Chưởng Sự Hố


Trương thị nghĩ, Giang Tố Tâm đã nghe được rất nhiều, lập tức nói, “Sao có thể cho phép hắn nói thích là được? Chuyện này con không cần phải xen vào, ta sẽ đánh mất ý niệm trong đầu hắn.

Ngày mai phải thu Mặc Tử, trong lòng ta đã không thoải mái.

Nếu như Chính nhi muốn thêm Bạch Hà, các ngươi thật sự muốn ta đoản thọ.

Một người đã đành, đằng này hai người thì thật sự muốn chọc thủng mắt ta.

Mặc Tử cũng thôi, nhưng Bạch Hà từ nhỏ lớn lên trong phủ, lão Ngũ gặp qua không biết bao nhiêu lần, trước kia chưa bao giờ để ý, sao đột nhiên lại nhất quyết nói muốn? Ta đoán hơn phân nửa là nha đầu kia chủ động câu dẫn con ta.”
Giang Tố Tâm và Bạch Hà đối diện nói chuyện nhiều lần, nếu không phải Cầu Tứ nhìn trúng Mặc Tử, nàng càng thích Bạch Hà thiện lương hơn.

Nói đến bộ dạng kia, đúng là không cần bàn nhiều, dáng người yêu kiều hơn hoa, vừa thấy đã biết là hoàng hoa khuê nữ, không giống bọn nha đầu lão Ngũ ngày thường hay trêu chọc, người người cố làm bộ dạng quyến rũ câu hồn.

Vì sao Bạch Hà phải đi câu dẫn người phong lưu vô dụng như Cầu Ngũ? Cô nương nhà nàng mấy ngày nữa sẽ gả đến Vương phủ, nàng là nha đầu hồi môn, tương lai có thể hầu hạ đến vương hầu công tử.

Hơn phân nửa là vô tâm lọt vào mắt Cầu Ngũ, bị hắn nhìn trúng mà thôi.
Nhưng lời này, đương nhiên Giang Tố Tâm sẽ không nói với Trương thị, chỉ cười cười xem như đáp olời.
“Đúng rồi, con tìm ta có chuyện gì?” Nếu Giang Tố Tâm nghe được nàng và con trai nói nhiều chuyện như vậy, hẳn là đã chờ rất lâu, nhất định có chuyện mới đến, “Nếu là chuyện của nha đầu Mặc Tử, con không cần phải nói.

Đợi nàng ta trở về, ta sẽ nói với Tam nương.”
“Việc này đã có phu nhân làm chủ, con không quan tâm nữa.” Giang Tố Tâm nói đến đây, ngữ khí vẫn thờ ơ như trước.
Trương thị cảm thấy kỳ quái, lúc trước khi Giang Tố Tâm mở miệng nói giúp lão Tứ nạp Mặc Tử làm thiếp thì nhiệt tình không ngừng, khiến cho nàng không có cách nào phản đối.

Hiện nay, người còn chưa đáp ứng, Giang Tố Tâm lại lạnh nhạt đi nhiều.

Đây là do nắm chắc, hay là chủ ý thay đổi rồi?
“Vậy con đến đây có chuyện gì? Chẳng lẽ Tam nương xem xong đồ cưới, cảm thấy không hài lòng?” Rất có khả năng.

Tám mươi hòm đồ cưới, nay còn chưa đến một nửa, hơn nữa tất cả đều là vật cũ chẳng ai còn cần dùng trong khố phòng, quy đổi ra gia trị chưa đến ba ngàn lượng bạc.

Về phần cửa hàng thôn trang, Trương thị không cho một cái nào.


Nghe nói lão gia cho hai nơi, nhưng chẳng qua đều là gia sản của tổ tiên Cầu thị truyền xuống, đã sớm đã hoang phế.

Đổi lại là mình, không làm ầm ĩ mới là lạ.
“Tam nương đã xem qua, không nói cái gì, chỉ cảm tạ con và phu nhân lo lắng.” Vẫn nói tính tình Cầu Tam nương nóng như lửa, nhưng Giang Tố Tâm cảm thấy cũng không hẳn như thế.

Nhớ đến biểu tình của Cầu Tam nương khi nhìn đống của hồi môn mà Trương thị chuẩn bị, nàng thản nhiên như đã sớm liệu trước, tựa tiếu phi tiếu, cao ngạo căn bản không thèm để ý đến, khi đó, Giang Tố Tâm chỉ có một suy nghĩ, quả nhiên là nữ tử được lựa chọn gả đến Vương phủ, khí độ thật không bình thường.
Trương thị trước nghe chuyện Cầu Tam nương không nhận bạc của Giang Tố Tâm, lại nghe Cầu Tam nương nhìn thấy đồ cưới như vậy còn có thể nói câu cảm tạ với mình, không khỏi nhăn mi, cảm thấy không ổn, nhưng lại không nghĩ ra chỗ nào không ổn.
“Không phải là nàng có ý đồ gì chứ” Mặc dù Trương thị đối với Giang Tố Tâm có chút không vui, nhưng chung quy vẫn là con dâu nàng tín nhiệm nhất.
“Ý đồ thì chưa chắc đã có, nhưng có lẽ là quá kiêu ngạo, không chịu oán giận.

Dù sao cửa hôn sự này không bị soi mói, phu nhân cũng đã gật đầu, nàng nên cảm kích mới phải.” Lần này Giang Tố Tâm đến, cũng không phải vì tìm ra tâm tư của Cầu Tam nương.

Người sắp phải gả đi ra ngoài, không uy hiếp được đến mình,”Phu nhân, con đến, là nhờ người xep giúp con món đồ này.”
Trương thị nghĩ thầm, có cái gì tốt, còn muốn nhờ nàng xem qua? Cùng lúc Giang Tố Tâm lấy từ trong tay áo ra một cái hương túi, mở nắp túi dốc xuống bàn gỗ lê, đổ ra một quả cầu tròn.
Cầu nhỏ, màu vàng, chạm rỗng điêu hoa, ở giữa có một viên phật châu bằng gỗ Đàn Hương.

Bên dưới tiểu cầu có treo sợi tơ màu lam, trên đầu gắn một sợi xích vàng hình hai con rắn quấn lấy nhau.
Sở dĩ Trương thị quen thuộc như vậy, bởi vì đây là lễ vật nàng tự mình vì mua làm quà sinh nhật năm mạng của Cầu Ngũ, để cầu bình an.
“Kim cầu này không phải là của Chính nhi sao, thế nào lại ở trên tay con? Thật là, ta đã dặn bao nhiêu lần, năm nay lúc nào cũng phải mang theo bên người, tránh ma quỷ quấy rối.

Nàng dâu của lão Ngũ nàng cũng thật là, không nhắc nhở cũng thôi, còn theo nó hồ đồ.” Trương thị yêu thương con trai, có chuyện gì không tốt, đều đổi cho con dâu.
“Con nhặt được.” Sắc mặt Giang Tố Tâm càng thêm trầm ngâm, ánh mắt lại sắc bén, “Túi hương này cũng là nhặt được, Kim cầu của Ngũ đệ nằm trong hương túi.”
Trương thị không cần nhìn kỹ, chỉ liếc mắt thấy trên túi hương thêu chim liền cánh đã biết là của nữ tử.

Lại giương mắt phát hiện sắc mặt Giang Tố Tâm khó coi tới cực điểm, thầm kêu không ổn.

Không phải là Chính nhi nhà mình cùng với nha đầu nào đó trong viện của lão Tứ dây dưa chứ, tiện tay đem Kim cầu tặng cho người ta, lại để Giang Tố Tâm phát hiện.

Đứa con này, vừa rồi còn ở chỗ này náo loạn muốn Bạch Hà, lại đem vật quan trọng như vậy tặng một nha đầu khác, thật là càn quấy quá mức.
“Có lẽ Chính nhi sợ làm mất, nên giao cho nha đầu trong phòng hắn bảo quản, lại để bọn bọn nha xuẩn ngốc mang ra bên ngoài, đánh rơi.


May là để con tìm được, bằng không lại bị kẻ nào đó tham lam đem đi đổi lấy ngân lượng.” Trương thị duỗi tay muốn cầm lấy Kim cầu.
Giang Tố Tâm lại kéo trở lại trong lòng bàn tay, “Phu nhân đừng vội, nhìn xem túi hương này là của ai?”
Trương thị không cao hứng, thế này là sao, Giang thị muốn truy cứu đến cùng sao? Cho dù Cầu Ngũ có dây dưa với của hồi môn nha đầu của nàng, nhưng cũng chỉ là một nha đầu mà thôi.

Cùng lắm thì làm để Chính nhi nâng nha đầu kia lên làm thiếp, bản thân sao còn phải nhìn sắc mặt của nàng?
“Tố Tâm, đây là ý gì? Con cũng biết Chính nhi vốn ham chơi, tính tình phong lưu.

Nhưng hắn tuổi còn nhỏ, chưa biết suy nghĩ nhiều, chơi đùa vài năm cũng sẽ tự biết thu liễm.

Nếu trêu chọc đến nha đầu của con, con tức giận là đúng, nói với ta, ta sẽ không để nàng ủy khuất.

Nhưng con lại muốn truy cứu đến cùng, có phải quá nhỏ nhặt hay không?”
“Phu nhân oan uổng con.

Nếu Ngũ đệ thích là mấy nha đầu ngốc trong viện con, đó là phúc của các nàng.

Có điều, túi hương này ——” Đám nha đầu của Giang Tố Tâm đi theo nàng từ nhỏ, có thể thông minh, nhưng không quá xinh đẹp.
Giang Tố Tâm nói còn chưa dứt lời, Trương thị lại vội cầm lấy hương túi lật xem.

Đường thêu vô cùng khéo léo, cũng rất quen thuộc.
Chim liền cánh, đôi hoa sen, ngải thảo um tùm trong nước.
Trương thị vội gọi Ngải Hạnh đến, lấy trong buồng một đôi bao gối ra đối chiếu.

Ngoại trừ không có chim liền cánh, hoa sen và ngải thảo đều giống y hệt.
Ngải Hạnh vẫn chưa hiểu chuyện còn nói, “Phu nhân, đây hình như là túi hương của Ngả Liên tỷ tỷ ”
Trương thị như bị sấm sét đánh trúng đầu, nhất thời sợ run, miệng nhu động nửa ngày, toàn thân phát run.
Giang Tố Tâm đẩy Ngải Hạnh ra ngoài, đứng dậy tiến lên, vỗ nhẹ lưng Trương thị, nói: “Phu nhân, đừng vội nóng lòng, tránh bị thương thân mình.

Đến tột cùng là có chuyện gì, còn phải tra xét rõ ràng mới biết được.”

Trước mắt Trương thị biến thành màu đen, thiếu chút nữa hôn mê, thật vất vả mới bình tình lại, đẩy Giang Tố Tâm ra, xụi lơ ở trên tháp mềm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Còn phải tra cái gì? Chứng cớ rõ rõ ràng ràng ở chỗ này, đồ dâm phụ không biết xấu hổ, cư nhiên dám câu dẫn tiểu thúc.

Con… con nhặt được ở đâu?” Cho dù là mắng như vậy, nhưng vẫn mang một tia hi vọng, rốt cuộc Ngả Liên từng là đại a đầu nàng tín nhiệm nhất.
“Con…” Giang Tố Tâm nhìn khuôn mặt vốn bảo dưỡng rất tốt của Trương thị chợt hiện vẻ già nua, không biết nên nói tiếp hay không.
“Nói” Trương thị mắt trợn mắt, dáng vẻ ngoan tuyệt.
Giang Tố Tâm không dám do dự, vội nói: “Ở trong phòng Ngả Liên.

Sáng nay nàng không thoải mái, con đi thăm nàng một chút, ngồi ở trong phòng, đột nhiên trên xà nhà rơi xuống túi hương này.

Túi hương không buộc chặt, Kim cầu lăn ra.

Không chỉ một mình con trông thấy, bọn nha đầu đều chứng kiến rõ ràng.

Có điều con đã dặn các nàng, bảo các nàng chớ nói lung tung.

Kim cầu này, con đã nhìn thấy Ngũ đệ đeo vài lần, lại sợ nhìn nhầm, bởi vậy mới đến phu nhân hỏi lại.”
“Thế trong bụng Ngả Liên…” Không muốn suy nghĩ đến chuyện này, nhưng không thể không nghĩ, Trương thị tức giận đến âm thanh cũng run, “Lão Tứ có để ý đến số lần ra vào phòng Ngả Liên hay không? Còn có, con không giúp đỡ tính ngày sao?”
Mặt Giang Tố Tâm đỏ lên, nhưng vẫn phải nói, “Phu nhân, chuyện đến nước này con cũng không gạt người nữa.

Số lần Tướng công đến phòng Ngả Liên thật sự không nhiều lắm, mỗi luôn là con chủ động đề nghị chàng đến, càng về sau càng ít.

Sau khi Ngả Liên có thai, tướng công tới hỏi con, bởi vì chàng không nhớ rõ ngày tháng tiến đến phòng Ngả Liên.

Nhưng con có nhớ một lần.

Ngày ấy tướng công uống rượu, đúng lúc thân mình con không sạch sẽ, sợ tướng công không vui, cho nên mới bảo bọn nha đầu dìu chàng đi đến chỗ Ngả Liên.

Con nghĩ có lẽ là đêm đó, nhưng nói với tướng công, chàng lại bảo không nhớ chút gì cả.”
“Thật sự là hồ đồ, loại chuyện như thế còn không nhớ rõ.” Trương thị muốn ngồi lên, cả người lại vô lực.
“Phu nhân, người đừng nóng vội, chỉ bằng một cái Kim cầu và túi hương, chưa kết luận được điều gì.” Lời này Giang Tố Tâm nói ra chính mình cũng không thể tin.
Trương thị đương nhiên càng không tin, “Con không cần khuyên ta.

Nếu chuyện này đổi ngược lại, nói lão Tứ tư thông với nha đầu trong phòng lão Ngũ, có bằng chứng rõ ràng, ta cũng không tin.

Nhưng lại là Chính nhi, ta luôn luôn cho rằng hắn tuổi trẻ không hiểu chuyện, dù sao những nha đầu để hắn đùa giỡn cũng không phải kẻ đứng đắn gì cho nên luôn mặc kệ hắn.


Nhưng lần này lại là Ngả Liên, mặc dù ta sủng ái nàng, nhưng cũng nhìn thấu tâm tư của nàng ta.

Chính nhi không sủng ái nàng, nàng nhất định muốn có chỗ để dựa vào.

Từ xưa đến nay người làm mẹ đều trông cậy vào con trai.

Lấy bản lĩnh của nàng ta, muốn quyến rũ Chính nhi dễ như trở bàn tay.

Chỉ là ta không ngờ nàng dám nghĩ cũng dám làm.

Nàng tuy chỉ là nha đầu thông phòng, nhưng cũng coi như phu thê với Minh nhi.

Lại dám thông dâm với Chính nhi, đúng là rối loạn luân thường.

Nếu sự thật là như thế —— ”
Trương thị đột nhiên không nói nổi nữa, lo lắng đến tức ngực, khuôn mặt đầy mồ hôi.
“Phu nhân, người cứ bình tĩnh.” Giang Tố Tâm vội vàng tiến lên xoa lưng cho Trương thị, hiện tại nàng cũng không thể xen miệng vào, chỉ có thể xem ý tứ của Trương thị.
“Nếu đúng như vậy, đứa nhỏ trong bụng Ngả Liên không thể lưu lại, hơn nữa…” Trương thị không nói hết lời, nhưng ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, không chút nào thương tiếc.
Giang Tố Tâm cũng là nữ tử có thủ đoạn, một vài phương diện thậm chí còn ngoan độc hơn Trương thị, nhưng xử lý loại chuyện như thế này, nàng vẫn chỉ là đại cô nương lần đầu lên kiệu, nhìn thấy biểu tình của Trương thị, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi.

Nhưng nàng hiểu rõ, lúc này mềm lòng, chuyện tình truyền ra ngoài, thanh danh của Cầu gia sẽ không còn gì.

Nhất là vài cô nương vẫn là khuê nữ, chỉ sợ là một hôn sự an lành cũng không có.
Vì thế, nàng tỉnh táo lại, nói với Trương thị, “Phu nhân, theo con thấy, trước đừng kinh động đến Ngả Liên.

Nhỡ đâu đứa nhỏ trong bụng nàng là của tướng công, bỏ đi chẳng phải đáng tiếc? Chi bằng trước hỏi Ngũ đệ.

Không phải hắn muốn cho Bạch Hà sao? Phu nhân liền mượn cớ này ném đá dò đường.

Hơn nữa Ngũ đệ vốn hiếu thuận, người hỏi, có lẽ sẽ thành thật nói rõ.”
Giang Tố Tâm đánh vào lòng hiếu thuận của Cầu Ngũ với Trương thị, khiến Trương thị hoàn hoãn lại một chút.

Thật ra, đứa con trai này của bà ta, nháo trời loạn đất đến nối không còn cảm thấy hổ thẹn, với ai cũng có thể đùa giỡn, chỉ cần hỏi, hắn chắc chắn sẽ không ngại mà thừa nhận.
Phái người gọi Cầu Ngũ vừa mới đi ra trở lại, trong lòng Trương thị niệm Phật cầu bình an vô sự.
Một con yến xuân, hai cánh dang rộng, thuận gió bay nghiêng, đột nhiên gập lại, đâm vào một góc hẻo lánh của bích hồ, biến mất không thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận