Chút Đáng Yêu

Mùa hè thì nên ngồi trong phòng điều hòa mát mẻ, uống nước ngọt có ga lạnh, ăn nồi lẩu nóng hầm hập. Lúc Tần Lộc nấu ăn, Lâm Diêu Chi ở bên cạnh hỗ trợ, cô phát hiện Tần Lộc là người hay xuống bếp nấu ăn, tay nghề vô cùng thành thạo, nồi lẩu thơm nức mũi nhanh chóng được đặt lên bàn.

Không biết Meo Meo đã chạy xuống tầng một từ lúc nào, đứng bên cạnh bàn ngẩng đầu tha thiết mong chờ nhưng lại bị Tần Lộc lấy lí do nó không thể ăn cay mà nhẫn tâm xua đuổi.

Nồi lẩu này quả thật rất ngon, Lâm Diêu Chi ăn thử một miếng thì không ngớt lời khen ngợi tay nghề của Tần Lộc. Tần Lộc nói cho cô biết, trước kia anh khá thường xuyên xuống bếp.

“Vậy bây giờ thì sao?” Lâm Diêu Chi nuốt mấy miếng rau trong miệng xuống: “Bây giờ không xuống bếp nữa hả?”

“Bây giờ tôi toàn ăn ở câu lạc bộ.” Tần Lộc nói, “Một mình nấu cơm rất khó không chế cân nặng.”

Lâm Diêu Chi hỏi: “Anh ở đây bao lâu rồi?”

Tần Lộc trả lời: “Có Meo Meo tôi mới chuyển đến đây.”

Lâm Diêu Chi à một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lúc hai người đang ăn, Meo Meo vẫn ngồi bên cạnh lẩm bẩm, dáng vẻ hai người đang ức hiếp tôi, biểu cảm trong đôi mắt to tròn hai mí kia khiến Lâm Diêu Chi có cảm giác không đành lòng lắm, chỉ có lòng dạ Tần Lộc sắt đá bảo Lâm Diêu Chi không được mềm lòng.

Meo Meo thấy xin xỏ không có tác dụng, thở phì phò xoay người đi đến phòng khách bên cạnh, quay đầu kéo một miếng đệm trên ghế sofa xuống, chậm rãi cuộn chân rồi ngồi xuống đệm.

Lâm Diêu Chi nhìn thấy thì phì cười: “Nó làm cái gì thế?”

“Chê dưới đất bẩn.” Tần Lộc không cần quay đầu cũng biết Meo Meo đang làm gì, giải thích: “Trước giờ đều như vậy.”

Lâm Diêu Chi nghe xong thì cười ha hả.

Sau khi cơm no rượu say, Lâm Diêu Chi không tiện ở lại quấy rầy Tần Lộc nữa nên tạm biệt từ sớm.

Tần Lộc lái xe đưa Lâm Diêu Chi đến trước cửa nhà, nhìn cô đi lên mới lái xe rời đi.

Lâm Diêu Chi đứng trong nhà ngáp một cái, không thấy bóng dáng anh trai Lâm Mộc Chi đâu, lúc này mới nhớ anh ta đã đi Tân Cương lấy cảnh rồi.

Trong nhà vắng vẻ, Lâm Diêu Chi ngã xuống sofa, lấy điện thoại ra gọi cho anh trai mình. Điện thoại kêu hơn mười tiếng chuông vẫn không ai nhấc máy, có lẽ anh trai đang gấp gáp quay phim nên không rảnh nghe điện thoại, nghĩ vậy Lâm Diêu Chi lại gọi cho người đại diện của anh trai là Triệu Thống.

Người đại diện nghe điện thoại, gọi một tiếng Diêu Diêu.


“Anh Triệu, anh trai em đâu ạ?” Lâm Diêu Chi hỏi.

“Đang quay phim.” Triệu Thống hỏi: “Em về nhà chưa?”

“Về rồi ạ.” Lâm Diêu Chi trả lời: “Đang nằm trên sofa đây anh.”

“Vừa rồi anh trai em còn hỏi em đấy.” Triệu Thống nói: “Con gái con đứa đừng về nhà muộn quá.”

