Chuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui


Cố Kinh Mặc đi theo tu giả kia tới, lúc đến nơi Mạnh Chi Nhu đã bị vây khốn, bản thân thì bị trọng thương.
Lửa giận của nàng từ lồng ngực xông thẳng lên đỉnh đầu, hai tay bấm niệm pháp quyết, tế ra hoả đạn thuật tấn công tới.
Lão giả vốn muốn đánh một chiêu về phía Mạnh Chi Nhu khiến cho nàng ta hoàn toàn bất động, lại bị hoả đạn thuật ngăn cản, theo bản năng nghiêng người lùi lại sau một bước.
Một đòn này hung ác lại tàn nhẫn, lực công kích cực mạnh, mặc dù lão giả đã lui lại, nhưng vẫn bị dư chấn đẩy lùi về sau mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững.
Công kích vừa dứt không lâu, liền có hai tên tu giả đánh về phía Cố Kinh Mặc.
Trước đó còn có thể nói là vì nam tử dùng chuỳ mà không trả thù, hiện tại là Cố Kinh Mặc chủ động đưa tới cửa, còn tấn công thủ lĩnh của bọn chúng, bọn chúng không có lý nào không phản kích.
Có điều rất nhanh hai người này bị lão giả kêu dừng, sau đó lớn tiếng hỏi: "Không biết tiểu đạo hữu vì sao muốn xuất thủ ngăn cản?"
Cố Kinh Mặc từng bước tới gần, không nhanh không chậm, ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti: "Ngươi không phải nói nàng là người quan trọng biết hết mọi chuyện sao, vì sao muốn tổn thương nàng?"
"Nếu không làm vậy, nàng ta chẳng mấy chốc sẽ đào tẩu."
"Ta có pháp bảo có thể trói người, giao nàng cho ta, ta sẽ không để cho nàng chạy."
Lão giả nghe xong quan sát tỉ mỉ Cố Kinh Mặc một lát, thâm trầm nở nụ cười, khe rãnh trên mặt cũng hằn sâu hơn: "Sao ta phải tin ngươi? Lại vì sao phải giao cho ngươi?"
Cố Kinh Mặc là một người không có kiên nhẫn, nâng tay phải lên, ánh lửa hội tụ trong lòng bàn tay, đe doạ lại như đang hỏi: "Cho hay là không cho?"
Một đám người diệt ma cùng cười to, tựa như gặp được đồ đần không biết tự lượng sức mình: "Coi như ngươi hôm qua có thể thắng đi nữa, ngươi cũng không phải là đối thủ của mười mấy người bọn ta, chỉ là Trúc Cơ kỳ, mà dám cả gan..."
Người kia còn chưa nói xong, liền thấy bốn vòng ánh sáng trong suốt ở cổ tay cổ chân Cố Kinh Mặc vỡ tan, tu vi Trúc Cơ kỳ lúc đầu trong nháy mắt biến thành Kim Đan kỳ, cực nhanh mà thăng lên Kim Đan kỳ đỉnh phong.
Tay phải của nàng vẫn nâng khối cầu lửa, cầu lửa càng tụ càng lớn, ánh lửa quay cuồng quấn quanh, tựa như trong sương mù có thêm một mặt trời nữa.
"Giết cái đám nhãi nhép như các ngươi, Kim Đan kỳ là đủ." Nàng lạnh giọng nói.
Thanh âm trầm thấp, ngoan tuyệt, bộ dạng thành thạo điêu luyện không chút e sợ nào, hiển nhiên đang chứng minh nàng có thể làm được.
Cằm nàng khẽ hếch, ánh mắt khinh thường, dường như đang nhìn một đám thi thể cuồng vọng.
Lão giả nhìn Cố Kinh Mặc, im lặng hồi lâu.
Hắn cũng không ngốc, nghe ra ý giấu trong lời nói của Cố Kinh Mặc, nàng còn có thể tiếp tục tăng tu vi.
Nếu là quả thật tăng lên đến tu vi Nguyên Anh kỳ, mười mấy người bọn họ trong nháy mắt sẽ chết không có chỗ chôn, bị quả cầu lửa kia hoả táng thành bột mịn, tan giữa thiên địa.

Hắn không thể không sửa lại thái độ, dốc hết khả năng biểu hiện hữu hảo: "Cần gì làm như vậy, chẳng qua là một cái tai họa.

