Liên tiếp mấy ngày Nghê Ngạo Lam không trở về Nghê phủ qua đêm, làm con gái, dù sao vẫn hy vọng có thể thường xuyên để trưởng bối gặp mặt và vui vẻ, bởi vậy, nàng dựa vào việc nghĩa phụ xử lý công vụ tại nội các hoàng cung, đi một chuyến, vừa tiết kiệm thời gian lẫn tinh lực.
Nàng bước vào hộ bộ, hỏi chỗ Nghê Chính Quân, lại yêu cầu bộ trà, pha trà ngon xong, bèn vào trong.
Nghê Chính Quân ngước mắt liền thấy nghĩa nữ tới chơi, nét mặt đầu tiên là thoáng kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ, vội vàng đứng lên nói, “Thừa tướng…”
Lời còn chưa dứt, đã bị cái miệng nhỏ của Nghê Ngạo Lam ngắt lời, “Cha, chỗ này chỉ có mỗi con với cha, còn xưng thừa tướng nữa, con không chịu nổi đâu.”
Đi đến cạnh án, nhìn vẻ mặt hòa ái vui vẻ của nghĩa phụ, nàng đưa chén sứ đến trước mặt ông, “Cha, lâu rồi không uống trà con pha, có nhớ không nè?”
Trà này là trà Bạch hào ô long[1] thượng hạng, là loại trà Nghê Chính Quân thích, mà ông lại cảm thấy trà Nghê Ngạo Lam pha hội đủ sắc hương vị nhất, ở Nghê phủ luôn yêu cầu nàng pha.
[1]Trà Ô Long là đại diện của trà Trung Quốc, là một loại trà bán lên men, nước trà trong suốt màu hổ phách rất đặc sắc. Bạch hào ô long: còn gọi là “Bành Phong trà”, “Hương tân ô Long”, “Đông Phương mỹ nhân”, là một loại trà Ô Long Đài Loan lên men độ nặng nhất.
Gần đây, con gái luôn ở hoàng cung, ông chỉ có thể nhờ thê tử pha trà, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung trà ngon của con gái pha. Lúc này lại có thể uống được, khiến lòng ông ấm áp, quả nhiên con gái là áo bông tri kỷ nhất.
“Hôm nay sao tới đây? Hoàng thượng không quấn quýt con hả?” Nghê Chính Quân chế nhạo hỏi.
“Cha!” Nghê Ngạo Lam đỏ mặt, khẽ giẫm chân, “…Buổi tối đã quấn đến phát ngấy rồi, ban ngày ban mặt không thể được.”
Chẳng ngờ nghĩa phụ lại chê cười nàng, thực sự làm nàng quẫn bách.
Nghê Chính Quân cười to vài tiếng, tình ý đế vương dành cho con gái, tình cảm của hai người ông đều để vào mắt, đúng là ngọt như mật, đáng lẽ ông còn lo lắng đế vương sẽ giáng tội chém đầu, làm ông lo lắng một trận.
Tuy nói phi tần hậu cung của hoàng thượng không ít, song chưa từng được sủng hạnh qua, khiến Nghê Chính Quân vốn sợ con gái chỉ được sủng ái nhất thời an lòng vài phần, dù sao làm cha, ông luông hi vọng con gái gả cho nam nhân chỉ yêu mỗi một người, giống như ông.
Ngồi bên cạnh Nghê Chính Quân, đôi mắt Nghê Ngạo Lam khẽ liếc nhìn công văn trên án, nhẹ nhàng ồ một tiếng.
“Sao thế?” Nghê Chính Quân không hiểu nhìn nghĩa nữ, ông cảm thấy hồ sơ đang phê duyệt không có chỗ nào không ổn cả.
“Cha, đây là… văn kiện xây dựng chùa Quảng Nguyên ở tỉnh Hà Sơn ư?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng, con nhớ văn kiện này đã thông qua từ sớm rồi, kinh phí dồi dào, sao lại lấy ra xem xét nữa? Kinh phí có vấn đề à?”
“Kinh phí có vấn đề, hiện cần tăng thêm chi phí, vì gần đây mỗi khi đến mùa hạ, thời tiết ở tỉnh Hà Sơn đều không tốt, mưa to liên tục, thợ xây lo lắng vật liệu sẽ chịu không nổi mưa, nên xin đổi sang dùng đá hoa cương, nhưng loại đá này cần tỉnh Đông Ngọc chuyển tới, tốn thời gian, tốn công, nên cần tăng thêm một ngàn vạn lượng hoàng kim.”
Nghê Ngạo Lam vừa nghe câu trả lời, chợt líu lưỡi, trợn mắt.
Một ngàn vạn lượng hoàng kim?! Đây chẳng phải là con số nhỏ đâu!
Trầm tư môt lúc, nàng bèn yêu cầu Nghê Chính Quân đọc kỹ tài liệu, tuy nàng đối với tài vật không hiểu lắm, song cũng hiểu sơ sơ.
Sau khi lướt từng mục, nàng lập tức chú ý một điểm.
Việc này do quan văn dưới trướng Tiêu Sùng Việt đề nghị, tấu lên hoàng thượng, lại do hộ bộ chi, trông giống như không có chút quan hệ nào với Tiêu Sùng Việt, nhưng trên thực tế chắc chắn ông ta có nhúng tay trục lợi.
Hừ, quả thực không nén nổi cơn giận mà.
“Cha, tài liệu này ngày mai lâm triều cha tấu lên cho hoàng thượng biết nhé.”
Nghê Ngạo Lam buông tập giấy xuống bình tĩnh yêu cầu nghĩa phụ làm việc này.
Xem ra, trước đây Tiêu Sùng Việt cũng dùng thủ đoạn này trục lợi, mà nghĩa phụ tuân thủ nghiêm ngặt chức vụ của mình, phê từng mục, nhưng nếu sự việc bị bại lộ, điều tra xuống, người đứng mũi chịu sào tuyệt đối là Nghê Chính Quân.
Fan – page – eb00k – ngôn – tình – miễn – phí
Nghê Chính Quân không hiểu nhìn con gái, theo lý mà nói, chuyện như thế không nên đặc biệt chuẩn tấu, vì đế vương đã đồng ý, cũng vì từng xét duyệt qua, nên yêu cầu tăng phí chỉ cần Hộ bộ Thượng tư đồng ý thôi, “Tại sao?”
“Mai cha sẽ biết đáp án, nhưng cha phải hứa với con ngày mai lâm triều bẩm tấu đấy.”
Khẩu khí của Nghê Ngạo Lam nghiêm túc không gì sánh bằng, khiến Nghê Chính Quân đáp ứng.
Không biết dụng ý của nghĩa nữ, nhưng ông tin tưởng nàng tuyệt đối không hại ông, lại còn nghiêm túc thế, xem ra sự việc không phải chuyện đùa.
Tuyên Chính điện.
Hoàng thượng Đại Cảnh quốc đang nghe văn võ bá quan báo cáo, con ngươi đen lạnh nhạt nhìn quan viên bên dưới đại điện, uy nghiêm không ngớt làm người ta run sợ.
Cho đến cuối cùng Nghê Chính Quân bước ra, trầm ổn tấu lên, “Khởi bẩm hoàng thượng, đối với việc xây dựng chùa Quảng Nguyên ở tỉnh Hà Sơn, Đinh lang trung đệ trình xin thêm kinh phí một ngàn vạn lượng hoàng kim. Khẩn cầu hoàng thượng định đoạt,”
Trong lòng Tiêu Sùng Việt và Đinh Hải Văn chấn động, tràn ngập kinh ngạc, song nét mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng, len lén đưa mắt ra hiệu.
Vẻ mặt không chút kiên nhẫn, con ngươi Nam Cung Lân híp lại, nói, “Nghê thượng thư, việc này cũng cần tấu với trẫm à?” Trình tự thế nào ngươi rõ ràng nhất mà.”
Giọng điệu của đế vương không vui vẻ lắm, khiến Tiêu Sùng Việt và Đinh Hải Văn thoáng yên lòng, tưởng rằng hoàng thượng không tính nhúng tay vào việc này, lại không ngờ lúc này Nghê Ngạo Lam lên tiếng.
“Hoàng thượng, vi thần cho rằng chuyện này nên do hoàng thượng định đoạt.”
Lời vừa nói ra, Tiêu Sùng Việt và Đinh Hải Văn lập tức căm hận nhìn Nghê Ngạo Lam, ước gì dùng ánh mắt như đao chém chết y. Phải biết rằng Hữu thừa tướng được sủng ái, y vừa xuất khẩu, hoàng thượng sẽ không từ chối.
“Ý khanh là sao?” Nam Cung Lân cực kỳ hăng hái nhìn tiểu mỹ nhân, cho dù hiện nay màu da nàng vàng vọt, nhưng không che giấu nổi ánh hào quang và sự tự tin kia.
Nghê Ngạo Lam cầm tài liệu từ tay Nghê Chính Quân, vừa mở ra xem, vừa nói, “Đinh lang trung đề nghị dùng đá hoa cương, loại đá này mặc dù tỉnh Đông Ngọc sản xuất, nhưng vùng núi phía tây tỉnh Hà Sơn cũng có, không cần vận chuyển từ tỉnh Đông Ngoc tới. Lẽ nào trục lợi từ trong ấy ư?”
Tỉnh Đông Ngọc sản xuất đá hoa cương nổi tiếng Đại Cảnh quốc, mà tỉnh Hà Sơn cũng có, song chỉ có dân bản xứ biết, suy cho cùng quặng mở ít ỏi, sản lượng không phong phú bằng tỉnh Đông Ngọc, điểm ấy khiến Tiêu Sùng Việt và Đinh Hải Văn cùng các quan lại khác kinh ngạc đến rớt cằm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...