HỒ SƠ I: HÓA TRANG LÊN SÂN KHẤU
Editor: Nguyệt
Quan Cẩm ngồi trước cửa, miễn cưỡng phơi nắng. Những ngày bình thản không có máu me cùng nguy hiểm này cảm giác thật xa lạ.
Đằng sau quầy, người đàn ông mắt hoa đào đeo kính không gọng lạnh lùng nói: “Hai người các cậu uống của tôi ba cốc trà sữa, nhớ trả tiền đó.”
“Rồi rồi, không làm phiền anh.” Lâm Bạch khoát tay.
Cái người mắt hoa đào này tên Nhạc Phàm, là nhân viên pháp y của cục, công tác tại tổ chuyên án trọng điểm. Đáng tiếc, lúc nào cũng trưng cái mặt lạnh như bằng, miệng thì độc, lại còn tham tiền.
Thư quán này là di sản do một người chú bà con xa của Nhạc Phàm để lại cho hắn. Hắn cũng không muốn bán đi, bèn giữ các nhân viên trước lại tiếp tục kinh doanh, mình thì cuối tuần mới đến xem.
Lâm Bạch thích đến đây ăn ké uống ké vào cuối tuần, gần đây thuận đường kéo theo cả Quan Cẩm. Theo như cậu ta nói, trước kia cậu ta có mời thế nào Quan Cẩm cũng không đi.
“Này, cảnh sát cũng có thể làm kinh doanh?” – Quan Cẩm đột nhiên hỏi.
Nhạc Phàm chẳng buồn ngẩng đầu: “Đây là di sản, tôi chỉ tiếp nhận thôi.”
Quan Cẩm nhún vai, ngậm miệng lại.
Két, tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc xe thể thao Ferrari bảnh bao dừng ở ven con đường đối diện thư quán, từ trong đi xuống một người đàn ông đeo kính râm ăn diện càng bảnh bao hơn.
Quan Cẩm theo thói quen căng cơ bắp lên, mặt ngoài vẫn tiếp tục ngồi làm như không có gì.
Nam kính râm mở cửa đi vào, bỏ kính xuống, lúc nhìn đến Nhạc Phàm thì hai mắt sáng rực lên.
“Nhạc Phàm, hôm nay anh rảnh không bằng tôi mời anh đi uống trà?” Nam kính râm dán vào.
“Không khát.”
“Vậy chúng ta đi ăn hải sản?”
“Không đói.”
“Nếu không …”
“Kim Mạch Long tiên sinh, chỗ tôi đây là thư quán, nếu anh không muốn mua gì thì đừng quấy rầy việc buôn bán của tôi.” Nhạc Phàm nheo mắt.
Kim Mạch Long con ngươi đảo vài vòng: “Tôi mua, mua! Ừm, tôi muốn mua cuốn Lover Grasse. À, không phải, là Gozilla? (vò đầu) Du Sila? Đúng rồi! Là Durex!”
Quan Cẩm thiếu chút nữa là phun cả ngụm trà sữa ra, tên này đến để gây hài hả?
Nhạc Phàm cười khinh bỉ: “Kim thiếu gia, cục an ninh ra cửa rẽ trái, phổ cập tri thức văn học trung học giá sách thứ hai bên phải. Cứ tự nhiên.”
Chờ khi Kim Mạch Long mặt mày xám xịt lùi về sau, Lâm Bạch chậc lưỡi: “Kim thiếu gia này đúng là bám riết không tha. Nhạc Phàm đã lôi cả phù hiệu cảnh sát ra rồi mà cũng không cản được bước chân theo đuổi của anh ta.”
“Nhà giàu mới nổi.” Nhạc Phàm khinh thường.
Quan Cẩm bắt chéo chân, nói: “Nhìn ánh mắt của anh ta, nếu có giường ở đây chắc anh ta đã đè anh ra làm rồi.”
Nhạc Phàm cùng Lâm Bạch đều giật mình nhìn hắn. Lâm Bạch run run ngón tay chỉ vào hắn: “Quan Cẩm, cậu mất trí nhớ rồi sao lại trở nên khẩu vị nặng như thế?”
Quan Cẩm nhíu mày. Quan Cẩm kia tính tình yếu đuối, quái gở, hắn tuy đã dò hỏi được nhưng lại không muốn bắt chước, mà cũng bắt chước không được. Hắn lớn lên đã sống trong một thế giới tràn ngập bạo lực, tiền tài cùng máu tanh. Tiền tài, mỹ nhân, kích thích mới là cuộc sống của hắn. Bất cứ lúc nào cũng có thể toi mạng cho nên hắn mới liều mạng hưởng thụ, không hề có chừng mực đạo đức gì. Hiện tại dù có thu liễm thế nào chỉ e cũng lộ ra chút bản tính.
Quan Cẩm trầm mặc một lúc rồi nói: “Có lẽ trước đây tôi đã đè nén quá lâu.”
“Cậu tính phóng thích thế nào?” Lâm Bạch nháy mắt mấy cái.
“Miệng phóng thích, như thế chắc cũng không phạm pháp.”
“… Không phạm pháp, nhưng nhớ đừng nói trước mặt các đồng nghiệp tổ tệ nạn xã hội.”
“…”
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Quan Cẩm kể từ sau vụ tai nạn. Lâm Bạch nói một cách mỹ miều là sợ hắn không quen đường, buổi sáng đã dậy sớm đến nhà đón hắn, thật ra là đến ăn ké bữa sáng.
“Quan Cẩm à, trước đây sao tôi lại không biết tay nghề cậu tốt như vậy chứ.” – Lâm Bạch thỏa mãn nói.
Tay nghề cậu ta có tốt hay không tôi không biết, tay nghề tôi tốt cũng không phải để nấu cho cậu ăn. Quan Cẩm trầm mạc nghĩ vậy.
Lần đầu tiên đi vào tòa nhà của tổng cục cảnh sát, Quan Cẩm nhìn sàn nhà bóng loáng sáng rực ở đại sảnh mà hoảng, thấy mất tự nhiên. Đây là tổng cục cảnh sát của thành phố S? Bề ngoài trông cũng khá, bây giờ đãi ngộ của cảnh sát tốt thật đấy.
Lâm Bạch kéo hắn lên tầng hai, thấy không ít cảnh sát đang tựa vào lan can, vừa nói chuyện vừa liếc nhìn về phía cửa, trong đó nữ chiếm 99%.
Quan Cẩm thắc mắc: “Hiện tại đội ngũ cảnh sát âm thịnh dương suy như vậy sao?”
“Ai nha, Quan Cẩm cậu đi làm rồi à ” Một nữ sinh tóc ngắn mặt tròn đáng yêu lướt đến như trận gió. Cô bé này tên Đinh Đinh, vừa tốt nghiệp năm nay, được phân đến tổ chuyên án, thông minh lanh lợi. Giống với Lâm Bạch, cô thích nhảy vào giúp vui, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Đúng là một đôi dở hơi.
“Chào buổi sáng.” Quan Cẩm cố gắng nặn ra vẻ mặt thân mật chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” Trần Kiều Vũ cũng xuất hiện tại tầng hai.
Chào hỏi xong, hai cô gái lại tựa vào lan can bày ra tư thế ngắm phong cảnh, bất động.
“Mấy người …” Quan Cẩm có chút hoang mang.
“Tiểu Cẩm Cẩm à, cậu hôm nay cũng tiếp nhận giáo dục chút đi, theo tôi cùng xem đệ nhất đại cảnh quan của tổng cục.” Trần Kiều Vũ nháy mắt mấy cái.
Quan Cẩm hai bên thái dương giật giật. Tiểu Cẩm Cẩm? Cái của nợ gì đây!
“Đến rồi.” – Đinh Đinh hưng phấn nói.
Nhìn theo tầm mắt của cô cùng tất cả các nữ cảnh sát khác, cửa đại sảnh lầu một, Ôn Tĩnh Hàn đang một tay cầm kẹp văn kiện, một tay bưng cốc Starbucks(*), chậm rì rì đi tới.
Áo gió màu kem, quần thường màu nâu, kiểu dáng đơn giản kết hợp với dáng người còn hơn cả nam người mẫu và bước chân tao nhã của anh, quả thật là một hình ảnh vô cùng đẹp mắt.
Chung quanh một trận rì rầm. Đinh Đinh ôm mặt nói: “Oh my god! Tôi viên mãn rồi.”
Quan Cẩm day day trán: “Không phải mỗi ngày mọi người đều nhìn thấy anh ta sao?”
“Cậu thì biết cái gì? Đây gọi là thưởng thức ở nhiều góc độ.” Đinh Đinh lườm hắn một cái.
