Chưởng Sự Hố


Không biết từ khi nào, cửa sổ đều đóng, đèn đuốc cháy sáng rực, không khí dường như càng thêm ngột ngạt, trong phòng mọi người có cảm giác nóng bức.
“Khóc cái gì mà khóc? Còn sợ chưa đủ dọa người đúng không?” Trương thị cầm chén trà ném xuống giữa phòng, mảnh vỡ bắn lên ba người đang khóc đến nghiêng ngả trong phòng.
“Phu nhân, ngài cũng không thể nghe người ta nói loạn được.

Con gái của ta từ nhỏ đã hầu hạ ở bên người ngài, chẳng lẽ ngài còn không hiểu nó? Nha đầu kia lớn lên bộ dạng dễ nhìn, còn có thể xem sổ sách.

Nếu không phải như vậy, ngài cũng không đưa nó cho Tứ gia.

Cái khác ta không nói, còn đứa nhỏ ——” Mẹ Ngả Liên đưa tay áo gạt lệ.
“Im miệng.” Trương thị càng gắt gỏng, “Nghe người khác nói loạn? Có bằng có chứng, ta sao có thể đổi oan cho nàng ta? Ngả Liên, ngươi nói cho cha mẹ ngươi nghe, đừng để người khác lại bảo ta đổi oan cho ngươi.”
Ngả Liên đưa tay kéo cha mẹ mình về phía sau, mượn lực hai người quỳ trên mặt đất, bụp —— dập đầu trước Trương thị.
Mặt Trương thị không chút thay đổi, trong mắt không hề có ý thương tiếc.
“Phu nhân, Ngả Liên tới gặp ngươi, không vì cái gì khác mà chỉ muốn đem chuyện này nói rõ ràng, cho dù có chết cũng sáng mắt.” Vốn Ngả Liên còn vô cùng yếu, nói chuyện không ra hơi, đột nhiên lại giống như có khí lực rất lớn.
“Ngươi cũng đừng nói những lời này, để người ta nghe được lại cho rằng ta muốn giết ngươi.

Chuyện gièm pha này là do tự ngươi gây ra, thuốc cũng là do ngươi chột dạ cướp uống.

Ta đã mời đại phu đến vài lần, ngươi hẳn là hiểu hơn ai hết.” Trương thị ý chí sắt đá, đối với nữ nhân đùa bỡn hai đứa con trai của nàng, hận không thể lập tức giết chết.
“Gièm pha?” Ngả Liên ha ha cười, mặt xám như tro tàn, nhìn rất quỷ dị, “Lần trước phu nhân và nãi nãi hỏi ta, nào có cho ta cơ hội nói lời nào.

Đúng, ta và Ngũ Gia là tư thông, nhưng ngay từ đầu, là Ngũ Gia thừa dịp ta say, dùng sức cưỡng bức.

Một nữ tử yếu đuối như ta sao có thể chống lại hắn?”.
Nhất thời, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Mọi người hiển nhiên là có phần tin tưởng lời nói của Ngả Liên.

Chuyện này không phải Cầu Ngũ mới chỉ làm một hai lần.

Đại đa số nha đầu đều nín nhịn ở trong lòng.

Có một hai người kiên trinh, quá nhục nhã mà tự tử.


Còn một số thì khăng khăng đi theo Cầu Ngũ.
“Hiện tại ngươi nói lời này, còn mong ta tin tưởng sao? Ngả Liên, ngươi tự hỏi lương tâm chính mình, ta đối với ngươi chẳng khác gì con gái mình.

Mẫu thân ngươi cũng nói, ta đưa ngươi cho Minh nhi, là vì thay ngươi tìm chốn tốt.

Nếu như Chính nhi ép buộc ngươi, tại sao ngươi không sớm nói cho ta biết?” Trương thị phản ứng rất nhanh, ánh mắt sắc bén liếc qua là có thể nhìn thấu tâm tư dao động của đám nha đầu vú già, ép tới khiến nàng cúi đầu không dám có suy nghĩ gì khác.
“Phu nhân, nếu ngài có thể thật sự vì một nha đầu mà trừng phạt con trai mình, Ngũ Gia sẽ không vô pháp vô thiên giống hôm nay.” Hiện tại, Ngả Liên muốn nói cái gì sẽ nói cái đó.
“Ngươi, đồ tiện nhân này!” Trương thị giận dữ, “Uổng công ta để ngươi bên người nhiều năm, còn tự mình dạy dỗ.

