Diệp Tiêu Nhiên lái xe rất chậm, đôi mắt cẩn thận nhìn xung quanh tìm kiếm Nghiêm Văn Khâm, cũng may là địa hình nơi này khá tốt, đường đến quốc lộ cũng không phức tạp mấy. Bên ngoài trời rất lạnh, vết thương của cô ấy chỉ mới xử lí đơn giản, quần áo lại đơn bạc như vậy, làm sao chống lại giá lạnh như thế này? Diệp Tiêu Nhiên nghĩ đến đây tay thì không tự chủ siết chặt vô lăng, lồng ngực như có tảng đá đè nặng, áp cô thở không nổi.
Đây là cảm giác gì? Vốn dĩ là một tâm cô tịch, như lục bình trôi không có điểm dừng, sau khi gặp gỡ nàng lại thay đổi toàn bộ, mọi thứ như vậy bắt đầu từ khi nào cô thật sự không biết được. Hơi ấm trong lòng bàn tay vẫn dây dưa không dứt, mỗi khi cùng nàng tách ra thì liền cảm thấy luyến tiếc. Cô chưa bao giờ ngờ được mục đích tiếp cận ban đầu đang dần biến đổi một cách không lường được, khiến cô không có cách nào đối mặt với tâm tư của mình.
Diệp Tiêu Nhiên không biết cần bao nhiêu lí trí mới có thể đè ép phần tình cảm này xuống, chỉ là trái tim đã trải qua năm tháng tang thương của cô đang vô lực thừa nhận phần tình cảm này. Buồn cười chính là nếu như cô thật sự đã yêu thì có thể nhẫn tâm lợi dụng quân cờ mang tên Nghiêm Văn Khâm này không? Cô không biết, cũng bởi vì có lẽ cô không thể thấy được lo lắng bàng hoàng dày đặc đang hiện lên nơi đáy mắt mình. Cô thời thời khắc khắc luôn nhắc nhở bản thân mình, cô là Dạ Kiêu, trên đời này chỉ có hai thứ quan trọng nhất với cô, một là báo thù, hai là con gái. Cô không thể gách vác thêm một sinh mệnh, càng không thể để bản thân rơi vào cơn lốc tình yêu này được. Trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất, đó bảo vệ thật tốt quân cờ này, tiếp tục đi theo kế hoạch đã vạch sẵn, bước tiếp con đường báo thù. Nhưng cô hoàn toàn không biết, cô có năng lực nắm được thế cục biến đổi trong tay, chỉ duy độc tình yêu, thì bất luận là kẻ nào cũng không thể khống chế được.
Chỉ mới có một lúc mà thôi, cô ấy rốt cuộc đi đâu mất rồi? Diệp Tiêu Nhiên vẫn kiên trì tìm kiếm, rốt cuộc lúc quay đầu cũng nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc kia. Ngay một khắc ấy trái tim vốn đang lơ lửng cũng dần buông xuống, cô quay đầu xe, muốn nhanh chóng đi đến bên người kia thì lại nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đang dừng bên cạnh nàng. Diệp Tiêu Nhiên nghĩ có người muốn làm hại nàng, vốn định xuống xe xem xét thì lại thấy tình huống không phải như mình nghĩ. Chỉ thấy hai người đàn ông bước xuống xe, nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm liền cung kính cúi đầu mời nàng lên xe.
Cũng thấy được Nghiêm Văn Khâm chỉ liếc chiếc xe một cái, không hề do dự đi vào, biểu tình của nàng vẫn không biến hóa gì, Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy thì hiểu được đó là người Nghiêm gia đến đón Đại tiểu thư. Mọi chuyện đúng như cô dự đoán, nhưng không ngờ được chỉ trong thời gian ngắn như vậy Nghiêm gia đã có hành động, lúc này người Nghiêm gia xuất hiện đúng lúc như vậy, sợ rằng tin tức Nghiêm Văn Khâm bị thương đã không thể che giấu. Có lẽ bên cạnh Nghiêm Văn Khâm luôn có người của Nghiêm gia âm thầm bảo vệ, như vậy không biết bao giờ thì Nghiêm gia muốn gặp Diệp Tiêu Nhiên cô đây.
Nghiêm gia có một hệ thống bảo an vô cùng đặc biệt nhằm bảo vệ những người quan trọng, nghiêm mật đến nỗi người bên ngoài muốn xâm nhập tìm hiểu cũng không được. Diệp Tiêu Nhiên không quen thuộc tác phong làm việc của Nghiêm gia nhưng bây giờ nhìn thấy có người mạnh mẽ cản đường Nghiêm Văn Khâm như thế này thì nhất định là do gia trưởng trong nhà hạ lệnh. Nghiêm Văn Khâm sẽ làm thế nào để bình ổn sóng gió trong nhà lúc này? Diệp Tiêu Nhiên vô cùng hiếu kì, một người có bối cảnh cường đại như vậy tại sao đến bây giờ vẫn kiên trì với tín ngưỡng của mình, chấp nhận chịu thiệt làm một thẩm phán nho nhỏ của thành phố A?
Nếu Nghiêm gia đã xuất hiện thì cô chỉ cần ngồi yên xem biến là được rồi, cô tin Nghiêm Văn Khâm sẽ không bị gia tộc quản chế, vẫn có thể trở về được, trở về tiếp tục đi theo tín ngưỡng của nàng, sẽ đi tìm mình.... Cô ấy sẽ tìm mình sao? Diệp Tiêu Nhiên nghĩ đến điều này thì không tự giác khẽ cắn môi dưới, nhớ đến nụ hôn lúc nãy thì trong lòng tràn qua tia ngọt ngào. Chỉ là cô phải quên đi ý niệm cùng cảm giác không nên có này, cô không có tư cách hưởng thụ nó, càng không có lí do đi hoài niệm. Cô thanh tĩnh suy nghĩ của bản thân, quay đầu xe, rất nhanh rời đi.
Nhà cũ của Nghiêm gia ở thành phố C, thời trẻ Nghiêm lão thái công chiến công hiển hách, sau đó ở trong quân đội đảm nhiệm chức vụ quan trọng, khi về hưu thì nhà nước cũng thông cảm vị lão lãnh đạo này muốn lá rụng về cội, để ông trở lại thành phố C dưỡng lão. Tuy rằng Nghiêm lão là ngôi sao sáng trong quân đội nhưng mấy đứa con của ông lại không có chung chí hướng. Con lớn tham chính, quan trường suôn sẻ, là người được dân chúng kính yêu, chiến tích trác tuyệt, thân phận địa vị vô cùng cao, cũng khiến người cha quân nhân này vô cùng nở mày nở mặt. Đứa con thứ hai Nghiêm Quốc Lương thì rời khỏi thành phố C đến thành phố A gây dựng cơ nghiệp, khởi đầu là tập đoàn Trung Á, lấy bất động sản mở đầu, sau đó là khai thác mỏ, văn hóa truyền thông, sản nghiệp vô cùng đa dạng, rất phát triển. Chỉ trong ngắn ngủi vài chục năm sức ảnh hưởng đã trải dài cả nước, thậm chí đã muốn vươn tay ra nước ngoài, trong đó bao gồm truyền thông Trung Á do Nghiêm Văn Huy quản lí.
Sau khi Nghiêm Văn Khâm lên xe thì trực tiếp bị đưa đến sân bay tư nhân, lên chuyên cơ về thẳng thành phố C. Nàng vừa lên máy bay thì đã có bác sĩ làm kiểm tra đơn giản và xử lí lại vết thương, sau khi nghe tin nàng gặp chuyện thì ở phi trường đã nhanh chóng chuẩn bị phi cơ, bác sĩ, bảo vệ rất thỏa đáng, chỉ chờ một mình Nghiêm Văn Khâm mà thôi.
Hai thành phố này cách nhau không xa, chỉ một giờ bay thì đã đến được sân bay tư nhân gần đại trạch Nghiêm gia. Đại trạch Nghiêm gia tọa lạc bên cạnh một hồ vùng ngoại thành, nơi này có phong cảnh rất đẹp, nước từ trên núi chảy xuống tạo thành hồ này. Lúc trước Nghiêm Văn Khâm vì Nghiêm Công mà lựa chọn nơi này xây biệt thự là vì nàng biết ông nội tung hoành chiến trường vài chục năm, sau khi nghỉ hưu cũng muốn ở nơi thoáng đãng làm bạn cùng cây cỏ, non nước. Đây cũng là cuộc sống hạnh phúc mà Nghiêm Văn Khâm muốn có, chỉ là hạnh phúc này lại tàn nhẫn biến mất. Thiếu mất người kia, cho dù phong cảnh có đẹp hơn nữa thì cũng như màu sắc bình thường mà thôi.
Mà bây giờ lòng của nàng lại bị một người khác nhen nhóm, chưa kịp cháy lên thì đã bị tổn thương, thật sự có chút đau đớn, chỉ là thói quen của nàng luôn ẩn nhẫn, đã quen đi bao dung người khác. Nàng tôn trọng Diệp Tiêu Nhiên, càng thấu hiểu giãy dụa của cô, cũng quả quyết không muốn cô khó xử, cho nên nàng mới không chút do dự lên xe, trở về đối mặt giải quyết những chuyện cần làm. Nàng biết rõ nếu xử lí thích đáng thì đối với mình hay Diệp Tiêu Nhiên đều có lợi, nếu không thể nắm chắc được mọi chuyện thì chẳng những Diệp Tiêu Nhiên gặp thêm một tầng phiền toái mà kiên trì cùng tín ngưỡng của mình lâu nay đều sẽ bị kiềm hãm lại.
Dọc đường đi Nghiêm Văn Khâm luôn nhắm mắt dưỡng thần, nhìn như bình tĩnh, thực chất trong đầu trăm mối suy nghĩ. Nàng có thể biết trước được mình sắp gặp phải chuyện gì, nàng rất hiểu ông nội của mình, luôn yêu thương nàng hơn so với bất kì ai. Cũng bởi vì tình thương cùng với sự tôn trọng của lão gia tử dành cho mình mới có thể khiến nàng kiên trì đến con đường ngày hôm nay. Thế nhưng hôm nay nàng đã bị thương, việc này không phải nhỏ, chỉ sợ nếu nàng không xuất hiện thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức chính nàng cũng không thể gánh vác nổi.
Xe chạy đến cổng, cổng lớn biệt thự tự động mở ra, xe chạy dọc theo hoa viên biệt thự đi đến trước sân được thiết kế tinh xảo. Lão gia tử thích cây cối hoa cỏ, mặt cỏ được cắt tỉa thành nhiều hình dạng khác nhau, màu xanh biếc khiến hoa viên dạt dào ý xuân, bố trí như vậy khiến người khác nhìn vào không còn cảm nhận được mùa đông giá rét nữa.
Đi đến cửa đã có sẵn người thay nàng mở cửa, khi tiến vào phòng khách thì bầu không khí có chút áp lực. Nghiêm lão thái công ngồi ở sofa, trên miệng ngậm tẩu thuốc, hai tay đặt hờ trên quải trượng làm bằng gỗ lim, mặc dù tóc đã bạc nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn. Lão thái công ngồi ở giữa, hai bên còn có vài người khác, tất cả giống hệt như dự đoán của nàng. Chẳng những cha mẹ đều trở về, ngay cả chồng của Nghiêm Văn Huy, chủ nhiệm ngoại khoa rất nổi tiếng của thành phố C cũng đang ở đây nghênh đón mình.
"Ông nội, ba mẹ~". Nghiêm Văn Khâm mang theo ý cười cũng thanh âm thoải mái tiến vào phòng khách. Nghiêm mẹ nghe được thanh âm bình yên vô sự của con gái thì cũng vội vã đứng lên đón lấy, trước sau trái phải quan sát kĩ một lần, có chút kích động cùng nghẹn ngào.
"Văn Khâm, con bị thương thế nào? Mau để mẹ nhìn xem". Nói xong gắt gao nắm chặt cánh tay Nghiêm Văn Khâm không buông, Nghiêm Văn Khâm giữ chặt tay mẹ mình, vỗ nhẹ lên bàn tay bà, đỡ bà ngồi xuống ghế, nói: "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi".
"Bị thương như vậy mà nói là thương nhỏ, vậy con thấy như thế nào mới là thương lớn!". Nghiêm Quốc Đống nghiêm mặt, tông giọng trầm thấp cùng ngữ khí bất mãn như vậy khiến người khác chịu áp lực vô hình. Nghiêm Văn Khâm cũng không muốn để ý nhiều đến ba mình, nàng giương mắt, cố tỏ vẻ thoải mái, đi đến bên người Nghiêm Công, ngồi xuống, chuẩn bị xuống tay với ông nội trước.
Vẻ mặt lão thái công vô cùng nghiêm túc, tràn ngập khí thế oai nghiêm đại tướng, trước khi cháu mở miệng đã cướp lời, nói: "Thật xứng là người nhà binh, còn có thể tìm đường sống trong chỗ chết, hóa nguy thành an, không hổ là cháu gái của ta".
Nghiêm Văn Khâm nghe được ngữ khí của ông nội rõ ràng là lo lắng sốt ruột, nhanh chóng nghiêng đầu dựa vào cánh tay Nghiêm Công, lộ ra vẻ mặt làm nũng ủy khuất, nói: "Ông nội, người đừng có nói móc con a. Không phải là con không có chuyện gì sao, khó có cơ hội con về nhà một lần, người xem vẻ mặt của người đi, có thể đúc thành cửa sắt nha". Nói xong còn thân thủ vươn tay sờ soạng mặt Nghiêm Công.
Lão thái công xuất thân từ quân nhân, khí tràng trên người phần nhiều là chất phác kiên nghị, mà nàng từ nhỏ cùng cha mẹ chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều, vẫn luôn là ông nội đi theo bên cạnh, Nghiêm Văn Khâm là một tay Nghiêm Công bồi dưỡng nên Tuy rằng sau khi trưởng thành cũng rời đi nhưng tính cách, phẩm cách vẫn mưa dầm thấm đất, chịu sự ảnh hưởng của người ông này. Tuy rằng ông nội bề bộn nhiều chuyện, nhưng một người ông luôn nghiêm khắc, có địa vị cao khi nhìn thấy cháu gái cũng không tự chủ được mặt mày hớn hở, từ nhỏ đã rất được yêu thương, rất nhiều lúc mang cô cháu gái này theo bên người. Tuy Nghiêm Văn Khâm từ nhỏ đi theo ông nội nhìn quen chuyện lớn, ra vào đều có biệt đội chuyên biệt hộ tống, lúc nhỏ cũng gặp qua nhiều quan lớn, nhưng đối với tính cách và năng lực của cháu gái ông chưa bao giờ nuông chiều nàng, lấy chế độ quân nhân mà huấn luyện Nghiêm Văn Khâm, để nàng trải qua chiến trường nghiêm khắc và khắc liệt, mới có thể tạo nên một Nghiêm Văn Khâm như bây giờ. Bởi vì nghiêm khắc, kiên cường cho nên đối với việc cháu gái bị thương vị lão tướng quân này không biểu hiện quá mức để ý, trong từ điển của ông và cháu gái không hề có từ yếu đuối hay sợ hãi. Bởi vì đau lòng nàng cho nên lão thái công cũng tận lực để cháu gái hoàn toàn được quyền lựa chọn cuộc sống của mình, nhưng mặc kệ là nghiêm khắc hay sủng ái thì ông cũng có giới hạn của mình, đó là cháu gái phải an toàn tuyệt đối.
Nghiêm Công bất đắc dĩ kéo xuống bàn tay nhỏ bé của Nghiêm Văn Khâm, muốn phê bình nàng nhưng lại không đành lòng, vốn dĩ lúc nãy vô cùng lo lắng tức giận nhưng bây giờ nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm làm nũng thì nhanh chóng mềm lòng, ông chỉ vươn tay chỉ chỉ Nghiêm Văn Khâm, nói: "Con đó a, càng ngày càng vô pháp vô thiên, con thích tự do ta không có ý kiến. Trước đây đồng ý để con đi theo đường quan, để con giữ gìn công lý, kiên trì lý tưởng của mình, con làm gì cũng đều được, nhưng ta cũng đã nói qua, một khi chạm đến giới hạn an toàn của ta thì con phải trở về".
"Đúng đấy Văn Khâm, trở về kinh doanh so với chức vị của con bây giờ an toàn hơn rất nhiều". Ngữ khí Nghiêm mẹ có hơi ưu sầu.
Trong nhà không có kẻ địch, cho dù ở thương giới có gây thù chuốc oán thì cũng sẽ bị địa vị của Nghiêm gia làm kinh sợ, hơn nữa bọn họ nịnh bợ còn không kịp. Cha Nghiêm Văn Khâm ở chính giới cũng không có địch thủ nào, cho dù tác phong thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ đắc tội những kẻ trong tối thì cũng đủ khả năng khống chế tất cả, khiến người khác không dám tùy ý vọng động. Mà Nghiêm Văn Khâm khi làm việc ở bên ngoài đều luôn che giấu thân phận của mình, tuy rằng đã được Nghiêm gia thời khắc lặng lẽ bảo vệ thì vẫn khó lòng đề phòng những kẻ liều mạng, điều này luôn khiến Nghiêm mẹ không yên tâm nổi.
"Gần đây có phải con đang tiếp nhận vụ án ma túy của hắc đạo không?". Nghiêm Quốc Đống tự nhiên hỏi, Nghiêm Văn Khâm chỉ giương mắt nhìn cha mình một cái. Vốn dĩ nàng muốn xuống tay từ chỗ ông nội trước, muốn ông nội thay mình giải quyết người cha làm quan kia, lần này xem ra mình cần phải hành động trước để kiềm hãm đối phương rồi.
"Để ta tra thử xem những kẻ liên quan lần này có bối cảnh như thế nào!". Lão thái gia nói xong liền chống quải trượng xuống nền nhà, lần này thật sự đã khiến lão gia tử tức giận thật rồi. Chỉ thấy ông nói xong, quay qua nhìn con trai mình, gọi :"Quốc Đống!", rõ ràng là ý tứ để hắn giải quyết chuyện này. Nghiêm Văn Khâm vừa nhìn liền biết hai vị này muốn nhúng tay vào, nàng nhất định phải giải quyết tốt tất cả ngay trong đêm nay, nếu không sẽ liên lụy đến Diệp Tiêu Nhiên. Vả lại nàng cũng không muốn họ nhúng tay vào chuyện của mình, cũng không cần gây ra chấn động gì.
"Chỉ là, vì an toàn... Vẫn nên....".
"Ôi, sau lưng con đau quá a, mẹ, mẹ đừng nói nữa". Nghiêm Văn Khâm làm bộ đau đớn chặt đứt lời nói của Nghiêm mẹ, cả nhà đều khẩn trương đứng dậy, Nghiêm Công cũng vội vàng nói: "Lý Đào, mau đến nhìn chị con một chút". Lý Đào bước lên phía trước, Nghiêm Văn Khâm quăng cho hắn ánh mắt ý tứ, Lý Đào nhìn thấy liền hiểu, nói: "Ông nội, bác cả, bác gái, vết thương của chị, con cần nhìn qua một chút, bây giờ con đưa chị ấy đến phòng khám bệnh. Mọi người vẫn nên để chị nghỉ ngơi nhiều một chút mới tốt ".
"Được được, các con đi nhanh đi". Nghiêm Quốc Đống vội xua tay, Nghiêm Văn Khâm dùng ánh mắt vô tội nhìn lão thái gia, lão thái gia chỉ gật đầu, dù sao có tức giận bao nhiêu thì sức khỏe cháu gái vẫn quan trọng hơn.
Đại trạch Nghiêm gia có một phòng bệnh, thiết bị ở đây không khác gì bệnh viện, có đủ loại thiết bị tiên tiến nhất, cũng có chuyên gia cùng đội ngũ chuyên môn, dược phẩm cũng là loại tốt nhất. Lý Đào thay Nghiêm Văn Khâm kiểm tra vết thương, quả thật chỉ là trầy da, không nghiêm trọng lắm, nhưng bởi vì sự tình liên lụy phức tạp, khó tránh việc khiến mọi người đều lo lắng.
"Chị, chuyện của Văn Huy là thế nào? Nghe nói gần đây công ty cũng không yên ổn lắm". Lý Đào vừa kiểm tra vết thương, vừa mở miệng hỏi ra lo lắng trong lòng.
Đã nhiều ngày không thấy vợ mình, thật sự là rất nhớ, mặc dù hai người đều vội vàng công tác nhưng đã kết hôn nhiều năm, tình cảm vợ chồng vẫn rất tốt. Gia cảnh của Lý Đào không hề tệ, nhưng so với một góc của Nghiêm gia cũng không bằng. Cha Lý Đào là viện trưởng bệnh viện lớn nhất thành phố A, năm đó bởi vì vết thương cũ của Nghiêm Công tái phát mà dẫn đến biến chứng, bác sĩ không có cách, tính mạng mong manh, sau đó được cha của Lý Đào chữa khỏi, bởi vậy Nghiêm gia cùng Lý gia gắn bó như keo sơn. Mà Lý Đào lại đối với Nghiêm Văn Huy nhất kiến chung tình, hướng đến Nghiêm gia cầu hôn, thế nên cửa hôn nhân này liền được định ra. Lúc trẻ Nghiêm Văn Huy đã hiểu được trách nhiệm trọng đại của gia tộc, nàng tuy chỉ là phụ nữ nhưng thân được sinh ra trong dòng dõi Nghiêm gia thì nhất định đứng đầu sóng ngọn gió. Hơn nữa Lý Đào cũng rất che chở cho nàng, chỉ là hai người từ khi kết hôn lại bận rộn công tác, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Nghiêm Văn Huy luyến tiếc con gái cho nên vẫn luôn mang con gái bên người, bởi vì đã có Nghiêm Văn Khâm ở thành phố A nên người nhà cũng không phản đối nhiều.
"Văn Huy xử lý tốt mọi chuyện sẽ trở lại, yên tâm đi, em ấy có thể ứng phó được". Nghiêm Văn Khâm bình tĩnh trả lời, nàng nhìn Lý Đào tuấn lãng phong độ trước mặt, rồi nhớ đến Nghiêm Văn Huy và Vu Bối Nhi, không khỏi cảm khái trong lòng.
"Văn Huy và Y Y ở thành phố A đều được chị chăm sóc, người làm chồng làm cha như em thật sự rất vô dụng". Lý Đào mang theo mạt mỉm cười thoải mái tự nhiên nói, lại lướt mắt đến vết thương của Nghiêm Văn Khâm, nói thêm: "Tốt rồi, mỗi ngày thay thuốc, nửa tháng sau kết vảy rồi thì không cần dùng thuốc nửa, cứ để nó tự nhiên. Tất nhiên lúc tắm rửa cần để ý một chút, tận lực không động đến nước".
"Ừ, cảm ơn~". Nghiêm Văn Khâm mặc lại áo khoác, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Sinh ra ở một gia đình như vậy, Nghiêm Văn Khâm rất để ý đến tình nghĩa, hiếu nghĩa, lại càng để ý đến cuộc sống của mình. Nàng kiên trì tín ngưỡng của mình nhiều năm như vậy, án kiện qua tay cũng rất nhiều, nhận được không ít thư đe dọa, cũng có cả áo dính máu, bây giờ đi ra ngoài cũng xém chút nữa mất mạng, đây đều là lời cảnh cáo của một vài người gởi đến nàng, nàng rất rõ. Nhưng xã hội bẩn thỉu này cần có một người thanh liêm, nàng mặc kệ người khác thế nào, chỉ cần kiểm sát trưởng hay luật sư vì một chút lợi ích mà đầu cơ trục lợi, nếu để nàng phát hiện ra, nhất định nàng sẽ không buông tha. Thân là thẩm lí và phán quyết viên cao cấp nhất, chỉ cần nàng làm đúng công tác của mình, dựa theo pháp luật, không cúi đầu trước kẻ ác, đó chính là không làm.... thất vọng chế phục mình đang mặc trên người.
Thật ra nàng vẫn luôn muốn một cuộc sống không tranh đấu, bảo vệ lời hứa mình từng đồng ý với người đó, nhưng phía sau gió êm sóng lặng luôn là vũ bão, luôn kéo nàng rơi vào bên trong. Nàng biết rõ chuyện của Diệp Tiêu Nhiên liên lụy không ít nhưng nàng vẫn muốn giúp cô chia sẻ một chút. Nàng nghĩ không ra bắt đầu từ khi nào mà cô từng chút từng chút đi sâu vào lòng mình, mỗi lần gặp cô thì từ đáy lòng truyền ra cảm giác vui sướng. Nàng chưa bao giờ suy nghĩ thử tâm tình rung động này là gì, nàng đã phủ bụi trái tim mình rất nhiều năm rồi, chưa từng ngờ rằng sẽ có ngày mở ra lần nữa, nhưng nụ hôn kia lại khiến nàng sáng tỏ tất cả.
*****
Ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày thì Nghiêm Văn Huy cũng đã trở về, Nghiêm Văn Khâm không sai biệt thời gian lắm đưa ra quyết định trở lại thành phố A, thế nhưng bị trong nhà một mảnh phản đối, nàng bất đắc dĩ đành gác lại ý niệm trong đầu, chờ thời cơ khác.
Hôm nay, trên sân golf xanh biếc, Nghiêm lão một thân đồ vận động màu trắng đứng trước bóng, tay nắm gậy đánh golf, vung tay, quả bóng liền lăn đến lỗ bóng phía trước. Ông đã lớn tuổi, sống tám mươi lăm năm rồi, ông đã sớm nhìn thấu thế sự, danh lợi cũng chỉ là phù phiếm, con cháu bây giờ đều thuận lợi, thầm nghĩ chỉ muốn gia đình hòa thuận, con cháu khỏe mạnh, chỉ vậy là đủ rồi.
Đang nghĩ ngợi thì ông nhìn thấy hai cô cháu gái của mình đi đến, khóe miệng ông lộ ra mỉm cười hiểu ý. Nghiêm Văn Khâm và Nghiêm Văn Huy đội mũ lưỡi trai, cầm gậy golf đi đến bên cạnh Nghiêm lão, nói: "Ông nội, đã lâu không thi thố rồi, lần này chúng ta đấu một trận đi?".
"Ông nội, lần này để Văn Huy giúp con thi với người đi". Nghiêm Văn Khâm cười nói, thương thế của nàng chưa lành, không thể vận động.
Lão gia tử hơi nhấc gậy golf nghĩ nghĩ, nói: "Ừ, nếu ông nội thua thì sẽ đáp ứng một thỉnh cầu của con, ngược lại thì con đáp ứng ông nội một chuyện".
"Ai nha, ông nội, phải nói trước chuyện này, là người đáp ứng con hay là đáp ứng chị nha?". Nghiêm Văn Huy mang bao tay, cầm gậy golf cười nói.
"Tỷ muội đồng tâm, đáp ứng ai mà không được?". Nghiêm lão vuốt vuốt râu, nhìn hai chị em, cười vô cùng từ ái. Nghiêm Văn Khâm gật đầu, nói: "Ông nội nói rất có lý". Nghiêm Văn Khâm biết rõ tính cách của lão gia tử, ông có thể đồng ý đáp ứng yêu cầu thì coi như đã cấp cho mình bậc thang, nàng vẫn rất may mắn khi có ông nội yêu thương mình.
Làm thẩm phán đã năm năm, trong nhà vẫn luôn luôn vắng vẻ, tuổi của lão gia tử lại lớn như vậy, ý niệm muốn nàng về nhà bồi ông cũng rất mãnh liệt. Rất nhiều lúc Nghiêm Văn Khâm đối với chuyện này cũng thực đau đầu, nàng không thể không để ý người trong nhà, nàng biết, bối cảnh cùng thái độ làm người nhiều năm qua của nàng là do cái nhà này ban cho.
Đúng là gừng càng già càng cay, chỉ qua mấy ván thì Nghiêm Văn Huy đã muốn bại trong tay lão gia tử, nàng tháo mũ, vén mấy sợi tóc ra sau tai, lôi kéo tay lão gia tử, nói: "Vẫn là ông nội lợi hại nhất, xem ra Văn Huy muốn thắng ông là không thể rồi".
"Nói thừa, con a, đừng tưởng ông nội không biết trong cái não nhỏ này của con là đang nghĩ gì". Nghiêm lão nhẹ nhàng đẩy đẩy đầu Nghiêm Văn Huy, lại nhìn thoáng qua Nghiêm Văn Khâm, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười. Tuy ông không biểu lộ sự yêu thích với hai cô cháu gái ra bên ngoài, nhưng vô luận là phẩm hạnh hay tính cách đều khiến ông tâm đắc. Nghiêm Văn Khâm lại càng khiến ông tự hào, có thể kiên trì tín ngưỡng nhiều năm như vậy, rất có phong phạm năm đó của ông.
" Ông nội, người thắng rồi, con cùng chị sẽ nghe yêu cầu của ông". Nghiêm Văn Huy lôi kéo cánh tay lão gia tử, trong giọng nói tràn ngập ý tứ làm nũng, Nghiêm Văn Khâm cũng ăn ý đi đến, hai chị em một trái một phải ôm tay lão gia tử, đi trên sân bóng xanh ngát.
"Văn Khâm a, ông nội biết con muốn trở về tiếp tục làm chuyện mình thích, ông nội không phản đối, nhưng phải nhớ kĩ, đây là lần cuối cùng. Nếu sau này con có chuyện gì, đừng nói ông nội không hiểu con, không chống đỡ cho con. Con là trưởng nữ Nghiêm gia, cha con chỉ có mình con, ông nội cũng thương yêu, nếu con có chuyện gì, bảo ông nội phải làm sao?". Nghiêm Công nói xong, nghiêm túc quay đầu nhìn Nghiêm Văn Khâm.
Nghiêm Văn Khâm chỉ biết gật gật đầu, đỡ cánh tay Nghiêm Công, trong lòng trào ra cảm giác áy náy. Nàng làm sao không biết kiên trì của nàng là lo lắng sợ hãi của người thân, nàng nhiều năm kiên quyết không kết hôn, lại nhất quyết không liên quan đến sản nghiệp gia tộc, tất cả đã là nhượng bộ lớn nhất mọi người dành cho nàng. Nếu không có người thân bao dung, mấy năm nay nàng làm sao có thể sống tiêu sái tự do như vậy.
"Ông nội, Văn Khâm đáp ứng người, nhất định sẽ không để mình gặp chuyện không may". Nói xong liền cho Nghiêm Công một ánh mắt chắc chắn, lão gia tử gật đầu, lại quay sang nói với Nghiêm Văn Huy: "Hai chị em các con a, không thể khiến người khác bớt lo. Văn Huy, khi nào thì..... sinh cho ông nội một đứa chắt trai đây?". Lão thái gia nói xong thì nâng cước bộ đi về phía trước, có lẽ là do ở chung với hai đứa cháu gái cho nên lần uất ức này cũng luôn duy trì mỉm cười.
Chỉ là câu hỏi của ông lại khiến sắc mặt Nghiêm Văn Huy biến đổi, mặc dù biểu tình khó xử cùng không tình nguyện này không để người khác nhận ra nhưng vẫn bị Nghiêm Văn Khâm nhìn vào mắt. Nàng làm sao lại không biết tâm tư bây giờ của Nghiêm Văn Huy, con đường này gian nan như vậy, chính mình đã kiên trì không đổi đến nay, cô độc cùng kiên trì dường như đã thành đường sống. Thế nhưng Nghiêm Văn Huy lại đeo gánh nặng người thừa kế, cũng có hôn nhân hoàn mỹ cùng một người chồng không thể hoàn hảo hơn, em ấy làm thế nào có thể buông bỏ gánh nặng này đây?
Văn Huy, việc gì phải cùng chị bước đi trên con đường này, em cũng biết rõ tương lai có bao nhiêu gian nan kia mà.... Nghĩ đến đây, Nghiêm Văn Khâm nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...