Một người đàn ông cao lớn mặc áo da đen từ lan can tầng ba nhô đầu ra nói: “Mấy cô còn chưa ngắm đủ à, ngày nào cũng nhìn, không sợ cổ dài ra hử!”
Vì thế, đương nhiên là anh ta bị tất cả các nữ cảnh sát nhất trí lên án công khai.
“Mấy cô đúng là hoa si.” Người đàn ông chống đỡ không nổi, rụt đầu về.
Trần Kiều Vũ lên tầng trên, cười nói: “Được rồi, cậu định trở thành kẻ thù chung của cả cục cảnh sát hả?”
“Kẻ thù chung? Tổ trưởng mới là kẻ thù chung cuối cùng của chúng ta được chưa. Quá khoa trương, mặt mũi đã vậy, lại còn diễn xuất nữa chứ.” Trịnh Phi thở dài.
“Tôi đây cũng ngại lắm. Về nhà tôi sẽ thương lượng lại với bố mẹ xem có thể thay đổi một chút hay không.” Ôn Tĩnh Hàn không biết từ lúc nào đã lẳng lặng xuất hiện tại cửa phòng tổ chuyên án.
Trịnh Phi cười gượng hai tiếng, rút về phòng.
Trong phòng, Cố Tương đang làm việc trên máy tính, thấy mọi người cùng nhau bước vào, cười gật đầu.
Trịnh Phi xuất thân đặc công, tính tình sáng sủa lại mang theo chút nhiệt huyết tuổi trẻ của một cậu trai mới lớn. Cố Tương chuyển từ tổ trọng án tới, kiêm giảng viên của trường cảnh sát, tính cách trầm ổn tinh tế, là người ôn hòa.
Quan Cẩm ngồi vào bàn có biển đề tên mình, nhìn một đống hồ sơ vụ án, hỏi: “Công việc chủ yếu của tôi là gì?”
Mọi người đột nhiên im bặt.
“Chỉnh lý hồ sơ vụ án, đệ đơn và thu thập tư liệu.” – Ôn Tĩnh Hàn mở miệng nói.
Quan Cẩm nhướn mày: “Nói vậy có nghĩa là tôi là người quản hồ sơ?”
Tổ chuyên án quả là được coi trọng, đến quản lý hồ sơ vụ án thôi mà cũng phái chuyên gia đến làm? Hừ, nói trắng ra Quan Cẩm này chỉ sợ là củi mục chẳng ai muốn dùng, cuối cùng cục cảnh sát nể tình bố cậu ta là cảnh sát lâu năm đã hy sinh oanh liệt nên mới đặc biệt chiếu cố, điều cậu tới tổ này.
Mọi người có chút xấu hổ. Ngược lại, Ôn Tĩnh Hàn lại như thể không phát hiện ra điều gì, nói tiếp: “Cậu là một thành viên của tổ chuyên án. Về sau chúng tôi sẽ giúp cậu từ từ làm quen, không cần phải gấp.”
Ôn Tĩnh Hàn vừa đi vào phòng làm việc của mình, vừa nói: “Được rồi, có vụ án đây. Thu xếp một chút, chúng ta mở cuộc họp phân tích.”
Quan Cẩm thở dài. Xem ra cậu Quan Cẩm này không chỉ mang đến cho hắn phiền phức về mặt thể lực, mà còn bắt hắn phải thu xếp cho biểu hiện kém cỏi của mình trong này. Hắn chậm chạp tìm giấy bút, đi theo mọi người vào phòng hội nghị.
Họp? Đời trước hắn chưa từng làm, đời này lại có cơ hội thể nghiệm.
Đinh Đinh vừa phát tư liệu vừa nói: “Đây là các số liệu tập hợp từ phân cục gần đây. Các đồng nghiệp ở khoa số liệu của chúng ta sau khi phân tích đã phát hiện vấn đề.”
“Gần một năm nay, những vụ mất tích ở thành phố chúng ta tăng vọt. Sau khi đối chiếu phân tích, đã phát hiện một bộ phận người bị mất tích có vài đặc điểm chung.” Ôn Tĩnh Hàn cầm điều khiển từ xa bấm mở màn hình tinh thể lỏng lớn.
Bên trên xuất hiện một loạt ảnh chụp, đều là ảnh đời thường.
Quan Cẩm có thị lực rất tốt, cho nên hắn giữ lại được sức quan sát sắc bén của một sát thủ của Hắc Kiêu.
“Đều là thiếu nam?” – Quan Cẩm nói.
Tất cả mọi người cùng nhìn hắn, dường như rất ngạc nhiên.
Quan Cẩm nói khô khốc: “Mọi người không nhìn ra sao?”
“Ha ha, Quan Cẩm à, không biết mất trí nhớ với cậu là phúc hay họa nữa.” Trần Kiều Vũ gãi cằm. “Trước giờ cậu chưa từng chủ động lên tiếng.”
“Vậy cậu còn nhìn ra được gì nữa?” Trong mắt Ôn Tĩnh Hàn mang theo chút chờ mong.
Quan Cẩm mất tự nhiên xoay người một chút: “Tuổi không lớn lắm, tầm từ 14 đến 20. Diện mạo thì khá là, khá là trắng trẻo.” Hắn đắn đo nửa ngày mới chọn được từ.
Ôn Tĩnh Hàn không đặc biệt biểu dương hắn, mà tiếp tục nói: “Căn cứ vào kết quả điều tra, những thiếu nam này phần lớn đều có thành tích học tập không tốt, thích trà trộn vào các tiệm net, quán bar hay chốn ăn chơi khác, thường trốn học, gây sự, đêm không về nhà; một bộ phận nhỏ khác chưa học xong đã từ nơi khác đến thành phố S làm công ở những nơi ngư long hỗn tạp, có liên quan đến một vài bang phái tổ chức bản địa.”
“Đều là những thiếu niên tuổi vị thành niên bất lương?” Trịnh Phi lật lật tư liệu.
“Có thể nói như vậy, nhưng thật ra là đang ở trong thời kỳ phản nghịch hoặc bị cuộc sống ngợp trong vàng son ở đô thị mê hoặc, không có ai thật sự có liên quan trực tiếp đến các tổ chức xã hội đen bản địa.” – Ôn Tĩnh Hàn nói.
“Vậy có thể loại trừ khả năng xã hội đen thanh trừng nội bộ.” – Cố Tương nói – “Liệu có phải là buôn lậu nội tạng không?”
“Khả năng này không lớn, nhưng những thiếu nam này có chút đặc biệt. Trước khi có nhiều chứng cứ hơn, chúng ta không thể vội vàng kết luận. Cố Tương, Đinh Đinh, hai người đến nhà của những người bị mất tích, cố hết sức điều tra về hoàn cảnh của họ. Kiều Vũ, Trịnh Phi, việc thăm hỏi những nơi bọn họ hay đến giao cho hai người. Tiểu Bạch lên mạng tìm xem có dấu vết gì để lại không. Quan Cẩm tìm các hồ sơ vụ án cùng loại trước đó xem có nhìn ra điểm gì tương đồng không.” Ôn Tĩnh Hàn phân công công việc gọn gàng, lưu loát, vỗ tay một cái: “Làm việc.”
Mọi người không dị nghị gì, đứng dậy rồi nhanh chóng rời đi, giống như đã làm vô số lần. Quan Cẩm đứng tại chỗ, trong chớp mắt bỗng thấy mờ mịt.
Ôn Tĩnh Hàn đi tới, vỗ nhẹ lên vai hắn, ôn hòa nói: “Thân thể cậu vừa hồi phục, lại không nhớ được chuyện lúc trước, nên không cần gượng ép bản thân, từ từ sẽ được. Tôi đã nhờ Tiểu Bạch đến giúp cậu làm quen với trình tự và phương pháp chọn đọc tài liệu, hồ sơ vụ án, có vấn đề gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Quan Cẩm muốn nói lại thôi. Ôn Tĩnh Hàn cũng không nói thêm gì, gật đầu rồi trở về văn phòng. Quan Cẩm hít sâu rồi thở ra một hơi. Mình được người khác quan tâm, lại còn là một tiểu mỹ nhân như gió xuân quan tâm. Nếu là lúc trước … Hắn giơ bàn tay trắng nõn của mình lên. Fuck! Không có lúc trước!
Tác giả tâm sự: Vụ án đầu tiên! Phải nói đây là vụ án kích hoạt nội dung chủ đạo của truyện, các nhân vật sắp ra mắt rồi nha
____________________
(*) Starbucks: Đây là một thương hiệu cà phê nổi tiếng trên thế giới, có trụ sở chính đặt ở Seatle – Washington – Hoa Kỳ. Ngoài ra, hãng có 17800 quán ở 49 quốc gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...