Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Sắc mặt Tô Vãn tái nhợt tiều tụy, hoàn toàn không có thần thái phấn chấn như thường ngày. Ta biết sinh bệnh chỉ là một trong những nguyên nhân, Tô Vãn chắc chắn đã trải qua giai đoạn tâm lý khó khăn giống ta.

Cố đè nén đau xót trong lòng, ta hỏi nàng, đỡ hơn chưa?

Tô Vãn gật đầu:

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

Sau đó hỏi lại ta:

“Cậu đã gặp mẹ mình?”

Ta “Ừ” nhẹ, ngẫm nghĩ một chút hỏi nàng:

“Bị bệnh sao lại không nói cho mình biết?”

Tô Vãn không lên tiếng, vấn đề này đương nhiên cũng không cần trả lời.


Ta mở nắp bình thủy, đổ canh gà ra chén, cho thìa vào đưa cho Tô Vãn. Sau khi nhìn thấy kim tiêm trên cánh tay nàng, lại thu trở về, đến chiếc ghế cạnh giường ngồi xuống.

Khóe môi Tô Vãn giương lên, bỗng nhiên ta cảm thấy hoảng hốt, đã bao nhiêu lâu rồi Tô Vãn không cười với ta.

Cả hai đều tự giác tránh không nhắc đến chủ đề nhạy cảm, chỉ đơn giản hỏi han tình hình gần đây. Tô Vãn nói từ hồi mùng hai trở về từ nhà bà ngoại vẫn chưa hề ra khỏi cửa, kết quả buồn quá sinh bệnh.

Ta lập tức xấu hổ cúi đầu, ta không nói cho nàng biết ta đi xem mắt, càng không dám nói đến chuyện tình cờ gặp Lý Nhất Bác, tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói “không giống với năm ngoái.”

Ta đút từng muỗng từng muỗng cho Tô Vãn, tuy không nói chuyện nhiều nhưng rõ ràng cảm nhận được bầu không khí thay đổi, khối băng ngăn cách chúng ta hiện tại đang dần hòa tan, sự ấm áp quay trở lại, ánh mắt Tô Vãn không kiêng nể gì dừng trên mặt ta, mặt ta bắt đầu nóng lên.

Canh gà chưa uống hết, bàn tay Tô Vãn vuốt ve gương mặt ta, Tô Vãn nói:

“Dương Thần, cậu ác lắm.”

Đôi mắt ta lại trở nên ẩm ướt, nhịn đã lâu, rốt cuộc mới nói ra ủy khuất trong lòng:

“Rõ ràng là cậu phớt lờ mình trước.”

Tô Vãn nhẹ nhàng thở dài:

“Chỉ là mình không muốn làm cậu khó xử.”

Ta không hài lòng với lí do của Tô Vãn:

“Cho dù phán mình tử hình, ít nhất cũng phải cho mình cơ hội để giải thích, cậu một câu cũng không nói, đối xử với mình như người lạ, cậu muốn mình phải làm sao bây giờ?”

Tô Vãn cũng có uất ức riêng của nàng:

“Nói chuyện thẳng thắn với mẹ đã biểu lộ quyết tâm của mình, cũng đã tiêu hao hết sức lực mà mình có, mình không còn đủ sinh lực để đi giúp cho tư tưởng chưa kiên định của cậu.”

Ta nâng cao giọng:


“Nói trắng ra có phải cậu đang trách mình không có thái độ dứt khoát, chẳng lẽ từ trước đến nay cậu vẫn cho rằng mình chỉ vui đùa một chút mà thôi?  Mình đắn đo nhiều là vì muốn chắc chắn hơn, nhưng mình chưa từng phủ nhận tâm ý của cậu, mình đã rất cố gắng để thay đổi bản thân, hi vọng chúng ta có thể tiến xa hơn, nhưng cậu đã trực tiếp gạt bỏ sự cố gắng của mình.”

Tô Vãn bị ta trách cũng nổi giận, ngồi thẳng người, cười lạnh:

“Cái mà cậu gọi là cố gắng chính là đi tìm nhà dưới (người thay thế) sao? Cậu đừng nghĩ rằng mình không biết, cậu với Từ Nghiên Nghiên kia ba ngày hai đầu gọi điện thoại, ở nhà cậu không nói với mình câu nào, lại có thể tán gẫu điện thoại với người khác một tiếng đồng hồ, cái này cũng gọi là để ý tới mình sao?”

Ta thừa nhận có mấy lần là ta cố ý cười nói lớn tiếng với Từ Nghiên Nghiên trước mặt Tô Vãn, khi đó ta giận vì Tô Vãn hờ hững với ta, xem ta như người vô hình.

“Cậu và Từ Nghiên Nghiên nói cái gì nhỉ, chia tay mình xong sẽ đến với cô ta? Tốt, nếu cậu thật sự muốn như vậy, mình tác thành cho cậu, dù sao bây giờ cậu cũng biết phải làm như thế nào khi ở với nữ nhân.”

Tô Vãn nở nụ cười châm chọc.

Ta kinh hãi đến thiếu chút nữa làm đổ chén canh trên tay, ta biết Tô Vãn có nhiều lúc nói chuyện rất khó nghe, nhưng lại không nghĩ tới có một ngày nàng lại dùng những lời đó để nói với ta, cho dù có giận cũng không cần phải nói ác như vậy.

Sắc mặt Tô Vãn có chút ân hận, tựa hồ biết mình nặng lời, có điều nàng chỉ há miệng thở dốc, không có ý tứ muốn giải thích.

Trong lòng ta lạnh xuống, mặc kệ Tô Vãn thật lòng hay là nói dối, đều làm ta tổn thương. Ta đặt chén canh xuống, đạm nhạt nói:

“Cậu nghĩ như vậy, mình cũng không còn lời nào để nói, hôm nay chuyện gì cần nói đều đã nói hết, nếu cứ tiếp tục cũng không tác dụng gì, mẹ cậu cũng khuyên mình đừng làm chậm trễ cậu, một khi đã như vậy, mọi người hảo tụ hảo tán (đến trong vui vẻ, chia tay trong yên bình), chúng ta chia tay đi.”

Tô Vãn nhìn ta chằm chằm, muốn từ trong ánh mắt của ta phân biệt được những lời này đâu là thật đâu là giả.


Lòng tự trọng mãnh liệt chống đỡ, ta không né tránh.

Mặt Tô Vãn cũng không chút thay đổi, lạnh lùng mà rõ ràng đáp một chữ:

“Được.”

Lòng ta lập tức vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ, từ trong đau buồn, những hình ảnh ngọt ngào lúc ta và Tô Vãn vẫn còn bên nhau như một thước phim hiện lên trước mắt ta, Tô Vãn đã từng dịu dàng như thế nào, bộ dáng nàng quấn quít si mê khiến ta cảm thấy được ta là sinh mệnh duy nhất của nàng, ta không biết vì sao lại trở thành như bây giờ.

Ta nói với Tô Vãn:

“Cậu nghỉ ngơi cho tốt, mình đi trước.”

Xoay người, nước mắt rơi như mưa.

Hiện tại ta mới hiểu được, hai người ở chung, trở ngại căn bản không phải là áp lực từ bên ngoài, mà là tâm ý của cả hai đối với nhau, nếu ngay cả tâm cũng không có thì còn tính đến chuyện cùng một chỗ làm gì.

Hóa ra tình yêu lại mong manh dễ vỡ như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui