Chưởng Khống Tinh Không

Trước những tia năng oai bức, trên không trung những con yêu thú chiếm giữ bầu trời không ngừng sải cánh bay qua những dãy núi trùng điệp đầy rẫy những tiếng gầm rú của yêu thú, chúng nó đang chờ cơ hội thuận lợi để nuốt chững những kẻ mà chúng cho là yếu thế hơn nó. Và ngược lại những kẻ bên dưới cũng vậy, tất cả bọn chúng gầm rú, nhe răng múa vuốt để thể hiện bọn chúng không phải là những kẻ yếu mà đối phương đang nhắm tới. Mặt khác bọn chúng cũng thể hiện chúng có đủ thực lực để nuốc những kẽ khác.

Yêu thú với yêu thú là vậy, người với người cũng vậy, đứng trong thế giới thực lực quy tôn con người luôn hướng về sức mạnh tối cao vô thượng.

Giữa khu rừng rậm đầy rẩy hung hiểm là một ngôi thành lớn với tòa kiến trúc kiên cố che đậy đi những đợt gầm thét hung dữ của bầy thú

Ngôi thành này dưới sự quảng lý của Viêm gia đã mấy nghìn năm nay sừng sững không ngã. Nghe đồn đãi rằng mấy nghìn năm trước nơi này vẫn là nơi ngọa hổ tàng long, các thế lực lớn nhỏ không ngừng đấu đá lẫn nhau đã dẫn đến quanh năm gió tanh mưa máu. Nhưng từ khi Viêm gia tới, với sự giúp đỡ của vương triều đại yên chấn áp các thế lực lớn nhỏ chỉ sót lại ba đại gia tộc Lý gia, Trần Gia và Đỗ Gia kiềm hãm lẫn nhau.

-Đệ à ngươi lại ra ngoài nếu để đại cô cô mà biết được không phải ngươi lại bị một trận no đòn sao.

Trên đường cái hai cái thân ảnh toác lên một thân cao quý đuổi bắt trên đường người theo sau khuông mặt anh tuấn tươi cười trêu chọc lên tiếng.

-Trong nhà quá ngột ngạt đệ muốn ra ngoài.

Người nam thanh niên đi phía trước nét mặt u sầu nói.

- Đó không phải Đỗ Anh Vũ người thế nhà Đỗ gia sao.

Không ít người nhìn thấy thanh niên trước mặt đều nhận biết nghị luận.

Hai thanh niên nay là hai anh em nhà Đỗ gia, đang đi trước là Đỗ Anh Vũ mười lăm tuổi và cũng là người được thừa kế gia tộc đỗ gia. Tuổi còn nhỏ đã là nữa bước nhân nguyên cảnh có thể nói là kỳ tài không có bất kỳ nhân vật nào trong thành mà không biết đến hắn, và đó cũng là nguyên nhân để các lão tộc trưởng không phản đối hắn làm thiếu tộc trưởng.

Người theo sau là con trai của đại trưởng lão trong gia tộc 17 tuổi cũng đã đạt được luyện khí thất đoạn. Mặt dù so với người em họ phía trước vẫn thua kém rất xa nhưng so với thanh niên tài tuấn trong các đại gia tộc vẫn coi như không tệ.

Phía xa một bên tửu quáng, một cô gái khuông mặt gầy gò lạnh lẽo đang quỳ gối, trước nàng là một thi thể lạnh tanh, trên thân lại mang tấm biển " Bán thân chôn mẹ".

- Tiện nhân, đám anh em ta nể mặt nên muốn đưa người về phủ vậy mà ngươi còn không chịu.


Đám người này toàn thân mặt giáp, quây quanh nàng mặt đầy trào phúng nói.

- Đây không phải là vệ quân thành à... sao ta lại nhìn cứ như thổ phỉ.

- Haizz! lần này tiểu cô nương này muốn gặp xuôi xẻo rồi.

Mọi người nhìn tình cảnh này chỉ biết thở dài nghị luận.

Tiểu cô nương kiêng cường với đôi mắt tuyệt vọng cắn môi ngồi tại chỗ nói:

- Quang gia, xin người tự trọng... ta là bán mình chôn mẹ ta... nếu các ngươi muốn ta đi theo cũng có thể... xin các người rủ lòng thương xót cho ta ít đồng sau khi chôn mẹ xong ta phụng bồi cùng các ngươi.

Tên khôi giáp đi trước ăn mặt có sang trọng nghe vậy bật cười:

- Đám ti tiện các ngươi muốn ta xuất tiền đúng là buồn cười mà...khà khà... người đâu mang cô ta về... còn cái xác này thì ném đi để lâu làm bẩn viêm thành chúng ta.

- Tuân lệnh.

Những quân nhân thân mặt khôi giáp nụ cười không thể bỉ ổi hơn

nhao nhao lên tiếng trả lời.

- Tên nào bước lên ta phế hắn.

Anh Vũ mới tới nhìn một màng như thế này không nhịn được liền lao tới chắn trước mình vị tiểu cô nương trẻ tuổi, quay sang lạnh lùng nhìn đám quân binh quát lạnh.

Những tên này thấy vị thanh niên trước mặt bước lên ngăn cản lúc đầu còn khinh bỉ nhưng sau khi nhận dạng rõ thân phận thì sợ sệt không ngừng lui lại.


-Ta còn tưởng đại thiếu gia nhà ai, ai ngờ là tên con hoang nhà ngươi ngoài đường hò hét cái gì.

Tên chỉ huy phía sau thấy vậy mặt đầy trào phúng cười cười rồi lại nói tiếp:

- Đúng là tiện nhân lại đi che chở cho tiện nhân mà... haha.

-Viêm Gia Bảo....Sự nhẫn nhịn của một người cũng có giới hạn… ngươi mà còn mở mồm nói bậy chớ trách ta tâm ngoan thủ lạc.

Anh Vũ ánh mắt lãnh lẽo nhìn hướng về Gia Bảo lời nói mang đầy tính uy hiếp nói.

Tên này là con cháu gia tộc viêm gia thành chủ, là một phó thống lĩnh bảo an thành nhưng lại dùng quyền uy suốt ngày làm sằn làm bậy làm cho người trong thành có khổ chỉ biết oán thầm trong lòng.

- Ta nói không đúng sao, mẹ ngươi là tiện nhân không biết xấu hổ lăng loàng với đàn ông bên ngoài sinh ra ngươi.

Tên Gia Bảo này dường như điếc không sợ súng vẫn cười nói tiếp:

- Ha ha.... buồn cười nhất là ngay cả cha ruột của hài tử mình nàng cũng không biết.

Đám mặt y giáp nhao nhao phù họa cười to.

Mẹ Anh Vũ là Đỗ Ánh Nguyệt năm xưa cũng là kỳ tài ngúc trời gia nhập Thanh Vân tông là một trong bốn đại tông tộc lớn nhất hoàng triều đại yến ngay cả hoàng gia cũng phải nể mặt. Nàng cũng có thể coi là một trong những tuyệt thế mỹ nhân được nhiều cái thế gia công tử đại yên triều hướng đến truy cầu, làm gia tộc vì nàng cũng rất tự hào.

Nhưng một lần hồi phủ làm mọi người bất ngờ là nàng lại mang thai nhưng người chủ nhân của thai nhi này là của ai nàng lại kiên quyết một mực không nói. Cha nàng Đỗ Nhất Viễn lúc ấy nóng nảy mặt nổi đầy gân xanh nhiều lần gặn hỏi nhưng mỗi lần chỉ thấy con gái mình chỉ biết khóc, vì thương con gái vẫn là không đành lòng tiếp tục.

Anh Vũ khi sinh ra đời luôn bị mọi người chế nhạo, bản tính không khuất phục từ nhỏ hắn đã liều đánh nhau, đánh không lại hắn lại tu luyện điên cuồng. Cũng bỡi vì huyết mạch thiên phú dị bẫm của hắn nên một đường tu luyện hắn có thành tích như ngày hôm nay. Trong gia tộc cũng đã có đa số mọi người chuyển từ xem thường sang kính trọng hắn.

-Tạp chủng… ngươi uy hiếp ta cái mông.


Gia Bảo cười trào phúng ánh mắt hiếp lại khuông mặt mang nét trêu chọc hỏi ngược lại. Hắn biết chính bản thân mình đánh không lại tên trước mặt này, nhưng với thân phận người của Viêm gia thì Anh Vũ sẽ không động thủ đánh hắn, từ trước giờ vẫn vậy hiện tại vẫn vậy.

-Bốp… Bốp…

Gia Bảo chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta một quyền đánh ra cho nằm rạp dưới đất, không những dừng lại ở thế, toàn thân hắn lại từng trận đau nhức truyền đến. Nhìn một màng trước mắt hắn cũng không dám tin Anh Vũ lại hung hăn càng quấy ngay giữa phố lớn đánh hắn như vậy.

Một màng như vậy làm cho tất cả mọi người đều ngơ ngác không dám tin được, vậy mà công tử nhà Đỗ gia lại đãm lực như vậy dám huênh hoang dưới con mắt của tất cả mọi người ra tay đánh công tử nhà Viêm gia thảm nư vậy.

Tốp mặt áo giáp theo sau nhao nhao tới, thấy vậy Anh Vũ lạnh giọng quát:

-Tên nào có đảm lượng bước lên… lên một người ta phế một người… lên hai người ta phế 2 người… cả đám lên thì ta phế hết.

Cả đám mặt mũi tái nhợt đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, đùa sao hắn đã là nữa bước nhân nguyên bọn họ chỉ mới luyện khí cao nhất chỉ mới nhị trọng á, đứng trước hắn bọn họ cũng chỉ là em bé mới tập đi thôi đấy, bọn họ chỉ biết cười khổ lắc đầu.

-Xem ra lần này nhà công tử họ viêm kia đã vấp phải thiết côn.

Đám dân chúng thì nhao nhao xem trò vui bình luận xôn xao.

-Oa… công tử Đỗ gia thật là soái.

Vài vị thiếu nữ ngày có chút tư sắt ngày thường bị đám cẩm vệ thành trêu ghẹo hô lên trợ uy.

-Suỵt!... nhỏ thôi… ta nói đám cô nương các ngươi viêm gia mà cũng dám trêu ghẹo à… ngại mình mệnh dài hay sao.

Đám thiếu nữ le lưỡi luôi ra sau nhưng trong lòng cũng không ngừng hò hét thầm nhủ: “ có lấy lang quân cũng phải chọn một người như vị công tử đây.”

Anh Vũ cùng với ngày thường bất đồng, hôm nay tâm tình hắn rất xấu nên muốn ra ngoài cho giải khuây, nhưng không ngờ lại gặp cái tên này lại muốn bị ăn đánh đến thế.

…….

Một hồi sau Anh Vũ cũng cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều nên cũng chủ động buôn tha, cả người luôi về phía sau vài bước lạnh lung nhìn đám cẩm vệ trước mặt thản nhiên nói:


-Còn không mau mang hắn cút.

Đám cẩm y thấy vậy nhao nhao lại gần nâng Gia Bảo đang nằm chật vật dưới đất lên rời khỏi.

- Ngươi có sao không.

Anh Vũ lại gần vị tiểu cô nương nhẹ nhàng ngồi xuống, trong đôi mắt hắn hiện lên sự thương cảm nhẹ nhàng vương tay ra lau đi những giọt nước mắt của nàng.

Hắn lại rút ra sấp tờ ngân phiếu nhét vào tay của nàng nói:

- Cầm lấy chôn cất cho mẹ ngươi đi... số còn lại không cần phải trả, dùng nó để lo cho cuộc sống sau này.

Nàng cầm sắp ngân phiếu hoảng hốt vội vàng chối từ nói:

- Không... công tử nhiêu này là nhiều quá, ta chỉ xin ít bạc trắng thôi.

Hắn nhẹ nhàng lấy tay che miệng nàng, cười dịu dàng nói:

- Ngoan... mọi việc nghe theo ta, cầm tiền chôn cất mẹ ngươi đi.

Nàng khuông mặt lạnh lẽo thoáng đỏ hồng ngẫn ngơ một hồi ngẫn mặt lên thì hắn đã biến mất.

-Biểu đệ! Không sao chứ…Ta nói biểu đệ à ngươi vậy thì liệu có hơi quá không.

Minh Ngọc lặn lẽ đứng phía sau dường như đang suy tư điều gì lúc này cũng đến gần ân cần lo lắng hỏi.

-Tạ biểu ca quang tâm, ta không sao… việc này mình đệ làm đệ sẽ chính mình xử lý, nếu lão già nào trong gia tộc trách phạt thì nói là đệ làm đệ sẽ đứng ra gánh vác hết.

Anh Vũ thấy thấy Minh Ngọc lo lắn cho mình trong lòng đầy ấm áp nên quay mặt trấn an vị biểu ca này.

Từ nhỏ hắn luôn bị mọi người mắn chửi là con hoang chỉ có vị biểu ca thường ngày luôn che chơ bảo vệ hắn. Trừ ông ngoại và mẹ hắn ra thì trong gia tộc người mà hắn tin tưởng nhất cũng chính là vị biểu ca trước mặt này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận