Editor: Nguyệt
Hai vợ chồng, à nhầm, hai chồng chồng lần thứ hai xuất phát, đi đến bệnh viện số 3.
“Tôi nghĩ lúc về phải bước qua chậu than hoặc tắm lá bưởi gì đó mới được.” Quan Cẩm nhớ tới mấy thứ mình đọc được trong sách, không khỏi nhíu mày.
Lục Vân Dương đang lái xe nhìn hắn, cười hỏi: “Vì sao?”
“Còn phải hỏi? Lần nào đến cái bệnh viện đó cũng có chuyện xấu xảy ra. Nhất định là nó xung khắc với tôi rồi, về phải giải xui mới được.”
“Có lý. Anh ủng hộ tắm lá bưởi.”
“Vì sao?” Lần này đến phiên Quan Cẩm tò mò. Lá bưởi cũng hơi khó kiếm.
“Dùng chậu than không an toàn, còn làm cả phòng ám khói.” Lục Vân Dương trả lời rất đứng đắn. Còn lâu anh mới nói tắm lá bưởi nghe có vẻ như một trò chơi tình thú mới.
Quan Cẩm nghi ngờ nhìn anh, kìm lòng không được cong khóe môi, nheo mắt lại: “Anh đang nghĩ đến mấy chuyện nhi đồng không nên biết đúng không?”
“… Không hề, anh đang nghĩ xem nên mua lá bưởi ở đâu.” Tiện thể nghĩ xem phải làm thế nào để em đồng ý tắm giúp anh.
___________ Đường phân cách quá khứ và hiện tại __________
“Sao lại ủ rũ thế này?” Âu Thần bước vào phòng thì thấy Ôn Tĩnh Hàm ngồi tựa bên cửa sổ ngẩn người.
Ôn Tĩnh Hàm giật mình ngồi thẳng dậy, rồi lại co người: “Không có gì … Tôi ở một mình không biết làm gì.”
Âu Thần đi đến ôm cậu vào lòng: “Chán à? Cũng phải, tôi bận rộn nhiều việc, không thể ở bên cậu suốt được. Hay thế này đi, buổi sáng lúc đi làm tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài, cậu ngồi chơi ở trong quán nhé. Chơi chán rồi thì bảo người đưa về phòng.”
Ôn Tĩnh Hàm lắc đầu nguầy nguậy, dường như vẫn còn sợ hãi vì chuyện lần trước.
“Không còn ai dám động tay động chân với cậu nữa đâu. Đi, bây giờ tôi dẫn cậu xuống đó, nơi cậu có thể yên tâm vui chơi thỏa thích.” Âu Thần kéo cậu.
Vẫn là Kaman, vẫn là bầu không khí khẩn trương để chuẩn bị mở cửa lúc giữa trưa. Âu Thần dẫn Ôn Tĩnh Hàm đến quầy bar hình tròn lớn lúc trước, gọi một người đang kiểm tra rượu ở bên trong: “Tưởng Thư.”
Người nọ quay đầu lại, hơi sửng sốt rồi bước nhanh đến phía trước quầy bar, mỉm cười ôn hòa: “Anh Thần có gì sai bảo ạ.”
Âu Thần xoa đầu Ôn Tĩnh Hàn: “Cậu ấy ở trong phòng buồn, sau này để cậu ấy ở cùng cậu trong quầy bar đi. Cậu muốn gì thì nói với Tưởng Thư, cậu ta sẽ giúp cậu. Trong quầy bar là khu vực an toàn, khách hàng cũng biết không được động vào người ở đây, ai phạm quy tắc sẽ phải trả giá đắt.”
Ôn Tĩnh Hàm nhìn Tưởng Thư. Người này dường như không hợp với nơi đen tối này, cả người toát lên khí chất ôn hòa ấm áp, làm người ta dễ có cảm tình.
“Được rồi, tôi ra ngoài đây.” Âu Thần không để ý Ôn Tĩnh Hàm tránh né, hôn cậu một lát mới lưu luyến xoay người rời đi.
Ôn Tĩnh Hàm bối rối lau khoé miệng, không biết nên phản ứng ra sao với ánh mắt từ bốn phương đổ tới.
Tưởng Thư mở tấm ngăn, đến bên cạnh cậu, chẳng hề kiêng dè cầm lấy tay cậu: “Quán sắp mở cửa rồi, vào đây nhanh lên.”
Ôn Tĩnh Hàm ngơ ngác để anh kéo vào trong quầy bar.
