Gần đây dân chúng cả nước đang cùng bàn luận một đại sự, hệ thống quản lí cấp cao trung ương bắt đầu tuyển cử một người lãnh đạo mới, những người được đề cử đều có bối cảnh cường ngạnh, trong đó có một môn sinh đắc ý của Nghiêm Công. Hắn xuất thân quân nhân, sau khi giải ngũ thì tham chính, không sợ cường quyền, thủ đoạn mạnh mẽ, tác phong cứng rắn, là tấm gương của Nghiêm Văn Khâm. Hắn không tham gia tranh đấu phe phái, nhiều năm qua luôn bảo trì lập trường trung lập, mặc kệ là phe Chu Huy hay tiên sinh muốn mượn sức đều không thành công.
Hắn gọi là Hứa Chí Viễn, từng đảm nhiệm những chức quan cao cấp của thành phố, sau đó là tỉnh, sau này bởi vì chiến tích hiển hách mà được điều lên trung ương. Cuộc đời hắn hận nhất là tham ô hối lộ, nếu hắn có thể đắc cử thì cả nước nhất định sẽ nhấc lên hồi gió "bắt tham quan", cứ như vậy thì bao nhiêu người sẽ bị hao tổn lợi ích. Cho nên con đường tranh cử của hắn khá nhấp nhô, nhiều người không hi vọng hắn có thể đắc cử, trở thành chướng ngại, luôn nghĩ hắn không có chỗ dựa trực tiếp vững chắc thì dựa vào cái gì mà đánh bại những đối thủ cạnh tranh khác?
Nhưng mà nếu hắn có thể đắc cử thì sẽ là cơ hội tốt nhất để diệt trừ tiên sinh. Cái gọi là quan mới nhậm chức sẽ thiêu ba hồi hỏa, nếu hắn không bắt người nào đó ra để thiêu chết thì làm thế nào lập uy với cấp dưới được.
Có cái gọi là có liên quan tất có tội, tội danh cũng phải lớn mới có thể hoàn toàn bị tiêu diệt.
Thành phố C, nhà lớn Nghiêm gia.
Nghiêm lão thái công ngồi trong thư phòng, xem báo chí mấy ngày gần đây, tất cả đều hướng sự chú ý đến lần tuyển cử này, toàn dân đều đang đoán xem ai có thể trúng cử.
Ông mang kính viễn thị, tờ báo quay về hướng ngọn đèn, cơ thể dựa vào ghế, ông vuốt chòm râu của mình, trên đầu đã bạc trắng nhưng vẫn còn rất chấn hưng. Một trận tiếng gõ cửa vang lên, "Vào đi", Nghiêm Công lại lật một trang khác, không có ngẩng đầu lên.
"Ông nội...". Nghe được giọng nói ôn hòa của Nghiêm Văn Khâm thì Nghiêm Công buông báo xuống, tháo kính mắt, trên mặt lập tức hiện ra ý cười hiền lành.
Nghiêm Văn Khâm bưng một ly trà nóng đến, "Đã trễ thế này, ông nội nên nghỉ ngơi". Nói xong đem trà đặt lên bàn, lơ đãng phiêu mắt đến tờ báo bên cạnh, không nói gì. Thứ này là nàng đặc biệt đặt ở đây, mục đích chính là để Nghiêm Công nhìn thấy.
"Sao con còn chưa đi nghỉ?". Nghiêm Công bưng ly trà đặt gần chóp mũi, hương trà nhàn nhạt, là loại trà mà ông thích nhất, khóe miệng ông luôn mang theo ý cười. Từ sau khi Nghiêm Văn Khâm khôi phục trí nhớ thì mỗi lần nhìn đến cô cháu gái này khỏe mạnh như vậy, ông là nói không nên lời vui vẻ.
"Con khó có khi về một lần, nghĩ muốn bồi ông nội nhiều hơn thôi, không quấy rầy đến người chứ". Nghiêm Văn Khâm muốn dẫn đường để Nghiêm Công tự mở miệng, cho nên không hề đề cập đến chuyện tranh cử.
Nghiêm Công uống một ngụm trà, buông ly xuống, lấy tay gõ gõ mặt báo trên bàn, nói: "Bây giờ truyền thông thật quá khoa trương, còn chưa bắt đầu tuyển cử mà đã từng bước tự phỏng đoán. Những người này chiến tích siêu quần, Chí Viễn thì sao? Còn không bằng một góc của Chí Viễn!". Nghiêm Công rút đi ý cười trên mặt mình.
Thành công dẫn dắt đề tài đến chuyện tranh cử, Nghiêm Văn Khâm cầm tờ báo báo lật lật vài cái, nói: "Những tin tức này hơn nửa đều đã được sắp xếp, ông nội xem qua là được rồi, cần gì phải tức giận". Nghiêm Văn Khâm giống như dỗ đứa trẻ, xoa bóp bả vai cho Nghiêm Công.
Nghiêm Công lúc này mới chậm rãi thả lỏng người, hơi hơi nhắm mắt hưởng thụ, Hứa Chí Viễn tốt xấu gì cũng là môn sinh của ông, là đồ đệ ông bồi dưỡng nên, lúc trước hắn bị điều đến trung ương còn hỏi qua ông là nên cần chú ý cái gì, ông lúc ấy đã tặng hắn tám chữ "lấy dân làm gốc, không thẹn với lòng".
Mặc kệ là tập đoàn Trung Á hay là Nghiêm Quốc Đống, ở thương giới và chính giới lão thái công chưa bao giờ giao thiệp vào, chưa bao giờ ra mặt làm cái gì cho hai đứa con trai, về phần những người nào nhìn mặt mũi ông mà làm thế nào hỗ trợ con đường làm quan và theo thương của hai đứa con này ông cũng chưa bao giờ hỏi nhiều. Hiện giờ Hứa Chí Viễn tranh cử, ông vẫn như cũ không nhúng tay vào, không muốn vận dụng mạng lưới quan hệ của mình để giúp đỡ. Lấy địa vị của ông nếu viết một phong thư tiến cử hoặc là ở xuất hiện trên đại hội tuyển cử thì những quan viên kia có đáng là gì?
"Đúng rồi Văn Khâm, nói thì Chí Viễn cũng là một nửa sư phụ của con đi?". Lão thái công đột nhiên nhớ đến cái gì, đầu ngửa ra sau, vỗ vỗ tay Nghiêm Văn Khâm.
Nghiêm Văn Khâm đứng sau lưng Nghiêm Công, khóe miệng lộ ra mỉm cười, lại như trước bất động thanh sắc, tiếp tục động tác matxa trên tay, nói: "Đúng vậy, lúc vừa mới nhận chức thẩm phán còn không biết nên ứng phó thế nào với quan trường, vẫn là có thầy Hứa chỉ dẫn cho con".
"Ừ, chuyện tuyển cử con thấy thế nào?".
Nghiêm Văn Khâm nghe được lời này mới chậm rãi ngừng động tác, đi đến trước mặt Nghiêm Công, nói: "Về công về tư con đều hi vọng thầy Hứa có thể đắc cử".
"Ừ, chẳng qua là những người tham gia tranh cử cũng không thua kém gì".
"Đúng là như vậy, cho nên kết cục thế nào mình cũng không có khả năng nắm chắc trong tay, chỉ hi vọng thầy ấy có thể bình an vượt qua". Nghiêm Văn Khâm nói xong thở dài một hơi.
"Bình an? Những người đó còn dám động đến Chí Viễn sao!". Nghiêm Công nói xong bỗng nhiên đứng lên, Nghiêm Văn Khâm nhìn ông không nói lời nào, nhưng lo lắng trên mặt nàng lại được ông nhìn vào trong mắt.
Đối với cơ hội tiếp cận nói chuyện này Nghiêm Văn Khâm cũng không thể nói nhiều, Nghiêm Công tung hoành chiến trường mấy chục năm, đối với loại chuyện mẫn cảm này từ trước đến nay không thông hiểu, nàng nói bóng gió là muốn để Nghiêm Công ra tay giúp đỡ Hứa Chí Viễn tranh cử, thành bại là ngay lúc này. Nàng biết mình không thể làm thay đổi quyết định của Nghiêm Công, nhưng có thể vẫn sinh ra chút ảnh hưởng nho nhỏ.
Nghiêm Công cũng không nói rõ ràng chuyện này, một người như ông, cho dù là ý tưởng hay quyết định trọng đại gì thì cũng sẽ không dễ dàng để người khác biết được.
"Phái vài người âm thẩm bảo vệ Chí Viễn". Nghiêm Công để lại những lời này liền đi ra ngoài.
Trong lòng Nghiêm Văn Khâm hiểu rõ cười cười, gật gật đầu.
*****
Cửa sắt trại tạm giam lại được mở ra, trải qua mấy ngày giam giữ Tô Hoằng đã tiều tụy không chịu nổi, đối với một người luôn có cuộc sống sung túc và giàu có, chưa bao giờ chịu qua lại khó khăn này thì bây giờ bị đãi ngộ như vậy chắc chắn liền thống khổ không thôi.
Hắn từng cùng Diệp Tiêu Nhiên ước định, hắn trợ lực cô làm suy yếu thế lực của tiên sinh, ly gián các quan viên tín nhiệm với tiên sinh, nhưng Diệp Tiêu Nhiên cũng phải nghĩ biện pháp giảm hình phạt cho hắn. Lưu Đông bị bắt trong Cảnh cục không phải là người của tiên sinh mà là người của tập đoàn Tô Thức, gạt tiên sinh đi liên hệ với các quan viên.
Đối với Lương Thiên mà nói, mất đi Tô gia thì vẫn có người khác, ích lợi của hắn sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng mà đối với bọn họ mà nói chính là đem cả giá trị con người đầu tư bên trong cổ phiếu của Tô Thức, hằng năm dựa vào hoa hồng Tô Hoằng chia cho. Càng làm cho bọn họ lo lắng hơn là mỗi một số tiền hối lộ đều được Tô Hoằng ghi chép lại, mấy năm nay nhận hối lộ, nhận không ít ưu đãi, bọn họ làm sao có thể ngồi yên không lo cho Tô Hoằng được. Gian tế Lưu Đông bị bắt rất nhanh đã cho lời khai, cảnh sát căn cứ vào danh sách bắt vài tên quan viên, một đường truy xuống liền tra ra tiên sinh, nhưng bởi vì hắn có địa vị quá quan trọng nên cảnh sát thành phố A không có quyền, càng không dám mời hắn đến.
Nói đến thì dựa vào mấy người nhỏ bé tố cáo thì ai dám động đến quan lớn như vậy, cho dù có cái gọi là một ít chứng cứ thì cũng không có cách nào động đến người có chức vị quan trọng như vậy, trừ phi có quan viên lớn hơn bên trên muốn diệt trừ hắn. Thời cơ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, chỉ đành phải chờ xem Hứa Chí Viễn có thể thuận lợi tranh cử hay không.
Vì thân phận của Tô Hoằng đặc biệt nên được đơn độc giam giữ phòng riêng, chờ để thẩm vấn. Sau khi hắn bị nhốt vào trại tạm giam thì người đến thăm hắn cũng không hề ít, mỗi lần đều là bí mật gặp mặt, bản ghi chép gặp mặt đều bị Cảnh cục lau chùi sạch sẽ.
Cho nên hôm nay hắn nghe nói có người muốn gặp mình thì đã không còn cảm giác gì nữa, chỉ là máy móc đi vào một phòng kín nhỏ. Hai tay hắn mang còng, ngồi bên cạnh bàn, đối diện bàn đặt một cái ghế, hắn ngẩng đầu nhìn trong phòng không có camera, hắn cười tự giễu, lần này là đến lượt ai đây?
Hắn được Hứa Mẫn dẫn vào, đợi khi hắn ngồi xuống thì Hứa Mẫn liền đi ra ngoài. Tô Hoằng vẫn kì quái, Hứa Mẫn này lúc đến lúc đi, tuy biết rằng Diệp Tiêu Nhiên có người ở Cảnh cục nhưng Hứa Mẫn thủ đoạn cường ngạnh, tác phong làm việc mạnh mẽ vang dội, căn bản không giống người có thể dùng tiền là mua được.
Diệp Tiêu Nhiên quả nhiên rất có bản lĩnh, mỗi một thủ hạ của cô đều là người có năng lực bất phàm, đối với cô vô cùng trung thành, có đôi khi ngẫm lại mình nằm trên tay cô thì cũng đừng nghĩ đến việc không chịu nhận mệnh. Nếu không có nhiều thị phi như vậy, đem cô giữ bên cạnh thì có lẽ hôm nay chỉ có Tô Thức mà không có Trung Á.
Chỉ lát sau thì cửa sắt loảng xoảng mở ra, Tô Hoằng nghe được hai tiếng bước chân, Hạ Diệp mang theo một người tiến vào, Tô Hoằng không biết ai muốn gặp mình, hắn cũng không hỏi. Hắn đã thấu triệt rồi, mấy ngày nay có rất nhiều luật sư đến tìm hắn, có nói nộp tiền bảo lãnh, có nói giảm hình phạt cho hắn, còn có uy hiếp hắn không được nói lung tung, càng khoa trương hơn chính là nói hắn hãy an bài tốt chuyện của Tô Thức, đừng gây ảnh hưởng đến ích lợi của bọn họ.
Cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan, tai vạ đến thì đều trốn tránh chính là nói hiện trạng bây giờ của hắn.
Thật sự là rất đáng buồn, không có ai nghĩ đến thiệt tình muốn giúp hắn, mỗi một người đều muốn lợi ích của mình không bị ảnh hưởng. Nếu hắn hai bàn tay trắng hoặc là ngoài ý muốn chết đi thì chỉ sợ người đau lòng cho hắn cũng không có.
Không, hắn còn có con gái Tô Tử Lăng, đó là đứa con gái hắn yêu nhất, làm sao có thể không hỏi mà mặc kệ mình chứ? Những ngày ở trong trại tạm giam không thấy thiên lí này hắn đều dựa vào sự nhớ nhung con gái mà gian nan vượt qua. Nhưng mà hắn vẫn nhịn không được mà thương cảm, cha đã chết, mẹ đã đi rồi, vợ không có, liền ngay cả Tề Phi hắn suýt chút nữa động tâm cũng đã bị hắn chính tay giết chết.
Có lẽ đây là báo ứng đi, hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy, xứng đáng có được ngày hôm nay. Hắn có chút suy sút ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đội nón, vành nón bị đè ép rất thấp, còn mang theo khẩu trang, cơ hồ là không thấy được gương mặt đang ngồi trước mặt mình.
Hạ Diệp lui ra ngoài, canh giữ ở cửa, phòng nhỏ chỉ còn lại hai người, Hứa Mẫn cũng đã sắp xếp tốt, hôm nay không có bất luận kẻ nào ra vào căn phòng này.
Người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Tô Hoằng như lộ ra ma lực, Tô Hoằng chỉ cảm thấy từ cơ thể đến ánh mắt của người này giống như đã từng quen biết.
"Nếu đã tới gặp tôi thì còn thần bí như vậy làm gì?". Tô Hoằng mặt không thay đổi nhìn nàng.
Nàng lôi kéo ghế dựa đến gần Tô Hoằng hơn, nâng tay chậm rãi gỡ mũ và khẩu trang xuống.
Ngay lúc gương mặt hoàn hảo của nàng xuất hiện trước mắt hắn thì hắn thất kinh đứng lên khỏi ghế, hô lên "Cô!!", đồng thời cũng lùi ra sau vài bước, bối rối muốn hét lên nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại. Hắn quay đầu cẩn thận đánh giá nàng, xác định mình không có nhìn lầm, thật đúng là Tề Phi, hắn khó có thể tin nhìn nàng bình yên vô sự đứng trước mắt mình, hết thảy đều giống như đang nằm mơ.
Bỗng nhiên hắn nhớ ra cái gì, ánh mắt liền hướng đến bụng nàng.
"Đứa nhỏ không còn". Tề Phi bình tĩnh tự nhiên nhìn hắn, lúc nói ra những lời này không hề có chút cảm xúc.
Nàng lúc này là vô cùng lạnh lùng, từ lúc hắn quen nàng đến nay luôn là gương mặt tươi cười chu toàn tất cả trường hợp, lúc xã giao nàng ứng đối tự nhiên, đối mặt với Tô Hoằng tham luyến sắc đẹp của nàng thì nàng cũng thành thạo ứng phó, mỗi một chuyện đều nắm chắc rất đúng mực. Cho dù từng cảm thấy nàng khinh thường vạn vật nhưng cũng chưa bao giờ cảm giác được trái tim lạnh như băng lúc này của nàng.
Lòng Tô Hoằng trầm xuống, trong lòng khó chịu không thôi, có loại đau lòng không nói nên lời này lên trong lòng, không biết là đau vì đứa con chưa xuất thế bị mình hại chết hay là vì những tra tấn mà Tề Phi từng phải chịu.
Hắn chậm rãi đến gần Tề Phi, vẫn như cũ không tin vào hai mắt mình, hắn rõ ràng tận mắt nhìn thấy nàng bị trúng đạn rồi bị ném xuống biển, nàng như thế nào mà sống sót?
Tô Hoằng vươn tay, đỡ lấy hai vai Tề Phi, chỉ khi chạm đến thân thể quen thuộc từng khiến hắn say mê, hắn mới có thể thật sự tin rằng nàng còn sống, nàng thật sự không chết.
Hắn một trận mừng thầm, nói không nên lời kích động, ôm cổ Tề Phi, "Thật tốt quá, cô còn sống!".
Phòng nhỏ có một cửa sổ bằng thủy tinh có thể quan sát tình huống bên trong, Hạ Diệp sợ Tề Phi có nguy hiểm nên lúc nào cũng chú ý. Khi nàng nhìn thấy Tô Hoằng ôm lấy Tề Phi thì liền muốn rút cảnh côn xông vào bên trong.
"Cô làm gì đó!". Hứa Mẫn một phen giữ lấy nàng, khi nói thì Hạ Diệp đã rút cảnh côn ra, "Tôi...... Tề Phi gặp nguy hiểm". Hứa Mẫn vươn đầu dò xét tình huống bên trong, cười cười: "Người ta chỉ là thấy tình nhân cũ không chết nên vui vẻ, cô kích động như vậy làm cái gì?".
"Tôi, tôi, ai nha Hứa tỷ cô không biết, Tô Hoằng rất biến thái, cô không biết lúc trước hắn ngược đãi Tề Phi như thế nào đâu!". Hạ Diệp vẫn rất lo lắng.
"Chúng ta nhìn chằm chằm thế này hắn còn có thể làm gì?". Hứa Mẫn vẫn rất bình tĩnh, Hạ Diệp thở dài một hơi, đành phải thôi, cũng không muốn xem nhiều cảnh đó nữa.
Cũng không biết vì cái gì, từ khi nào mà nàng mỗi lần thấy Tô Hoằng là tức không có chỗ xả. Ngẫm lại thì thấy tiếc hận, loại bại gia chi tử như hắn làm đủ chuyện xấu, dựa vào cái gì mà trước sau có được cả Diệp Tiêu Nhiên và Tề Phi. Một người sinh ra con gái hắn lại phải nhận hết tra tấn không thuộc về mình, một người mang thai con hắn thì cũng bị ngược đãi không ít.
Hắn thật sự là chết vạn lần cũng không đủ đền tội nghiệt, cũng không biết Tề Phi rốt cuộc đến gặp hắn làm cái gì?
Lần đó khi Tề Phi bị giết, Tô Hoằng cũng ở đó, lúc này gặp lại thì muốn tình ý, cũng không nhớ đến những gì Tề Phi phải chịu. Lại giương mắt nhìn, thấy Tề Phi đã đẩy Tô Hoằng ra thì trong lòng Hạ Diệp mới thoải mái một chút, cũng một lần nữa phát hiện Hứa Mẫn đang híp mắt cười nhìn mình.
Ý cười kia rõ ràng là cười nhạo, Hạ Diệp làm bộ không thấy, tiếp tục lấy tư thế nghiêm túc canh gác ở cửa.
Thời gian gặp mặt của hai người rất ngắn, sau hai mươi phút Tề Phi đã đi ra, mang khẩu trang, nàng hướng Hạ Diệp gật đầu, Hạ Diệp dẫn nàng ra cửa sau Cảnh cục để nàng ra ngoài.
Tề Phi ngồi lên moto, mang bao tay da màu đen, Hạ Diệp có chút co quắp bất an, muốn nói lại không biết nói gì, giống như nói cái gì cũng dư thừa, có vẻ dồn hết tâm trí.
"Cô phải đi rồi?". Nghẹn nửa ngày Hạ Diệp rốt cuộc mới nói ra một câu vô nghĩa.
Tề Phi nhìn bộ dáng nàng tay chân luống cuống thì cười nói: "Chẳng lẽ muốn mời tôi ở lại Cảnh cục uống trà?", khi nói chuyện thì đã đội mũ bảo hiểm, bật chìa khóa xe, khởi động chân ga.
Nàng lại ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp, trong đôi mắt nhu tình lộ ra lạnh nhạt, trong bình tĩnh có thâm thúy.
Hạ Diệp thấy nàng đã muốn quay đầu xe thì gấp gáp nhảy lên một bước hỏi: "Khi nào thì có thể gặp lại?".
Tay phải Tề Phi chuyển động tay ga, tay trái nắm chặt phanh, động cơ phát ra tiếng gầm rú, nàng giật mình, quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp: "Không có chuyện gì thì không cần gặp nhau".
"Nga, được rồi ~". Một thân nhiệt tình của Hạ Diệp như bị dội nước lạnh, không có chút tư vị
"Cảm ơn cô". Lưu lại ba chữ này, Tề Phi đã đã biến mất khỏi tầm mắt Hạ Diệp.
"Thật là đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, đúng như cái tên Tề Phi a". Vẫn nhìn theo bóng dáng kia, mãi cho đến khi không thấy thân ảnh của nàng nữa thì Hạ Diệp mới quay đầu.
Nàng thở dài một hơi, không gặp thì không gặp, có gì giỏi lắm sao. Hạ Diệp nhún nhún vai, điều chỉnh tốt tâm tình về lại bình thường, sải bước tiêu sái quay về Cảnh cục.
Diệp Tiêu Nhiên gặp nạn ở Miểu Sơn liên lụy đến Nghiêm Văn Khâm cùng nhau chịu khổ, đại nạn không chết nhưng cũng không thể giấu, Nghiêm Quốc Đống vì việc này mà nhiều lần đối chọi gay gắt với tiên sinh, cùng lúc đó cũng âm thầm đem một ít quan viên rút ra khỏi PE, chuyển đến đầu tư ở Trung Á. Hắn phải kiến tạo một vương quốc đầu tư mới cho mình, bọn họ liên thủ cùng nhau soán ngôi Lương Thiên.
Chuyện này Lương Thiên đúng là hết đường chối cãi, vốn là Tô Trung muốn diệt trừ Diệp Tiêu Nhiên hắn cũng không có ngăn cản cũng không có thật sự bày mưu cụ thể nên làm thế nào. Ai mà biết được sau khi Tô Trung đi tù còn an bài người động tay động chân đến xe của Diệp Tiêu Nhiên, cố tình Trầm Uy có chút bất bình cũng phái người đi giáo huấn một chút, cũng là vì muốn người khác hiểu lầm Diệp Tiêu Nhiên thật sự trở mặt với Chu Huy. Cả hai bên đều không có nghĩ đến Nghiêm Văn Khâm sẽ gặp chuyện không may khi ngồi trên xe của Diệp Tiêu Nhiên.
Mặc kệ là Nghiêm gia hay là Chu Huy thì địa vị của Nghiêm Văn Khâm là hết sức quan trọng, cái gọi là chữa lợn lành thành lợn què chính là như thế này. Nhưng Lương Thiên vẫn như cũ cảm thấy Nghiêm gia cho dù thật sự không vui, nghĩ rằng hắn không để ý an nguy của Nghiêm Văn Khâm, cố ý xen vào, thì hắn cũng liệu định được Nghiêm gia sẽ không dám rời đi ngọn núi lớn là hắn.
Bây giờ hắn hai mặt là địch, còn hơn năm đó hắn liên quan đến số tiền tham ô kia, hình thức bây giờ càng thêm ác liệt hơn, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình có thể một tay che trời. Năm đó hắn có thể tìm được người gánh tội thay hắn, sáng tạo ra Tô Thức thì hôm nay hắn cũng có thể giải quyết những người này, địa vị của hắn là không ai có thể lay động.
Ngay lúc tiên sinh nghĩ cách làm thế nào phòng ngừa Nghiêm gia làm phản thì Tô Hoằng lại được nộp tiền bão lãnh đi ra ngoài. Tô Hoằng vừa ra thì đầu tiên là được mời đi dự họp hội nghị cổ đông tập đoàn Tô Thức, an bài tốt chuyện công ty, tập đoàn PE đã bị đóng cửa, cổ phiếu của Tô Thức gần đây liên tục rớt giá, từ lúc hắn được bảo lãnh ra thì đã có hi vọng, cổ phiếu cũng chậm rãi tăng trở lại.
Tất cả mọi người nghĩ Tô Hoằng nhất định sẽ được phán vô tội phóng thích, bằng vào vương quốc kinh doanh cường đại sau lưng hắn cùng với ảnh hưởng xã hội thì chuyện nhỏ như tìm người thế tội hay đút lót có gì khó?
Tô Hoằng bỗng nhiên được phóng thích khiến tiên sinh mừng rỡ, nếu không tập đoàn Trung Á còn tưởng rằng tiên sinh hắn không có bọn họ thì không thể. Hắn vốn dĩ là muốn chuẩn bị buông tay Tô gia, để cho người khác đến quản lí tập đoàn Tô Thức, để kiềm chế Trung Á, không ngờ rằng Tô Hoằng lại không chịu thua kém như vậy. Bị giam nhiều ngày cũng không có nhàn rỗi, điều động một ít quan hệ cùng tài chính mới có thể làm dịu đi chuyện lần này.
Vì dàn xếp tâm lí cổ đông mà Tô Thức tổ chức họp báo chiêu đãi kí giả.
"Các sản nghiệp của tập đoàn Tô Thức được đưa vào hoạt động bình thường....".
"Tập đoàn đầu tư PE không còn tồn tại, tiền của cổ đông sẽ được hoàn trả về tài khoản....".
Hội trường chiêu đãi kí giả đủ loại câu hỏi kéo đến, Tô Hoằng kiên nhẫn trả lời từng vấn đề, nhưng cũng là thong dong ứng đối, giống như một tay kinh nghiệm già đời, vừa thấy là biết đã được chuẩn bị đầy đủ.
"Em làm sao thuyết phục được hắn?". Nghiêm Văn Khâm cầm điều khiển từ xa, quay đầu nhìn Diệp Tiêu Nhiên đang bận rộn.
Chỉ thấy cô búi tóc lên, mặc tạp dề, đang dọn thức ăn ra bàn. "Em chỉ cho hắn thời gian suy nghĩ, không ngờ rằng lại có thể đồng ý nhanh như vậy".
"Nói không chừng là người ta đối với em dư tình chưa dứt, nghĩ muốn ra tù sớm một chút để hưởng thụ cuộc sống một nhà ba người a". Nghiêm Văn Khâm cố ý mang theo vị chua nói, từ trên sofa đứng dậy đi đến bàn ăn.
Nàng cúi người nhìn một bàn đồ ăn phong phú, nói: "Thật không ngờ đường đường là Dạ Kiêu lại có thể làm ra một bàn đồ ăn nhìn ngon như vậy". Khi nói chuyện thì Diệp Tiêu Nhiên bưng ra một tô canh, nhìn Nghiêm Văn Khâm liếc mắt một cái, tháo tạp dề xuống, nói: "Đồ ăn hôm nay không có dùng dấm chua mà".
"Chị cũng không thích ăn chua". Nghiêm Văn Khâm trắng mắt liếc cô.
"Em thích ăn nha". Diệp Tiêu Nhiên cười nhìn nàng, Nghiêm Văn Khâm tức giận trừng mắt với cô, cầm đũa gắp đồ ăn đưa vào miệng, hướng Diệp Tiêu Nhiên dựng lên ngón tay cái.
Diệp Tiêu Nhiên cũng là ý cười nồng đậm, cô bưng chén cơm lên, nhìn Nghiêm Văn Khâm cười không nói. Hạnh phúc đã lâu này thực sự quá khó khăn mới có được, lần gần nhất ở khoảng cách gần nhau an tâm ăn cơm vẫn là lần đó ở nhà Nghiêm Văn Khâm. Mấy năm nay cô vẫn buộc chặt bản thân, chưa bao giờ nghĩ sẽ có cuộc sống bình thản như vậy, nhưng lại có thể khiến cho cô thấy hạnh phúc đủ đầy.
Cô hận thù nhiều năm như thế, hành tẩu trong bóng đêm nhiều năm như thế, cuối cùng gặp được ngọn đèn dầu kia, cô không biết có nên cảm thấy may mắn khi lúc trước mình tính kế như vậy hay không. Nếu không phải cô cố ý tiếp cận, nếu không phải cô trong lúc đó gặp phải nhiều hiểu lầm yêu hận gút mắc thì có lẽ đã không có như bây giờ, khiến cho người ta tham luyến từng phút thời gian.
Bây giờ là thời điểm đầu sóng ngọn gió, hai người không thể lúc nào cũng ở một chỗ, dù sao thì thân phận của Nghiêm Văn Khâm và cô vẫn đối lập nhau, nàng vất vả lắm mới lấy được tín nhiệm của cha và chú hai, không thể bỏ dỡ giữa chừng được.
Nàng vì Diệp Tiêu Nhiên vẽ ra rất nhiều đường, mỗi một bước không thể sai lầm, tổng tuyển cử sắp đến Nghiêm Công cũng đã muốn làm chuyện trong khả năng của mình, chuyện Hứa Chí Viễn thượng vị là không thể trì hoãn nữa.
"Tề Phi đi kinh đô sao?". Nghiêm Văn Khâm hỏi.
"Ừm, tổng cảm thấy nên có người đáng tin cậy chờ ở nơi đó, chờ sau khi tổng tuyển cử ra kết quả thì sẽ có người có thể nhóm lửa". Nhắc đến Tề Phi Diệp Tiêu Nhiên vẫn cảm thấy áy náy không thôi.
"Tề Phi đến Cảnh cục gặp Tô Hoằng, em có biết không?".
Diệp Tiêu Nhiên giương mắt, buông đũa trong tay xuống, trên mặt đã không có ý cười: "Không ngờ đến Hạ Diệp cũng bắt đầu dám giấu em mà làm việc".
"Tuy có chút phiêu lưu nhưng là hiệu quả nhanh chóng mà, không phải sao? Tuy nói uy hiếp của Tô Hoằng là em và đứa nhỏ, nhưng dù sao hắn là bản tính tham lam ích kỉ, sẽ không thực sự cam nguyện nghe em an bài. Tề Phi thật ra là động lực không tồi, hơn nữa chị nghĩ nếu cô ấy không nắm chắc thì sẽ không đi gặp hắn". Nghiêm Văn Khâm tinh tế phân tích, giữa những câu nói đều lộ ra tín nhiệm cùng khẳng định năng lực của Tề Phi.
Diệp Tiêu Nhiên gật gật đầu: "Những người này a, càng ngày càng thích tự tiện làm chủ, chuyện bọn họ gạt em còn ít sao?". Khi nói chuyện thì giương mắt nhìn Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm cũng lĩnh hội ý tứ trong lời nói của cô, buông đũa, nổi lên ý cười, "Còn trách chị lôi kéo Tề Phi nhập bọn sao?".
"Em nào dám, Tề Phi từ trước đến nay có ý tưởng và chủ kiến của mình, thích nhất là tiền trảm hậu tấu". Diệp Tiêu Nhiên nhắc đến Tề Phi thì trong mắt lộ ra một chút ảm đạm.
Nghiêm Văn Khâm đứng lên, đi đến bên cạnh Diệp Tiêu Nhiên, khẽ vuốt đầu vai cô, nói: "Không có Tề Phi thì mọi chuyện sẽ không phát triển thuận lợi như vậy. Lần này cô ấy đi kinh đô, chị nghĩ nên để một người đến hiệp trợ cô ấy".
"Ai?".
"Hứa Mẫn".
"Vì sao lại là cô ấy?". Diệp Tiêu Nhiên có chút nghi hoặc, đối với thân phận của Hứa Mẫn cô chưa điều tra qua, bởi vì là người của Nghiêm Văn Khâm cho nên cô chưa bao giờ nghi ngờ qua thân thế của nàng.
Nghiêm Văn Khâm thở nhẹ một hơi, cười cười, ôm lấy cổ Diệp Tiêu Nhiên, trêu chọc nâng lên cằm của cô, nói: "Em đoán đi".
Diệp Tiêu Nhiên cười khẽ, nắm lấy đầu ngón tay của nàng, dùng sức một cái đem nàng lãm vào trong ngực mình, nhẹ nhàng hít lấy mùi thơm trên người nàng, đến gần bên tai nàng nói: "Lẽ nào Hứa Mẫn là con gái của Hứa Chí Viễn?".
"Thông minh như em a". Nghiêm Văn Khâm điểm nhẹ chóp mũi cô cười cười.
"Em nói chị nha, rốt cuộc là để lại bao nhiêu hậu chiêu a". Diệp Tiêu Nhiên có chút say mê nhìn Nghiêm Văn Khâm, đang muốn hôn lên môi nàng thì lại bị Nghiêm Văn Khâm tránh đi, "Không nhiều không ít, ăn cơm đi!", nói xong đẩy Diệp Tiêu Nhiên về lại chỗ ngồi của mình.
"Được được được, ăn cơm, cơm nước xong xem em làm thế nào thu thập chị!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...