Vì chuyện tranh cãi với Tô Vãn, dì Tô đã giận đến hôm nay là hai ngày, vốn là đến đây đi mua đồ tết, kết quả giận hai ngày không bước chân ra khỏi cửa một bước.
Ta nhìn tự nhiên cũng không chịu nổi, hai mẹ con họ căng thẳng như vậy, ta cũng có một nửa trách nhiệm. Tô Vãn ngược lại ăn no ngủ kĩ như bình thường, mẹ ta hay than bà sinh ra phải một bạch nhãn lang (đại loại là kẻ phản bội), ta thấy Tô Vãn mới là bạch nhãn lang chân chính.
Phía dì Tô ta không tiện khuyên, chỉ có thể khuyên Tô Vãn, kêu nàng chọn lúc nào thích hợp thì lựa lời mà nói. Mẹ con sống chung một nhà, lại xem đối phương như người vô hình, đây đúng là chuyện bi thương.
Tô Vãn nói:
“Cậu không biết mẹ mình đâu, nếu mình nhượng bộ, sau này muốn đứng lên lại càng khó, huống hồ mình còn chưa làm gì quá, yên tâm đi, mẹ mình rất kiên cường.”
Người phụ nữ một mình nuôi con quả thật cần có nghị lực và sức chịu đựng lớn, mẹ ta chính là ví dụ sống điển hình, hơn nữa ta biết Tô Vãn rất thương mẹ nàng, trong lòng nàng hẳn đã định trước chừng mực. Trái lại, sự kiên quyết của Tô Vãn ảnh hưởng đến ta rất sâu sắc, Tô Vãn ngay cả người thân nhất cũng dám trực tiếp đối mặt, ta ngay cả mặt mũi đối diện với Tô Vãn còn chưa được kiên quyết như vậy, tính tình nhu nhược này cần phải triệt để khắc phục.
Vì thế trong đầu ta có một suy nghĩ, đem chuyện ta thích Tô Vãn nói cho bạn bè biết. Bước đi đầu tiên luôn rất khó khăn, thế nhưng nếu không thử, như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không tiến lên được, ta muốn xem thử bạn bè sau khi biết chuyện này có phản ứng tiêu cực như trong tưởng tượng của mình không.
Ban đầu vốn là định nói cho Trần Tĩnh, chỉ có điều nghĩ đến cô ấy thân quen với chúng ta đã lâu, nếu cô ấy không chấp nhận được, mối quan hệ về sau sợ là hỏng bét, ta lập tức bác bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Sàng lọc trong danh sách bạn bè, lại không thể tìm được ai thích hợp, ngược lại hình ảnh chim cánh cụt trên màn hình máy tính lóe ra khiến ta sực nhớ, ta có mấy người bạn online tán gẫu rất được, trong số đó có một người ở thành phố này. Bạn online không hề có giao thiệp gì với ta ngoài đời, việc đó chẳng những khiến áp lực giảm đi rất nhiều, lại còn dễ tâm sự, nghĩ đến là lập tức hành động ngay.
Người bạn online có tên “Hồng Nhan Họa Thủy”, quen trong game online, “Hồng Nhan Họa Thủy” là tên trong game của nàng. Nói đến đây cũng có chút thú vị, lúc trước add nhau vào “Hảo hữu” cũng không phải vì tổ đội đánh quái, mà là đấu võ mồm với nhau, sau này chửi riết thành quen, thỉnh thoảng có chuyện buồn phiền không tiện kể cho những người xung quanh nghe, chúng ta sẽ tâm sự với nhau, đến bây giờ vẫn còn liên lạc.
Chúng ta chưa từng gặp mặt, ngay cả ảnh chụp cũng chưa từng trao đổi, bởi vì ta tin rằng biết mặt rồi sẽ không còn gì hấp dẫn nữa, duy trì một chút cảm giác thần bí thì tốt hơn, song chúng ta cũng từng nói chuyện điện thoại vài lần. Giọng nói của “Hồng Nhan Họa Thủy” rất êm tai, người ta nói những ai có chất giọng dễ nghe thì diện mạo cũng sẽ không kém, cho nên ta vẫn luôn đem nàng tưởng tượng thành mỹ nữ.
Ta nhìn cái đầu chim cánh cụt trước nick nàng, cũng không biết có đang online hay không, liền thử gửi một tin nhắn qua, vài giây sau đã được hồi âm lại.
“Woah, mỹ nhân, như thế nào đột nhiên nghĩ đến tôi?”
Bạn bè online thường gọi nhau bằng tên trên mạng, vì tên trên mạng của ta khó kêu nên bọn họ đều gọi ta là “Mỹ nhân”, khiến ta thỏa mãn vô cùng, tên trong game của ta là “Lão nương vui đùa một chút mà thôi” … Đương nhiên sau một thời gian quen thuộc rồi, có đem tên thật nói cho đối phương biết, “Hồng Nhan Họa Thủy” tên thật là Từ Nghiên Nghiên.
Hàn huyên với nàng vài câu xong, bắt đầu vào chủ đề chính, ta nói chúng ta gặp mặt cái đi, tôi có chút vấn đề riêng cần bạn tư vấn.
Từ Nghiên Nghiên gửi qua một loạt icon sợ hãi, còn kèm theo một hàng chữ, người đang dùng nick này có phải là bạn thật không vậy.
Ta toát mồ hôi, bất quá nếu đổi lại là ta, ta khẳng định cũng sẽ kinh ngạc giống nàng.
Từ Nghiên Nghiên do dự một chút mới nói:
“Có thể, nhưng mà sợ bạn thấy mặt thật của tôi sẽ thất vọng.”
Ta cười:
“Bình thường chỉ có người đẹp mới khiêm tốn.”
Chúng ta hẹn ở một quán cà phê tại Nam Kinh, để dễ phân biệt, mỗi người đều đem theo một quyển sách, chiêu này là học được từ trong TV, thật ra cũng không có gì, chỉ là cảm giác hay hay.
Đến nơi hẹn, ta khẩn trương một chút, có một loại cảm giác bí mật bị vạch trần.
Bên trong không nhiều người, ta liếc mắt một cái liền nhận ra Từ Nghiên Nghiên, một nữ nhân mặc quần áo thời thượng ngồi cạnh cửa sổ, tay chống lên cằm say sưa nhìn ra ngoài, kế bên khuỷu tay nàng là một quyển sách dày.
Cảm giác đầu tiên, rất có khí chất, một đầu tóc dài xõa xuống, áo lông cao cổ màu xám nhạt, váy ngắn, giày bó, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy phía sườn mặt của nàng, thế nhưng dễ đoán ra được là một mỹ nữ.
Ta thở phào một hơi, không phải trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà nếu như cách biệt quá lớn so với trong tưởng tượng, sẽ khó tránh khỏi thất vọng.
Ta đi qua đó xác nhận:
“Bạn là Từ Nghiên Nghiên phải không?”
Nữ nhân ngẩng đầu, hơi sửng sốt, mày nhướng lên, phi thường khẳng định nói:
“Bạn là Dương Thần!”
Ta nhìn thấy trong mắt nàng không có thất vọng, liền càng yên tâm.
Sau khi ngồi xuống mới có cơ hội nhìn rõ Từ Nghiên Nghiên, bộ dạng quả thật cũng không tệ lắm, nếu đem ra so sánh, Tô Vãn thuộc loại kinh diễm, còn Từ Nghiên Nghiên lại là dịu dàng, khiến người nhìn có cảm giác thoải mái, hảo cảm ngay tức thì dâng lên.
Có lẽ nói chuyện trên mạng lâu đã quen, ban đầu chúng ta vẫn còn hơi mất tự nhiên , một lúc sau lập tức bỏ xuống mọi câu nệ.
Từ Nghiên Nghiên dùng giọng điệu thường ngày hay trêu chọc ta, nói:
“Vốn tôi còn đem bạn xấu hóa đi.”
Ta cười:
“Bạn tưởng tượng tôi thành cái dạng người quái dị gì.”
Từ Nghiên Nghiên lắc lắc ngón tay:
“Thật ra tôi vẫn luôn nghĩ bạn là mỹ nữ, chỉ không ngờ là gặp ngoài đời còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của tôi.”
Ta tự nhiên cũng phải khen lại nàng một phen.
Trong lúc đang nói chuyện phiếm, ta cân nhắc nên vào chủ đề chính như thế nào, rốt cục cũng nghĩ ra, ta hỏi:
“Bạn kết hôn chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...