Editor: Nguyệt
Quả nhiên, ngày hôm sau công tước xuất hiện với vẻ mặt khó chịu, vừa gặp đã hỏi: “Em định nội ứng ngoại hợp với ta thế nào?”
Ôn Tĩnh Hàn mừng thầm, ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì.
“Tôi có một ý tưởng. Anh chỉ cần ám chỉ người của mình âm thầm ngáng chân hắn, kéo dài thời gian giao hàng, ít nhất phải nửa tháng, rồi tự khắc có người đứng ra xử lý.”
Công tước nhướn mày: “Có người? Đúng là ta đã xem thường em. Em bố trí cục diện này lâu rồi đúng không?”
“Anh coi trọng tôi quá. Trước khi bị anh làm, tôi chưa từng có lý do hận Âu Thần.” Ôn Tĩnh Hàn biết đối phương nghi ngờ nhưng vẫn phải giả ngu, “Tôi không có chỗ dựa nào vững chắc, cũng chẳng có đồng minh. Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, cho nên cách báo thù cũng phải hợp pháp.”
“Hợp pháp?” Công tước càng nghi hoặc.
“Nếu là tội phạm thì đương nhiên phải để cảnh sát bắt mới là hợp pháp nhất.” Ôn Tĩnh Hàn ra vẻ chính nghĩa.
Công tước trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Thật không biết em khờ thật hay giả khờ.”
Ôn Tĩnh Hàn chớp chớp đôi mắt khờ dại.
“…”
“Vậy em định dùng bằng chứng gì để thuyết phục cảnh sát điều động lực lượng lớn như thế đến bắt người? Em nên biết rằng tổ chức của Âu Thần ở khu vực Đông Nam Á này là cái tổ ong vò vẽ mà không cảnh sát nước nào dám chọc vào. Nó còn nhiều vấn đề phức tạp lắm.”
“Vậy phải xem tôi có thể cho được thứ tốt gì.” Ôn Tĩnh Hàn nháy mắt, ra vẻ bí ẩn.
“Ê, anh làm gì đấy! Còn làm lần nữa là tôi đánh nha, này … ưm ưm …”
Ôn Tĩnh Hàn bị công tước không cam lòng ghì chặt hôn cuồng nhiệt. Cậu bị hôn đến nhũn cả người, mềm rục dựa vào lòng công tước … Còn lâu! Ôn Tĩnh Hàn liếc mắt khinh thường, tặng cho công tước một đá, khuỷu tay huých mạnh đến đau cả xương mới thoát ra được.
Ôn Tĩnh Hàn lau miệng, dở khóc dở cười: “Này, anh đứng đắn một chút có được không.”
“Ai bảo em quyến rũ ta.” Nói rất đúng lý hợp tình.
“Tóm lại một câu thôi, rút cục anh nghĩ thế nào, tỏ thái độ cái đi.” Ôn Tĩnh Hàn không định càn quấy cùng hắn.
“Em cố chấp đến thế sao?”
“Nói thừa. Ân oán của bản thân thì phải tự mình giải quyết, không thì uổng thân nam tử hán. Nếu không phải lúc này là cơ hội hiếm có, tôi cũng chẳng muốn nhờ anh.”
Nghe cậu nói vậy, sắc mặt công tước càng khó coi. Ôn Tĩnh Hàn lại làm như không biết, tiếp tục nói: “Nhưng sau đấy ngẫm lại thấy anh cũng không phải người ngoài, nhờ thì cứ nhờ thôi.” Sắc mặt công tước đột nhiên tốt hơn hẳn.
Cuối cùng công tước cực không tình nguyện nói: “Ngày mai … Ngày kia, ta đưa em về.”
“Ai nha, em biết anh tốt nhất mà.” Ôn Tĩnh Hàn lập tức cười hì hì nhào qua. Công tước thản nhiên liếc nhìn cậu, ngoài mặt có hơi hưởng thụ.
Trước khi rời đi, công tước lấy từ túi áo ra một cái đồng hồ, thoạt trông như là đồng hồ điện tử không thấm nước, kiểu dáng na ná Omega(1).
“Đeo cái này vào, nhớ không được tháo ra, lúc gặp nguy hiểm thì ấn vào chỗ này. Nếu muốn báo cho ta biết bọn họ xuất hàng thì ấn cái này. Nếu có ai định giở trò gì với em, thì bật mặt đồng hồ lên thế này,” Công tước cau mặt, “Đủ khiến kẻ đó ngủ một ngày.”
“…” Câu cuối này mới là trọng điểm đúng không.
“Ha ha, anh chu đáo quá.” Ôn Tĩnh Hàn nhận lấy cái đồng hồ, ngoan ngoãn đeo lên tay. Bấy giờ công tước mới gật đầu vừa lòng.
“Đúng rồi, còn một việc cuối tôi muốn nhờ anh.” Ôn Tĩnh Hàn cười híp mắt.
“Việc gì?”
“Lần trước tôi chọn được một quyển sách mà chưa kịp mua về, cứ nhớ nhung mãi. Anh bảo người mua về giúp tôi được không, tôi đỡ tốn thời gian đi một chuyến.”
“Sách gì?”
“Người vợ dịu dàng.”
“…”
Buổi sáng ngày thứ ba, công tước giữ lời hứa sai người lái xe chở cậu ra sân bay, dùng máy bay tư nhân đưa cậu về.
Nhìn cậu nhóc cầm quyển sách kỳ quặc kia mặt mày hớn hở đứng ngoài cửa vẫy tay chào mình, công tước bỗng thấy rầu rĩ. Đáng ra không nên để em ấy về …
Tiễn người đi rồi, công tước lập tức quay sang nói với người mặc áo đen: “Tìm Passengers, điều tra rõ thân phận em ấy cho ta. Nếu không tra được thì bảo bọn họ đừng lăn lộn trên địa cầu nữa.”
…
Mặc Nhiên không thể ngờ mình sẽ gặp lại Ôn Tĩnh Hàm. Cậu ta đứng trước quầy bar, cười tủm tỉm vẫy tay chào hắn: “Yo, lâu rồi mới gặp.”
“Mày … sao mày lại về!”
“Anh nói gì thế, tôi có phải hổ báo gì đâu, chỉ trở về thôi mà, sao phải kinh ngạc thế?”
Mặc Nhiên vẫn còn đang sửng sốt, chợt nghe tiếng chân vội vàng tới gần, tức thì rũ mắt tránh sang một bên.
Âu Thần dẫn theo vài tên vệ sĩ vội vã đi tới. Nhìn Ôn Tĩnh Hàn đứng bên quầy bar phía xa xa, bất giác bước chậm lại.
“Em về rồi.” Âu Thần đứng trước mặt Ôn Tĩnh Hàm, mỉm cười thật dịu dàng.
Nhìn lại khuôn mặt này, trong lòng Ôn Tĩnh Hàn ngổn ngang trăm mối. Nhưng nỗi thất vọng cùng lạnh lẽo lúc trước đã không còn nữa. Không biết có phải vì công tước gây ra cả đống phiền phức không mà lâu rồi cậu không rối rắm về chuyện Âu Thần.
“Ừ.” Ôn Tĩnh Hàm gật đầu đáp khẽ, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn sang bên, không nhìn hắn.
Tay để bên người của Âu Thần khẽ siết lại. Cuối cùng, hắn sai người chuẩn bị đồ ăn cho cậu, rồi lạnh nhạt nói: “Chắc em mệt rồi. Tắm rửa xong ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc đi.”
Ôn Tĩnh Hàm trầm mặc gật đầu, một mình đi trên con đường nửa quen nửa lạ, để lại cho Âu Thần bóng lưng lãnh đạm đau thương. Đây là người duy nhất hắn muốn thật lòng yêu thương, mà nay …
Ôn Tĩnh Hàn ngủ một lát đã tỉnh, nhưng không rời giường ngay, mà nằm đó nhìn chằm chằm trần nhà. Xem thái độ của Âu Thần thì chắc hẳn mình đã đoán đúng. Thật ra Âu Thần cũng không khó hiểu, đặt lợi ích cá nhân lên trên hết, lại vẫn còn chút tình cảm. Khi lợi ích bị đe dọa, hắn sẽ gạt bỏ tình cảm, trở thành một kẻ máu lạnh vô tình. Nhưng khi không có xung đột lợi ích, hắn sẽ rất trọng tình. Cho nên, lần này phải buông tay Ôn Tĩnh Hàm dâng cho người khác, hắn không đành lòng, nhưng tình thế bắt buộc nên đành phải từ bỏ. Chờ khi nguy cơ được giải quyết, hắn lại dịu dàng săn sóc. Nghĩ mình để Ôn Tĩnh Hàm chịu nhiều thiệt thòi, cho nên chỉ hận không thể thời thời khắc khắc yêu thương cưng chiều, tìm về sự cân bằng trong tim.
Cho nên, tạm thời hắn sẽ không động đến vết thương lòng của Ôn Tĩnh Hàm, chuyện giường chiếu sẽ không phát sinh. Đây cũng là điều Ôn Tĩnh Hàn tốn công nghiền ngẫm trong thời gian bị nhốt ở khách sạn. Có thể bình thản phân tích rồi lợi dụng người mình thích ngày nào, xem ra cậu cũng chẳng phải người si tình. Cùng một hạng ích kỷ tiểu nhân như nhau thôi.
Vài ngày sau đó, Âu Thần ngày nào cũng đến thăm Ôn Tĩnh Hàm, sai người chuẩn bị đủ loại món ăn cầu kỳ phong phú, thỉnh thoảng lại tặng cậu những món đồ tinh xảo. Chỉ tiếc Ôn Tĩnh Hàm chưa từng tỏ ra hứng thú.
Cuối cùng, Âu Thần tự mình phá bỏ lớp màng giả dối: “Tĩnh Hàm, em hận tôi sao?”
Ôn Tĩnh Hàm không nói gì, chỉ nghiêng đầu ngẩn ngơ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, đáng thương như một con chim bị nhốt trong ***g.
“Nếu em thấy buồn, tôi sẽ bảo người dẫn em ra ngoài chơi. Nhưng bên ngoài dạo này không được yên ổn, em đừng chơi muộn quá.” Cuối cùng Âu Thần vẫn mềm lòng.
Ôn Tĩnh Hàn mừng thầm. Vốn định giả vờ đáng thương để xin ra ngoài, không ngờ hắn lại đề cập trước.
Vì vậy, cậu cúi đầu gật nhẹ hai cái. Bấy giờ Âu Thần mới mỉm cười. Chỉ cần em ấy đáp lại, thì thời gian qua dần dần cũng trở lại như trước thôi.
Sau đó vài ngày, thỉnh thoảng Ôn Tĩnh Hàm lại xuống quầy bar uống rượu, không thì bảo người của Âu Thần đưa ra ngoài uống trà, mua sách. Nhưng trông vẫn ủ rũ như trước.
Mấy lần Tưởng Thư định nói rồi thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Trở về là tốt rồi. Đừng nghĩ gì nữa, chí ít sau này anh Thần sẽ không bạc đãi cậu. Bây giờ mọi người đều biết anh Thần thích cậu, tuyệt đối sẽ không mạo phạm. Sống nốt một đời bình yên xem như Tái ông mất ngựa đi, trong họa có phúc.”
Ôn Tĩnh Hàm tựa người vào quầy bar, lẳng lặng nghe anh nói, bỗng bật cười: “Tưởng Thư, anh nghĩ thế là không đúng rồi. Cứ bảo thủ như anh, chờ trời cao thấu hiểu là không ổn đâu.”
Tưởng Thư nghe vậy sửng sốt, không hiểu ra làm sao: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Ý là sao anh không thử cố gắng giành lấy cho mình một cơ hội, cơ hội gần ngay trước mắt.” Ôn Tĩnh Hàm nghiêng người dựa vào quầy bar, môi nhoẻn cười, vẻ mặt điềm tĩnh. Nhưng Tưởng Thư cảm giác như mình bị nụ cười ma quỷ ấy dụ dỗ, trong lòng có thứ gì đó mất kiểm soát, không ngừng trào dâng.
“Giành lấy thế nào?” Anh liếm đôi môi khô khốc, cuối cùng vẫn khuất phục trước ‘ma quỷ’.
…
Trở lại Kaman hai tuần, Ôn Tĩnh Hàm nghiễm nhiên trở thành người tin cẩn của Âu Thần, có thể tự do ra vào quán. Mặc dù cậu không có thiết bị thông tin liên lạc, ra ngoài vẫn có người theo sau, nhưng xem như khá tự do rồi. Còn về cái đồng hồ kia, vừa trở về liền tháo ra, Âu Thần không tra hỏi, mà có hỏi cậu cũng có cách qua mặt. Mọi chuyện tiến triển theo hướng cậu dự đoán.
“Chưa ngủ à?” Tối hôm đó, Ôn Tĩnh Hàm đang ngồi trên giường đọc sách thì Âu Thần đẩy cửa bước vào.
Ôn Tĩnh Hàm giật mình, từ từ ngồi dậy.
“Ừm, sáng nay dậy muộn.”
Âu Thần ngồi bên giường, chăm chú nhìn Ôn Tĩnh Hàm một lát, đột nhiên nghiêng người ôm lấy cậu. Ôn Tĩnh Hàm cứng người, sau đó không động đậy nữa.
Âu Thần vuốt tóc cậu, từ từ lại gần, cúi đầu muốn hôn. Ôn Tĩnh Hàm tránh né theo bản năng. Âu Thần khựng lại, rồi chuyển sang hôn trán.
“Hình như dạo này anh rất bận. Nghỉ sớm một chút đi.” Ôn Tĩnh Hàm cúi đầu nói.
Âu Thần đứng dậy, mơ hồ nghe được tiếng thở dài: “Em cũng đừng thức khuya. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Chờ Âu Thần đi rồi, Ôn Tĩnh Hàn lập tức xoay người mò cái đồng hồ giấu trong góc dưới gầm giường ra, nhấn cái nút bên cạnh mặt đồng hồ.
Đã đến lúc chúng ta đối mặt với sự thật rồi.
____________________________________
(1) Omega: Omega SA là một công ty Thụy Sĩ chuyên sản xuất các loại đồng hồ đắt tiền, có trụ sở tại Bienne – Thụy Sĩ. Nếu không nhầm thì James Bond thường sử dụng đồng hồ của hãng này đó. Sau đây là một vài hình ảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...