“Thật ra trong này cũng không có gì chơi đâu, toàn rượu với đồ uống thôi.” Tưởng Thư kéo ghế cho cậu ngồi, “Nhưng có thể nhìn bao quát cả quán, không lo gặp rắc rối.”
Ôn Tĩnh Hàm không ngồi, mà rụt rè hỏi: “Anh cũng là người của họ?”
Tưởng Thư nháy mắt mấy cái, hiểu ý cậu nói rồi thì thản nhiên cười đáp: “Tôi giống cậu.”
Ôn Tĩnh Hàm trợn tròn mắt.
Tưởng Thư quay đi lấy rượu, nhẹ nhàng nói: “Tuy nơi này là địa ngục, nhưng chúng ta xem như là những người may mắn trong địa ngục. Đừng nghĩ nhiều, bảo vệ mình cho tốt là được.”
Xem ra Tưởng Thư cũng vì một nguyên nhân nào đó mà được Âu Thần che chở, mới không đến nỗi bị biến thành đồ chơi.
Ôn Tĩnh Hàm nhìn những loại rượu đủ màu rực rỡ, hỏi: “Anh biết pha chế rượu à?”
“Ừ.”
“Dạy tôi được không?”
“Cậu thích à?”
“Không hẳn. Dù gì cũng không có việc gì làm, biết đâu tôi có thể giúp các anh. Thời gian qua nhanh là tốt rồi.” Ôn Tĩnh Hàm như nghĩ đến tình cảnh của mình, ảm đạm cúi đầu.
“Được. Hôm nay tôi sẽ dạy cậu nhận biết tất cả các loại rượu ở đây, xem như làm quen.” Trong nụ cười của Tưởng Thư mang đôi phần lo lắng. Ôn Tĩnh Hàm cũng mỉm cười, gật mạnh đầu.
Đúng như Tưởng Thư nói, đây là vị trí cực tốt có thể quan sát cả quán, mà lại không bị quấy rầy. Ôn Tĩnh Hàm rất hài lòng với tiến triển hiện nay. Tất cả đều được thực hiện một cách bị động, sẽ không làm Âu Thần nghi ngờ. Leo lên con thuyền giặc đồ sộ này, cậu không cần mấy tin tức vụn vặt, mà cần nắm giữ những thông tin trọng yếu cơ mật nhất, để hạ gục nó trong một đòn. Cho nên, việc cậu cần làm bây giờ là ngủ đông, một giấc ngủ đông thật dài.
Đáng tiếc, không phải cứ muốn là được yên ổn. Ví dụ như lúc này.
Ôn Tĩnh Hàm xuống hầm rượu nằm bên dưới quầy bar. Tưởng Thư đã dạy cậu lấy rượu theo ký hiệu. Cậu đang ngẩng đầu lên cẩn thận tìm kiếm thì bị người trước mặt ngắt ngang.
Ôn Tĩnh Hàm dời mắt sang nhìn. Trên cái giá rượu đối diện có một người đang đứng. Người nọ khoanh tay trước ngực, đôi mắt hoa đào nhìn cậu với vẻ khinh thường.
Ôn Tĩnh Hàm biết người này. Tuổi không lớn lắm, mặt mũi rất được, hình như là trợ lý trưởng phòng kinh doanh, quản lý tất cả nhân viên phục vụ trong quán, đương nhiên không bao gồm nhân viên quầy bar.
“Mặc Nhiên?” Ôn Tĩnh Hàm nhớ rõ tên anh ta.
“Hừ, chỉ được cái mặt dụ dỗ đàn ông, tưởng leo lên giường của anh Thần rồi là một bước lên trời hả? Nói cho mày biết, anh Thần chẳng qua là thấy mới mẻ thôi, chờ lúc anh ấy chán rồi thì mày chả là cái thá gì.” Mặc Nhiên nói với vẻ mặt giễu cợt cùng không cam lòng.
Chỉ hai câu đó thôi đã loại bỏ cảnh giác vốn có lúc trước của Ôn Tĩnh Hàm. Ra là nhiếu niên ngu ngơ tranh giành tình nhân, ngạo mạn kênh kiệu.
Ôn Tĩnh Hàm cũng khoanh tay, đứng dựa vào giá rượu, nhếch miệng cười: “Nhìn vẻ mặt của anh cứ như trông người mà thương thân ấy nhỉ. Tôi đồng cảm với anh. Nhưng tiếc quá, bây giờ tôi còn mới mẻ, chờ khi nào không mới nữa tôi sẽ suy xét xem có nên đến học hỏi kinh nghiệm của hàng hết đát như anh không.”
Mặc Nhiên sửng sốt, mặt lập tức biến sắc, cuối cùng mặt tím lên vì giận, chỉ thẳng vào Ôn Tĩnh Hàn quát: “Tao biết ngay mày chỉ giả vờ ngoan ngoãn thôi mà. Chẳng qua anh Thần nhất thời bị mày mê hoặc thôi. Anh ấy thông minh là thế, sớm muộn gì cũng nhìn ra bộ mặt hiểm ác của mày!”
“Ngạc nhiên thật, không ngờ anh lại là fan cuồng của anh Thần.” Ôn Tĩnh Hàm cười nhạo, “Đã nghĩ anh Thần thông minh như thế thì đến gây sự với tôi làm gì? Chuyện sau này thì để sau này hẵng nói. Bây giờ tôi đang cố gắng học cách nhận biết các loại rượu, tối về anh Thần còn chờ tôi báo cáo thành quả hôm nay đây.” Ôn Tĩnh Hàm chớp chớp mắt.
“Mày —-” Mặc Nhiên vẻ mặt co quắp, hung tợn trừng mắt lườm cậu, để lại một câu kinh điển của tướng bại trận – “Chờ đấy!” rồi hầm hầm tức giận bỏ đi.
Ôn Tĩnh Hàm nhún vai. Xem ra cuộc sống sau này sẽ không quá nhàm chán.
Ban đêm, Kaman ngập trong bầu không khí vui tươi thoải mái, biết bao lượt khách qua qua lại lại, nhưng rất đứng đắn, cùng lắm chỉ ôm nhau, uống rượu, tâm sự gì đó, thấy hợp ý thì kéo nhau xuống tầng dưới thuê phòng. Ít nhất, ở tầng này không có mấy cảnh khó coi, ngay cả ca sĩ trên sân khấu cũng đang cất tiếng hát du dương ngọt ngào.
Nhưng Ôn Tĩnh Hàm biết, nơi đây che giấu chỗ giao hoan *** dục, tầng trên chỉ để che mắt người ta thôi.
“Đã quen chưa?” Mấy ngày nay Tưởng Thư đều kiên nhẫn dạy cậu pha chế rượu.
Ôn Tĩnh Hàm gật đầu: “Dạ, có việc để làm nên cũng thấy khuây khỏa hơn.”
Đang nói thì Lê Long nghênh ngang bước vào quầy bar, đùa giỡn mấy bartender, lại nói vài lời mờ ám với Ôn Tĩnh Hàm, thấy cậu tỏ ra lãnh đạm mới bỏ cuộc. Đúng là đáng ghét. Ôn Tĩnh Hàm biết bản tính của người này, đây chẳng qua chỉ là kiếm việc làm cho vui thôi, sẽ không thật sự động đến người trong quầy bar, nhất là cậu. Người Lê Long thực sự muốn tìm là Tưởng Thư.
Vốn nghĩ Tưởng Thư từng qua tay Âu Thần, nhưng khi Lê Long đến, cậu hiểu ra người muốn có Tưởng Thư là Lê Long.
“Long ca, anh ra ngoài chơi đi, thế này tôi không làm việc được.” Tưởng Thư kiên nhẫn khuyên gã.
“Sao tôi lại làm trễ nải công việc của em chứ? Chẳng phải em chưa từng ngơi tay đó sao?” Lê Long một mặt thản nhiên vuốt eo Tưởng Thư, dán dính lên người anh, một mặt già mồm cãi láo.
Tưởng Thư tính cách ôn hòa, chưa bao giờ cáu gắt với gả, chỉ cười bất đắc dĩ rồi tiếp tục công việc của mình.
Ôn Tĩnh Hàm giả vờ trốn ra xa, thực chất vẫn lặng lẽ quan sát. Cậu muốn nhìn xem Lê Lòng có mấy phần thật lòng với Tưởng Thư. Đến thời khắc quan trọng, có khi Tưởng Thư lại trở thành một nước cờ trọng yếu.
Ôn Tĩnh Hàm vừa suy tư vừa xuống hầm lấy rượu. Không có gì bất ngờ, lại gặp Mặc Nhiên.
“Vẻ mặt đó là sao hả?” Mặc Nhiên cố ý gây sự.
Ôn Tĩnh Hàm vừa định đùa anh ta mấy câu, ánh mắt đột nhiên lia qua bàn tay đút trong túi áo của anh ta hơi cử động. Ôn Tĩnh Hàm giật mình, ngoài mặt không tỏ vẻ gì, trả lời với vẻ e sợ: “Không có gì, tôi không ngờ dưới hầm rượu có người khác nên hơi giật mình thôi.”
Mặc Nhiên ngẩn người, dường như không ngờ cậu lại phản ứng như vậy. Anh ta cười lạnh: “Đừng có giả vờ làm bé ngoan, sao không nhanh mồm nhanh miệng như mọi ngày đi?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Ôn Tĩnh Hàm ra vẻ mê mang.
“Mày đúng là hồ ly tinh, thay đổi thất thường. Anh Thần chính là bị lớp mặt nạ của mày lừa gạt. Cứ ra vẻ non trẻ lắm ấy, có khi bị thằng khác chơi không biết bao nhiêu lần rồi!” Mặc Nhiên càng nói càng khó nghe, muốn chọc tức cậu.
Ôn Tĩnh Hàm thầm thấy buồn cười. Cái trò vặt này ngay từ hồi anh đây lên tiểu học đã chả thèm chơi rồi.
“Anh … anh không được nói xấu tôi! Tôi không hề muốn đến nơi này, cũng chẳng muốn tranh giành tình yêu gì hết. Nếu bây giờ anh có thể cho tôi ra ngoài, thì anh Thần cái gì tôi cũng không cần!” Ôn Tĩnh Hàm mắt đỏ quạch, gào lên như thể bị kích thích.
Mặc Nhiên á khẩu. Tại sao lại không giống những gì mình nghĩ thế này. Thằng này đa nhân cách hay là …
“Ai chà, ai chọc giận bảo bối của tôi thế này, cách sàn nhà cũng nghe được tiếng nha.”
Mặc Nhiên cứng người, sắc mặt khó coi quay đầu lại, nhìn Âu Thần đứng sau lưng mình, gượng gạo cúi đầu chào: “Anh Thần …”
Âu Thần liếc nhìn hắn, rồi lập tức đến chỗ Ôn Tĩnh Hàm, nâng cằm bắt cậu ngẩng lên.
“Khóc à? Bị ai bắt nạt thế? Hay là chỗ này chơi không vui?” Âu Thần cảm thấy lòng nhoi nhói. Rõ ràng nghe được lời cậu nói lúc này, vậy mà chẳng hề tức giận, chỉ thấy đau lòng.
Ôn Tĩnh Hàm ngoảnh đi, “Không có gì. Chắc tại dưới hầm hơi bí nên khó chịu thôi.”
“Vậy lúc nãy các cậu cãi nhau cái gì vậy?”
Mặc Nhiên rùng mình, không dám ngẩng đầu lên.
Ôn Tĩnh Hàm nhìn anh ta, hơi nhếch môi rồi nói: “Không phải cãi nhau. Là tâm trạng tôi không tốt nên mới nặng lời. Mong anh Mặc Nhiên đừng để bụng.”
Mặc Nhiên giật mình ngẩng lên nhìn cậu, bị Âu Thần lia mắt qua lại sợ run cúi gằm mặt xuống.
“Vậy thì tôi làm người hòa giải nhé. Mặc Nhiên đừng so đo, cậu cũng đừng bực bội nữa.”
Mặc Nhiên lắc đầu: “Không có gì. Không … không có gì.”
Âu Thần không tiếp tục vấn đề này, ôm eo Ôn Tĩnh Hàn, vệ sĩ cũng theo sau rời đi.
Mặc Nhiên nhìn chằm chằm chỗ họ rời đi, căm hận nghiến răng. Đột nhiên Ôn Tĩnh Hàm quay đầu lại, mỉm cười đắc ý nhìn hắn.
Vốn dĩ hắn định dẫn anh Thần đến đây rồi cho anh ấy nghe đoạn ghi âm những gì Ôn Tĩnh Hàm nói, để anh ấy thấy được bản chất nham hiểm của thằng này. Nào ngờ tình thế bị đảo ngược. Bị anh Thần ghi nợ còn chưa tính, lại phải chịu ơn con hồ ly tinh Ôn Tĩnh Hàm kia cứu một mạng. Đúng là rước vạ vào thân.
Khốn kiếp! Mặc Nhiên tức đến khó thở, lấy bút ghi âm trong túi áo ra, ném mạnh xuống đất. Vỡ tan tành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...