Lâm Diêu Chi vâng dạ rồi trò chuyện vài câu với Triệu Thống, biết được Lâm Mộc Chi không có vấn đề gì thì mới cúp máy. Tuy Lâm Mộc Chi lớn hơn Lâm Diêu Chi vài tuổi, hằng ngày anh ta cũng hay quản thúc cô nhưng thật ra đến lúc xảy ra chuyện, Lâm Diêu Chi vẫn là người bảo vệ Lâm Mộc Chi.

Có một lần Lâm Mộc Chi ra ngoài mua đồ không cẩn thận bị fan nhận ra, chỗ đó suýt nữa đã loạn cả lên, may mà Lâm Diêu Chi mạnh mẽ ngăn cản đám fan kia để Lâm Mộc Chi nhân cơ hội bỏ chạy thì mới không to chuyện.

Cúp điện thoại, Lâm Diêu Chi loạng choạng bò xuống khỏi sofa, miễn cưỡng ngáp một cái rồi mới tắm rửa đi ngủ.

Ngày hôm sau là một ngày mưa dông.

Lâm Diêu Chi bị tiếng sấm nổ làm tỉnh giấc, cơn mưa to đang gột rửa mặt kính và cây cỏ ngoài cửa sổ, cả bầu trời đều là tiếng đùng đoàng chấn động. Nhưng không khí vẫn oi bức như cũ, sau khi tỉnh lại, Lâm Diêu Chi cũng không vội rời giường, cứ ngẩn người nằm trên giường, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên cô mới tỉnh táo.

“Diêu Diêu, cậu đang làm gì thế?” Giọng nói của cô bạn thân Lục Tiêu ở đầu bên kia truyền đến: “Ra ngoài chơi đi.”

“Thời tiết này mà ra ngoài chơi á?” Lâm Diêu Chi kinh ngạc: “Cậu không sợ bị sét đánh à?”

Lục Tiêu: “Sợ cái gì, cậu cũng đâu làm chuyện gì xấu.”

Lâm Diêu Chi: “Cậu đang ở đâu mà rủ tớ đi chơi?”

Lục Tiêu: “Ở câu lạc bộ. Không phải cậu bảo tớ đốt mỡ thừa sao? Bây giờ tớ đang đốt đây.”

Lâm Diêu Chi: “… Câu lạc bộ nào?”

Lục Tiêu nghi ngờ nói: “Còn có thể là câu lạc bộ nào, tất nhiên là câu lạc bộ của Tần Lộc rồi, chẳng lẽ cậu lại tìm con yêu tinh nào khác sau lưng tớ à?”

Lâm Diêu Chi thấy kì lạ: “Cậu đang đốt mỡ sao, cậu chắc chắn chứ? Mới hôm trước cậu còn mời tớ ăn gà rán mà, sao hôm nay lại đi đốt mỡ rồi?”

Lục Tiêu nói: “Chuyện đốt mỡ thừa này đương nhiên cũng phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa chứ… Không tán gẫu với cậu nữa, cậu có đến không?”


Bằng hiểu biết của mình về cô bạn thân này, Lâm Diêu Chi chắc chắn chuyện không đơn giản như thế: “Cậu nói thật thì tớ sẽ đến.”

Lục Tiêu thở dài một tiếng, cô bạn thân yêu à, tại sao cậu phải ép tớ đến vậy, thật ra là như này…

Vốn dĩ lúc đầu sau khi gặp Tần Lộc thì cô ấy cứ nhớ mãi không quên nhan sắc đó, nhưng cũng biết không thể động vào người yêu của bạn mình được nên chỉ đến nhìn cho đỡ nghiền thôi, ai ngờ lúc cô ấy định đi về lại bị anh chàng đẹp trai cản lại, sau đó lí trí bị sắc đẹp che mờ, đầu óc mê muội, cứ thế đi đăng ký một khóa học tán thủ tại câu lạc bộ.

Lâm Diêu Chi nghe xong thì sửng sốt: “Vậy cậu gọi tớ đến đó làm gì?”

Lục Tiêu tức giận nói: “Nếu không phải cậu kéo tớ đến đó thì sao tớ có thể bị sắc đẹp làm mê muội được chứ, cậu phải chịu trách nhiệm với tớ!”

Lâm Diêu Chi: “…”

Lục Tiêu hỏi: “Cậu có đến không đây?”

Lâm Diêu Chi thấy bầu trời bên ngoài đang có sấm sét giật đùng đùng thì suy nghĩ một chút, cảm thấy quả thật bản thân chưa làm chuyện xấu gì, cũng không cần sợ sệt quá, cô bèn đồng ý: “Được thôi.”

Ngay sau đó, Lâm Diêu Chi lái xe đến câu lạc bộ trong tiếng sấm ầm ầm, may mà câu lạc bộ cách nhà cô không quá xa. Nhưng lúc cô còn chưa bước vào, mới ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết quen thuộc.

Tiếng kêu của cô bạn thân Lục Tiêu như lợn bị chọc tiết, tiếng gào khóc và tiếng sấm ầm ầm thật sự giống như đang chịu đựng hình phạt nào đó.

Lâm Diêu Chi không vội bước vào trong mà đứng ngoài cửa quan sát trước.

Hôm nay là ngày nghỉ của câu lạc bộ, trong phòng tập gần như không một bóng người, chỉ có thưa thớt vài học viên, mà hiển nhiên người thu hút sự chú ý nhất chính là cô nàng Lục Tiêu đang hét ầm trong câu lạc bộ rồi. Cô ấy bị một người đàn ông đè xuống đất, nhìn qua tư thế đó rất dễ gây hiểu lầm, nhưng Lâm Diêu Chi biết rõ, cô ấy chỉ đang được huấn luyện viên kéo gân mà thôi.

“Lục Tiêu?” Lâm Diêu Chi đứng ở xa gọi một tiếng.

Lục Tiêu khóc lóc quay đầu: “Diêu Diêu, Diêu Diêu… Tớ… Á! Huấn luyện viên, anh nhẹ một chút, tôi không chịu nổi nữa…”

Vị huấn luyện viên nói: “Tôi còn chưa ép xuống đâu.”

Lục Tiêu: “Đừng, tôi chết mất, tôi chết mất…”


Huấn luyện viên nở nụ cười.

Lâm Diêu Chi đến gần mới phát hiện huấn luyện viên này là người mới, lúc trước cô chưa từng gặp qua, có điều cũng khó trách Lục Tiêu bị trúng chiêu, quả thật người đàn ông này rất đẹp trai. Khác với vẻ đẹp cường tráng của Tần Lộc, đường nét của anh ta trông dịu dàng hơn, khóe mắt hơi rủ xuống, mới nhìn rất dịu dàng, lúc này anh ta đang cười, tựa như cỏ cây đâm chồi nảy lộc khi mùa xuân đến, khiến ai nhìn vào cũng thấy ấm áp.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để ấm áp là anh ta phải buông cái tay đang nắm lấy Lục Tiêu ra đã.

Lục Tiêu không có một chút bản lĩnh nào về mặt này, trông như sắp không thở nổi, lúc huấn luyện buông ra cô ấy cũng không lấy lại sức được, miệng vẫn nhỏ giọng kêu đau.

Lâm Diêu Chi vỗ mặt Lục Tiêu: “Cậu không sao chứ?”

“Không…” Lục Tiêu nói: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi…”

Lâm Diêu Chi lấy ra một túi quả hạch: “Đến thì đến, nhưng tớ không tập đâu.”

Lục Tiêu: “…”

Huấn luyện viên nghe hai người nói chuyện thì nở nụ cười, tiếng cười cũng dịu dàng giống như bề ngoài của anh ta: “Gọi bạn cô đến để đăng kí khóa học sao?”

“Cậu ấy không đăng kí.” Lục Tiêu nói: “Cậu ấy rất lợi hại… Có thể đánh ngang ngửa với Tần Lộc đấy.”

Lâm Diêu Chi hỏi: “Cậu đang nói gì vậy?”

Lục Tiêu: “Chẳng lẽ không đúng à?”

Vị huấn luyện viên kia chỉ cười, coi cuộc nói chuyện của Lâm Diêu Chi và Lục Tiêu là nói đùa nên cũng không để trong lòng.

Nhưng Lâm Diêu Chi lại không khách sáo bổ sung thêm một câu: “Tớ và anh ấy chưa đấu với nhau, nhưng chắc cũng phải bốn sáu đấy.”

“Ai sáu?” Lục Tiêu hỏi.

“Đương nhiên là tớ sáu rồi.” Lâm Diêu Chi dùng khuôn mặt đáng yêu kia nói ra một câu không hề khách sáo chút nào.

Người ta đều nói “Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị” (1), thân là người luyện võ đương nhiên phải có lòng háo thắng, tuy Lâm Diêu Chi rất thích Tần Lộc nhưng cô nhất quyết không cho rằng kỹ năng của mình không bằng người ta, nói trắng ra thì cô cũng rất kiêu ngạo.

(1) Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị: Văn thì tuỳ theo cảm xúc của người đọc nên không thể nói ai là nhất được, còn võ thì ai cũng muốn mình đứng đầu, không ai muốn là người đứng thứ hai cả.

“Hai cô gái thú vị.” Nghe hai người nói chuyện, ý cười trên mặt vị huấn luyện viên dần nhạt đi: “Thật sự có thể đánh sáu bốn với Tần Lộc à?”

“Đương nhiên là thật.” Lâm Diêu Chi nói.

Bọn họ đang nói chuyện thì sau lưng có người gọi tên Lâm Diêu Chi, chẳng qua người nọ cũng không phải Tần Lộc đang được nhắc đến mà chỉ là một người bạn có quan hệ không tồi với anh, Đường Văn Ca. Có lẽ Đường Văn Ca nghe được nội dung cuộc nói chuyện của họ nên bảo với vị huấn luyện viên kia một câu: “Quý Hòa Ngọc, cậu xem thường cô gái này là tự chuốc khổ đấy.”


Thì ra vị huấn luyện viên này tên Quý Hòa Ngọc, đúng là quả thật rất xứng với khí chất trên người anh ta, thế nhưng hiển nhiên Quý Hòa Ngọc không để lời nói Đường Văn Ca trong lòng, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Có thể chuốc khổ gì chứ?”

“Nếu không hai người đấu với nhau một trận đi.” Đường Văn Ca nói: “Đến giới hạn thì dừng.”

Quý Hòa Ngọc hỏi: “Với cô ấy?” Tuy anh ta không nói ra nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự khinh thường, rõ ràng không coi trọng người có vóc dáng nhỏ xinh như Lâm Diêu Chi.

Cũng đúng, chỉ so vóc người thôi thì hai người đã chênh lệch vô cùng lớn, dù Lâm Diêu Chi có lợi hại đến đâu thì cũng là con gái, thậm chí dù dốc hết sức lực, nhưng đối mặt với sức mạnh áp đảo, kỹ xảo là thứ không đáng nhắc đến.

Lâm Diêu Chi không cười nữa: “Sao nào, không dám à?”

Quý Hòa Ngọc nói: “Không phải không dám, chỉ là tôi sợ làm cô bị thương.”

Lâm Diêu Chi đánh giá Quý Hòa Ngọc một lượt từ trên xuống dưới: “Anh đấu với Tần Lộc chưa? Ai thắng?”

Quý Hòa Ngọc lạnh nhạt nói: “Tần Lộc.”

Lâm Diêu Chi nói: “Đến cả Tần Lộc mà anh cũng không đánh lại, còn lo lắng làm tôi bị thương á?” Cô không hề khách sáo: “Đừng đùa chứ.”

Đường Văn Ca vốn chỉ định đùa một chút, bây giờ lại thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, lập tức khá bất đắc dĩ: “Diêu Diêu, cô đừng kích thích cậu ta, cậu ta với Tần Lộc không hợp nhau lắm đâu. Hòa Ngọc, tôi đùa cậu chút thôi…”

“Vậy thì đấu thôi.” Không ngờ Quý Hòa Ngọc lại không nể mặt Đường Văn Ca, trên mặt anh ta không còn chút dịu dàng nào, chỉ tràn ngập lạnh lùng: “Phải nói trước, nếu cô bị thương chỗ nào, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

“Ừ.” Lâm Diêu Chi đáp, “Tôi cũng không định chịu trách nhiệm.”

Lục Tiêu còn đang ngồi dưới đất trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ chỉ vì lời nói đùa của mình mà khiến bạn thân và huấn luyện viên đánh nhau, tiếng sấm ầm ầm bên ngoài lại vang lên khiến không khí trong câu lạc bộ càng thêm kỳ dị.

Xem ra trận đấu này không thể tránh khỏi rồi…

~~~Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Diêu Chi: Tôi với Tần Lộc bốn sáu, anh ấy sáu tôi bốn.

Tần Lộc: Đồng ý.

Lâm Diêu Chi: Tôi đang nói đến ngực của chúng tôi.

Tần Lộc:?????

Lâm Diêu Chi: Hì hì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui