Thẩm Lâu từ trong mơ màng tỉnh lại, thân thể ngập trong đau đớn bé nhỏ mà dày đặc, nhưng không nghiêm trọng lắm, giống như là xăm hình đầy người, da thịt từng trận lạnh lẽo.
Lụa đỏ khắp nơi, xa xa có tiếng nước chảy róc rách, ấm áp như xuân. Mê man chốc lát, giơ tay xoa xoa mi tâm, dây khóa trên cổ tay khẽ động, phát ra tiếng va chạm nhỏ vụn. Còng đen thui, nhắc nhở tình cảnh Thẩm Lâu lúc này —— y bị Lâm Tín cướp đến Lộc Tê Đài, khóa lại.
Vươn mình xuống giường, Thẩm Lâu giật giật tứ chi, mọi cảm giác mệt mỏi do Phệ Linh mang đến đều biến mất, chỉ còn sót lại cảm giác linh mạch trống trơn đến vô lực. Không biết Lâm Tín dùng thủ đoạn gì, tạm thời chế trụ quỷ vật kia, giúp y hoạt động như thường, chỉ là không còn linh lực.
Một đầu dây khóa với đầu giường, theo Thẩm Lâu chuyển động mà “cùm cụp cùm cụp” kéo dài. Lúc trước vì Phệ Linh phát tác, thần trí ảm đạm, còn chưa nhìn kỹ nơi này. Hôm nay là ngày đông, trong cung thất lại không hề lạnh, đá hoa cương mài nước rồi đốt đến ấm áp, cởi trần cũng không sao.
Thẩm Lâu chỉ mặc một cái quần, đi chân trần trên đất, tới nơi cách cửa cung năm thước thì dừng lại, khó tiến thêm nữa. Gian phòng này tròn, giường bày ở chính giữa, dây khóa có thể để y tự do đi lại trong cung thất, cách tất cả cửa sổ xa năm thước.
Huyền Vương điện hạ đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có ngày biến thành chim hoàng yến. Nhắm mắt lại, quay người đi trở về, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Hương án vừa còn bên người, bỗng nhiên chạy xa tới hơn một trượng, còn mình thì đang đứng tại một nơi nhiệt khí mịt mờ.
Mê trận!
Thẩm Lâu lập tức rõ ràng, đây là trận pháp Lâm Tín bày xuống. Lâm Bất Phụ học từ đại sư trận đạo Chu Tinh Ly, đối với trận pháp khống chế có thể nói đạt tới đỉnh cao, một khi bước vào ảo trận, tiếp theo rất có khả năng chính là sát trận. Đơn giản không đi nữa, ngồi xuống ngay tại chỗ.
“Ngươi đã tỉnh.” Lâm Tín mặc một thân áo lót giao tiêu đỏ tươi, chậm rãi đi tới, khóe môi mang theo ý cười như có như không.
Thẩm Lâu nhìn hắn, không nói lời nào.
Lâm Tín đi tới bên cạnh y, chậm rãi ngồi xổm xuống, cười nhìn y: “Sao không đi? Không tìm được đường về?” Ngữ điệu ôn nhu dường như muốn chảy ra nước.
Thẩm Lâu chưa từng nghe Lâm Tín nói chuyện như vậy, kỳ quái nhìn hắn: “Lâm Bất Phụ, ngươi bắt ta làm gì?”
“Ngươi đoán.” Lâm Tín nắm chặt tay y, kéo người dậy.
Hai tay nắm lấy nhau, đầu ngón tay Thẩm Lâu không tự chủ mà run lên một cái, miễn cưỡng khắc chế kích động nắm lại, tùy theo Lâm Tín mang y ra khỏi mê trận, một lần nữa đi về bên giường.
“Ngươi trúng Phệ Linh, không sống nổi mấy ngày, ” Lâm Tín nhẹ vỗ về hai má Thẩm Lâu, phảng phất nói nhỏ với tình nhân, “Ngươi cả đời này đều hiến tặng cho Đại Dung, mấy ngày cuối cùng, liền cho ta đi.”
Thẩm Lâu nhíu mày, hất tay Lâm Tín: “Ta không biết ngươi muốn chơi trò gì, nhưng bây giờ biên cảnh báo nguy, đại quân không thể không có ta, ta nhất định phải…”
Nói còn chưa dứt lời, Lâm Tín đột nhiên nhấn cơ quan, xích sắt nhanh chóng rút ngắn, kéo Thẩm Lâu ngã xuống trên giường.
Lâm Tín leo lên, đè lại một tay Thẩm Lâu, mâu sắc nguy hiểm mà nhìn y: “Ha ha, Huyền Vương điện hạ sợ là còn chưa biết rõ tình thế, bây giờ ngươi là tù nhân của ta, không có tư cách bàn điều kiện với ta.”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bên cạnh, chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của Lâm Tín, mặt dây chuyền Lộc Ly giữa trán phản xạ ra ánh sáng sặc sỡ, đẹp đến không gì tả nổi. Thẩm Lâu lúc này mới để ý, trang phục Lâm Tín đang mặc là của dòng chính Chu gia, chỉ là không mặc áo lót, chỉ tùy tiện khoác lên giao tiêu ngoài, xuyên thấu qua vải the có thể nhìn thấy đường viền thân thể và hai điểm hoa anh đào hồng như ẩn như hiện.
Hô hấp Thẩm Lâu hơi ngưng lại, dời mắt không nhìn hắn, mới cắn răng nói: “Không biết xấu hổ.”
“Chậc, cái này mà xấu hổ? Ta còn có chuyện càng xấu hổ hơn muốn làm với ngươi đây.” Lâm Tín ghé sát vào ngửi mùi hương giữa cổ Thẩm Lâu, mê say mà thở dài, sau đó mạnh mẽ cắn lên.
“A…” Thẩm Lâu rên lên một tiếng, cả người cứng ngắc không nhúc nhích. Lâm Tín và y không đội trời chung, bởi vì y cản trở khiến cho cứu viện Phong Trọng thất bại, gián tiếp hại chết Phong Trọng, hẳn là vô cùng hận y đi. Không đợi nghĩ xong, Lâm Tín đã nhả ra, bắt đầu tinh tế liếm láp vết cắn kia, từng chút từng chút hướng phía dưới.
“Lâm Tín!” Thẩm Lâu đột nhiên khẽ run rẩy, cuối cùng đã hiểu rõ người này muốn làm gì rồi, giãy dụa muốn thoát khỏi hắn. Nhưng một tay bị xích sắt cố định, tay còn lại bị Lâm Tín linh lực dồi dào áp chế, căn bản không thể động đậy.
“Sợ? Ha ha ha ha…” Lâm Tín chống thân thể lên, trong mắt tràn đầy hứng thú, “Thế gian này, cũng có thứ Thẩm Thanh Khuyết ngươi sợ, thực sự là hiếm thấy.” Nói như vậy, từ đầu giường lôi ra một cái còng khác, khóa luôn cái tay còn lại của Thẩm Lâu lại, kéo đến cố định vào cơ quan, ngồi giữa eo y, đầy hứng thú mà nhìn Thẩm Lâu giãy dụa.
Thẩm Thanh Khuyết ngông cuồng tự đại, như hồ điệp bị đóng đinh trên bàn, phí công giãy dụa, theo hắn hôn môi xoa xoa, trong mắt dần dần hiện ra tuyệt vọng. Mâu sắc Lâm Tín hơi tối tăm, chính mình đụng vào lại khiến y khó có thể chịu đựng như vậy sao?
“Lâm Tín…” Thẩm Lâu khó khăn gọi tên hắn, rồi không nói nữa, mím thật chặc môi mỏng. Dằn vặt cũng tốt, nhục nhã cũng được, y đều có thể thản nhiên chịu đựng, chỉ là y không chịu nổi lộ ra trò hề ở trước mặt Lâm Tín, khác nào xé vụn mình để cho cái người vô tâm này xem.
Lâm Tín cười lạnh một tiếng, hơi lùi về sau, đang định dùng thủ đoạn dằn vặt Thẩm Lâu, lại bất ngờ đụng phải một đồ vật cứng như sắt, không khỏi sững sờ. Hắn kỳ thực còn chưa đùa giỡn mấy, người này vậy mà đã nổi lên phản ứng.
Thân thể của nam nhân lúc này không chịu nổi mê hoặc, nhưng Thẩm Thanh Khuyết nào phải người thường, ý chí của y có bao nhiêu kiên định, Lâm Tín quá rõ ràng. Chẳng lẽ Thẩm Thanh Khuyết đối với mình, là có tình? Ý niệm như vậy vừa xuất hiện, phảng phất đem tâm Lâm Tín đổ tới trong chảo dầu rán, chìm nổi chập trùng, biến hóa, lượn lờ giữa chín tầng tiên cảnh và tầng mười tám địa ngục.
“Thanh Khuyết, Thanh Khuyết…” Lâm Tín gặm cắn lung tung trên người Thẩm Lâu, muốn hôn cặp môi mỏng kia, lại bị Thẩm Lâu tàn nhẫn tránh né.
Hôn vào khoảng không, chút hi vọng yếu ớt trong lòng mới vừa le lói nháy mắt vụt tắt. Nắm cằm Thẩm Lâu, bức y nhìn mình, Lâm Tín nhìn y chằm chằm nửa ngày, không nhìn ra bất kỳ tình ý từ trong cặp mắt kia, chỉ có tuyệt vọng cùng căm hận.
Tự giễu nở nụ cười, Lâm Tín không cần nhiều lời nữa, lột xuống thứ duy nhất che đậy thân thể trên người Thẩm Lâu.
“Lâm Tín! Lâm Bất Phụ!” Thẩm Lâu biết Lâm Tín muốn làm gì, hai mắt đỏ ngầu giãy dụa.
“Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn một chút, miễn cho chịu khổ.” Lâm Tín dữ tợn mà nói, chẳng khác nào thổ phỉ cưỡng đoạt dân nữ, từ vai Thẩm Lâu bắt đầu mút hôn gặm cắn.
Hô hấp Thẩm Lâu càng ngày càng gấp rút, từng trận nhiệt lưu theo môi lưỡi và ngón tay Lâm Tín tháo chạy khắp toàn thân, nóng tới bụng dưới. Từ khi vừa mười mấy tuổi, Lâm Tín đã trở thành người duy nhất khiến y sản sinh dục vọng, bây giờ người này lại cưỡi trên người y, không kiêng kị mà châm lửa.
Đáng tiếc, đây không phải hai bên tình nguyện giao hòa, mà là hung ác làm nhục.
“Sao lại lớn như vậy?” Lâm Tín nắm tiểu Thẩm Lâu, nghi hoặc mà lầu bầu một câu. Tên kia so với Thẩm Lâu thì thành thực hơn nhiều, ở trong tay Lâm Tín mà hưng phấn phồng lên, theo va chạm của hắn, tích xuất ra nước.
Thẩm Lâu nghe Lâm Tín cười nhẹ, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
“Thẩm Thanh Khuyết, ngươi biết nam nhân với nam nhân thì làm sao không?” Lâm Tín cười hì hì hỏi y, “Biết tiếp đó sẽ phát sinh gì sao?”
Thẩm Lâu không đáp, nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa, chờ sự xâm nhục sâu vào trong cơ thể. Nhưng mà, đau đớn theo dự liệu vẫn chưa phát sinh, ngược lại đồ vật cương đến mức sắp nổ tung kia, bị một nơi ấm áp, hẹp chặt ngậm vào.
“Hả?” Thẩm Lâu kinh ngạc mở mắt ra, liền thấy Lâm Tín chống đỡ ở trên người y, từng chút từng chút ngồi lên cự vật dữ tợn kia, yên lặng sững sờ tại chỗ.
“A… Đau…” Tựa có chút đau, Lâm Tín ngồi xuống một tí đã không nhịn được đào tẩu, sau đó liền nhíu mày ngồi trở lại, thở dốc hai lần, tận lực thả lỏng thân thể, chầm chậm mà kiên định nuốt cự vật kia vào thân thể.
“A…” Hai người đồng thời rên rỉ lên tiếng.
“Chậc, ngươi bây giờ chiếm thân thể ta, liền là của ta rồi.” Đôi môi Lâm Tín hơi trắng bệch, trong mắt lại tràn đầy ý cười, hai tay chống trên ngực Thẩm Lâu, chậm rãi chuyển động. Mồ hôi làm ướt hồng y mỏng manh, dính sát trên người Lâm Tín, lộ ra màu sắc của da thịt.
Lâm Tín ban đầu còn hơi phát run, lắc lắc thì thấy thú vị, bắt đầu gia tăng phạm vi, trong miệng cũng không ngừng được mà phát ra tiếng than nhẹ hừ hừ, vừa tựa như đau đớn, vừa tựa như sảng khoái.
Thẩm Lâu ban đầu còn nhẫn nhịn, không chịu phát ra tiếng kêu, hô hấp theo động tác của Lâm Tín càng ngày càng nhanh, không nhịn được siết chặt thân giường. Cảnh tượng trước mắt, từng xuất hiện trong vô số giấc mộng ngọt ngào của y, khiến lý trí của y càng trôi dạt càng xa xôi.
“Cùm cụp”, không biết chạm phải chỗ nào trên cơ quan, xích sắt trên cổ tay đột nhiên buông lỏng, Thẩm Lâu lập tức giơ tay lên, bóp lấy thắt lưng Lâm Tín.
“Hả?” Lâm Tín ý loạn tình mê, không biết xảy ra chuyện gì, dùng con mắt mơ màng hiện ra hơi nước nhìn sang, sau một khắc, liền đột nhiên bị đỉnh lộng gia tăng, trêu đến kinh hô thành tiếng, “A…”
Tựa hồ ngại như vậy chưa đã nghiền, Thẩm Lâu vươn mình một cái, đem Lâm Tín áp đến dưới thân, nắm lấy cặp kia chân thon dài khiêng đến trên vai.
Lâm Tín biết không ổn, hoảng sợ nhìn về phía Thẩm Lâu: “Ngươi làm cái gì?”
“Đây không phải đều là ngươi muốn sao?” Thẩm Lâu mặt lạnh, đột nhiên đánh tới phía trước, vùi thật sâu vào thân thể Lâm Tín.
“A!” Tiếng kêu Lâm Tín nghẹn trong cổ họng, “Đau… Nhẹ chút…”
“Đây đều là ngươi tự tìm! Lâm Bất Phụ!” Thẩm Lâu gầm nhẹ một tiếng, ấn lại vai Lâm Tín, mãnh liệt lắc lư.
Giường gỗ rộng lớn bị dằn vặt, cọt kẹt vang vọng, Lâm Tín ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc: “A… Đau… Đau… Tha ta… Nha…” Khóe mắt thấm ra nước mắt, lướt xuống đến màu đỏ tươi trên giường, lưu lại một mảng ẩm ướt. Khó khăn ôm lấy cổ Thẩm Lâu, muốn một cái hôn an ủi, đổi lấy lại là va chạm càng thêm mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, tình hình điên cuồng này mới kết thúc, Lâm Tín hơi co quắp, hôn mê ngủ thiếp đi, cho nên không nhìn thấy Thẩm Lâu đầy mắt thương tiếc cùng giãy dụa.
Thẩm Lâu chống đỡ phía trên, lẳng lặng mà nhìn hắn, Lâm Tín ngủ thiếp đi ôn hòa, vô hại, khóe mắt còn mang theo nước mắt, phảng phất bị bắt nạt. Nếu người này vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết bao, bao nhiêu gia quốc thiên hạ, thây chất thành núi, máu chảy thành sông vắt ngang giữa bọn họ đều sẽ không xuất hiện. Chậm rãi, chậm rãi đến gần, nhìn chằm chằm bờ môi tràn đầy dấu răng kia nửa ngày, nhẹ nhàng in lên một nụ hôn.
Đột nhiên ngồi dậy, run rẩy hít sâu một hơi, Thẩm Lâu trầm mặc chốc lát, giơ tay cho mình một cái tát, quay người nhảy xuống giường, nặng nề đi đến hướng dục phòng.
Thẩm Lâu từ trong mộng tỉnh lại, đập vào mắt vẫn là một mảnh lụa đỏ mềm mại, chỉ là trong lòng còn ôm một thân thể bóng loáng dẻo dai.
“Sao vậy?” Lâm Tín mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoay người quay mắt về phía Thẩm Lâu, ngáp thật lớn.
“Vừa mới mơ thấy kiếp trước, việc kiếp trước ngươi đem ta khóa trên Lộc Tê Đài.” Ngữ khí Thẩm Lâu có chút không cao hứng.
Lâm Tín hơi chột dạ, dù nói thế nào, năm đó cũng là hắn cưỡng bách Thẩm Lâu, nhưng chột dạ cũng không ngăn được Lâm Hầu gia chiếm lý: “Ngươi khi đó cũng không chịu hôn ta, cho dù là đều chà đạp ta hết từ trong ra ngoài, cũng không nguyện an ủi ta một chút.”
Nghe nói như thế, đầu quả tim Thẩm Lâu đau đớn, cúi đầu hôn khóe miệng Lâm Tín, bất đắc dĩ khai ra bí mật mà mình đã ẩn giấu nhiều năm: “Kỳ thực, ta hôn ngươi, sau khi ngươi ngủ.”
“Hả?” hai mắt Lâm Tín đột nhiên sáng lên, “Có thật không? Ngươi hôn thế nào?”
“Liền, như vậy…” Thẩm Lâu đến gần, biểu diễn cái hôn như chuồn chuồn lướt nước.
“Không đúng, không đúng, ta khi đó đang ngủ.” Nói, vươn mình một cái, bằng phẳng nằm trên giường, nhắm mắt làm bộ ngủ say.
Thẩm Lâu bất đắc dĩ nở nụ cười, đến gần lặp lại một lần, còn chưa đứng dậy, liền bị Lâm Tín vòng tay ôm lấy cổ.
“Ha ha, bắt được ngươi trộm hôn!” trong mắt Lâm Tín tràn đầy hưng phấn, phảng phất về lại đời trước, trong nháy mắt đó, lấp đầy lỗ hổng trong lòng.
“Đúng vậy, ta trộm hôn ngươi.” Chấm nhỏ trong con ngươi từng chút lan rộng, tràn đầy ý cười.
Hai người ôm nhau náo loạn một hồi, Lâm Tín vịn cổ Thẩm Lâu tiến đến bên tai y, dùng ngữ khí thuần lương vô tội, làm nũng nói: “Cứng rồi.”
Hô hấp Thẩm Lâu đột nhiên hơi rối loạn, hôn môi Lâm Tín, thấp giọng nói: “Không sợ, ta tới.”
HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...