Không ngờ là nuôi một con rắn độc, lại để ngươi cắn ngược lại một cái.

Ngươi nói ngay từ đầu là bị Chính nhi ép buộc, sau đó thì sao? Rõ ràng là bản thân không biết xấu hổ tiếp tục đến câu dẫn chủ tử, còn dám nói vô tội sao?”
“Nha đầu thì không phải là người sao? Mạng của nha đầu là ti tiện sao? Rõ ràng không phải là lỗi của ta, nhưng ngài lại bảo hộ con trai mình cẩn thận, muốn một mình ta chịu tiếng nhục.

Phu nhân, thế đạo này vẫn còn có thiên lý, ngài hãy cẩn thận.” Ánh mắt Ngả Liên từ Trương thị chuyển qua Cầu Ngũ.
Cầu Ngũ bị nàng nói trúng tim đen, chột dạ nhìn hướng khác, lại trông thấy Bạch Hà, lập tức quên hết tất cả nở nụ cười lấy lòng.
Ngả Liên theo ánh mắt Cầu Ngũ, cũng nhìn thấy Bạch Hà, quay đầu cười lạnh với Trương thị cười, “Mặc dù là đang trong trường hợp như thế này, Ngũ Gia vẫn nhớ mãi không quên người kia.

Phu nhân, lúc này nhất định phải nhìn cho rõ ràng.

Đã chết một đóa liên, lại sắp héo một đóa hà*.

Cũng đừng tưởng rằng ai cũng chịu uất ức giống như ta.

Cha mẹ ta là nô tài trong phủ này, vẫn còn đệ đệ muội muội phải dựa vào họ.

Nhưng người kia, ngài không nắm được khế ước bán mình, đừng tưởng muốn làm gì thì làm.”
*Liên và Hà đều là tên gọi khác của hoa sen, ở đây là mượn hoa để nhắc đến tên của Bạch Hà và Ngả Liên.
Trương thị cũng nhìn ra Ngả Liên đang nói đến ai, thấy con trai thật sự chẳng phân biệt được hoàn cảnh mà thất hồn lạc phách, trong lòng căm tức, bấm cánh tay Cầu Ngũ một phen, trừng mắt lườm hắn.

Đồng thời, càng thêm cảnh giác, Ngả Liên, tiện nha đầu này nói không sai.

Đám nha đầu của Cầu Tam nương, cũng không phải dễ dàng nắm trong tay.


Thu làm nha đầu thông phòng thì đơn giản, nhưng về sau không biết sẽ sinh ra bao nhiêu phiền phức.

Nàng vẫn luôn tìm trăm phương ngàn kế muốn đuổi Cầu Tam nương ra khỏi Cầu phủ, chỉ là e ngại nàng tính toán để phân chia tài sản.

Nếu như để lại nha đầu, hơn nữa còn là hai nha đầu, không cẩn thận sẽ tạo cơ hội cho Cầu Tam nương âm thầm tính kế ngược lại mình.
“Ngả Liên, ngươi bớt tranh cãi đi.

Xảy ra chuyện như thế này, nếu ngươi còn tiếp tục ở lại trong phủ sẽ để người ta nói ra vào.

Chẳng bằng theo cha mẹ ra ngoài, chăm sóc cho bản thân, cũng được tự do.

Phu nhân nhân từ, nếu ngươi rời phủ, sẽ đến tìm quan phủ bỏ đi thân phận nô tịch cho cả nhà ngươi, cũng bồi thường chút bạc để các ngươi sinh sống.” Giang Tố Tâm thấy Trương thị không nói lời nào, bèn lên tiếng khuyên.
“Tứ phu nhân luôn luôn được lòng thiên hạ.

Chỉ là Ngả Liên không hiểu, là thực tình hay giả ý.” Ngả Liên liều một cái mạng, không phải đến xin khoan dung, “Ta bên này vừa có thai, đầu kia ngươi đã sắp xếp cho Tứ gia nạp thiếp.

Người không biết, nói ngươi tài đức rộng lượng.

Ta lại thấy là ngươi sợ ta sinh con, một người ngay cả một cái trứng cũng không sinh được như ngươi tương lai sẽ không lành.

Dù sao ngươi đã ngồi ổn định ở vị trí chính thất, Tứ gia càng có nhiều nha đầu thông phòng, các nàng sẽ càng tranh đấu nhau lợi hại, bản thân ngươi càng thêm yên tâm.”
“Ngươi…” Giang Tố Tâm chưa từng bị người ta chỉ thẳng mặt mắng như thế, mặt đỏ tai hồng nói không ra lời.
“Có điều ta cũng khuyên ngươi cẩn thận.

Đuổi sói đi, nhưng lại rước hổ tới.

Ngả Liên ta là người thích tranh đấu ngầm, tự cho mình giỏi tranh thủ tình cảm, nhưng cuối cùng cũng thành công cốc.

Đó là ta chưa đủ thông minh.

Đều nói nuôi chó chó sẽ không cắn người, nhưng không nuôi có thể bị chó cắn chết.


Người kia lạnh lùng thản nhiên, giả ngoan lại mưu, chỉ sợ Tứ phu nhân đấu không lại… A.” Cơ thể truyền đến từng trận đau đớn, mặt Ngả Liên nhăn lại, mồ hôi toát ra như hạt châu.
Giang Tố Tâm ngẩn ra, tầm mắt chuyển về phía Cầu Tam nương, phát hiện Mặc Tử đã đứng ở đó từ bao giờ, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh.

Một nha đầu luôn luôn sụp mi thuận mắt, nàng không phải chưa thấy sự lợi hại.
“Đủ rồi.” Cầu Tứ trầm giọng, “Nơi này không phải nơi để ngươi làm càn.”
“Tứ gia…” Ngả Liên chảy nước mắt, “Ngả Liên làm hết thảy, chỉ vì muốn ở lại bên người Tứ gia.

Nay chuyện đã bị vạch trần, Ngả Liên có thể oán giận bất cứ kẻ nào, chỉ duy nhất không oán giận Tứ gia.

Nhưng xin Tứ gia quan tâm, đợi sau khi ta chết, vì ta đốt một nén hương —— ”
“Tiểu tiện nhân vô sỉ, còn có thể diện mà cầu xin con ta.” Trương thị phi một ngụm, vẫy tay một cái, gọi vài nha hoàn đến, nâng người ra ngoài.
Ngả Liên tuyệt vọng nhắm mắt, thân hình nhoáng lên một cái, ngã xuống đất không dậy nổi.
Cha Ngả Liên thấy con gái bất tỉnh nhân sự bị người ta nâng ra, lệ già tràn mi, kéo lão bà còn đang muốn nói gì ra ngoài.
“Phu nhân, ngài không thể đối đãi với Ngả Liên của chúng ta như vậy.” Giọng nói của mẹ Ngả Liên cực kỳ chói tai.
Cầu Tứ ném ra một túi tiền nặng trịch, “Hãy bớt sàm ngôn đi, đêm nay thu thập cho tốt, ra khỏi phủ cho ta.

Đến bên ngoài nếu dám nhiều lời nửa chữ, đừng quên khế ước bán mình của cả nhà các ngươi còn đang trong tay mẫu thân ta.”
Mẹ Ngả Liên tiếp được, mở ra nhìn, thấy ít nhất cũng phải hai trăm lượng bạc, nước mắt lập tức thu lại, vội vàng dập đầu rời đi.
“Minh nhi, ta đã cho bạc, con cần gì phải cho nữa.

Cho bọn họ thật lãng phí, nha đầu kia có chết cũng xứng đáng, nay ngược lại giống như chúng ta nợ nàng.” Trương thị bất mãn oán giận nói.
“Dùng tiền tiêu tai, để cho yên chuyện mà thôi.” Cầu Tứ là bị ồn ĩ đến không kiên nhẫn.
“Mẫu thân, quên đi.

Đứa nhỏ không chừng là của ca ca, lại bị mất đi như thế, coi như bồi thường cũng tốt.

Chuyện này đã xong, có phải nên giúp ta hỏi đến Bạch Hà ——” Trong đầu Cầu Ngũ chỉ có mỹ nhân.
Trương thị tức giận cho Cầu Ngũ một cái tát.

Đó là lần đầu tiên đánh con.
Không bao nhiêu người đồng tình với Cầu Ngũ đang ôm mặt gào khóc, bao gồm cả Ngũ nãi nãi.
Trương thị hạ quyết tâm không để ý tới Cầu Ngũ, vỗ bàn đứng lên, thần sắc uy nghiêm, nhìn những người liên can.
“Đêm nay ta định ra một quy củ mới, từ nay về sau, nha đầu trong phủ không thể để cho chủ tử thu làm nha đầu thông phòng, nếu không sẽ bán hoặc đuổi ra ngoài.”
“Mẫu thân ——” Cầu Tứ nhăn mi.
Cầu Ngũ đã quên kêu đau.
“Không muốn ta tức chết thì đừng nói thêm gì nữa.” Trương thị khoát tay, quay sang phía hai người con dâu, “Các ngươi muốn nạp thiếp cho tướng công, có thể.

Đi ra bên ngoài tìm người đứng đắn, tướng mạo không phải mấu chốt, quan trọng nhất là nhân phẩm tốt.”

Trong lòng Giang Tố Tâm vốn có chút hối hận chuyện của Mặc Tử, nghe được phu nhân nói thế như được gãi đúng chỗ ngứa, vội vàng kéo Ngũ nãi nãi đứng dậy, cúi người đáp vâng.
“Tam nương à.” Trương thị mang vẻ mặt uy hiếp nhìn mọi người, trong lòng thoải mái một chút, nhưng đối mặt với Cầu Tam nương lại hơi dịu đi.
“Mẫu thân.” Cầu Tam nương cũng đứng lên, không có biểu tình gì.
“Không còn sớm nữa, ngày mai trời sáng con sẽ phải xuất phát, mau mau trở về nghỉ ngơi đi.

Ta vốn muốn tặng cho con thêm vài a đầu, nhưng quy chế của Kính Vương phủ chỉ được bốn người, không thể để con vừa gả vào đã phá hỏng quy củ.

Cũng may Bạch Hà, Lục Cúc, Mặc Tử và Tiểu Y đều có thể dùng, có bốn người các nàng bên cạnh con, ta thật sự yên tâm.” Trương thị bị lời nói của Ngả Liên đánh thức, vô luận như thế nào, người bên cạnh Cầu Tam nương không thể ở lại Cầu phủ, nếu không hậu họa khôn lường.

Vốn còn lo lắng tâm ý Cầu Tứ, nhưng nếu để Mặc Tử lại, rồi thả Bạch Hà đi, Cầu Ngũ chắc chắn không chịu, giận nàng bất công.

Bởi vậy, tốt nhất là không giữ lại ai, tránh để huynh đệ lại thêm một lần trở mặt.
“Mẫu thân nói phải, con đây xin cáo lui trước.” Cầu Tam nương khẽ cúi người.
Mặc Tử cũng cúi đầu theo.

Ở góc độ của nàng, vừa vặn nhìn thấy khóe miệng nhếch lên đắc ý của Cầu Tam nương.
Một chủ ba nha đầu một đường trở về không nói gì.
Lục Cúc cẩn thận mở cửa, cho đến khi vào trong phòng của Cầu Tam nương mới thở dãn ra, “Ôi mẹ ơi, rốt cục ai cũng không bị bắt lại.

Cô nương, sao người có thể liệu sự như thần vậy? Lúc nãy tim ta chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.”
“Ngả Liên đã nói đến như vậy, hai vị kia còn không hiểu thì chính là kẻ ngốc.

Ta đoán Trương thị vốn định thành toàn cho Tứ đệ, có điều Ngũ đệ cái khác không tranh, nhưng nữ nhân nhất định phải tranh.

Cho nên Trương thị chỉ có thể lựa chọn bỏ cả hai.

Nếu không đã có một Ngả Liên, lại thêm Bạch Hà, Mặc Tử, thực khiến bà ta tức chết.” Cầu Tam nương bắt đầu tháo cây trâm trên đầu.
Bạch Hà đang trải giường chiếu, xoay mặt cười nói, “Vẫn là cô nương liệu sự như thần.

Như thế thật tốt, chúng ta không thiếu người nào, cùng theo cô nương xuất giá.”
“Mặc Tử?” Cầu Tam nương đưa mắt nhìn người vẫn đứng bất động, “Giải quyết phiền toái của ngươi rồi, sao không thấy khen ta vài câu?”
“Cô nương tuy rằng liệu sự như thần, chỉ là chuyện này quá ——” đẫm máu.
“Không cần biết ta dùng phương pháp gì, có thể đạt được mục đích là được rồi.” Đuôi lông mày Cầu Tam nương nhếch lên, “Mặc Tử, thời điểm ngươi muốn ta giải quyết chuyện này, hẳn là nên sớm nghĩ đến mới đúng.

Cầu Thủy Vân ta cũng không phải là ngươi, thích giấu nắm đấm trong ống tay áo, dám giận không dám động.”
Mặc Tử đột nhiên cười, mắt cong như trăng khuyết, “Cảm tạ cô nương giải quyết khó khăn của Mặc Tử.”
Chủ tớ, tớ chủ, thật sự là mỗi người một dạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận