Editor: Nguyệt
Lúc Lục Vân Dương đi vào văn phòng thảo luận về vụ án với Ôn Tĩnh Hàn, thì thấy anh ta đang lật xem rất nhiều tư liệu, trong lòng chợt động: “Tôi không quen cách phá án lắm, có hơi cắt câu lấy nghĩa. Tôi nghĩ mình nên đem tất cả tư liệu liên quan về xem qua một loạt.”
Anh tìm được Quan Cẩm đang giúp Lâm Bạch tra hồ sơ: “Tiểu Cẩm, tất cả tư liệu về loạt án này đều ở chỗ cậu đúng không?”
Quan Cẩm chẳng buồn nhấc mắt: “Phải.”
“Thật ra tôi tìm tư liệu còn chẳng bằng hỏi cậu, cậu linh hoạt hơn nhiều.”
“Quá khen, tôi không phải máy tính, muốn xem tư liệu thì tự thân vận động, tủ treo quần áo thứ hai bên trái.” Quan Cẩm tiếp tục cúi đầu trả lời.
Ai, xem ra lần này xù lông rồi, lại phải tốn sức dỗ đây. Lục Vân Dương thầm bật cười.
Suốt một buổi chiều, Lục Vân Dương vùi đầu trong một đống tư liệu, cho đến khi trời đổ tối.
“Có thể điều tra cẩn thận lại về hộ sĩ tên Dư Hoa chết năm năm trước không?” Lục Vân Dương cuối cùng cũng lên tiếng.
Đinh Đinh kinh ngạc nhìn anh: “Dư Hoa? Cô ta rơi xuống sông chết đuối, đâu liên quan gì nhiều đến loạt án này?”
“Không nhiều, nhưng chung quy tôi vẫn cảm thấy vụ án mở đầu này quá đột ngột. Trước khi hình thành thủ pháp gây án thuần thục và tâm lý ổn định, hung thủ luôn có một khoảng thời gian quá độ và thăm dò. Cho dù thủ pháp có thể thay đổi, đối tượng cũng sẽ không, bởi vì nó là cái mà hung thủ đeo đuổi đến cùng. Dù sao, trong những năm gần đây, Dư Hòa là nữ hộ sĩ duy nhất chết một cách khác thường. Xem như là thử thời vận.”
Nguyệt: Cái ‘khác thường’ mà Vân Dương nói là khác với các vụ án còn lại trong một chuỗi án, Dư Hoa chết đuối mà ko phải bị siết cổ.
“Vậy giao cho Đinh Đinh và Cố Tương đi. Hai người điều tra rõ ràng các mối quan hệ và gia đình của Dư Hoa.” Ôn Tĩnh Hàn cũng đồng ý.
…
“Tôi đưa cậu về nhà trước, xong tôi còn muốn qua viện 3.” Lục Vân Dương vừa lái xe vừa nói với Quan Cẩm.
Quan Cẩm ‘hạ mình’ đáp một câu: “Muộn thế rồi đi làm cái gì?”
“Tôi có việc tìm Giang Đồng.”
“Tôi cũng đi.”
“Hả? Cậu định đến tìm Ngô Manh hỏi manh mối?”
“Một cô bé sao làm được nhiều thế, tôi qua xem hiện trường. Không phải các anh đều chú ý đến hiện trường để từ đó tìm hiểu tâm lý hung thủ sao?”
Lúc đến viện 3 đã là gần mười giờ.
Sau khi xuống xe, Quan Cẩm đi một mình về phía khu phòng bệnh. Hắn không rảnh để tìm hiểu tâm lý tội phạm, hắn muốn đến tìm chính mình. Tựa người vào cửa sổ ngoài hành lang tầng ba, Quan Cẩm lẳng lặng nhìn vườn hoa rộng lớn bên ngoài bệnh viên. Ban đầu khi mới tỉnh lại, hắn đã nhìn cái vườn này từ cửa sổ phòng bệnh vô số lần, mang theo cơn giận vì bị ám sát, phẫn uất và một chút mê mang với tương lai. Đến bây giờ, hắn càng thêm hoang mang, thậm chí hoàn toàn không biết mình nên làm thế nào. Trước kia, hắn trầm mặc ít lời, cô độc trong bóng đêm, vừa không có bạn bè vừa không có người nhà, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Tony cũng đều là mấy lời cay nghiệt, đến điểm thì dừng. Hiện tại, vì che giấu tung tích, hắn thử hòa vào tập thể, tán gẫu với đồng nghiệp về vụ án, cười đùa với tên thầy bói kia, còn cho phép anh ta vào nhà, đôi khi lại bị anh ta chọc cho tức điên lên. Tất cả những thứ này không phải diễn, rất nhiều điều đã không thể khống chế, diễn biến nhanh chóng theo hướng mà mình không mong muốn. Rốt cuộc là cứ để nó tự do phát triển hay là mạnh mẽ cắt đứt, để bản thân lập tức trở về điểm ban đầu?
Quan Cẩm theo thói quen sờ trên người, không có thuốc. Từ khi tới đây, ngay cả thói quen nhiều năm cũng bị từ bỏ một cách đáng sợ. Vậy thì còn cái gì thuộc về Hắc Kiêu?
Đương khi Quan Cẩm khó lắm mới có một lần làm cậu thanh niên u buồn đầy tính văn nghệ, đột nhiên có một bóng đen từ hành lang khu phòng khám đối diện phóng vọt qua, chạy về phía tầng ngầm, phá vỡ bầu không khí.
Quan Cẩm xoay người chạy xuống dưới lầu. Người kia hành động nhanh chóng lưu loát, tuyệt đối không phải hạng nhân vật qua đường. Chạy vào lối đi xuống tầng ngầm, Quan Cẩm nhìn mấy ngã rẽ, lần lượt dẫn đến bãi đỗ xe, tòa nhà thực nghiệm, kho hàng và khu xử lý rác thải y tế. Quan Cẩm do dự một chút, quyết định đi theo trực giác, chạy về phía tòa nhà thực nghiệm.
Tòa nhà thực nghiệm ngoài dãy hành lang với ánh đèn leo lét thì không còn người nào. Quan Cẩm bước thật nhẹ, lặng yên không một tiếng động đi lên tầng hai, cẩn thận quan sát mỗi một cửa phòng trên hành lang trống rỗng. Đi đến cuối, hai cánh cửa thủy tinh đục vốn khép kín đột nhiên hé ra một khe nhỏ, bên trên dán ba chữ rất lớn – phòng giải phẫu.
Quan Cẩm ngừng thở, chậm rãi đẩy cửa ra.
Bên trong tối đen, mùi thuốc hóa học gay mũi đập thẳng vào mặt. Quan Cẩm thấy thật may mắn vì mình đã cố hết sức rèn luyện khả năng nhìn ban đêm của thân thể này, tuy không so được với lúc trước nhưng cũng miễn cưỡng thấy rõ bài trí trong phòng, không đến mức bị va đụng.
Chậm rãi di chuyển về phía trước, Quan Cẩm thấy tóc gáy dựng đứng. Hắn xác định trong phòng có người thứ hai tồn tại. Trên đời này, cho đến bây giờ trừ cái tên thầy bói kia không ai có thể giấu mình trước mắt hắn mà không bị phát hiện. Hừ hừ, sao lại nhớ tới tên đó!!
Quan Cẩm còn đang phân tâm thì tình hình đột ngột thay đổi, một trận kình phong lao thẳng đến gáy. Quan Cẩm cúi thấp người, cơn gió kia cấp tốc xẹt qua đỉnh đầu, vài sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống dưới.
Quan Cẩm đổ mồ hôi lạnh, nếu chậm một chút thôi thì đao kia đã chém vào đầu rồi. Hắn điều chỉnh hô hấp, thuận tay lấy một dụng cụ không biết là cái gì, đúng lúc người kia chém đao thứ hai. Hai người anh đến tôi đi đánh xáp lá cà.
Tên này rất lành nghề, động tác lưu loát, không dây dưa lằng nhằng, mỗi chiêu đều nhằm vào chỗ trí mạng. Quan Cẩm cười khổ, lại một người cùng nghề, mà còn là sát thủ am hiểu vũ khí lạnh. Trong lúc giao đấu, Quan Cẩm rơi vào thế hạ phong cả về thể lực lẫn năng lực, không cẩn thận đã bị trúng một cước, đụng rầm vào giá sắt, ngã xuống đất. Quan Cẩm gắng gượng nhảy dựng lên, vừa tránh đòn vừa lùi về sau. Bởi vì bước quá nhanh nên không khống chế được độ mạnh yếu, lập tức đạp phải chướng ngại, ngã ngửa ra sau.
Tùm! Bọt nước văng khắp nơi, hình như mình ngã vào trong một cái bồn tắm lớn. Không chờ Quan Cẩm đứng lên, kẻ kia đã lao tới đè cổ hắn lại, một tay cầm thanh đao lóe sắc lạnh đâm thẳng vào ngực hắn.
Thật không công bằng, Quan Cẩm bi phẫn trong lòng, một lần hai lần đều chết trong tay sát thủ, ông trời muốn trừng phạt hắn sao?! Nếu còn có thể sống sót, hắn quyết định sau này sẽ ăn chay!
Kết quả, ông trời đã nghe được lời sám hối của hắn, thanh đao dừng khựng lại cách ngực chỉ vài mm. Ngay sau đó, chợt nghe tiếng hai người lao vào đánh nhau. Quan Cẩm nhanh chóng đứng dậy khỏi bồn nước, chân vẫn còn để trong bồn. Trước mắt bỗng sáng lóa, đèn trong phòng được bật hết lên.
Cả phòng đều ngổn ngang hỗn độn, một người mặc áo sơ mi đen nằm úp sấp trên mặt đất, thanh đao rơi cách đó không xa. Lục Vân Dương xoa xoa tay, thở hắt ra: “Đúng là lâu rồi không vận động, thân thể có hơi cứng.”
Quan Cẩm rất không bình tĩnh. Một sát thủ như hắn đánh nửa ngày mà thiếu chút nữa đi gặp diêm vương, còn tên giáo sư này chỉ tốn chưa đầy một phút đã hạ KO (knock out) đối thủ.
“Tiểu Cẩm, cậu -”
“Sao anh lại xuất hiện ở đây?” Quan Cẩm vẩy nước trên tay.
“Tôi gọi cho cậu mà không thấy nghe máy, lo cậu lạc đường nên dùng hệ thống định vị GPS(*).”
(*) GPS – Global position system: hệ thống định vị toàn cầu.
“GPS? Di động của tôi có sao? Làm thế nào mà anh định vị được tôi?”
“Không phải hôm đó tôi ở lại nhà cậu à? Trong lúc rảnh rỗi đã mở hệ thống định vị GPS trên điện thoại của cậu, sau đó kết nối với phần mềm vệ tinh định vị ở máy tôi.” Lục Vân Dương cười trông rất chi là vô hại.
Trong lúc rảnh rỗi?!
“Tiểu Cẩm …”
“Anh làm thế là xâm phạm sự riêng tư của người khác khi chưa được cho phép!”
“Tôi nói này …”
“Hành vi lén lút này rất biến thái!”
“Thật ra tôi muốn nói cho cậu biết, cái bồn mà cậu đang đứng ấy, nó dùng để bảo tồn thi thể. Cho nên thứ chất lỏng không rõ trong đó có lẽ … đại khái … chắc là … dung dịch phoocmon.”
“… Chết tiệt! Sao anh không nói sớm?!”
Tôi muốn nói sớm rồi, nhưng cậu cứ ngắt lời tôi = =
Quan Cẩm dùng tư thế cá chép vượt vũ môn rất oai hùng lao ra khỏi bồn nước, vội vàng chạy đến dưới vòi hoa sen xả nước.
Đáng tiếc là đã quá muộn, Quan Cẩm cảm thấy mặt mình bắt đầu đau nhức. Vốn đã vừa trắng vừa yếu rồi, nếu còn bị hủy dung nữa … trời muốn diệt ta!
Quan Cẩm trông như con tôm hấp, rất nổi bật trên nền giường bệnh trắng toát.
“Trông cậu đỏ rực thế này thật ra đáng yêu lắm nha.” Lục Vân Dương khen chân thành, “Thật đấy.”
Quan Cẩm hung tợn trừng mắt: “Đừng có vui sướng khi người khác gặp họa!”
Giang Đồng xen vào: “Coi như cậu tốt số, dung dịch phoocmon đã được thoát rồi, bên trong chỉ còn nước tẩy rửa thôi, có sót thì nồng độ cũng rất thấp. Nếu làn da của cậu không quá mềm mại thì đã chẳng sinh ra phản ứng mẫn cảm.”
Da anh mới mềm mại!
“Này, rốt cuộc anh là bác sĩ gì thế? Sao chỗ nào tôi cũng thấy anh?” Quan Cẩm bắt đầu hận tên bác sĩ cùng cái bệnh viện này.
“Tôi là chuyên gia khoa não. Nếu không phải Tĩnh Hàn dặn tôi chăm lo cho cậu, cậu nghĩ tôi sẽ đến sao?” Giang Đồng rất là bất mãn với thái độ vô ơn của Quan Cẩm.
Lục Vân Dương tiễn bước Giang Đồng, mở nắp một cái hộp giữ ấm: “Bởi vì cậu bị kích ứng da nên không thể ăn đồ có nhiều mỡ. Tôi làm cho cậu món măng nấu với thịt thái sợi, tim xào cải thìa, còn cả cháo củ từ, đều là món thanh đạm mặn nhạt vừa phải.”
Quan Cẩm đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, yên lặng nuốt nước miếng: “Anh cũng biết nấu ăn?”
“18 tuổi tôi đã bị bố già đá ra khỏi cửa nhà rồi, phải tự lực cánh sinh.” Lục Vân Dương bày đồ ăn chỉnh tề.
Quan Cẩm nhìn một bàn đầy món ngon, trong lòng thoáng đấu tranh một chút. Có câu ‘quá tam ba bận’, ăn chay cái gì, để lần sau gặp chuyện không may rồi nói
“Cái tên sát thủ xui xẻo kia bọn họ mang về định xử lý thế nào?” Quan Cẩm vừa ăn vừa hỏi.
“Chết.”
“Khụ khụ khụ …” Quan Cẩm bị sặc, ho sù sụ. Hắn dùng sức vỗ ngực, “Ch … chết?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...