Trong miệng tràn ra sự ngọt ngào mang theo mùi vị dâm mị, Nghê Ngạo Lam ngoan ngoãn đáp, “Thích ạ.”, đáy lòng biết cơn tức giận của Hoàng thượng vẫn chưa tiêu tan, cũng thuận theo ý hắn, làm hắn vui lòng.
Nam Cung Lân hôn lên đôi môi hồng của nàng, ngón tay dài đâm vào tiểu huyệt ẩm ướt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy thịt quả lưu lại trong con đường nhỏ hẹp, “Ái khanh, trẫm giúp khanh thanh lý, nhé?”
“Ưm… được ạ…”
“Ngoan quá.”
Gảy từng quả nhỏ mềm nhũn nát vụn ra khỏi thịt huyệt, đồng thời cũng mang theo số lượng lớn d*m thủy, rơi trên giường, hương bị nồng nặc lay động trong không khí.
Há mồm mút đầu v* đỏ tươi, thiếu niên bỏ thêm một ngón tay đâm vào tiểu huyệt, lại mở con đường mòn ra một chút. Cho dù đã từng làm, nhưng nơi riêng tư của nàng vẫn chặt như xử nữ, nghĩ đến xử nữ, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhịn không được thoáng đen kịt.
Hắn rời khỏi thân thể nàng, lười biếng lùi về sau nằm xuống, dựa vào gối mềm, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm ngọc thể ngang dọc, toàn bộ cơ thể nàng đang trôi nổi trong tình triều.
“Hoàng thượng…?” Vừa rồi nàng cảm thấy hạ thân dễ chịu, được xoa dịu cơn ngứa, thiếu niên bất ngờ dừng tay, khiến Nghê Ngạo Lam không rõ tại sao, đôi mắt tràn ngập hoang mang.
“Ái khanh, lúc nãy trẫm đã hầu hạ khanh, giờ có phải khanh nên chủ động không, hửm?” Hắn thản nhiên hỏi.
Nghê Ngạo Lam khẽ cắn môi, chống người ngồi dậy, chậm rãi bò về phía đế vương, sau đó quỳ bên cạnh hắn, hai tay cởi đai lưng ra, theo đai buộc rơi xuống, từng lớp thường y xanh tím cũng buông xuống giường.
Mỗi tấc trên cơ thể đều tràn đầy mạnh mẽ và đẹp đẽ, thân hình hoàn mỹ vừa đúng, lại không gầy gò, mà giữa tiết khố đúng lúc bị côn th*t to cao thật cao chống đỡ.
Nam Cung Lân thích ý một tay chống gò má, còn tay khác thì nắm một bên nhũ mềm mại của thiếu nữ, “Ái khanh, chỉ nhìn hình như không đủ đấy.” Hắn khẽ cười, chỉ vì nàng liều mạng ngắm hạ thân hắn đến ngẩn ra.
Tuy lúc này Nghê Ngạo Lam rất muốn để nam căn thô to trực tiếp xem vào thịt huyệt, song nàng cũng biết, nếu trước đó không cho hắn thỏa mãn, thì hắn sẽ không dễ dàng cho nàng.
Đứa trẻ ngoan ngoãn sẽ có kẹo ăn. Biết lấy lòng, mới có thể càng khiến người ta yêu thích.
Ngay sau đó, nàng mở miệng, liếm chấm đỏ nhỏ trên ngực hắn, bàn tay nhỏ bé học theo hắn khôn ngừng vuốt ve bộ ngực sữa của mình. Da thịt man mát từ trong lòng bàn tay truyền đến, càng làm nàng chìm đắm trong sự vỗ về.
Lúc này nàng nghĩ, dù sao chuyện thân mật cũng đã làm rồi, mà khát vọng mãnh liệt trong cơ thể thúc giục nàng vứt bỏ sự rụt rè, cổ vũ nàng lớn mật theo đuổi sự sung sướng, do đó, làm nữ nhân phóng đãng một lần đi.
Dang hai chân ra, thiếu nữ nhảy qua ngồi trên hạ thể hắn, côn th*t to cách lớp vải mỏng đâm vào khe nhỏ, kích thích đến mức thân thể nàng trống rỗng mềm nhũn một trận, dục vọng càng sôi trào mãnh liệt trong người.
Tuy Nam Cung Lân vẫn chưa có ý định tiến vào nàng, nhưng không nói cách tiết khố không thể ma sát một chút hòng giải thoát khát vọng.
Ghé vào thân thể cường tráng của hắn, Nghê Ngạo Lam như một yêu cơ mềm mại không xương, liếm cắn lồng ngực hắn, cọ tiếp thấm vào vải vóc, tạo nên một mảng ẩm ướt dinh dính.
“Ái khanh… ưm…” Nam Cung Lân bị nàng cọ xát đến mức dục hỏa không ngừng từ bụng dưới vọt lên, trong giọng nói lành lạnh mang theo chút quyến rũ.
Hai chấm đỏ nhỏ trên ngực hắn đều bị nàng hôn qua, còn để lại từng vết tích. Lại di chuyển xuống, hôn cơ bụng của hắn, theo nụ hôn của nàng đi xuống, hai tay cũng chậm rãi gạt mảnh vãi duy nhất trên người hắn đi.
Con ngươi xinh đẹp nhuộm xuân dục mãnh liệt nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân trước mắt, nhìn nàng càng đi xuống, Nam Cung Lân càng hưng phấn, côn th*t to cứng rắn bỗng nhiên ưỡn thẳng, thậm chí khát vọng tới độ hơi có cảm giác đau.
Ngước mắt nhìn Hoàng thượng kiêu ngạo cao quý, đầu lưỡi hồng nhạt khẽ đảo qua khe nhỏ trên đầu tròn, liếm tinh thủy rỉ ra, lại há mồm ngậm, đầu lưỡi thì ma sát.
“Ưm… ái khanh… tiểu yêu tinh giày vò người này…” Trong nháy mắt cơ bắp của Nam Cung Lân căng chặt, con ngươi đen híp lại, miệng khô lưỡi đắng liếm môi.
Kỹ xảo ngậm của thiếu nữ đều do hắn dạy dỗ, bởi vậy nàng rất rõ làm sao có thể khiến hắn kích động, khiến hắn thoải mái.
Mở cái miệng nhỏ thêm một chút, chậm rãi nhét long căn vào cho đến khi chọc vào cổ họng, nàn mới hơi rút ra, sau đó lại ngậm tiếp, đầu lưỡi liếm láp côn th*t. Đối với thiên phú dị bẩm của hắn, thiếu nữ tương đối quen thuộc, không giống như ban đầu, luôn không thích ứng nổi muốn nôn, giờ có thể nuốt côn th*t to thật sâu, phun ra nuốt vào tới tới lui lui.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy túi ngọc, vỗ về an ủi, Nghê Ngạo Lam len lén nhìn Nam Cung Lân, chỉ thấy bàn tay to của hắn nắm chặt thành nắm đấm, hai gò má trăng như ngọc đỏ ửng một mảng, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống trước ngực, quả thật tuyệt sắc vô cùng.
Hưởng thụ tiểu mỹ nhân hầu hạ bằng miệng, thiếu niên không nhịn được mở miệng hỏi, “Ưm… Ái khanh… nói trẫm nghe, đêm đầu tiên của nàng đã cho ai?” Hắn luôn rối rắm vấn đề này, đố kỵ gã nam nhân có thể lưu lại ấn ký đầu tiên trên người nàng.
Nghê Ngạo Lam vừa nghe xong, dứt khoát bùng nổ!
Đối với nàng, cái gì cũng có thể nhịn, cái gì cũng có thể bị hiểu lầm, nhưng sự trong sạch tuyệt đối không thể bị vũ nhục, đặc biệt là nam tử trước mát.
Nàng ngồi thẳng người, giơ tay lên cho hắn một bạt tai, nàng đã trúng xuân dược nên sức lực đương nhiên không lớn, yếu ớt in lên mặt hắn, ngay cả sắc đỏ cũng không nổi lên. Song hành động này lại làm hắn sửng sốt, hắn không vui muốn nổi đóa, nhưng lời còn chưa kịp nói đã bị nàng chế trụ trước.
“Hoàng thượng, ngài muốn đùa bỡn vi thần, vi thần có thể phối hợp, nhưng, nghi ngờ sự trong sạch của vi thân, thì ngài thật đáng ghét!” Nghê Ngạo Lam nghiến răng đáp, đôi mắt trở nên mông lung, “Cho ai? Lẽ nào ngài không nhớ chút nào sao? Trúng mê dược có thể không nhớ rõ ai từng ân ái với ngài à?”
Nói xong, nàng cố hết sức di chuyển tới mép giường, muốn xuống long sàng rời đi, song không ngờ nàng vô lực ngay cả chân dùng sức cũng có vấn đề, thẳng tắp ngã xuống giường.
May tay, đúng lúc Nam Cung Lân hoàn hồn, nhanh nhẹn vớt nàng trở về lòng mình, không để nàng ngã bị thương.
Hắn suy xét phản ứng của nàng, lại liên tưởng đến lần trúng mê dược kia, đáp án quá rõ ràng rồi, từ đầu chí cuối người thân mật với nàng chỉ có mình Nam Cung Lân hắn, không còn nam tử nào khác.
Nỗi phiền muộn trong lòng thoáng chốc bị quét sạch, hắn mềm giọng xin lỗi, “Ái khanh, là trẫm không đúng, là trẫm hồ đồ, là trẫm đáng chết, đừng khóc, đừng khóc.”
Lúc này hắn thực sự muốn hung hăng đánh mình một quyền.
Nam Cung Lân cúi đầu, tỉ mỉ liên tục hôn mí mắt tiểu mỹ nhân, liếm đi ẩm ướt nơi khóe mắt nàng, động tác dịu dàng, hàm chứa sự sủng ái và yêu thương.
Thấy Nghê Ngạo Lam không nói lời nào, Nam Cung Lân gấp đến độ lại nói, “Ái khanh, khanh đánh trẫm đi, trẫm mặc cho khanh phát tiết để khanh nguôi giận, nhưng khanh đừng im lặng với trẫm, có được không?”
Hai đầu ngón tay kẹp chấm đỏ trên ngực thiếu niên ra sức vặn một cái, may mà sức của thiếu nữ không lớn lắm, nhưng chỗ mẫn cảm vẫn truyền đến cảm giác đau đớn, khiến hắn không nhịn được siz một tiếng, có điều hắn chẳng dám lên tiếng cầu xin tha thứ, bởi hắn sai trước mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...