa con đến trường chắc cũng có tâm trạng như vậy.”
“Ông chú, nếu chú còn chưa tỉnh ngủ, thì tạm biệt không tiễn.”
“Không được đâu, tôi phải đảm bảo cậu vào ký túc xá, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi mới đi được.”
“Ôi chà, không phải giáo sư Lục đây sao?” Một phụ nữ trung niên bước ra từ ký túc xá A, từ xa đã ngoắc tay với họ.
“Đây là con trai cậu à? Không thể nào, nhìn cậu mới chừng 30 chứ mấy, sao lại có con trai lớn thế này?”
Quan Cẩm chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác: “Bố.”
“Thằng bé này thích nói đùa ấy mà, bác đừng để ý.” Lục Vân Dương quàng tay qua ôm vai Quan Cẩm: “Đây là em trai của bạn cháu, cũng xem như em trai cháu vậy. Thằng bé là học sinh trao đổi tới trường ta, sau này còn nhờ bác chiếu cố nhiều.”
“Thầy Lục khách khí quá, chuyện đó là nên làm mà.” Người phụ nữ cười tươi như hoa, lớp phấn trên mặt có dấu hiệu bong ra.
Lục Vân Dương đi theo quản lý ký túc xá, trộm nói với Quan Cẩm: “Thằng con bất hiếu, cẩn thận bố cậu về dạy dỗ cậu.”
“Ông ấy không nỡ đâu, mà có về thì cũng là tới tìm anh.”
“…”
Ký túc xá có điều kiện khá tốt, bốn người một phòng, giường tầng, vệ sinh khép kín.
Giường của Quan Cẩm là cái giường mà Đổng Bình từng ở trước khi nhảy lầu. Ba người còn lại đều không có ở trong phòng. Lục Vân Dương nhìn hắn nhanh nhẹn thu xếp xong đồ đạc vốn không nhiều lắm, hiếu kỳ hỏi: “Khả năng sống tự lập của cậu tốt nhỉ.”
“Nói thừa, tôi sống một mình nhiều năm vậy rồi còn gì.”
“Trải giường ký túc xá cũng lành nghề lắm, nhanh nhẹn gọn gàng như đi học quân sự vậy.”
“Tôi từng học bốn năm đại học.”
“Không phải cậu quên rồi sao?”
Quan Cẩm ngừng một lát rồi tiếp tục lau bàn: “Có lẽ đã thành thói quen.”
Lục Vân Dương đi rồi, Quan Cẩm ngồi ngẩn người trước bàn học. Không ngờ chết rồi lại có dịp học đại học. Nếu … nếu lúc trước hắn sinh ra trong một gia đình bình thường, phải chăng hắn sẽ đi một con đường khác, học đại học, tìm một công việc tiền lương kha khá, kết hôn, sinh con, sau đó sống nốt quãng đời còn lại với con cháu … Đáng tiếc, sống lại lần nữa, hắn phát hiện cảm giác kích thích và hưng phấn khi chạy giữa ranh giới sống chết đã trở thành một phần linh hồn mình, hắn không có cách nào quyến luyến cuộc sống bình thản được. Xem ra trở thành cảnh sát cũng là một kết quả không tệ, ít nhất cuộc sống không phải bình thản mà là sục sôi kích thích. Nếu không, hắn đã khẩn cấp nghĩ cách về nước rồi.
Đúng lúc ấy, cửa đột nhiên mở ra, ba nam sinh bước vào. Nhìn đến Quan Cẩm, cả ba đều ngẩn người. Cậu trai mập mạp đi đầu ngại ngùng gãi đầu: “Cậu chắc là sinh viên trao đổi mà thầy giáo nói. Không ngờ cậu lại đến sớm như vậy.” Hai người khác cũng bước lên tự giới thiệu về mình.
Quan Cẩm không thích nói nhiều, nhưng vẫn biết diễn kịch. Hắn gật đầu khách khí: “Tôi tên Quan Cẩm, chào mọi người.”
Nói vài câu, hai nam sinh không kìm được liếc cái giường đã được Quan Cẩm trải cẩn thận. Quan Cẩm biết, Đổng Bình vừa mới chết được một tuần, trong lòng họ lúc này cũng không thoải mái.
“Tôi biết chuyện của người từng nằm ở cái giường này. Tôi không kiêng dè gì cả.”
Ba nam sinh nghe vậy hơi kinh ngạc, ánh mắt theo đó ảm đạm đi, chung quy là có chút thương cảm.
…
Lâm Bạch thoáng cái đã quàng vai bá cổ, xưng anh gọi em với bạn cùng phòng ký túc xá. Cả bọn đang nghiên cứu sách lược để đả đảo đại boss, giành lại chính quyền.
Trong phòng có hai người khoa Lý, một người khoa Hóa. Anh khoa Hóa đứng lên, lưu luyến nói: “Hầy, anh lại phải đi lầu quỷ làm thí nghiệm đây. Các chú chúc anh bình an trở về đi.”
Lâm Bạch bật người dậy, hai mắt sáng lóa: “Lầu quỷ?”
Anh vật lý số 1 – biệt danh Lâm Bạch đặt – ra vẻ thần bí nói: “Chú mới tới nên không biết, trường bọn anh có tòa nhà thực nghiệm cũ kỹ do người Đức xây, bên trong được bố trí theo phong cách châu Âu đầu thế kỷ trước, ánh đèn mờ ảo … Nghe nói, từ khi sử dụng đến nay, đã có chín người chết ở trong đó rồi.”
“Cái gì chứ, là mười chín người.” – Anh số 2 phản bác.
“Mấy chuyện từ thời xa xưa thì nói làm gì, chỉ tính trong vòng nửa năm đổ lại đây đã có hai người chết rồi, mà đều chết một cách kỳ lạ nữa.” – Anh khoa Hóa lắc đầu bất đắc dĩ – “Trong số đó có một người chết trong phòng thí nghiệm của bọn anh, nghĩ mà thấy rợn cả người.”
…
Đinh Đinh không vào phòng Thành Kiều Kiều từng ở trước khi chết, bởi vì bạn cùng phòng ký túc xá với cô ấy đều phân tán cả rồi. Cuối cùng, cô vào ở khu ký túc xá dành cho nữ sinh khoa Hán Văn, bởi vì khu ký túc của nữ sinh chuyên ngành Sinh Vật Biển ở ngay tầng trên.
Bạn cùng phòng với Đinh Đinh ai cũng xinh đẹp. Phòng này được khen là phòng tụ tập mỹ nữ của hệ Hán ngữ. Lục Mẫn Mẫn thuộc dạng con gái rượu; Đường Tử Du lại là dạng có khí chất thục nữ; Khương Nam hoạt bát xinh xắn; còn cô mới vào đã được mọi người xếp vào loại ngây thơ đáng yêu. Đinh Đinh mừng thầm trong lòng, không ngờ được đúng không, chị đây lớn tuổi hơn mấy em đó. A ha ha, vẻ ngoài trẻ trung cũng thật bất đắc dĩ nha. ╮(╯_╰)╭
Có điều, Đinh Đinh dù gì cũng là tinh anh của tổ chuyên án, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý phải gọi là số một. Rất nhanh, cô phát hiện ra bầu không khí trong phòng có gì đó kỳ lạ, vì thế nhân lúc còn lại một mình Khương Nam trong phòng, trộm hỏi: “Tớ thấy Tử Du với Mẫn Mẫn tâm trạng dường như không tốt lắm.”
Khương Nam là một cô gái lanh lẹ, cũng không vòng vo dài dòng: “Đúng vậy, hai cậu ấy lúc mới tới thì cười cười nói nói, sau hai tháng thì tâm trạng ngày một tồi tệ, rồi dần dần ổn định trở lại. Nhưng, bắt đầu từ tháng sáu năm nay, hai người họ lại giống như lúc trước, thậm chí tớ thấy còn tội tệ hơn. Sắc mặt Tử Du càng lúc càng kém, Mẫn Mẫn thì luôn ở trạng thái hốt hoảng, giật mình. Tớ không biết phải giúp hai cậu ấy thế nào nữa. Có một số việc họ không nói, tớ cũng không tiện hỏi.”
Tháng sáu năm nay … là thời điểm Vương Thiên Bằng chết. Đinh Đinh thầm tính toán.
…
“Thì ra cậu là sinh viên trao đổi với trường tôi, thật là trùng hợp. Tôi là Tần Tiếu, cậu còn nhớ chứ?”
Quan Cẩm ngáp một cái rồi mới ngẩng đầu nhìn chàng trai đi đến bên mình ra vẻ rất thân thiết. “Ừ.”
“Cậu tên gì? Không ngờ chúng ta lại cùng khoa, đúng là có duyên.”
Thành thật mà nói, Tần Tiếu có vẻ ngoài rất điển trai, mang theo nét trẻ trung đầy sức sống, cười rộ lên làm người ta thấy rất thích. Nhưng, Quan Cẩm rất ghét những người chả hiểu ra làm sao mà cứ tỏ ra thân quen, cho nên ngay cả diễn cũng lười.
“Quan Cẩm.” – Hắn thản nhiên nói.
Tần Tiếu bị bẽ mặt, nhưng không giận, vẫn ngồi bên cạnh hắn, chỉ là không nói gì nữa.
Ngành Tiếng Anh chỉ có một lớp nhỏ, cô giáo vừa lên lớp đã phát hiện ngay ra bạn học mới, vì thế dùng tiếng Anh nói: “Hôm nay chúng ta có một bạn học mới. Vậy thì giống với buổi đầu tiên của lớp ta, chúng ta mời bạn ấy đứng dậy tự giới thiệu về mình nhé? Mọi người vỗ tay hoan nghênh nào.”
Quan Cẩm đứng dậy trong những tiếng vỗ tay bốp bốp, cả người thấy mất tự nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn đi học, lần đầu tiên bị giáo viên gọi đứng lên để trả lời một vấn đề nào đó.
“Tôi tên Quan Cẩm, đến từ đại học XX, người thành phố S. Rất vui được làm quen với mọi người.”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
“Ha ha, bạn Quan Cẩm nói ngắn gọn súc tích quá. Nhưng em phát âm tốt lắm, thành thực mà nói là giọng rất hay.” – Cô giáo kinh ngạc – “Em có tên tiếng Anh không?”
“Tom.” Quan Cẩm thuận miệng nói ra một cái tên.
“Chúng ta có một Tom.”
“Green.”
“Chúng ta cũng có một Green.”
Mấy đứa nhóc này chẳng có tí sáng tạo nào cả. Quan Cẩm bất đắc dĩ, nói: “Ethan.”
Lúc tan học, Tần Tiếu đuổi theo hắn: “Cậu nói tiếng Anh tốt thật, nhưng tôi nghe giọng cậu có mang âm điệu của miền Nam California.”
Quan Cẩm quét mắt nhìn cậu ta: “Cậu nói cũng rất tốt. Tôi cảm thấy tiếng Anh của cậu có chất của miền Bắc Tây Ban Nha.”
Tần Tiếu nghẹn lời, lúc kịp phản ứng thì bật cười ha hả.
Đúng là thằng nhóc thối không biết kính già yêu trẻ!
Ngày thứ ba Quan Cẩm nhập học.
Lục Vân Dương đang xem tài liệu thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào một cách thô lỗ. Quan Cẩm mặt hầm hầm đi đến.
Lục Vân Dương kinh ngạc đứng dậy, đóng cửa phòng lại rồi hỏi: “Có tiến triển gì à? Sao đột nhiên lại đến đây?”
“Không có tiến triển, chỉ có Thiên Nhân Trảm.”
“Thiên Nhân Trảm?”
“Nếu tôi còn bị mất ngủ nữa, tôi sẽ cho cái trường này tắm trong bể máu.” Quan Cẩm tức xì khói.
Lục Vân Dương bấy giờ mới để ý đến đôi mắt thâm quầng của hắn: “Không quen ngủ cùng phòng với người khác?”
“Nói thừa. Nào là nói mê, nào là nghiến răng, nào là đánh rắm! Như thế bảo sao mà ngủ được!”
Người khác vẫn ngủ rất ngon mà. Đương nhiên, Lục Vân Dương không dám nói câu này ra miệng. Trước hết phải vuốt lông đã: “Đúng là ý thức kém quá, ở chung với mọi người mà không chú ý gì cả.”
“Hay là thế này đi.” Mắt Lục Vân Dương đột nhiên sáng rực lên, “Tôi có một phòng ở khu ký túc giáo viên, cách ký túc xá của sinh viên không xa. Lúc tôi có giờ dạy muộn quá, không kịp về nhà sẽ qua đó nghỉ lại. Cậu có thể ở đó, còn bên quản lý ký túc, tôi sẽ nghĩ cách giải thích.”
Quan Cẩm tuần tra một vòng quanh phòng, tỏ vẻ vừa lòng: “Không tồi.”
“Vậy cậu cứ yên tâm ở lại đây đi.” Lục Vân Dương bỏ tài liệu xuống, tháo giầy, bắt đầu thay quần áo.
Quan Cẩm: “ … Anh làm gì thế? Anh cũng ở đây?”
Lục Vân Dương chớp mắt mấy cái: “Đây là phòng trọ của tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?”
“Cái nhà mang phong cách lỗi thời của anh đâu?” Quan Cẩm cố dẫn dắt anh.
“Xa quá, mai tôi có tiết một.”
“Ở đây chỉ có một cái giường.”
“Rất lớn, là tôi đổi lại sau khi trường cấp phòng trọ cho đó. Tôi là người có yêu cầu rất cao đối với việc nghỉ ngơi, cho nên cậu cứ yên tâm đi.”
“Tôi không có thói quen ngủ cùng một giường với người khác.”
“Nói mê.”
“…”
“Nghiến răng.”
“…”
“Đánh –”
“Được rồi.” Quan Cẩm cảnh cáo: “Anh cách xa ra cho tôi. Lúc ngủ tôi hay làm người khác bị thương, xảy ra chuyện gì anh tự chịu trách nhiệm đấy.”
“Tôi nhớ là tướng ngủ của cậu tốt lắm mà, vừa an tĩnh vừa đáng yêu.” Lục Vân Dương rơi vào hồi ức tốt đẹp.
“Sao phòng anh không có con dao nào?”
“Cậu cần dao làm gì?”
“Nếu tôi nói là tôi giết anh trong khi bị mộng du, thì cảnh sát có tin không?”
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...