Mà ta lại nhìn ra được linh lực trên người đạo hữu bất ổn, chắc hẳn đang bị thương, có lẽ cũng không muốn đấu pháp với bọn ta."
"Nàng có đáng được ta liều mạng như vậy không, ngươi biết rõ nhất không phải sao?"
Biểu cảm của lão giả thay đổi, ánh mắt không còn thân thiện.
Cố Kinh Mặc không phải người khác, nàng biết chân tướng chuyện này tuyệt không phải như lão ta nói.
Có lẽ những người khác đúng là chán sống mới đến Quý Tuấn sơn trang tầm bảo, nhưng lão giả này thì không phải như thế, mục tiêu của hắn vốn là Mạnh Chi Nhu.
Bằng không thì bọn họ không cần thiết quẩn quanh bên ngoài Quý Tuấn sơn trang lâu như vậy mà không vào chỉ vì bắt Mạnh Chi Nhu.
Lão giả lúc này đây cũng vô cùng chấn kinh, hắn không nghĩ tới thế gian này lại còn có người thứ hai biết chân tướng.
Đám người kia không phải đã chết sạch sao?
Lập tức hắn cả kinh, thậm chí liên tiếp lùi lại mấy bước, nhìn Cố Kinh Mặc bằng ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Đơn linh căn hệ Hoả, bộ dạng nữ ma đầu tuỳ tiện làm càn, lại còn che chở Mạnh Chi Nhu, đây...
Hắn cũng không nói toạc ra, tránh cho nói ra danh tính sẽ dẫn tới họa sát thân, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cười trả lời: "Ngươi nói cái gì ta cũng không hiểu, ta chỉ nóng lòng rời khỏi đây mà thôi, nếu đạo hữu đã có cách trói ả, vậy ta giao ả cho đạo hữu thì tốt hơn, mong rằng lúc đạo hữu có thể rời núi thì đem đến cho ta, ta chờ."
Hắn quay sang những tu giả khác nói: "Chúng ta đi!"
Có người không hiểu, hỏi: "Chúng ta vất vả mới bắt được, vì sao phải giao cho ả?!"
Lão giả thấp giọng trả lời: "Chúng ta đều không phải đối thủ của ả ta."
Nói xong rút lui đầu tiên.
Đám tu giả còn lại nghi ngờ mà dò xét Cố Kinh Mặc, nhìn thấy Cố Kinh Mặc thu cầu lửa lại đi về phía Mạnh Chi Nhu, một người trong đó không nghe khuyên bảo, khư khư cố chấp công kích Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc thậm chí không quay đầu, hướng phía người kia chưởng ra một chưởng.
Ngọn lửa cao tận trời trong nháy mắt bạo ngược mà bốc lên, từ trước ngực tên tu giả xuyên thấu đến sau lưng hắn, làm thân thể hắn thủng một lỗ, lúc tên tu giả ngã thẳng xuống trong mắt vẫn không hiểu lẫn chấn kinh.
Rõ ràng cùng là tu vi Kim Đan kỳ, lại bị đối thủ dùng một chiêu trí mạng, ả làm bằng cách nào?
Sao có thể như vậy?

Những người còn lại đều giật mình, nghe thấy lão giả phẫn nộ lớn tiếng quát: "Toàn bộ rút lui, đi!"
Đã không còn ai dám đến dây dưa với Cố Kinh Mặc, tất cả đều cấp tốc rút lui, thậm chí còn không dám nhìn thêm một cái.
Cố Kinh Mặc đi tới trước mặt Mạnh Chi Nhu, ngồi xổm người xuống.
Khoé miệng Mạnh Chi Nhu rỉ máu, lúc nhìn Cố Kinh Mặc thì cười khẽ, cười khiến máu chảy càng nhiều: "Lần này...!Ta không lắc chuông..."
"Đồ ngốc." Cố Kinh Mặc khẽ mắng một tiếng, bế ngang người Mạnh Chi Nhu lên.
Dáng người Cố Kinh Mặc cao ráo, bế nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn lên rất dễ dàng, không có chút nào không hài hòa.
Lúc nàng mang Mạnh Chi Nhu trở lại tiệm bán y phục, tu vi đã trở về Trúc Cơ kỳ.
Hoàng Đào nhìn thấy hai người trở về, lanh lẹ lấy một tấm thảm từ trong túi trữ vật ra trải trên mặt đất, Cố Kinh Mặc đặt Mạnh Chi Nhu ở trên thảm, sau đó cầm cổ tay Mạnh Chi Nhu định giúp nàng ta chữa thương.
Nhưng hành động của nàng bị Huyền Tụng ngăn trở, hắn dắt nàng đứng dậy, quay sang một bên nói: "Vũ gia, ngươi tới đây."
Vũ Kỳ Sâm nhất thời chưa hoàn hồn, nhưng rất nhanh đáp lại: "À, được."
Vũ gia vẫn luôn để ý cấp bậc lễ nghĩa, sẽ không đụng chạm da thịt Mạnh Chi Nhu, thế là đệm một chiếc khăn, lúc này mới đặt ngón tay lên mạch môn của Mạnh Chi Nhu, từ từ vận chuyển linh lực giúp nàng ổn định linh lực rối loạn bên trong.
Một bên khác, Minh Dĩ Mạn và Mộc Ngạn đều thấy cổ tay của Cố Kinh Mặc bị Huyền Tụng nắm qua đang bốc cháy.
Tuy khiếp sợ, nhưng không có hỏi nhiều.
Cố Kinh Mặc ra vẻ trấn tĩnh lui về sau mấy bước, dập tắt lửa trên cổ tay, ho nhẹ một tiếng làm dịu cảm giác xấu hổ.
Huyền Tụng nâng tay lên nhìn ngón tay bị nàng làm bỏng, cuối cùng cũng chỉ rụt tay lại không quan tâm.
Sau khi được Vũ Kỳ Sâm trị liệu, Mạnh Chi Nhu lâm vào trong hôn mê, có điều tình hình đã tốt lên rất nhiều.
Mộc Ngạn nhìn Mạnh Chi Nhu thì buồn bực: "Đám người diệt ma kia vì sao lại đem nàng ta giao cho ngươi?"
"Không biết, chắc là sợ ta." Cố Kinh Mặc vẫn vì việc tự cháy mà ảo não, ngữ khí trả lời cũng không tốt lắm.
Tại sao vẫn thẹn thùng?
Vẫn là không thể tiếp xúc thân thể dù chỉ một chút, thật là tra tấn người mà!
Tu vi quá cao, linh căn quá vượt trội, khuyết điểm chính là lúc thẹn thùng lực sát thương quá mạnh.

Sắp điên rồi!!
Mộc Ngạn lại hỏi: "Chúng ta có phải có thể đi vào ký ức của nàng ta lần nữa không? Hiện tại cả người nàng đều ở nơi này."
Huyền Tụng cũng không trả lời, mà nhìn về phía Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc hơi do dự, cuối cùng hỏi Vũ Kỳ Sâm: "Nếu chuyện ở Quý Tuấn sơn trang không phải là lỗi của Mạnh Chi Nhu, ngươi sẽ bẩm báo lại đúng sự thật sao?"
Vũ Kỳ Sâm vội vàng trả lời: "Đó là đương nhiên."
"Vậy xem đi, đừng nhìn trộm ký ức nữ tử người ta tắm rửa là được."
Huyền Tụng dùng thuật khống chế vật lấy một sợi tóc của Mạnh Chi Nhu, để sợi tóc lơ lửng giữa không trung, hai tay lập tức chắp lại, tụng niệm: "Vãng sinh."
Sợi tóc hóa thành một vòng lưu quang, xoay tròn dẫn dắt nhóm người vào trong hồi ức của Mạnh Chi Nhu.
*
Mạnh Chi Nhu đang trong sân sắp xếp lại củi.
Nàng là tu tiên giả, dùng thuật khống chế vật khống chế búa liền có thể bổ xong củi, lại dùng xe đẩy nhỏ đưa đến tiệm cơm, có thể đổi chút tiền, với chút tiền đó nàng có thể mua vài món đồ duy trì sinh hoạt.
Cửa phòng nhỏ bị đẩy ra, Lục Ôn Nhiên từ trong phòng đi ra.
Trên người nàng mặc y phục bình thường của Nhân giới, áo màu lam giặt nhiều nên hơi bạc, quần màu đen, nữ tử làm nông phần lớn mặc trang phục như vậy, điểm chính là không hoa lệ, quần áo còn lành lặn.
Nhưng kể cả Lục Ôn Nhiên có mặc y phục mộc mạc như vậy trên người thì vẻ đẹp của nàng cũng không giảm chút nào.
Mạnh Chi Nhu liền buông đồ xuống đi về phía nàng, kinh hô: "Ngươi thật sự đúng là có thể biến ra chân này! Ngươi thật là đẹp, mặc thứ này vào mà vẫn đẹp."
"Ừm." Lục Ôn Nhiên luôn kiệm lời, chỉ nhẹ gật đầu.
"Nhưng làm sao bây giờ đây, ngươi nhìn nổi bật như vậy, ở nơi này sợ sẽ dẫn tới thị phi."
"Sẽ khiến ngươi gặp phiền phức sao?"
"Thế thì sẽ không, đám ác bá lưu manh ở Nhân giới sao có thể là đối thủ của ta, ta là sợ bọn họ ngấp nghé ngươi, tiên nữ sao có thể cho bọn chúng mơ đến chứ? Ta sẽ che chở ngươi." Mạnh Chi Nhu nói xong thì lấy ra một tấm vải che mắt Lục Ôn Nhiên lại: "Như vậy tốt hơn nhiều."
Lục Ôn Nhiên vốn bị mù, che mắt lại cũng không ảnh hưởng gì, nhưng mắt bị che khuất như vậy lại khiến vẻ đẹp của nàng giảm đi đôi chút.
Mạnh Chi Nhu và Lục Ôn Nhiên bắt đầu quãng thời gian sống chung với nhau.
Mạnh Chi Nhu nói nhiều, Lục Ôn Nhiên thì không thích nói chuyện, lúc nào cũng là Mạnh Chi Nhu ồn ào nhốn nháo, Lục Ôn Nhiên ôn nhu lắng nghe, cho tới bây giờ vẫn luôn kiên nhẫn.
Mạnh Chi Nhu thèm ăn, kiểu gì cũng sẽ mang Lục Ôn Nhiên đi ăn rất nhiều món, món nào Lục Ôn Nhiên cũng đều thích ăn.
Mãi cho đến một lần ăn đồ cay thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục Ôn Nhiên sợ chính mình nhả ra sẽ làm cho Mạnh Chi Nhu mất hứng, liền cố mà nhịn, ngón tay bấu chặt đầu gối của mình, đầu ngón tay vì dùng sức mà đỏ lên, mặt cũng kìm đến đỏ bừng.
Mạnh Chi Nhu thấy thế thì bị doạ, xoay quanh Lục Ôn Nhiên một hồi cuối cùng mới biết là do nàng ấy không ăn cay được.

"Không thể ăn thì ngươi nói với ta! Ngươi chịu đựng như vậy làm gì?" Mạnh Chi Nhu đưa một chén nước cho Lục Ôn Nhiên: "Súc miệng đi, thật là, không phải đưa cho ngươi uống, súc miệng chính là như vậy như vậy rồi nhổ ra."
Lục Ôn Nhiên dựa theo cách súc miệng Mạnh Chi Nhu dạy cho nàng mà súc miệng, sau đó trả lời: "Ngươi có lòng dẫn ta tới ăn, nếu như ta nhả ra, ngươi sẽ không vui."
"Sao ta có thể dễ dàng không vui như vậy?!" Mạnh Chi Nhu dắt nàng đứng dậy đi ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta không ăn nữa, về nhà!"
"Ừm!"
Hai thiếu nữ khoác tay trở về, hôm nay là lễ Thất Tịch, tuy đã về đêm nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.
Trên đường dòng người chen chúc, có bé gái cầm lồng đèn con thỏ chạy ngang qua các nàng, còn quay lại nhìn hai người một cái, sau đó chạy xa.
Mạnh Chi Nhu và Lục Ôn Nhiên thính lực cực tốt, người kia đi xa rồi vẫn có thể nghe được: "Hai nữ tử vừa thật xinh đẹp."
Mạnh Chi Nhu che miệng cười khẽ: "Đứng cạnh ngươi ta còn có thể được khen xinh đẹp, xem ra tấm vải này đúng là giúp được không ít."
"Ta từng sờ mặt ngươi, cũng cảm thấy ngươi đẹp."
"Không so được với ngươi! Ngươi là nữ tử xinh đẹp nhất ta từng thấy trên đời."
Trên sông là đủ loại thuyền hoa, đều treo đèn hoa sen, thân thuyền trang trí vô cùng đẹp mắt.
Một chiếc thuyền hoa có người đang đàn, có chiếc trên thuyền có nữ tử nhảy múa, làm không ít người đứng bên bờ sông xúm tụm lại xem.
Mạnh Chi Nhu cũng nhìn một chút, nói với Lục Ôn Nhiên: "Bên kia có một người đánh đàn, một người khiêu vũ, váy của thiếu nữ kia thật đẹp, có điều nhảy thật chán.

Không phải ta khoác lác với ngươi đâu, ta khiêu vũ rất tốt, lúc ấy ở tông môn...!Dù sao nhìn rất đẹp."
Lục Ôn Nhiên không để ý hai chữ tông môn, mà chỉ thở dài: "Ta không thể nhìn thấy Nhu nhi khiêu vũ."
Mạnh Chi Nhu giật mình, sau đó trả lời: "Vậy ta ngẫm lại cách khác!"
Tác giả có lời muốn nói:
Vẫn luôn nói nữ chính cao, nói một chút thiết lập của tôi đi, nữ chính thật sự là ngự tỷ nha.
Cố Kinh Mặc cao 178 cm, Huyền Tụng 189 cm.
Mạnh Chi Nhu 158 cm.
Trước kia có một bộ ngôn tình thiết lập nữ chính 175 cm (nghề nghiệp là người mẫu) đều bị nói nữ tử cao quá nhìn không đẹp.
Thế nhưng tôi chính là thích nữ tử cao a, bởi vì tôi...!Thấp, oahuhu, người cao rất đẹp! Ngự tỷ rất đẹp!!!
Lời của editor: tính không edit phần tác giả mà thấy thêm chút mắm muối mới đậm đà nên ráng xíu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui